Mười sáu con bạch mã không một sợi tạp màu mở đường, trên lưng ngựa, mười sáu đại hán bưu hãn, dáng người khôi ngô ngồi, một thân thiết giáp trụ, mặt lạnh như tiền không chút biểu tình, khí thế cực kỳ kiêu căng.
Ở phía sau bọn họ, có mười sáu người đang nâng một cỗ kiệu vàng bọc lụa trắng thật lớn, kiệu cũng không có trang trí gì nhiều, tấm lụa trên thân kiệu hoàng kim kia, khắp rìa có một lớp chỉ bạc bao bọc, hoàng kim cuồng long trên mặt lụa là do chỉ vàng thêu lên, chỉ cần hai vật như vậy, cũng đủ toát ra khí thế đẹp đẽ quý giá kinh người.
Nghĩ lại, cái găng tay bằng chỉ bạc của Lưu Nguyệt đã muốn là bảo vật quý giá của Thiên Thần quốc rồi.
Mà trên cỗ kiệu này, nó chỉ được dùng để trang trí, có thế thấy được sự xa xỉ cùng tài lực giàu có.
Mà sau mười sáu người nâng kiệu kia, có khoảng trăm người đi theo, nhưng từng người đều cước bộ trầm ổn lợi hại, không ai không phải cao thủ đương thời.
Cũng nghe thấy tiếng hô thông báo, Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng sớm đã ngồi thẳng trên lưng ngựa, hơi phóng tới, lên nghênh đón.
“Bản Thái tử thay mặt Thiên Thần quôc nghênh đón Thái tử Ngạo Vân quốc, Thái tử không ngại đường xa đến, ta thập phần cao hứng.” Hiên Viên Thừa một thân mãng bào màu vàng, mỉm cười nhìn người bên trong nói.
Ngữ khí không kiêu căng, cũng không khiêm tốn.
Mười sáu kỵ mã dừng lại, tách ra hai bên, khom người xuống, mười sáu kiệu phu phía sau từ từ tiến lên.
“Ngạo Vân, Thiên Thần là hảo hữu chi bang, không cần khách khí.” Thanh âm lạnh lùng truyền đến, mười sáu kiệu phu dừng lại, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, vén màn kiệu lên, bước xuống.
Lưu Nguyệt nhất thời nghiêng đầu nhìn.
Một mái tóc dài tới tận hông, buộc tuỳ ý xoã xuống sau lưng, mi dài cong ✓út, ẩn dấu bên dưới là một đôi mắt kiếm sắc bén, trời ạ, đây là đôi mắt đẹp đến mức nào a, đen thăm thẳm lại mang theo chút lam – màu của biển rộng, lạnh như băng, có thể đóng băng bất cứ ai nhìn vào, thật xinh đẹp khiến người ta đui mù.
Mũi cao, thẳng, môi đỏ như hoa đào, vẻ mặt thản nhiên, dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Một thân trường bào màu nguyệt bạch, dưới ánh sáng mặt trời, theo gió thổi hơi nhè nhẹ phất, khiến hắn như thần tiên giữa trời, đẹp đẽ quý giá nhưng cũng cực kỳ trong trẻo lạnh lùng.
Khuôn mặt không thuộc về nhân loại trần gian này đảo đến đâu, người người đông cứng tới đó.
Thật lãnh, không phải giống Hiên Viên Triệt lãnh khốc, mà là một loại lạnh như băng, lạnh giống như cả thế giới xung quanh không có gì có thể tồn tại được trong đôi mắt đó.
Cái loại khí chất lãnh này, khiến người ta dù có tán thưởng dung mạo tuyệt trần tới đâu, cũng không dám có chút ý nghĩ dâm loạn.
Nếu nói Hiên Viên Triệt là hợp thể giữa la sát với yêu tinh, vậy Độc Cô Dạ trước mắt chính là băng sơn tuyết liên, một người là đệ nhất yêu mị thiết huyết, một người là đệ nhất lạnh lùng xuất trần.
Độc Cô Dạ: lạnh lùng, cao ngạo, xuất trần, trong trẻo