Gió thổi mây trôi, mặt trời đỏ rực treo trên cao phát ra uy lực của nó, nắng vàng soi muôn nơi.
Trời trong vắt, xanh thẳm như màu ngọc.
Một ngày trước, việc Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt từ trên trời rơi xuống khiến chi toàn bộ binh sĩ Thiên Thần, như được ăn thuốc kích thích, hết sức hưng phấn, anh dũng vô địch.
Ngược lại, binh lính Nam Tống dường như đã đánh mất toàn bộ sĩ khí.
Phía sau, lương thảo bị thiêu hủy, phía trước, Thiên Thần giáng xuống ủng hộ binh sĩ Thiên Thần, đả kích này nối đả kích khác, cộng thêm binh sĩ Thiên Thần dùng hết sức mà mãnh liệt tấn công, khiến cho quân lính Nam Tống càng thêm bất mãn.
Chiến sự, càng lúc càng nghiêng về một bên.
Chỉ mới mấy ngày, Thiên Thần trực tiếp đại phá bốn mươi vạn đại quân Nam Tống, lao thẳng tới biên quan thủ thành của Nam Tống.
Người mài đao đánh trận, người khác lại mài đao đốn củi, trong khi Hiên Viên Triệt đang phải tất bận trên chiến trường, Âu Dương Vu Phi lại ở một bên đốn củi.
Hắn đã tận mắt chứng kiến Lưu Nguyệt chế tạo ra cánh để bay.
“Lưu Nguyệt, chỗ này có phải hơi nhỏ hay không?” Tuy rằng hắn đã nhìn từ đầu tới đuôi, bất quá chỗ kia hình như nhỏ quá, hắn có chút không thể chắc chắn.
Lưu Nguyệt nhàn nhã ngồi dưới gốc cây hóng gió, hiện tại đã không còn phải lo chuyện Tam vương Minh đảo, mà chuyện trên chiến trường nàng lại chẳng hiểu gì, không cần nói đến.
Hơn nữa, hiện tại binh lính vừa thấy nàng, liền hiện lên ánh mắt sùng bái a, nàng nhìn mà cứ muốn nghiến răng nghiến lợi, đối với việc được người người nhìn chăm chú, nàng thật sự không có bao nhiêu thích thú.
Bởi vậy, dứt khoát trốn một bên hóng mát, đem toàn bộ mọi chuyện trên chiến trường giao cho Hiên Viên Triệt đi.
Nghiên mắt nhìn Âu Dương Vu Phi đang hiện lên vẻ mặt lấy lòng, mắt nàng hiện lên ánh sáng giảo hoạt, trên mặt lại hiện lên vẻ hờ hững, nói:”Muốn biết cũng được thôi…”
Nói một nửa liền dừng lại.
Bất quá Âu Dương Vu Phi vốn là một người nhanh nhạy, lập tức nhướng mày cười nói:”Nàng nói đi, điều kiện như thế nào?Chỉ nàng dấu mốc trên bản đồ? “
Rất hài lòng với câu nói của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt khẽ cười, lắc lắc ngón trỏ nói:”Không, nói cho ta biết, thứ này giải như thế nào?”
Vừa nói vừa chỉ cảnh sau lưng mình.
Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt thủ thế, lập tức liền hiểu được.
Vươn tay bỏ xuống đoạn gỗ trong tay, Âu Dương Vu Phi thu lại nụ cười trên mặt, chậm rãi nói:”Lưu Nguyệt, nàng nghĩ rằng ta sẽ nói cho nàng sao?”
Đừng quên, hắn chính là vị hôn phu của nàng.
Tuy rằng dạo gần đây, có thể vì những chuyện khác ảnh hưởng, không biểu hiện quá rõ ràng, cũng không hạ bất kì độc thủ gì.
Bất quá, hắn cũng chưa từng nói rằng sẽ buông tay.
Càng đừng hy vọng hắn chỉ nàng cách giải, sau đó đứng bên cạnh xem Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt vui vẻ với nhau, hắn thật sự không độ lượng đến như vậy.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói thế, cười cười như trước, không nói gì.
Trước kia, khi ý niệm này vừa mới nảy lên trong đầu nàng, đã bị nàng gạt bỏ, hiện tại, xem ra vẫn là đáp án giống nhau.
