Con mẹ nó, không vu oan được Tả tướng, làm nàng phí mất cả buổi tối tính toán, cố ý lệnh Huyết Ảnh vệ hôm nay đến đây vừa ăn ςướק vừa la làng, liền bị Độc Cô Dạ ‘quang minh chính đại’ hủy đi, còn phải tạ ơn hắn cứu giúp nữa chứ.
૮ɦếƭ tiệt ૮ɦếƭ tiệt!
Xem ra, nàng không còn trông cậy gì nữa, Hiên Viên Triệt đành phải tự lực cánh sinh hôm nay thôi.
Lạnh lùng gật đầu, Độc Cô Dạ phóng ngựa đi tới, cũng không nói thêm gì, một tia kiêu ngạo đắc ý cũng không có, chỉ lạnh nhạt.
Chỉ là, hai mắt hắc lam bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt, ánh sáng mặt trời qua tàng cây chiếu xuống, lưu quang tràn ngập trong mắt, đẹp đến bất khả tư nghị (bất khả tư nghị: không thể nói được gì.)
Lưu Nguyệt thấy vậy, khẽ nhướng mày, quên đi quên đi, dù sao Độc Cô Dạ cũng là một phen hảo ý, tuy rằng hảo ý thật không đúng lúc, việc hôm nay cũng đã qua.
“Khởi bẩm Bát hoàng tử, không thể đuổi theo thích khách.” Võ tướng thị vệ từ trong rừng rậm trở về, sắc mặt xấu hổ đứng trước Bát hoàng tử cùng Lưu Nguyệt.
“Các ngươi đồ nuôi phí cơm…..”
“Quên đi, với thân thủ bọn họ, các ngươi đuổi theo chỉ có ૮ɦếƭ thôi.” Bát hoàng tử còn chưa mắng xong, Lưu Nguyệt đột nhiên thản nhiên lên tiếng.
Nói đùa chứ, tất cả đều là Huyết Ảnh vệ của nàng, chỉ bằng chừng này võ tướng và thị vệ mà đuổi theo được, nàng về sẽ chặt đầu đám kia hết.
Đám võ tướng cùng thị vệ nghe vậy, nhất tề cảm kích nhìn Lưu Nguyệt.
Mà ngay sau đó, ba thị vệ của Độc Cô Dạ khi nãy đuổi theo, cũng nhất tề trở về, hướng Độc Cô Dạ lắc lắc đầu nhẹ, không ai nhận ra.
Độc Cô Dạ thấy vậy, hơi hạ mắt, liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái, trong đó có tia hiểu rõ, mà cũng có tia mờ mịt.
“Booong, Booong……” Đúng vào lúc này, âm thanh báo động đột ngột xuyên qua rừng rậm, truyền tới rất nhanh.
Bát hoàng tử vừa nghe thấy, nhất thời biến sắc, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng gặp chuyện.”
Võ tướng cùng thị vệ chung quanh cũng nhất tề biến sắc.
Lưu Nguyệt nhìn phương hướng Hiên Viên Dịch xa xa một cái, Hiên Viên Triệt chính là đi cùng với hắn, bây giờ gặp chuyện, vậy ý tứ là có người động thủ rồi.
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng lại hiểu rõ, ám sát Hiên Viên Triệt, tội danh này không lớn lắm, tuy nhiên cũng đủ diệt đám Liễu hoàng hậu và Tả tướng.
Bất quá, nếu Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Dịch cùng đi một đường, ám sát Thiên Thần hoàng đế, tội danh so với ám sát Hiên Viên Triệt lớn hơn nhiều, vậy thuận tiện tung ra hư chiêu, tùy tiện tấn công Hiên Viên Dịch, sau đó chủ yếu tấn công Hiên Viên Triệt, chỉ cần phong phanh lộ ra một tia chứng cứ, Tả tướng sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. (xoay người: thay đổi sự tình.)
“Đi, đi mau.” Lưu Nguyệt nhất thời hô to một tiếng, phóng ngựa hướng phía tiếng trống phát ra, bộ dạng thật sự lo lắng.
Độc Cô Dạ thấy vậy hơi nhíu nhíu mày, biểu tình khẽ thay đổi, thật sâu nhìn bóng hình Lưu Nguyệt đang phóng như điên phía trước, cũng thúc ngựa đi theo.
Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ, Bát hoàng tử, cả đoàn người tốc độ cực nhanh phóng đến phương hướng của Hiên Viên Dịch.
Cùng thời khắc đó, toàn bộ hoàng tử võ tướng trong rừng rậm, cũng nhất tề cưỡi ngựa chạy về, phóng đến cùng một địa phương.
Ánh mặt trời sáng lạn, xuyên thấu qua tàng cây, chiếu trên ngọn cỏ lấp lánh, một bãi cỏ rộng, lúc này lung linh như lửa, xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Tiếng trống càng ngày càng gấp, càng ngày càng gấp, âm thanh cuồng liệt kia, cơ hồ xuyên thủng trời cao.
Chim chóc trong rừng rậm nhất thời bị kinh động bay khắp nơi, một loạt tiếng cánh vỗ đập, cực kỳ hỗn loạn.
Phóng ngựa chạy đi, thoạt nhìn thật nhanh, bất quá con ngựa nàng đang cưỡi là do Hiên Viên Triệt cố ý chuẩn bị cho nàng, không phải ngựa tốt, muốn nhanh hơn cũng không nổi, chỉ có thể cố đến đây.
Lưu Nguyệt vừa nghe tiếng trống càng lúc càng dồn dập, không khỏi nhíu mày thật chặt, gấp như vậy, chẳng lẽ thật sự đã gặp chuyện gì?
Như thế nào có thể, đám người Thu Ngân đều âm thầm mang theo Long kỵ hộ vệ bảo vệ Hiên Viên Triệt, cho dù thật là Tả tướng động thủ, cũng không đến mức xảy ra tình huống gì nghiêm trọng, chẳng lẽ thật sự có người ám sát Hiên Viên Dịch.
Hàng mi dài khẽ chớp, kẻ chủ mưu thật hảo chơi.
“Lên đây.” Tâm niệm còn đang đảo, Độc Cô Dạ vẫn đang sóng vai một bên với nàng, đột nhiên lạnh lùng nói.
Lưu Nguyệt quay đầu, nhìn con ngựa của Độc Cô Dạ, nàng không biết nhìn ngựa tốt, nhưng con mà Độc Cô Dạ đang cưỡi chắc chắn tốt hơn con của nàng nhiều.
Lập tức không nghĩ ngợi gì, một chưởng chụp lưng иgự¢, Lưu Nguyệt phi thân trên không, trở mình, thẳng tắp ngồi phía sau lưng Độc Cô Dạ, nàng muốn thật nhanh đến xem tình hình.
Độc Cô Dạ cũng không nói nhiều, hai chân hơi hơi kẹp chặt bụng ngựa, con bạch mã lập tức như một lợi kiếm sắc bén phóng đi, tốc độ so với khi nãy không chỉ nhanh gấp đôi.
Truy vân trục nguyệt (đuổi mây bắt trăng), nhanh như điện.
Ngay lập tức, Độc Cô Dạ đã đưa Lưu Nguyệt đến nơi có ám sát hỗn loạn.
Độc Cô Dạ thúc ngựa quá nhanh, hình như bọn họ là người đầu tiên đến được đây.
Một mảnh hỗn loạn, Hiên Viên Dịch được cấm vệ quân hộ tống, vương miện nghiêng ngả, cuống quít trốn đằng sau.
Thái tử Hiên Viên Thừa bên cạnh bả vai bị thương, máu loang ra một mảng lớn, sắc mặt tái nhợt, thất tha thất thểu đi theo, mà khu rừng rậm phía trước, một mảnh tiếng đao kiếm va chạm, vô cùng kịch liệt, đứng bên này vẫn nghe thấy rõ.
Không thấy bóng dáng Hiên Viên Triệt, cũng không có thân ảnh đám người Thu Ngân, mọi cận vệ của Vương phủ đều không ở đây.
Lưu Nguyệt nhướng cao mày, đem hết thảy tình huống xem hết, nhất thời rùng mình một cái, sát khí vô hình lập tức lan tỏa ra.
“✓út.” Một mũi tên nhọn từ trong rừng rậm bay ra, hướng tới Hiên Viên Dịch đang cuống quít trốn, cực kỳ nhanh.
Bên người Hiên Viên Dịch đều là cấm quân, nhưng cao thủ không có mấy, người mạnh nhất là Phỉ tướng quân, thuộc võ tướng thế gia đứng thứ hai Thiên Thần quốc, hiện đang bảo hộ phía bên Thái tử.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhíu mày, tay nhất lên, một phi tiêu nhỏ bắn ra, phá đi mũi tên nhọn đang bắn đến Hiên Viên Dịch.
Hiên Viên Dịch tuy võ công không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, lúc này chưa bối rối đến mức hoảng loạn không làm gì được.
Nghiêng đầu nhìn thấy Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ, nhất thời mừng rỡ nói: “Lưu Nguyệt, nhanh lên, Hiên Viên Triệt còn kẹt bên trong, chúng ta trúng mai phục, Hiên Viên Triệt đưa bổn hoàng ra trước, hắn chặn phía sau, nhanh lên.”
Ba câu tóm tắt toàn bộ tình huống xảy ra.
Lưu Nguyệt vừa nghe, mặt nhất thời lạnh đi, đây là ám sát Hiên Viên Dịch, cho Tả tướng mười lá gan hắn cũng không dám làm, vậy rốt cục là ai?
“Ta mượn ngựa một chút.” Lạnh lùng nói năm chữ, Lưu Nguyệt đột nhiên ôm lấy Độc Cô Dạ, ném phía trước
Độc Cô Dạ cũng không phản đối, thân hình nhoáng cái đứng vững trên mặt đất, cho Lưu Nguyệt mượn ngựa cũng được, kêu hắn mang nàng đi tới đó cũng được, nhưng bảo hắn cứu Hiên Viên Triệt, lẫn vào đám hỗn loạn muốn ám sát Thiên Thần hoàng đế này, hắn không có hứng thú.
Huống hồ, hắn là Thái tử Ngạo Vân quốc, đại biểu cho Ngạo Vân quốc, tại đây âm mưu quỷ kế đang sắp đặt, quá mức nhiệt tình cũng không phải chuyện tốt.
Hai chân kẹp bụng ngựa, Lưu Nguyệt không lùi bước mà xông thẳng phía trước, vọt tới khu rừng rậm.
Một mảnh tiếng kêu đánh nhau vang dội, đao quang kiếm ảnh trùng trùng, mùi máu tươi dày đặc.
Hiên Viên Dịch lúc đi mang theo bên người hai đứa con Hiên Viên Thừa và Hiên Viên Triệt, cùng Mộ Dung tướng quân và Phỉ tướng quân, thêm một đám cấm vệ quân, cũng không có bao nhiêu.
Ai lại nghĩ tới được, ngay trên địa bàn của mình, lại gặp phải ám sát quy mô lớn đến thế, chừng này người rõ ràng không đủ, lại thêm không ít cấm vệ quân đã rút đi cùng Hiên Viên Dịch và Hiên Viên Thừa, trong này còn khoảng chừng vài chục người, mà viện binh, còn chưa đến.
Thích khách mặc quần áo xanh lục, giống như cùng cây cỏ hòa lại làm một.