Vương phi 13 tuổi - Chương 243

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Chạy gấp, từ trong vòng bảo vệ trung tâm (bảo vệ chủ soái) lại.
Lưu Nguyệt liếc mắt một cái về phía Dược vương đã rời đi ở phía trước, trong mắt cơ hồ phun ra huyết.
Nôn nóng chạy tới, Hiên Viên Triệt dường như muốn phát điên, thế nhưng hai người đều để mất dấu Dược vương.
Từng bước đến cạnh bên người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thần tình cuồng nộ, màu đỏ của lửa bao quanh người hắn, làm nổi bật một thân hắc giáp, đẹp đẽ, lãnh khốc kinh người.
Ngọn lửa hoành hành khắp nơi, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt một cái, trong mắt bọn họ đều hiện lên nồng đậm sát khí.
“Mau chữa cháy, mau chữa cháy…” Sát khí nồng đậm bao vây bốn phía, chúng tướng sĩ từ bốn phương tám hướng cuồng loạn chạy tới, điên loạn gào thét, huyên náo đến tận trời.
Từng thân ảnh đan xen vào nhau tạo thành một đám hỗn loạn.
Dưới đất, cây, nước,….đều phóng về phía đám lửa.
Đây là lần đầu tiên, bọn binh sĩ hoảng loạn đến vậy.
Đứng nhìn ngọn lửa bay múa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn về hai thân ảnh sóng vai mà đứng ở phía trước, hai kẻ lúc nãy sợ mất dấu Dược vương mà điên cuồng chạy, hiện tại chỉ yên lặng đứng yên- Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, lại liếc nhìn đám binh sĩ hỗn loạn đang cố gắng dập lửa, mày khẽ nhếch lên.
Một chiêu này, hắn không thể không tán thưởng, Dược Vương thực sự ra tay nhanh gọn.
Nếu đứng trong vị trí của Lưu Nguyệt, sẽ hận không thể cắn xé Dược Vương, bất quá, đứng ở góc độ một kẻ tự do, không giúp bên nào, hắn không thể không vỗ tay.
Không tồi, không tồi, chiêu này, đáng được tán dương.
Gió núi lành lạnh, biển lửa hung mãnh.
Một góc chân trời đều là màu đỏ của lửa, ánh sáng chói mắt truyền đi rất xa.
Mặt trăng nhanh chóng về phương tây, chân trời cơ hồ đã xuất hiện những tia nắng đầu tiên, tia hắc ám cuối cùng đã biến mất vào sáng sớm.
Đám cháy khủng khi*p đã bị dập tắt.
Toàn bộ hậu phương chứa lương thảo bị đốt thành một mảnh khô cằn , khói đen cuồn cuộn, đất xám tro tàn theo gió núi bay tứ tung bốn phía.
Thu Ngân sờ sờ đám tro bụi bám trên mặt, chau mày nói:” Dường như đã đốt đi phân nửa.”
Lương thảo khô không thể bắt lửa.
Hơn nữa, không biết Dược vương đã dùng loại thuốc gì mà có thể khiến lửa lan nhanh như vậy.
Dù đã nỗ lực hết sức mình dập lửa, nhưng mà cũng tổn thất hơn nửa số lương thảo.
Đây là lương thảo dành cho bốn mươi vạn binh sĩ a.
Hơi thở lạnh như băng, mang theo kiên cường, lãnh khốc cùng sát khí, gió núi thổi quanh Hiên Viên Triệt một thân hắc giáp, mặt mày như La Sát.
“Khốn khi*p.” Đứng cạnh Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hung hăng nắm chặt bàn tay, nghiến răng, phun ra hai chữ.
Lương thảo quan trọng như thế nào, dù nàng không phải quân nhân cũng hiểu rõ được.
Ra trận với cái bụng rỗng, còn có thể đánh được sao.
Lần này Dược Vương hỏa thiêu hơn phân nửa lương thảo của mấy chục vạn binh sĩ, vốn có thể ăn cơm, nay lại biến thành uống cháo, vậy khi chiến đấu….
Nghiến răng, sắc mặt Lưu Nguyệt thập phần khó coi.
Hôm qua còn thương lượng cùng Âu Dương Vu Phi, hướng lương thảo của quân Nam Tống động thủ, đêm qua lương thảo của bọn họ lại bị đốt hơn phân nửa, đây quả là Gi*t người không đền mạng mà.