Vương tay cầm lại khúc gỗ, bắt đầu làm tới phần giữa, Âu Dương Vu Phi đưa mắt nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang im lặng, đột nhiên lại cười, khóe môi nhếch lên, nói:”Nếu muốn biết giải pháp, ta cũng có thể cho nàng biết.”
Cùng với lời nói nhẹ nhàng thản nhiên, Âu Dương Vu Phi còn chỉ vào mũi của mình, thủ thế.
Lưu Nguyệt vừa thấy nhất thời nhíu mày, này là ý tứ gì?
“Ta liền là giải dược của nàng.” Mở chiết phiến trong tay, Âu Dương Vu Phi cười sáng lạn, nói:”Trên người nàng hạ cái gì, mẫu thân nàng cũng đã sớm hạ trên người ta giải dược tương ứng, nàng bị hạ dược bao lâu, ta cũng như vậy bấy lâu, tương sinh tương khắc, hoàn toàn có thể phá giải.”
Lưu Nguyệt nghe vậy, mắt đen lưu chuyển, khẽ khẽ chớp mi.
Nói lời này cũng như không nói.
Thấy Lưu Nguyệt vẫn im lặng, Âu Dương Vu Phi cười nhẹ, nói:”Lưu Nguyệt, nhớ kỹ, ta không phản đối vì ta muốn cạnh tranh công bằng. Bất quá từ lúc bắt đầu ta đã không phải là người chiếm ưu thế, nhưng ta cũng không cao thượng đến mức thành toàn cho hai người, nghĩ muốn ở cạnh hắn, đây là chuyện không có khả năng.”
Nhìn lướt qua nụ cười của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt phẩy tay áo, ném một câu:”Ta tự có biện pháp.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Âu Dương Vu Phi cười ma quái.
Nghĩ muốn loại bỏ độc dược trên người nàng, hẳn phải đi Minh đảo để tìm mẫu thân của hắn, mới có thể sáng tỏ loại độc kia là cái gì độc.
Sau đó, mới có thể tìm cách giải.
Hiện tại, e rằng Lưu Nguyệt tuyệt đối sẽ không quay về Minh đảo.
Như vậy, giải dược này nàng có nghĩ muốn tìm cũng không thể tìm, Âu Dương Vu Phi cười như hiểu rõ mọi chuyện.
Gió thổi mát rượi, thời tiết mỗi lúc một nóng.
Ánh nắng chói chang soi sáng khắp nơi, đã vào đầu hạ rồi.
Bất quá, khi khí hậu ở Nam Tống quốc đã sớm trở nên nóng bức, đây vẫn là mùa ấm của Tuyết Thánh quốc, tháng ba xuân phong thật tươi đẹp.
Tại Tuyết Thánh cung điện.
“Hiên Viên Triệt đại phá ba mươi vạn binh mã Nam Tống, tiến thẳng đến biên thành Nam Tống.” Quốc chúa Tuyết Thánh trừng mắt nhìn tin tức trong tay, rất là kinh ngạc.
Tới quá nhanh, hiện tại chỉ mới qua mấy ngày, đã tới tận biên thành Nam Tống.
Chẳng lẽ mấy chục vạn binh mã Nam Tống chỉ để trang trí, sao chỉ có một kích mà cũng không chịu nổi?
Gõ gõ đầu ngón tay lên thành ghế, Hách Liên Vân Triệu đột nhiên cong môi nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, cơ hồ khiến cho toàn bộ đại thần ở đó tưởng mình hoa mắt.
“Người đâu, truyền lệnh cho hai đại tướng thủ thành ở biên quan, triệu tập ba mươi vạn binh mã, tấn công Nam Tống.” Một lời vừa hạ, khiến vô số chim tước bay ngoài trời kinh động bay đi.
“Vương nhi?” Quốc chúa Tuyết Thánh ngẩn ra, tấn công Nam Tống quốc từ đằng sau?
Vân Triệu quay đầu nhìn quốc chúa Tuyết Thánh, hào quang trong mắt chớp động:”Nam Tống quốc nói xấu chúng ta, bảo ta trộm bảo tàng cổ xưa của họ, lời vu oan ác độc này, chẳng lẽ Tuyết Thánh quốc ta có thể nhịn? Xuất binh thảo phạt, là chuyện đương nhiên.”
Dứt lời, cười khẽ, nhìn lướt qua mấy trọng thần Tuyết Thánh ngồi xung quanh. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thành ghế:”Tiến quân đòi công đạo, lúc này không làm còn đợi đến khi nào?”
Đang nói bỗng hạ giọng, mấy đại thần Tuyết Thánh lập tức hiểu được, lúc này ai cũng hiện lên vẻ mặt hồ ly thành tinh, cười sáng lạn.
Nam Tống quốc dốc hết năm mươi vạn binh mã, toàn bộ đều đã bị quân Thiên Thần đánh bại ở biên cảnh, trong nước không còn bao nhiêu binh lực dự bị.
Nay thế cục gần như đã rõ ràng, Hiên Viên Triệt huy binh thôn tính Nam Tống quốc, bất quá chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Vậy sao Tuyết Thánh quốc của bọn hắn không chen một chân, xí một phần.
Đã không còn trọng binh trong tay, Nam Tống quốc như một con dê con béo bở.
“Nam Tống quốc vu oan Tuyết Thánh quốc trộm bảo tàng của họ, khiến toàn dân Tuyết Thánh phẫn nộ, nay phát ba mươi lăm vạn binh mã, đi đòi công đạo.”
Thánh lệnh vừa ban, thời tiết mùa xuân bỗng chốc biến chuyển, gió phá mây tan, kéo nhau bay lên trời cao.
Tuyết Thánh quốc huy binh đối đầu Nam Tống quốc.
Dệt hoa trên gấm có người làm, bỏ đá xuống giếng đương nhiên cũng được thực hiện.
Cá lớn nuốt cá bé, là chuyện hiển nhiên từ xưa đến nay.
Cuối tháng ba, nắng vàng rơi xuống từ chân trời, núi sông tráng lệ.
Thái tử Tuyết Thánh quốc- Hách Liên Vân Triệu tự mình lãnh binh, tiến công Nam Tống quốc, ba mươi lăm vạn quân tiến vào từ giao giới giữa Nam Tống và Tuyết Thánh. Trước mặt sau lưng đều có địch, Nam Tống quốc phút chốc đại loạn.
Thiên Thần tấn công bên phải, Tuyết Thánh tiến đánh bên trái.
Nam Tống vốn đang bại trận vừa phải chống cự quân Thiên Thần cùng Hiên Viên Triệt, vừa lại phải điều binh khiển tướng đấu với Tuyết Thánh, thất bại là điều hiển nhiên.
Chim tước kêu to, mây trắng lãng đãng bay trên bầu trời, vô phương vô hướng.
Cây xanh biên biếc, thập phần xinh đẹp.
Ngạo Vân hoàng cung.
Nước gợn sóng, liễu đung đưa.
“Thái tử, Nam Tống quốc thỉnh xin cứu trợ, nếu chuyện thành nguyện ý cắt mười lăm tòa thành trì cấp Ngạo Vân.” Trong hoàng cung, bên hồ nước xanh như ngọc, Thiên Nhai nhìn Độc Cô Dạ đang thưởng cảnh, nói.
Độc Cô Dạ khua tay cắt đứt nhành liễu xanh biếc, nhìn liễu kia bồng bềnh trong nước.
Nhè nhẹ bọt nước hiện lên, cá bay cá nhảy tranh nhau đớp mồi, thập phần nhàn tĩnh.
“Thái tử, chúng ta nếu không xuất binh trợ giúp Nam Tống, Nam Tống ắt hẳn sẽ bị Thiên Thần cùng Tuyết Thánh chia cắt, cứ để như vậy, thế lực của Thiên Thần cùng Tuyết Thánh quốc, sẽ vượt qua Ngạo Vân ta, tình huống rất không tốt a.”
Thủ hạ của Độc Cô Dạ- vốn là một trong tứ đại thống lĩnh, cau mày, nhìn Độc Cô Dạ đang trầm mặc, nói.
Thế cục thiên hạ thay đổi, nếu không biến chuyển theo, thì sẽ là biến mất.
Ngạo Vân có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất ở Trung Nguyên, đó là khi thất quốc cùng tồn tại, hiện nay, nước Triệu cùng nước Trần đã bị Thiên Thần cùng Hậu Kim thôn tính, nếu Nam Tống cũng bị Thiên Thần cùng Tuyết Thánh quốc chia cắt thì…
Trong tình huống đó, Thiên Thần sẽ nhảy lên trở thành đệ nhất quốc trong bốn nước, khi đó chỉ sợ cũng không hẳn sẽ như thế.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи đám liễu, Độc Cô Dạ thực lãnh đạm nhưng cũng rất nghiêm nghị nói:”Tuyết Thánh xuất ba mươi lăm vạn binh, còn thừa hai mươi lăm vạn binh mã đóng quân ở biên cảnh Ngạo Vân. Thiên Thần xuất bốn mươi vạn binh, Mộ Dung Vô Địch mang theo bốn mươi vạn đại quân thao luyện ở biên quan Hậu Kim.”
Sau khi lãnh mạc ném mấy câu, Độc Cô Dạ ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt, lạnh lùng nói:”Các ngươi cho ràng chỉ có thế sao?”
Hoàn toàn yên lặng, nhất thời không ai mở miệng được.
Tuyết Thánh cùng Thiên Thần đã sớm chuẩn bị tốt để ứng phó với Ngạo Vân và Hậu Kim, chỉ đợi thời cơ để tấn công, Ngạo Vân họ không có một chút ưu thế.
Gió lặng lẽ thổi, bầu không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
“Thế, chúng ta không thể cứ trơ mắt như vậy…”
Không thể cứ trơ mắt nhìn Thiên Thần cùng Tuyết Thánh quốc ngày càng lớn mạnh a.
Năm ngón tay nhẹ nhàng cầm nhánh liễu, đợi đến khi Độc Cô Dạ mở ra, liễu kia đã hóa thành một đám bụi, nhẹ nhàng bay theo gió.
“Chuẩn bị ngựa, đích thân ta sẽ đến Nam Tống quốc.” Bạch y màu trắng bay cao, Độc Cô Dạ lạnh lùng ném lại một câu.
Bạch y bay bay, xuân phong ấm áp.
Thiên hạ quá nhiều núi sông chăng ?
Thời tiết mỗi lúc một nóng hơn.
Có thời tiết ấm nóng ủng hộ, quân Thiên Thần cũng đã tiến công vào lãnh thổ Nam Tống, mỗi khi xâm chiếm thêm được một tấc đất, thời tiết nóng bức ở phía nam lại càng phát huy được uy lực của nó
Từng chút từng chút gặm mòn xương cốt của đối phương, Hiên Viên Triệt sẽ không lãnh quân tiên phong mà đem nhiệm vụ chiếm lấy Nam Tống giao cho Lưu Xuyên, Chu Thành, để họ dẫn binh thảo phạt, còn mình thì dẫn số quân còn lại đi sau.
Thiên Thần, không phải chỉ có hắn mới có thể xung phong Gi*t địch.
Hắn đã triệt tiêu nòng cốt, nếu bọn họ không thể tiếp tục xử lí phần còn lại, quả thực là một đám vô dụng.
Chỉ mất một tháng, Thiên Thần một đường quá quan trảm tướng*, cơ hồ chiếm lấy một nửa bầu trời của Nam Tống. (* vượt qua khó khăn để tiến lên)
Phía bên kia, Vân Triệu cũng huy binh thẳng tiến, cố gắng tranh giành với Thiên Thần, xem ai có thể là người đầu tiên tới được thủ đô của Nam Tống.
Chiến trường, hừng hực khí thế.
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.
Nam Tống quốc là một nước giáp biển, nhiều sông suối, uốn lượn mà chảy, không nhiễm lấy một chút không khí chiến hỏa.
Hôm ấy thời tiết khá đẹp, sắc trời xanh lam, mây lớn mây nhỏ phiêu du trên bầu trời, một đoàn rồi lại một đoàn, một đội lại đến một đội.
Trên dòng sông xanh ngắt ven thành, hướng chảy tới hạ du.
Ven bờ sông, cỏ lau mọc thành bụi, chim tước nhảy nhót ở bên trong, rồi lại bay ✓út lên cao, hoa dại mọc đầy, sáng lạn rực rỡ.
So với chiến trường hỗn loạn, cảnh sắc nơi đây lại khác hẳn.
Trong thời thế loạn lạc, một con thuyền đánh cá nho nhỏ lênh đênh trên mặt sông, trên thuyền có hai người đang nhàn nhã câu cá, thong thả hết mức.
“Trong thành có bách hoa tửu*, nơi khác vốn không có, đến thử nhấm một chút.” Thanh âm trầm thấp khẽ vang giữa cảnh non nước hữu tình, nghe hết sức sảng khoái.(* rượu làm từ hoa)
Quần áo bình thường cũng không thể che lấp đi dung mạo yêu mỵ kia, không phải Hiên Viên Triệt thì có thể là ai.
Lưu Nguyệt một thân nam trang, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, vươn tay tiếp lấy, nâng tay uống một hơi cạn chén, buông một câu:”Mùi vị không tồi.” (一个味道….câu này ss dịch lại giùm)
Nàng có thể uống, ngàn chén không say, nhưng không có nghĩa rượu nào nàng cũng uống, rượu nho- miễn cưỡng có thể uống được, rượu nhạt- nàng vô năng.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhất thời bật cười, khuơ khuơ chén rượu trong tay, đổi đề tài:” Cơm trưa hôm nay, trông cậy vào nàng, chuyên tâm đi.”
Sáng sớm hôm nay, nhận được tin tốt rằng toàn bộ tiền tuyến đã tiến tới gần thủ đô Nam Tống, một vị vua như hắn, lúc này trước tiên phải chúc mừng chuyện tốt.
Bởi vậy nên mới lôi kéo Lưu Nguyệt đi chơi, du thuyền câu cá.
Nghe Hiên Viên Triệt nói như thế, Lưu Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn cái cần câu, nhíu nhíu mày.
Lớn như vậy, nhưng nàng chưa từng nổi hứng đi câu cá lần nào, thứ nhất vì nàng không có thời gian, thứ hai vẫn là do không có thời gian.
Có ai từng nghe qua chuyện cần làm hằng ngày của sát thủ hàng đầu là du sơn ngoạn thủy, câu cá không? Mệnh của nàng đâu có tốt như vậy.
Nghiêng đầu nhìn kẻ hứng trí bừng bừng- Hiên Viên Triệt đang nhìn chằm chằm cái cần câu vẫn bất động một chỗ.
Lưu Nguyệt phất tay áo, nắm lấy cái xiên để ở phía trên thuyền đánh cá.( 抓起渔船上的叉子就站了起来)
“Chi vậy?” Hiên Viên Triệt nhướng mày.
“Xiên cá.” Rõ ràng lưu loát.
Muốn ăn cá cũng không có đơn giản, dùng que xiên lấy cá như nàng, phỏng chừng đến trưa chỉ có thể ôm bụng đói.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhất thời phá lên cười, đứng lên lấy cái que trong tay Lưu Nguyệt, cười nói:”Vậy không bằng nàng nhảy xuống bắt cho rồi.”
Du sơn ngoạn thủy kiêm câu cá, chủ yếu để chơi đùa.
Lưu Nguyệt nghe vậy liếc mắt quét Hiên Viên Triệt một cái, quơ chân lưu loát đá về phía Hiên Viên Triệt, đồng thời nói:” Vậy chàng xuống đi.”
Lắc mình một cái bay nhanh tránh đi, tâm tình Hiên Viên Triệt vẫn tốt như thường.
Trên cái thuyền nho nhỏ, xảy là một cuộc tranh chiến nho nhỏ.
“Ừ, ừ, nếu nàng không xiên được cá, ta xuống cho nàng chộp.” Giơ tay cầm lấy cái xiên, Hiên Viên Triệt cười cười nhìn Lưu Nguyệt khoanh tay đứng ở đầu thuyền.
Khe khẽ nhếch mi, Lưu Nguyệt dương dương tự đắc, cười cao ngạo nói:” Được.”
Nhất thời lại khiến Hiên Viên Triệt cười to thêm một trận.
Gió nhẹ chậm rãi thổi, mang theo hương sông nước cùng bùn đất, đó là loại cảm giác thanh thản do thiên địa mang đến, rất đẹp, rất tinh thuần.
Đứng ở đầu thuyền nhìn Hiên Viên Triệt cười thoải mái, khóe miệng Lưu Nguyệt chậm rãi cong lên thành một nụ cười.
Đã lâu lắm rồi, từ khi gặp Hiên Viên Triệt, bọn họ không có thời gian thoải mái bên nhau như vậy.
Mỗi ngày không phải là lo chuyện đại sự của quốc gia, thì là chuyện hãm hại, chia lìa, tranh đấu.
Chưa từng có lúc nào, có đủ tinh lực để tận hưởng kiếp phù du của đời người.
Dưới đuôi thuyền đánh cá, cần câu khẽ động.
Gió мơи тяớи, mang chút hơi rượu.
Hạnh phúc nhất của đời người, chỉ sợ bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể nắm lấy.
Gió thổi mát rượi, vạt áo của Lưu Nguyệt lay động, phiêu phiêu như muốn bay đi.
Qua tháng năm, thời tiết bắt đầu thay đổi thất thường, mới lúc nãy từng đóa mây trắng vẫn còn trôi trên đỉnh đầu, trong giây lát, mặt trời đã bị mây che khuất, mưa phùn nhè nhẹ hạ.
Mang theo ôn nhu, mang theo ẩm ướt, từ trên trời rơi xuống, mặt sông lập tức hiện lên thật nhiều gợn sóng.
“Tới đây.” Hiên Viên Triệt thấy vậy, cúi người bung áo mưa để trên thuyền, khoác lên người Lưu Nguyệt, cười cười ôm lấy nàng, để nàng ngồi trước cần câu.
Trong giây lát, hai người đánh cá trên thuyền, bỗng thấy có hứng thú.
Sờ sờ cái mũ trên đầu, nhìn cái áo mưa trên người, lại nhìn cái cần câu trước người, nhìn Hiên Viên Triệt cũng một thân áo mưa trên người, trong lòng Lưu Nguyệt nháy mắt dâng lên một cỗ cảm giác rất bình yên.
Cá ông, cá bà, ôm nhau lướt gió bơi, là hạnh phúc đến cỡ nào.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Lưu Nguyệt vươn tay về phía sau nắm lấy tay Hiên Viên Triệt, hai người mỉm cười nhìn nhau, ôm nhau thành một.
Gió mưa đến bất ngờ vốn không cần báo trước, sự yên lặng thế lại tốn hơn ồn ào náo nhiệt rất nhiều.
Mưa phùn như tơ, một giọt lại một giọt nối tiếp nhau.
Trên đuôi thuyền đánh cá, có hai ngư ông, giữa cảnh quang xinh đẹp tạo thành một bức họa tuyệt vời.
Mưa bụi không lớn cũng không nhỏ, nhuộm đẫm mặt nước, làm ướt cỏ lau.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt ôm nhau ngồi một chỗ, ai cũng không mở miệng, ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng này, đây là tư vị của hạnh phúc.
“Sưu……” Giữa sự tĩnh lặng này, xa xa, từ giữa đám cỏ lau đột nhiên lao ra một chiếc thuyền nhỏ, xuôi về hướng hạ du.
Xem bộ dáng nghiêng ngang nghiêng dọc của nó, liếc mắt một cái liền biết rõ người trên thuyền chắc chắn không biết chèo thuyền.
Xuôi theo dòng nước, đi không mau cũng không chậm, xem ra chiếc thuyền kia có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt thấy vậy, không hẹn mà cùng quay đầu, vờ như không để ý, dù sao họ cũng đâu phải người tốt đâu.
Thuyền nhỏ nghiêng ngả lảo đảo mà đi xuôi dòng, thuyền còn chưa tới, thanh âm của người trên thuyền đã theo gió mà bay đến trước.
“Tiểu Tam, vô dụng thôi, không cần chạy đâu, ngươi biết rõ chúng ta không có khả năng đâu.”
Thanh âm thảm thiết réo riết truyền theo mưa bụi, càng nói càng ai oán hơn.
“Không, cứ thế này, chúng ta có thể rời đi, ngươi yên tâm, binh mã Thiên Thần đã đánh tới, bọn Lý thành chúa chắc chưa thể có thể tự bảo vệ mình, có rãnh đâu mà để ý tới ngươi. Xuôi theo dòng sông này, chúng ta có thể đến Hán thành, đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn.”
Càng nói càng nhiệt huyết, giọng nam rất lớn vang lên ngay sau giọng kia.
“Tiểu Tam, không phải vấn đề này, ta chỉ là một kĩ nữ, tất nhiên Thành chúa sẽ không nghĩ đến ta, nhưng mà….. Tiểu Tam, ngươi ở trong viện làm việc lâu như vậy, còn không biết sao, ma ma đối với kĩ nữ đứng đầu bảng….chưa mất đi trinh tiết đều hạ dược…. Chỉ có người nàng giới thiệu, mới có thể uống thuốc cùng chúng ta…. Nếu lén tư thông, vậy ngươi sẽ ૮ɦếƭ, Tiểu Tam, ta không nghĩ muốn hại ngươi…..”
Nói như mếu, dù vấp váp cũng cố gắng nói cho hết câu, sau đó, chỉ nghe tiếng khóc thê lương tan hòa trong mưa bụi, khiến người nghe không nhịn được cũng khóc theo.
Đang quay đầu ngó lơ, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt định sẽ đổi hướng của thuyền để tránh quan hệ với bọn họ, lúc này, khi nghe cô gái nói vậy, lập tức nhất tề liếc mắt nhìn nhau.
Chuyện này, nghe có vẻ rất giống với nàng.
Chẳng qua, đây là kĩ nữ đứng đầu bảng trong thanh lâu, tú bà vì phòng ngừa nàng ta bị làm bẩn, mới nghĩ ra chiêu nàu.
Liếc nhau, Lưu Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía con thuyền kia.
Con thuyền tồi tàn xuôi dòng mà đến, cách thuyền của Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt không xa, có thể nhìn rõ mặt của người ngồi trên đó.
Diện mạo thanh lệ, nữ tử thật sự có tư sắc, ngồi ở mũi thuyền, thần sắc thê lương, khuôn mặt đầy nước, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Người còn lại là một nam tử, một bộ dáng thành thật, mày rậm mắt to.
Hai người ở cạnh nhau, khiến người ta không khỏi nghĩ đến câu bông hoa lài cắm bãi phân trâu.
“Chuyện này, ta biết, không sao đâu, bất quá….cái….ta thật thích nàng, ta mang nàng đi không phải vì điều gì cả, chỉ là ta thích nàng, muốn nhìn nàng hạnh phúc, cái này, thật đó……”
Nam tử thành thật chà xát tay, vừa đau lòng liên tục lau nước mắt cho vị mỹ nhân kia, vừa lớn tiếng nói.
Lời nói hòa cùng mưa bụi, mang theo tình ý chân thành tha thiết.
Lưu Nguyệt cảm thấy bàn tay Hiên Viên Triệt nắm lấy tay mình có chút chặt hơn, trong mưa bụi, tạo nên cảm giác ấm áp cùng tình ý không nói thành lời.
Không quay đầu lại, chỉ nghiêng người tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hiên Viên Triệt ở phía sau.
Hiên Viên Triệt muốn nói gì, muốn thể hiện gì, nàng rất hiểu.
Nàng biết hắn cũng muốn nói với nàng, hắn không thèm để ý.
Bất quá, nàng để ý, nên như thế, thật là không có biện pháp, chưa tính gì hết, có điều cả đời nàng sẽ túm lấy Hiên Viên Triệt, không cho hắn mơ tưởng đến nữ nhân khác.
Mưa bụi bay bay, trên chiếc thuyền tồi tàn kia, một nam một nữ nùng tình mật ý, cũng không lái thuyền, mặc kệ nó xuôi theo dòng nước, khó trách thuyền này hết nghiêng qua rồi nghiêng lại, tùy thời muốn lật.
Có lẽ, hai người này cứ cho rằng thuyền xuống nước tự đi được, không cần nhúng tay vào.
Trong màn mưa, một con thuyền nhỏ không đi hạ du mà hướng lên thượng du, ngược dòng mà đi, tốc độ rất là mau.
Ánh mắt Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt lập tức bị nó hấp dẫn.
Chỉ thấy đứng trên đầu thuyền là một nam hài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, khí lực có vẻ lớn hơn tuổi của mình, chèo thuyền rất nhanh, rất lưu loát.
Kình phong trong cổ tay áo, mỗi khi thoát ra lại làm thuyền tiến thêm vài trượng, hiển nhiên là có một thân võ công.
Bất quá, trình độ võ công chỉ ở bậc này, hoàn toàn không đáng để Hiên Viên Triệt để vào mắt.
Nhìn về phía sau, một ông lãi khoảng năm mươi tuổi, ôm một sọt dược liệu ngồi ở giữ khoang thuyền, râu bạc phấp phới trong gió, nhìn qua rất giống với bộ dáng của một tiên ông.
Thuyền nhỏ lướt như bay, ngược dòng mà lên.
Chiếc thuyền tồi tàn lắc lắc, ngả tới ngả lui xuôi về hướng hạ lưu.
Mưu bụi như tấm màn, mỗi lúc một dày hơn.
“Tránh ra.” Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ phía thuyền nhỏ đang đi ngược dòng, nam hài trẻ tuổi trừng mắt rống to về phía con thuyền tồi tàn.
