Vương phi 13 tuổi - Chương 33

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Hiên Viên Triệt gắt gao nhíu mày, đột nhiên ném cái dùi trống trong tay đi, xoay người đi tới bên Lưu Nguyệt, nàng tuy đã thu liễm sát khí, nhưng hắn vẫn có cảm giác hơi thở nàng không tinh khiết, như có một tầng khói đen vờn quanh nàng, hắn không thích thế.
Nhanh bước đến bên Lưu Nguyệt, còn không đợi nàng mở mắt ra, Hiên Viên Triệt đột nhiên cúi người ôm chặt nàng, cuồng nhiện hôn.
Lưu Nguyệt cũng không mở mắt, hai tay vươn lên, ôm choàng lấy cổ Hiên Viên Triệt.
Mọi người trong đại điện đang hoàn hồn, thấy màn này, cả đám mặt như rút gân, cặp vợ chồng son này, muốn làm gì thì đi kiếm cái phòng ấy, đừng trước bàn dân thiên hạ tự nhiên vậy, còn ra thể thống gì.
Hiên Viên Dịch một tay lau trán, liếc mắt nhìn Độc Cô Dạ, đang tính nói gì đó, đột nhiên thấy Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt chăm chú, trong mắt hơi lóe ra dao động tâm tình, sắc mặt lại lãnh đạm, không có chút hèn mọn, mà ngược lại, có…….
Hiên Viên Dịch khóe miệng co rúm, không nói nên lời.
Hôn xong, Lưu Nguyệt hơi thở đã hoàn toàn thu liễm, cười khẽ, hôn tiếp lên má Hiên Viên Triệt hai cái.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, một tia nội lực cũng không có, vậy mà dám tham gia cục diện cuồng phong bão tố này.
Hai tay hắn gắt gao ôm chặt thắt lưng Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng thoải mái ôm cổ Hiên Viên Triệt, căn bản không thèm để ý văn võ bá quan xung quanh, cực kỳ tự nhiên.
“Ta cũng không cho hắn khi dễ chàng.” Cúi đầu nói nhỏ, chỉ hai người nghe thấy, Hiên Viên Triệt tức giận trừng mắt, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động.
Hắn không sợ Độc Cô Dạ, nhưng nếu tiếp tục đấu, chỉ sợ mẫu phi và phụ hoàng chịu không nổi, theo tính cách của Lưu Nguyệt, nếu không phải vì lo lắng cho mẫu phi của hắn, khẳng định đã vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người, nàng vốn coi mặt mũi là thứ yếu, không thể ăn không thể mặc, hôm nay lại liều mình ra tay, không phải vì hắn và mẫu phi thì còn ai.
Phân tình nghĩa này, hắn ghi tạc trong lòng.
Nhất thời, trong đại điện, quan văn thì kinh ngạc không nói nên lời, võ tướng trấn định hơn, trong mắt tuyệt đối bội phục, hai người này hoàn toàn không xem hoàng triều luật pháp ra gì, thoải mái ôm nhau.
“Thâm tàng bất lộ, Tiểu vương bội phục.” Giữa một mảnh tĩnh lặng, Độc Cô Dạ đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt.
“Chút tài mọn mà thôi.” Lưu Nguyệt trả lời vân đạm phong khinh. (vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ sự nhẹ nhàng, không bận tâm)
Độc Cô Dạ nghe vậy trong mắt chợt lóe, nhìn thật sâu Lưu Nguyệt, gật đầu lạnh lùng nói: “Thật là chút tài mọn, làm trò cười rồi.”
Trong đại điện, trừ Hiên Viên Triệt ra, không ai hiểu được Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ đang nói gì, hai mặt nhìn nhau, chưa bao giờ nghe nói qua, người khác khiêm tốn nhận mình chỉ có chút tài mọn thôi , tên còn lại liền nương theo, gật đầu nói phải, huống chi người này là Độc Cô Dạ vừa mới bại trận.
Đâu ai biết rằng, một câu khiêm tốn này của Lưu Nguyệt, ý nói thủ đoạn của Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ thì một tiếng thừa nhận, gật đầu.
Đại điện một mảnh bừa bãi, thọ yến vẫn phải tiến hành, chưa biết giải quyết sao.
Hiên Viên Dịch nhất thời đưa tay lên, giao cho Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Dực Vương Hiên Viên Triệt khoản đãi Ngạo Vân Thái tử Độc Cô Dạ, hắn chạy đây.
Độc Cô Dạ này là cao thủ hạng nhất, Thái tử Hiên Viên Thừa còn không đủ trình để tiếp, có khi bị hại ૮ɦếƭ không chừng, nên đành giao cho Hiên Viên Triệt, vậy, an toàn hơn a.
Lời vừa ra, Lưu Nguyệt thấy sắc mặt Tả tướng cùng Liễu hoàng hậu đen lại, còn Trần quý phi thần tình đầy mừng rỡ.
Vị thế của Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Thừa vốn chạy song song, mà trong lần tiếp đãi Ngạo Vân quốc Thái tử này, rõ ràng, vị thế của Thái tử đã bị nghiêng đi.
Ánh sao sáng lung linh, đêm nay trăng tròn gió mát.
Hiên Viên Triệt lưu lại nói chuyện xã giao với Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt thì lặng yên không một tiếng động lui đi, bởi vì, nàng thấy những người thân cận của Tả tướng, đã đi đâu không rõ.