Dược Vương, Dược Vương, hiện tại Lưu Nguyệt hận không thể đem Dược Vương thiên đao vạn quả.
“Còn có thể duy trì bao nhiêu ngày?” Bình tĩnh hỏi, sắc mặt Hiên Viên Triệt mặt dù băng lãnh, nhưng hơi thở lúc này lại trầm tĩnh như hồ sâu, không có một tia gợn sóng.
“Nhiều nhất cũng chỉ năm ngày.” Thu Ngân sắc mặt cực kì nghiêm túc.
Năm ngày, cho dù là uống cháo thì cũng có thể duy trì nhiều nhất năm ngày, đối với trận đánh giữa trăm vạn binh mã, không những phải vừa tấn công mà còn phải vừa phòng thủ, năm ngày, quả thực là con số không đáng để nhắc đến.
Mà số lương tiếp tế cho bọn họ, bởi vì xảy ra chiến tranh đột ngột, nên đều phải thu đến từ mọi nơi, thời gian sớm đã được định, tuyệt đối không thể đưa đến ngay lúc này.
“Để ta đến Tấn Thành điều lương khẩn cấp.” Lúc nãy nghe Thu Ngân nói tình hình như thế, Lưu Nguyệt nặng nề ném một câu.
Nàng tự mình đi, xem thử Dược vương còn có thể động tay động chân vào số lương thảo nàng vận chuyển được không.
“Trước tiên, các ngươi hãy phong tỏa tin tức, ta sẽ mau chóng quay trở lại.”
Tổn thất nhiều lương thảo như vậy, tin tức này, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ chưa kịp ra chiến trường phân cao thấp, lòng quân Thiên Thần đã mau rối loạn.
Nhanh chóng nói một câu, Lưu Nguyệt đưa tay đợi lệnh bài của Hiên Viên Triệt.
Nàng đi, nàng nhất định sẽ đem lương thảo đến đây trong vòng năm ngày, cứ ứng phó trước mới tính tiếp.
Hiên Viên Triệt không hề ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt, chỉ chậm rãi nắm lấy bàn tay đang chìa trước mặt mình, siết chặt.
Không cấp lệnh bài, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói:”Chậm rồi.”
Lưu Nguyệt nghe vậy, liền nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nàng dùng hết sức thúc ngựa mà đi, nhanh nhất chỉ mất hai ngày là đến biên quan Tấn thành, trong năm ngày nhất định có thể trở lại đây, như thế nào lại chậm?
Mặt lạnh như thiết, hơi thở lãnh như băng, Hiên Viên Triệt cứ nắm lấy tay Lưu Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía mấy chục vạn binh mã Nam Tống đóng quân, không đợi Lưu Nguyệt hỏi.
“Hỏa hoạn ngập trời, còn gì có thể phong tỏa nữa đâu, lúc này, có lẽ Nam Tống đã điều binh điều tướng tới rồi.” Thanh âm lạnh lùng khó khăn thoát ra từ miệng Hiên Viên Triệt, không phải đoán, mà là khẳng định.
Lưu Nguyệt nhất thời cả kinh, hôm qua ánh lửa lớn như vậy, cơ hồ sáng cả một góc trời, nơi binh sĩ Nam Tống đóng quân chỉ cách bọn họ có mấy chục dặm, chúng thấy được hẳn không phải là việc khó.
Nhưng mà, Nam Tống lấy cái gì mới có thể khẳng định thứ bị đốt chính là lương thảo của quân Thiên Thần?
Ý niệm trong đầu vừa chuyển động, Lưu Nguyệt đột ngột thức tỉnh, Nam Tống sao có thể biết được Thiên Thần đang đốt cái gì cơ chứ, bọn họ cũng đâu có phải là Tam vương Minh đảo đâu.
Nhưng mà, chỉ cần một câu của Dược vương, quân Nam Tống ắt hẳn sẽ biết rõ mọi chuyện.
Lưu Nguyệt suy nghĩ thấu đáo, tâm tình không nhịn được lại trầm xuống.
“Vương thượng, không thể phong tỏa tin này lại được, người xem…” Thu Ngân trưng khuôn mặt bám đầy bụi, mở to hai mắt nhìn Hiên Viên Triệt, thực bình tĩnh.
Nhiều năm đi theo Hiên Viên Triệt nam chinh bắc chiến, có hung hiểm gì hắn chưa trải qua đâu.
Lương thảo bị đốt, chuyện này cũng chả phải việc gì lớn.