Hắn đã cố gắng tránh nó đi hai ba lần, nhưng chiếc thuyền tồi tàn kia cứ như muốn đối nghịch cùng hắn, vắt ngang dòng, cản trở đường hắn đi, khiến nam hài nhất thời nổi giận.
Một tiếng rống to này, lập tức làm hai người trên thuyền rách bừng tỉnh.
Nam tử thành thật thấy vậy vội vàng kiếm lấy mái chèo, bối rối khuơ khuơ xuống sông.
Nhưng hắn lại không biết chèo thuyền, theo động tác của hắn, thuyền rách cũng chuyển động theo, rất nhanh hướng về phía nghịch lưu mà lên, ᴆụng đến thuyền nhỏ.
” Phanh.” Chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Đừng xem thuyền con thuyền rách, nó cư nhiên còn vững chắc, còn chiếc thuyền nhỏ bị nó chạm vào, oanh một tiếng, nứt một đường ở đầu thuyền.
Ông lão ngồi ở giữa thuyền liền bị va chạm làm chấn động, rơi khỏi thuyền, hướng xuống sông mà rớt.
“Sư phụ.” Nam hài kia nhất thời kinh hãi, vội vàng ném mái chèo trong tay, nhảy dựng lên, cố gắng bắt lấy ông lão.
Ở đối diện, thấy mình ᴆụng vào người ta, nam tử thành thật bị dọa đến trợn mắt há mồm, ngây người ngơ ngác đứng ở đầu thuyền, theo bản năng bắt được sọt dược liệu, nói không nên lời.
“Phù phù, phù phù.” Hai tiếng rơi xuống nước vang lên, nam hài bắt được ông lão nhưng võ công lại không tốt lắm, không kịp nhảy về thuyền, thùng thùng rơi xuống nước.
“Ta…ta….Ta Gi*t người…..” Vẻ mặt của nam tử thành thật cơ hồ như muốn khóc, phía sau hắn, nữ tử mỹ lệ cũng kinh hãi đến quên khóc, trắng bệch mặt.
“Vô liêm sỉ, ngươi chèo thuyền mà không chịu nhìn, vương bát đản.” Khi nam tử thành thật vừa dứt lời, trên mặt sông, vù vù hiện lên hai cái đầu, nam hài kéo lấy ông lão, vừa hướng tới nam tử thành thật mắng to, vừa bơi nhanh, tay bắt lấy thành thuyền, đi lên trên.
” Lão trượng, Tiểu Tam không cố ý, chúng ta không cố ý, xin ngươi hãy tha thứ cho chúng ta…” Không hổ là kĩ nữ đầu bảng, so với Tiểu Tam thành thật kia, lanh lẹ hơn nhiều.
Vừa thấy ông lão đang ho khan trên thuyền, lập tức mau chóng mạnh mẽ dốc sức, quỳ xuống trước mặt ông lão, không ngừng dập đầu xuống phía dưới.
Ông lão vừa lên thuyền, cũng không nghĩ nhiều như thế, vội vàng vọt về phía Tiểu Tam còn đang ngơ ngơ ngác ngác, đoạt lấy giỏ dược liệu, nhìn thoáng vào bên trong.
Thở mạnh một hơi, nói:” Hoàn hảo, đều còn, đều còn.”
Dứt lời, mới xoay lại nhìn hai người kia, nói:” Quên đi, niệm tình các ngươi đã bảo vệ tốt dược liệu, hôm nay, ta sẽ không so đo với ca ngươi a….”
Đang nói dở chừng, lão nhân đầu bạc đột nhiên thấy một điểm đỏ nơi cổ nữ tử kia, lập tức cúi đầu xuống.
Không để cho mọi người kịp kinh ngạc, lão nhân nhìn nhìn điểm đỏ:” Là độc chu sa, ừ.” Vừa nói vừa dùng đầu nói tay châm vào đó, vết máu hiện trên da thịt, để trong miệng thử một chút.
“Thiềm thừ, cổ độc, cây đoạn trường, phúc xà độc.” Tinh tế đánh giá, ông lão đột nhiên nói ra tên bốn loại độc dược.
Lưu Nguyệt đang hóng tai lên, nghe thế, mi tâm nhíu lại, dùng máu mà phân biệt độc, lão ông này…..vậy chu sa trên người nàng……