Ánh mắt lạnh như băng nhìn hai đoá châu hoa trong tay, chúng nhìn y hệt hoa hồng, bên trên phảng phất hương thanh u, hương bạc hà, mình sử dụng không có vấn đề gì.
Nhìn chén huyết tham trà trong tay, bên trong điểm vài lá cỏ, mình uống, cũng không có gì không ổn.
Bất quá, ba loại này trộn lẫn với nhau, sẽ dẫn tới tác dụng phụ, không phải đơn giản chỉ là trúng độc thôi đâu.
Khoé miệng như ẩn như hiện nụ cười huyết tinh, không nghĩ hôm nay còn gặp được cao thủ dụng độc.
Độc này ăn vào nhất thời sẽ không phát tác ngay, nhưng chậm rãi làm người ta biến si ngốc, chậm rãi, khiến người ta không biết gì mà ૮ɦếƭ đi, nếu theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, đây chính là độc thần kinh.
Nhìn ngắm châu hoa trong tay, Lưu Nguyệt trong mắt lệ quang chợt loé, thiên thần quốc cư nhiên lại có cao thủ như vậy, xem ra nàng cũng có chút xem thường địa phương này rồi.
“Lưu Nguyệt, sao không uống đi, không hợp khẩu vị à?” Liễu Tâm Tình ngồi bên cạnh Liễu hoàng hậu nhìn Lưu Nguyệt không cử động, mỉm cười hỏi, khiến mọi người xung quanh chú ý.
Lưu Nguyệt chậm rãi quét mắt nhìn mọi người đang ngồi, Liễu hoàng hậu sắc mặt ôn nhã, Liễu Tâm Tình khoé miệng mỉm cười, một chút khác thường cũng không có.
Bất quá, Lưu Nguyệt là ai? Là Tu La từ địa ngục bước ra, là vị thần trong hỗn loạn chém Gi*t, dám ở trước mặt nàng giương nanh múa vuốt, quả thực chính là múa rìu qua mắt thợ.
Khoé miệng tà tà nhếch lên, Lưu Nguyệt trong lòng đã sớm có tính toán, nâng ngọc bát giơ hướng Liễu Tâm Tình cùng Liễu hoàng hậu một cái, ngửa cổ uống hết sạch, vẻ mặt, vô cùng cẩn thận.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười, tất cả đều không thoát khỏi mắt Lưu Nguyệt, thấy vậy, thiết huyết trong mắt Lưu Nguyệt càng mãnh liệt.
Tiếng trò chuyện lớn tiếng, khách và chủ đều vui vẻ.
“Dực vương đến.” Đang cười nói, thị vệ cao giọng hô một tiếng, khi lời nói hạ xuống, Hiên Viên Triệt đã muốn xông vào đại điện.
“Triệt nhi sao lại đến đây?” Liễu hoàng hậu nhất thời cười hướng Hiên Viên Triệt nói.
Hiên Viên Triệt sau khi hành lễ xong, thần sắc cung kính không mang chút tức giận, đứng bên cạnh Lưu Nguyệt vừa nói vừa cười, cao ngạo mà lạnh lùng, uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần, nghe vậy nói: “Nhi thần đến tìm Mộ Dung Lưu Nguyệt, có người trong Mộ Dung phủ muốn gặp nàng.”
Trần quý phi nghe vậy cười nói: “Vậy mau đưa tiểu vương phi của con đi thôi, để chúng ta cùng tỷ tỷ nói chuyện cũng được.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Liễu hoàng hậu một cái.
Liễu hoàng hậu thấy vậy cười, thoáng nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt một cái, chậm rãi nói: “Hảo, hảo, cứ đi đi.”
“Triệt nhi cáo từ.” Thản nhiên ném ra một câu, Hiên Viên Triệt kéo Lưu Nguyệt bước đi.