Vương phi 13 tuổi - Chương 68

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Vân Triệu giật mình, lăn ra đây? Cái gì lăn ra đây? Hắn không cảm giác được có. . . . . .
Ý niệm trong đầu còn chưa rõ ràng, Vân Triệu đột nhiên khóe mắt nhướng lên, có người, chung quanh đây có người.
Mắt liền đảo hướng, Vân Triệu thật sâu nhìn Lưu Nguyệt thần tình sát khí , trong mắt lóe lên khi*p sợ cùng hoảng sợ.
Hắn từ đầu đến cuối không hề nhận thấy được bên ngoài có người, Lưu Nguyệt này một chút nội lực cũng không có, như thế nào nhận thấy được chung quanh có mai phục ?
Không đợi Vân Triệu nghĩ xong, hắc y nhân liền rời khỏi bóng đêm, chậm rãi tiêu sái đi ra.
Một thân màu đen, không có chút nhân khí, giống như cả người dung nhập vào đêm tối, năng lực che dấu tung tích này quả thật rất cao tay.
“Chủ nhân nhà ta cho mời.” Chỉ lộ ra hai hắc y nhân, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt trầm giọng nói.
Lời vừa nói ra, vài cái góc ở hậu viện khách điếm nhất tề lòe ra vài cái hắc y nhân, không hề che dấu tung tích, sát khí phát ra bao vây lấy cả tiểu viện, âm trầm mà lạnh như băng.
Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới hắc y nhân xung quanh, hai mắt híp lại, dám uy Hi*p nàng: “Không đi.”
Trảm đinh tiệt thiết hai chữ, so với hắc y nhân còn muốn lạnh lùng hơn.
Hắc y nhân trong mắt chợt lóe sát khí: “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”
Tiếng nói vừa dứt, hắc y nhân vây quanh toàn bộ hậu viện khách điếm lập tức nắm lấy νũ кнí, lợi kiếm liền hướng Lưu Nguyệt mà lao tới.
“Không khách khí, ta muốn nhìn xem các ngươi như thế nào là không khách khí.”
Lưu Nguyệt vừa nãy trong lòng nghĩ đến Hiên Viên Triệt, hỏa khí trong người còn chưa có chỗ phát ra, đám người này chính là tự đưa thân đến cho nàng làm chỗ phát hỏa.
Lời vừa nói xong, năm ngón tay liền nắm lại, ôm lấy dao cầm trên bàn, ngón tay khẽ chạm vào dây đàn, nhất thời một vài âm thanh thanh thúy liên tiếp vang lên, phong nhận cũng không chút tiếng động bắn ra.
“Bang bang phanh. . . . . .” Âm thanh nặng nề va chạm lập tức liên tiếp vang lên.
Một âm phát ra liền lấy đi tính mạng.
Phong là không có phương hướng , phong nhận càng thêm không có quy tắc.
Chỉ cần đầu ngón tay chuyển động đến bất kì chỗ nào, phong nhận liền hướng về chỗ đó phóng đến.
Phong nhận chính là võ công tốt nhất để lấy một địch nhiều.
Sát khí ở hậu viện khách điếm văng khắp nơi.
Tiếng đàn cùng tiếng binh khí vang lên, tấu vang toàn bộ bầu trời đêm.
Lão bản của khách điếm tránh ở lò sưởi đặt đầu giường, run run co rúm người.
Vốn nghĩ là trúng mánh lớn, ai dè lại là mời một tên sát thần tới, trời ạ, nếu cứ vậy, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.
“Phanh.” Một tiếng vật bay qua, hắc y nhân như bị đấm một phát trúng иgự¢ vậy, toàn bộ bị bắn ngược ra sau, bay ra ngoài, đập thật mạnh vào cây ngô đồng trong sân.
Đồng thời, toàn bộ hắc y nhân, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn té xuống đất.
Máu từng giọt từng giọt tí tách, rơi trên mặt đất, nhuộm màu bãi cỏ xanh.
Một chiêu tung ra, tứ tử tam thương. (tứ tử tam thương: bốn kẻ ૮ɦếƭ, ba người bị thương, ý nói toàn bộ không ૮ɦếƭ thì cũng bị thương.)
Vân Triệu ngồi trên tảng đá, nắm chiết phiến trong tay, mắt chớp chớp.
Hắc y nhân khi nãy nói chuyện, mắt thấy mọi người vừa nãy còn đứng đây, giờ ૮ɦếƭ gần hết, lập tức hô lên, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Đồng thời, bắn một vật về phía Lưu Nguyệt.
Độc yên đạn, ngày ấy trong buổi săn bắn mừng thọ yến Hoàng đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch, thứ bức nàng cùng Hiên Viên Triệt nhảy xuống vách núi đen chính là nó.
Sát khí trong mắt Lưu Nguyệt chợt bùng lên, thân hình lóe lên, cũng không để ý tới độc yên đạn kia, nhảy lên cao cao, đuổi theo hắc y nhân vừa đào tẩu trong màn đêm.
“Phanh.” Độc yên đạn tràn ngập toàn bộ hậu viện.
Vân Triệu vội vàng che miệng, mũi, lắc mình một cái, rất nhanh đuổi theo sau Lưu Nguyệt.
Khói trắng lượn lờ, Đỗ Nhất nãy giờ vẫn không xuất hiện, lạnh lùng từ trong góc khuất xuất hiện, cả mặt mày đều lạnh như băng, thân hình chợt lóe, cũng đồng thời biến mất trong đêm tối.
Qua nhiều con phố, Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo hắc y nhân chạy như điên kia.
Nàng không biết khinh công, nhưng khứu giác lại cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc, giỏi theo dấu, cho dù là Hiên Viên Triệt năm đó, nàng cũng truy ra được, đừng nói là hắc y nhân này.
Hắn y nhân sớm đã biến mất trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.
Nhưng mà, phương hướng Lưu Nguyệt truy theo lại không hề sai.
Thân ảnh thoáng qua bóng trăng, nếu lúc này có người thấy được, chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.
Đỗ phủ phía đông Nghi Thủy thành.
“Động thủ? Kết quả thế nào?” Đại sảnh bên trong phủ, một lão nhân tóc đều đã bạc trắng, mặt bình tĩnh nhìn hắc y nhân bị thương chạy về.
“Một chiêu, tứ tử tam thương.” Hắc y nhân cung kính quỳ gối trước mặt lão nhân, nói nhanh.
Lão nhân tóc bạc nghe vậy, sắc mặt càng thêm thâm trầm như nước: “૮ɦếƭ tiệt, mạnh đến vậy, người đâu, các ngươi toàn bộ xuất động, đêm nay nhất định phải Gi*t……”
“Muốn Gi*t ta, hảo, ta chính mình đưa đến cửa, xem thử các ngươi có cái bổn sự đó không.” Lời lão nhân tóc bạc còn chưa nói xong, một thanh âm cực kỳ lãnh liệt, đột nhiên phá không bay đến, mang theo khí giận thâm trầm.
Lão nhân tóc bạc nhất thời biến sắc, đứng bật dậy.
Hắc y nhân đang quỳ kia cũng kinh hãi, hắn rõ ràng đã cắt đuôi được Lưu Nguyệt rồi, vì sao nàng vẫn có thể đuổi tới đây?
Không để cho bọn họ kịp nghi ngờ và kinh ngạc, tiếng đàn xơ xác tiêu điều đột nhiên vang vọng trong Đỗ phủ sang quý.
Không có làn điệu, chỉ có những thanh âm đơn độc phát ra.
Không phải êm dịu như bài hát ru con, cũng không phải cuồng liệt như nhạc sát phạt, chỉ là một loại νũ кнí Gi*t người, từng âm từng âm đều có thể khiến người khác không thở nổi.
Đầu ngón tay huy động, phong nhận bắn ra.
Bay múa đoạt lấy tính mạng người khác, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Lưu Nguyệt tay trái ôm dao cầm, tay phải khẩy dây đàn, đàn nhanh, từng đạo phong nhận bắn ra, hướng tới hắc y nhân ở bốn phương tám hướng xung quanh, một người tiếp một người, ngã xuống.
Dám có ý Gi*t nàng, nàng Gi*t ૮ɦếƭ bọn hắn.
Máu văng tung tóe khắp nơi, một mảnh sát phạt.
Lão nhân tóc bạc thấy vậy, mặt vặn vẹo, nhìn Lưu Nguyệt vận một thân áo trắng trong đêm đen, đạp trên vũng máu mà đến, tuấn mỹ khiến người ta ghen tị, nhưng xuống tay lại vô tình tàn nhẫn cực kỳ.
“Mau, mau lên, Gi*t hắn, Gi*t hắn.” Sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm, lão nhân tóc bạc vừa kêu gào, vừa lui nhanh về phía sau.
Một người mạnh như vậy, nếu hắn không thể sử dụng được, vậy liền phải hủy đi.
Nếu để hắn vào được điện phủ Hậu Kim quốc, thực lực Hậu Kim quốc sau này sẽ………
Trong lòng vừa nghĩ tới đây, người lại lui nhanh về phía sau, chạy ra cửa sau.
Mà Lưu Nguyệt cũng giống như không thấy hắn vậy, cứ tùy ý để hắn chạy.
“Phốc.” Một thanh âm trầm ᴆục khẽ vang lên, đó là tiếng chủy thủ đâm sâu vào da thịt.
Từng bước bước ra cửa sau, lão nhân đầu bạc liền dừng bước, chậm rãi cúi đầu, nhìn một thanh chủy thủ cắm vững vàng vào иgự¢ của hắn, thẳng tắp không tì vết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc