Những ai gió chiều nào theo chiều đó, đều đã bắt đầu nghiêng về phía Lưu Nguyệt.
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, bốn mươi vạn binh mã, lúc này Hàn Phi họ còn ở xa ngoài ngàn dặm, ngươi lừa người, lừa không được ta.”
Binh bộ sử Nam Viện cùng phe với Da Luật Cực, một tiếng cười nhạt nói tiếp.
Hàn Phi vẫn còn đang từ từ áp tải rất nhiều lương thảo, lại không thể bay, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đi đến Thịnh Kinh, quả thực là trò cười.
Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn lướt qua Binh bộ sử Nam Viện này, cũng cười lạnh một tiếng: “Lừa ngươi, ngươi có tư cách gì để cho ta lừa gạt? Ta đối với người ૮ɦếƭ, từ trước đến giờ cảm thấy không cần thiết phải nói đùa.”
Lời nói lạnh lùng còn phiêu đãng trên không trung, ngọn lửa cực nóng kia, một đạo ngân quang chợt lóe, tiểu đao cắt thịt trên án kỷ kia, phá không mà đi, đoan đoan chính chính xẹt qua cổ của Binh bộ sử Nam Viện, tạo ra một vết đỏ, cắm vào vách tường phía sau hắn.
Mắt trắng dã, Binh bộ sử Nam Viện kia, ngay cả giãy dụa dư thừa cũng không, trực tiếp ngất đi.
(Su: kém tắm!)
“Bọn hèn nhát.” Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng ném hai chữ.
Chỉ một vét cứa mà thôi, lại sợ đến ngất đi, quả thực mất mặt.
Yên tĩnh, tĩnh lặng đến khó có thể nói bằng lời.
Không ai dám thốt một tiếng.
Nói đùa, cho dù Da Luật Cực có mười vạn binh mã, chờ bọn hắn đến, bọn họ sớm đã bị Lưu Nguyệt Gi*t.
Da Luật Cực hắn cung còn có người kế vị, có con cái, bọn họ lại không có đâu.
Lấy cái ૮ɦếƭ của mình để đổi lấy thắng lợi của Da Luật Cực, bọn họ không phải kẻ điên, không ai ngại mạng dài.
Tất cả mọi người tức giận không lên tiếng, bao gồm cả người của Da Luật Cực.
Lông mày lạnh lẽo đảo qua quần thần không dám nhiều lời, Lưu Nguyệt thu chút sát khí trên người, chậm rãi nói: “Con người của ta một lòng vì Bắc Mục, nghe Tiêu thái hậu bị ám sát, giao trách nhiệm mười vạn binh mã áp tải lương thảo, bốn mươi vạn binh sĩ trở về ngay sau ta, nhất định phải trừ tận gốc tất cả thế lực và người gây bất lợi đối với Bắc Mục.
Chẳng qua, cũng không nghĩ tới, lại chuẩn bị cho chính mình, mọi người nói đây có phải là người định không bằng trời định hay không?”