Ngày thọ yến thứ hai, Hoàng gia mở cuộc săn bắn.
Săn bắn vốn nên vào mùa xuân và thu, bất quá theo tổ chế Thiên Thần quốc, tổ tiên năm đó là trên lưng ngựa thu được thiên hạ, cho nên hậu nhân không thể quên, mỗi lần đại thọ phải tổ chức săn bắn, ganh đua giữa các binh sĩ hoàng gia.
Bởi vậy, sáng sớm ngày thứ hai, Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt cùng tất cả hoàng tộc thân thích, gia đình văn võ bá quan, đều đi đến khu săn bắn của hoàng gia, Độc Cô Dạ cũng được mời.
Mười lăm lý ngoại ô Thiên Thần thủ đô, chính là khu săn bắn của Thiên Thần hoàng gia, gồm hai dãy núi cao, bên trong dưỡng rất nhiều loại động vật.
Thời tiết đã tới đầu hạ, nhưng vẫn còn ôn hòa, cây cỏ phì nhiêu, muôn thú tung tăng, đúng là thời điểm tốt.
Trên một khu đất trống giữa núi rừng rậm rạp, chất đầy rượu ngon cùng ghế ngồi, Liễu hoàng hậu, Trần quý phi đều ở đây, cho nên Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Tình cũng vậy, ngay cả Thiên Thần quốc đệ nhất mỹ nhân Lưu Nguyệt chưa gặp qua, Mộ Dung Tinh, cũng ngồi đây.
Theo tôn ti trật tự ngồi, Mộ Dung tướng quân ngồi phía sau Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thưởng thức trái cây trong tay, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ngay cả Mộ Dung Tinh cũng lấy ra, Mộ Dung Vô Địch, ngươi thật là nuôi mộng trèo cao.
Bất quá, hôm nay, nàng không có rảnh để bồi hắn chơi, nàng còn chuyện trọng yếu phải làm.
Một tiếng ra lệnh, tiếng kèn ô ô vang lên, cấm vệ quân hoàng gia đóng kế bên sân, đột nhiên chạy lên, chỉnh tề trật tự, tiến vào trong rừng, bọn họ đi vây săn trước, dồn thú vật trong rừng lại đây.
Đám người Hiên Viên Triệt cả người giáp trụ, đứng gần nhau, Hiên Viên Dịch dẫn đầu, một thân giáp trụ hoàng kim, trong tay cầm đại cung.
Mà sau lưng nhóm hoàng tử, có các võ tướng cùng Mộ Dung Vô Địch đi theo bảo vệ, văn thần thì ở bên chỗ Hoàng hậu cùng nữ quyền, nhìn qua chuẩn bị thật chu đáo.
“Nguyệt nhi.” Đang nhìn phía trước, đột nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm ôn hoà, không phải Mộ Dung Vô Địch, mà là lão phu nhân của hắn, Hướng An Thần.
Lưu Nguyệt thản nhiên quay đầu lại nhìn, Hướng An Thần khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, tinh thần lại tương đối tốt, nàng không nói gì, Lưu Nguyệt nàng với Mộ Dung phủ không có chút cảm tình gì, chỉ có quan hệ lợi ích, thân thiết vậy để làm gì chứ.
Hướng An Thần thấy bộ dạng đạm mạc của Lưu Nguyệt, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười thấp giọng nói: “Nguyệt nhi, giúp cho Mộ Dung phủ một chuyện.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ Mộ Dung Tinh bên người, ngẩng đầu nhìn qua Độc Cô Dạ cực kỳ lạnh lùng, ngồi xa xa.
Uyển chuyển như thược dược, kiêu sa tựa hải đường, quả là nhan sắc tuyệt vời, so với đám Liễu Tâm Tình còn đẹp hơn ba phần.
Bất quá, trong mắt Lưu Nguyệt, Mộ Dung Tinh cùng Độc Cô Dạ, thật là hoàn toàn không hợp nhau.
Không nói gì, nhưng Hướng An Thần cũng biết Lưu Nguyệt hiểu được ý tứ của nàng, Lưu Nguyệt này còn nhỏ, nhưng tâm tư không hề nhỏ.
Dã tâm thật lớn, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười, không vớt được Hiên Viên Triệt với Hiên Viên Thừa, cư nhiên lại nhắm tới Độc Cô Dạ, bàn tay quyền lực của Mộ Dung gia thật dài.
“Lưu Nguyệt, tiếp lấy.” Còn đang suy nghĩ, Lưu Nguyệt chưa kịp trả lời, Hiên Viên Triệt đột nhiên ném một cây cung lại chỗ nàng.
Lưu Nguyệt cổ tay lật, tiếp được cây cung Hiên Viên Triệt ném tới, nhướng mày nhìn hắn, nàng tuy mười tám loại νũ кнí đều tinh thông, nhưng cung tiễn lạc hậu cổ xưa này, nàng sử dụng không thuần thục lắm, bởi thường dùng νũ кнí lợi hại hơn thay thế.
“Cứ thử đi.” Hiên Viên Triệt hướng Lưu Nguyệt lộ ra một nụ cười cực kỳ yêu mị.
Đám võ tướng phía sau Thu Ngân lập tức ồn ào nghị luận, chiến trường Thiên Thần không phân nam nữ, chỉ cần ngươi có thực lực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc