Trăng sao trên cao, một mảnh tinh quang toát ra.
Đi vào phòng, Lưu Nguyệt nhìn vết vàng ố do nước trà trên quần áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
Vực độc vô sắc vô vị. Một trong những độc dược mạnh nhất. Người trúng độc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc, không cách gì cứu chữa.
Độc dược này không phải ai cũng có thể lấy, không phải ai cũng có thể có.
Vốn nghĩ Vân Triệu tại thời điểm cuối cùng này sẽ ra tay, nếu không, một khi nàng đi đô thành Hậu Kim quốc, hắn sẽ không có cơ hội.
Nàng cũng luôn luôn chờ Vân Triệu ra tay, như vậy nàng sẽ có nhược điểm cùng động cơ.
Chính là thật không ngờ, hắn cư nhiên đến giờ khắc cuối cùng bỏ cuộc, buông tha cho nàng.
Hơi cau mày, Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt. Vân Triệu này đang suy nghĩ cái gì? Hắn vì cái gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Người này thật khó hiểu.
Sao trời tỏa sáng lung linh. Trong phòng, ngoài phòng, hai loại cảm xúc.
Ngày thứ hai, Lưu Nguyệt từ sáng sớm đã không thấy đâu, cũng không biết trở về từ khi nào, thoạt nhìn Đỗ Nhất thần thần bí bí, đứng dậy đi xuống lầu.
Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên hẳn là sắp đến đây. Hôm nay chính là ngày đi thủ đô Hậu Kim.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn, Chuyên mục truyện dài kì
Từng bước bước xuống bậc thang. Phía dưới, một thân áo dài thủy lam đột nhiên nhanh chóng chạy về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa thấy thân ảnh, hơi nhíu mày. Vân Triệu này muốn làm gì?
Bên người, Đỗ Nhất không cảm nhận được sát khí trên người Vân Triệu, liền đứng yên phía sau Lưu Nguyệt.
Từng bước đến trước mặt Lưu Nguyệt, Vân Triệu mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt, nói : “Huynh đệ, ta đi theo huynh. Dù sao đến đó cũng là du ngoạn, đi đô thành Hậu Kim cũng được. Ta không nỡ rời xa huynh.”
Khuôn mát tươi cười sáng lạn, cơ hồ hoa đều mặc cảm, nhưng ở trong mắt Lưu Nguyệt lại không hề đơn giản như vậy.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Lưu Nguyệt hơi nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu, nhìn Vân Triệu không nói gì.
Khuôn mặt trước mắt, hai mắt xanh tím. Trên mặt hắc một khối, xanh một khối, mũi chảy máu, môi dập nát. Khuôn mặt tuấn lãng đến mặt trời cũng thua kém trước kia, giờ đây thê thảm cực kì.
Khuôn mặt bầm dập như thế, Vân Triệu vẫn còn tươi cười sáng lạn. Khuôn miệng uốn éo, quả thực lại càng thê thảm hơn.
Cho dù Lưu Nguyệt cũng không phải ngươi nhiệt tình gì, cũng hiểu được đã có chuyện ẩu đả gì xảy ra, hiện tại bộ dạng người này có điểm thái quá.
Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngượng ngùng cười hắc hắc, đè thấp thanh âm nói : “Không cách nào khác, bạn ở Hậu Kim quốc của ta choảng nhau, ta phải giúp đỡ.”
Vừa nói vừa sờ khuôn mặt, hai mà nhăn lại nói : “Bất quá, bọn họ ra tay thực sự ngoan độc, xem ra rất khó đối phó.” Huyên thuyên oán giận, nghe có điểm uất ức.
Đánh nhau? Có lẽ không phải đơn giản như vậy. Trong lòng Lưu Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.
Hắn đi cùng. Không sao cả. Nàng cũng muốn xem thử xem Vân Triệu này rốt cuộc định làm cái gì. Hơn nữa, nàng còn có thể lợi dụng hắn.
Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nói gì, nhấc bước đi xuống lầu.
Vân Triệu thấy vậy, đuổi theo ngay, đẩy Đỗ Nhất trước mặt ra mà đi song song với Lưu Nguyệt, cực kì thoái mái, giống như hắn thật sự là huynh đệ của Lưu Nguyệt.
Đô thành Hậu Kim nằm ở phía bắc.
Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành, cách Nghi Thủy thành cũng không xa, hai mươi ngày đi đường.
Một đường sóng êm gió lặng. Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên ven đường dẫn theo không ít binh mã, chậm rãi đi về Dật Nha thành.
Có nhiều binh mã bảo vệ, dọc theo đường đi, Lưu Nguyệt không hề bị ám sát như ở Nghi Thủy thành, không có kẻ nào động thủ.
Đúng là, ở trên địa bàn của Hậu Kim quốc, nếu bọn họ dốc sức bảo vệ một người thì đừng hòng có ai có cơ hội động thủ.
Trước kia bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bởi vậy, Lưu Nguyệt duy trì vị trí trung lập.
Hiện nay, bọn họ toàn lực bảo hộ, tự nhiên sẽ không có bất kì kẻ nào có thể kiêu ngạo.
Cảnh xuân sáng lan, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt.
Đi đường cũng không lo tịch mịch. Vân Triệu là người biết rất nhiều, đại giang nam bắc, cao thấp ngàn năm, quả thực là không cái gì không biết.
Vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, hai mươi ngày lộ trình nhoáng cái đã qua.
Thủ đô Hậu Kim – Dật Nha thành.
Không thể so với Thiên Thần quốc tinh xảo hoa lệ, thủ đô Hậu Kim có khí thế rất nặng, một loại khí thế hùng tráng giống như từ đỉnh cao nhìn khắp toàn bộ Tây Nam đại lục.
Trong 7 nước, thực lực không hề thua kém bá chủ phía bắc – Ngạo Vân quốc, phía đông – Tuyết Thánh quốc. Hậu Kim quốc chính là toàn bộ tây nam nhất bá.
Bởi vậy, cái khí thế ấy, hoàn toàn thấm vào đô thành này, nhìn thấy hết thảy.
Hoàng cung đại nội, rực rỡ xanh vàng, nguy nga đứng sừng sững.
Hoàng cung chính điện – Kiền Thanh điện.
Tám cột bạch ngọc cao ngất, sừng sững, rồng cuốn xung quanh, giương nanh múa vuốt, vừa uy nghiêm vừa sinh động.
Giờ đây, văn võ bá quan đủ loại của Hậu Kim đang đứng ở hai bên. Cao cao tại thượng ghế Cửu Long, một thân long bào tím thẫm – Hậu Kim quốc vương, ngồi chính giữa, đầy vẻ đe dọa.
Phía dưới, Lưu Nguyệt vẫn một thân Nguyệt Nha trắng, chỉ là có thêm một đai lưng màu hồng, quỳ một gối bên trong vu đại điện.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay tuyệt thế cao thủ – Lưu Nguyệt, thành tựu về văn hóa giáo dục, võ công cái thế, thiên hạ đệ nhất, hơn nữa đói với Hậu Kim quốc một tâm trung thành, nhật nguyệt chứng giám, đặc biệt phong làm tướng quân tam phẩm Phiêu Kị, đứng trong hàng ngũ bá quan văn võ, ban thưởng tướng quân phủ, khâm thử.”
Tiếng tuyên chỉ lanh lảnh ở giữa đại điện rực rỡ, truyền đi rất xa.
“Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Lưu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp nhận thành chỉ trong tay tổng quản thái giám.
“Lưu ái khanh đứng lên mà nói.” Vẻ mặt uy vũ, thân hình bưu hãn, quốc vương Hậu Kim thực vừa lòng nhìn Lưu Nguyệt.
Chẳng lẽ lại gặp một cao thủ bối cảnh không có, trong sạch không thể trong sạch hơn, quả thực chính là vận khí tuyệt hảo, sao có thể không thích.
“Tạ ơn bệ hạ.” Lưu Nguyệt cung kính hơi khom người, khóe miệng vẽ lên chút cười lạnh, rồi rất nhanh biến mất.
Nàng – Thiên Thần Dực Vương phi, lúc này ở Hậu Kim quốc đứng hàng tam phẩm, ha hả, thật sự là thế sự khó lường.
Thiếu của nàng, nhất định phải trả lại. Lúc này đây, nàng thoải mái đến đây, đến làm triều thần của Hậu Kim quốc.