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, huyết sắc hằn lên trong đôi mắt, sát khí bốc lên, trầm ngâm trong chốc lát, Hiên Viên Triệt lạnh lùng thoáng nhìn mảnh đất khô cằn trước mắt, âm lãnh nói:”Phong tỏa không được thì khỏi làm, truyền lệnh xuống, quân tiên phong….”
“Vương thượng, quân tiên phóng truyền tín hiệu báo, toàn bộ quân Nam Tống đang xông về phía chúng ta, hướng thẳng tới phía trung quân đại doanh.” Hiên Viên Triệt còn chưa kịp nói hết, Ngạn Hổ đột nhiên từ xa vọt nhanh về đây.
Trong lòng Lưu Nguyệt chấn động sâu sắc, y như Hiên Viên Triệt đã đoán.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, không tức giận, chỉ cười:”Quả nhiên đến rất nhanh, nghĩ muốn nhân cơ hội khiến ta trở tay không kịp, hừ.” Một tiếng hừ lạnh, ngữ khí sắc bén, khinh miệt vô cùng.
“Đi.” Vung áo choàng đen, Hiên Viên Triệt kéo tay Lưu Nguyệt về phía đại doanh.
Sắc trời trong lành, mây trắng bay lững thững, đất khô cằn, binh mã đối chọi.
Sát khí nổi lên bốn phía.
Quân Nam Tống có lẽ vốn đã dự trước được lương thảo của quân Thiên Thần sẽ bị đốt, nên triệu tập mười lăm vạn binh mã trực tiếp công kích trung quân của Thiên Thần.
Tư thế hào hùng, cực kì sắc bén.
Cùng lúc ấy, tin tức lương thảo của Thiên Thần bị đốt truyền đi khắp nơi.
Gió nhẹ thổi, tin mấy chục vạn tấn lương thảo bị đốt, nháy mắt bay theo xuân phong của tháng tư, truyền lên trời xanh, truyền thẳng vào tai của mấy chục vạn binh mã Thiên Thần.
Trong thoáng chốc, tâm của bọn họ có chút dao động.
Khi bọn họ còn đang ngây ngốc, bỗng như tin đồn, chúng binh sĩ từ ăn cơm đều chuyển thành ăn cháo loãng.
Việc kia xảy đến, như vô tình thừa nhận rằng lương thảo của bọn họ thực sự bị đốt, không có thức ăn.
Mấy chục vạn quân của Thiên Thần, trong nháy mắt, tâm loạn thành một đoàn.
Hậu quả của việc người người mất niềm tin quả thực rất đáng sợ, trong lúc ấy, khoảng cách với mười lăm vạn binh mã Nam Tống thoáng chốc đã thu gọn đến trung quân, tan tác một đường.
Bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Chỉ huy đoàn quân Nam Tống thấy vậy, lập tức kéo quân tiến công, hướng đến nơi Hiên Viên Triệt đang ngụ, trung quân vương trướng, chém Gi*t một đường mà đi.
Trời xanh mềm mại như lụa, gió nhẹ khẽ thổi, không đem theo chút thanh lương nào, chỉ mang theo sát khí nồng đậm.
Trống trận nổi lên, vang vọng khắp bốn phương trời.
Hung hãn chém Gi*t lẫn nhau, máu tươi nhiễm đỏ hết đất trời.
Tâm trí đoàn quân Thiên Thần hỗn loạn, dường như chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Quân Nam Tống thấy vậy, khua chiêng múa trống tiến thẳng, một đường đánh tới, sát khí bén nhọn tăng vọt theo sĩ khí, trong lúc này, người dẫm lên người mà đi.
“Gi*t….” Cờ xanh của quân Nam Tống vẫy trong gió, phấp phới trên bầu trời, trung quân Thiên Thần chỉ kháng cự một chút, liền tan rã từng đoàn, không ngừng thối lui về phía sau.
Thi thể nằm đầy trên mặt đất, νũ кнí, lều trại không kịp thu dọn đều nằm lăng lốc trên mặt đất.
Quân đội Thiên Thần cứ lùi về sau, đứng trên đường liếc mắt đã thấy được, thể hiện rõ lòng họ đã rối loạn đến mức nào rồi.
Mười lăm vạn binh mã Nam Tống thấy vậy, lưu lại năm vạn quân vây hai bên đoàn quân Thiên Thần, mười vạn quân còn lại hướng về phía Hiên Viên Triệt, nơi trung quân đang lùi thẳng một đường, điên cuồng đuổi theo.
Cơ hội tốt như vậy, không tiêu diệt quốc vương của Thiên Thần thật uổng phí.
Gió thổi mạnh, trời đất hỗn loạn.
Trong trung quân doanh trướng của Thiên Thần.
“Báo, vương thượng, mười vạn binh mã Nam Tống đã công tiến đến giữa trận, trung quân thất thủ.” Chu Thành vẻ mặt nghiêm túc.
Hiên Viên Triệt cao cao tại thượng, ngồi trên vị trí chủ soái, nghe vậy, ngón tay khẽ khẩy vào thanh kiếm sắt bén*, phát ra một tiếng kêu nhỏ, lạnh lùng nói:”Lui nữa.”
(* anh đang lau kiếm thì 乃úng ngón tay vào thân kiếm như trong phim á)
“Tuân mệnh.” Chu Thành không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi.
Lưu Nguyệt đứng ở một bên, nghe Hiên Viên Triệt như vậy, hơi hơi cau mi, lại lui, lui nữa là đến chỗ bọn họ, nơi của chủ soái.
Mười vạn binh mã Nam Tống đã đánh tới trước mặt, điều này thực sự không tốt tí nào.
Bước về phía trước một bước, Lưu Nguyệt đang định mở miệng, Âu Dương Vu Phi vốn đang im lặng đứng bên cạnh đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo nàng, khiến Lưu Nguyệt không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dương Vu Phi.
Mấy ngày nay nàng chưa nói tiếng nào, vì nàng biết mình không hề có tài bày mưu đánh trận cao minh như Hiên Viên Triệt, nhưng hiện tại, sao vẫn cứ muốn lui?
Với lại, mặt trời hôm nay đã lên cao lắm rồi, lương thảo hầu như không còn, tại sao Hiên Viên Triệt không có chút động tĩnh nào hết?
“Hắn lợi hại hơn nàng nghĩ nhiều.” Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, không nhịn được đè thấp thanh âm, khẽ truyền âm nhập mật với nàng.
Lưu Nguyệt nghe vậy, mi cong khẽ nhích, quay đầu nhìn lại Hiên Viên Triệt bình tĩnh lạ kì, rối rắm.
Tra kiếm vào vỏ, Hiên Viên Triệt đặt kiếm về sau lưng, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là hình ảnh Lưu Nguyệt đang cau mày nhìn hắn.
Hắn lập tức cong môi, cười yêu mị, đứng dậy:”Không cần lo lắng.”
Dứt lời, hắn bước lên, kéo lấy tay Lưu nguyệt, nói:”Đi”
“Đi đâu? Đi đánh chúng trở về sao?” Lưu Nguyệt sánh đôi với Hiên Viên Triệt, vừa đi vừa hỏi, Hiên Viên Triệt muốn phản kích sao?
“Chỉ là lũ nhãi nhép, không tới phiên ta ra tay.” Nghe Lưu Nguyệt hỏi như vậy, Hiên Viên Triệt lạnh lùng cười, nắm tay nàng thật chặt, bước khỏi doanh trướng.
Trời ấm áp, quang đãng thoáng mát.
Một đám mây lãng đãng bay, tự nhiên tách ra thành nhiều khối, nhanh chóng tỏa đi khắp bốn phương trời.
Trong hoàng cung của Ngạo Vân quốc.
Xoay xoay chén rượu đang cầm trong tay, Độc Cô Dạ nhìn mảnh giấy nhỏ do con bồ câu đưa tới, mặt vô cảm, nhẹ nhàng vung tay.
Thư truyền lập tức biến thành mảnh nhỏ, bay khắp nơi.
“Thái tử điện hạ, Thiên Thần liên tục thất thế, lần này chắc chắn Thiên Thần vương sẽ trốn không thoát.” Đại thị vệ của Độc Cô Dạ- Vô Nhai hiện lên vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, Độc Cô Dạ nhìn lướt qua vẻ mặt hân hoan của Vô Nhai, thản nhiên nói:”Vô Nhai, ngươi khinh thường Hiên Viên Triệt?”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhất thời phá hỏng nụ cười trên mặt Vô Nhai.
Vô Nhai lập tức thu liễm, cúi đầu nói:”Không dám.”
“Tốt nhất là không dám, nếu không ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như thế rõ thật uổng phí. Liên tục thất thế ư, hừ, Hiên Viên Triệt và chủ soái của Nam Tống quốc không phải là loại người cùng cấp bậc, trận chiến này, Nam Tống bại là điều đã định sẵn.”
Thanh đạm như nước, không gợn chút sóng nhẹ, đặt chén rượu xuống, đứng lên, Độc Cô Dạ không thèm liếc mắt nhìn Vô Nhai một cái, liền hướng ra ngoài bước đi.
Khinh thường đối thủ chính là coi nhẹ tánh mạng của mình, đối với Hiên Viên Triệt, hắn so với bất kì kẻ nào đều quen thuộc hơn.
Ngay lúc này, trong hoàng cung Tuyết Thánh quốc.
“Vân Triệu, ngươi nghĩ sao?” Ngồi trên ngai vàng, quốc chúa Tuyết Thánh quốc nhìn Hách Liên Vân Triệu, nói.
Vân Triệu dương dương tự đắc, trong tay là tin do bồ câu đưa tới, nhún nhún vai nói:”Không nghĩ gì cả, thuyền thủng còn bịt lại được, huống chi Hiên Viên Triệt.”
Quốc chúa Tuyết Thánh quốc nghe vậy, gật gật đầu, nói:”Phụ vương cũng nghĩ như ngươi.”
“Án binh bất động, chờ chiến cuộc sáng tỏ hãy nói tiếp.” Vân Triệu nhìn mây trắng trời xanh ngoài điện, một ngày đẹp trời như thế nào, hắn không có ý định làm kẻ xấu đâm sau lưng kẻ khác.
Khi Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc còn yên lặng theo dõi kỳ biến, Hậu Kim quốc có chút rục rịch.
Hoành thành Hậu Kim thủ đô.
“Vương thượng, đây chính là thời cơ của chúng ta.” Tể tướng Hậu Kim quốc nhìn quốc chúa trẻ tuổi của mình nói.
Thần Phi- quốc chúa Hậu Kim nghe vậy, cau mày, nói:”Thắng thua như thế nào, còn chưa rõ ràng.”
Trên chiến trường chuyện thay đổi trong chớp mắt là chuyện thường tình, thất thế không có nghĩa là Thiên Thần sẽ thua, càng không thể khẳng định đây chính là thời điểm tốt.
Tên tể tướng nghe vậy, cười giảo hoạt:”Vương thượng, trận này mặc kệ Thiên Thần có đánh như thế nào, cũng không có khả năng kết thúc nhanh chóng. Quốc vương Thiên Thần trên chiến trường, mấy chục vạn binh lực phải ứng phó với Nam Tống, bản thổ Thiên Thần quốc tất nhiên không còn bao nhiêu lực lượng, Hậu Kim ta đứng ở phía sau nếu….”
Lời còn chưa dứt, bất quá Thần Phi nghe vậy cũng đủ hiểu.
Hậu Kim giáp với Thiên Thần, mà Thiên Thần đang dùng toàn lực để đối phó với Nam Tống, bên trong nước chẳng còn được bao nhiêu binh mã, khó giữ vẹn toàn.
Điều này đối với Hậu Kim quốc chính là cơ hội ngàn năm có một.
Mắt đối mắt, dưới đáy mắt hiện lên tia gian tà.
Đã làm đồng minh, ắt sẽ có lợi khi cùng hợp tác, không có lợi, tất nhiên sẽ không làm đồng minh nữa.
“Tể tướng, bổn vương thấy chuyện này…”
“Vương thượng, biên thành truyền tin đến.” Thần Phi chỉ vừa mới mở miệng định nói với tể tướng, đột nhiên ngoài điện vang lên tiếng bẩm báo.
“ Võ tướng hàng đầu của Thiên Thần quốc, Mộ Dung Vô Địch, dẫn theo bốn mươi vạn binh mã đóng quân tu luyện ở biên giới hai nước”.
Hai mặt nhìn nhau, tâm tình Thần Phi trong chốc lát liền chìm.
Thiên Thần sao có thể còn có nhiều binh mã như vậy.
Hiện tại ở biên giới hai nước luyện binh, ắt hẳn chính là đợi khi Hậu Kim ra tay liền chống lại. Tình thế đang không ngừng biến chuyển, nếu hắn tiến công đánh chiếm Thiên Thần, hoặc dù chỉ có ý định thôi, thì binh lực ít nhất cũng phải gấp đôi đối phương mới có thể chiếm ưu thế.
Dùng ra tám mươi vạn quân để đấu với Thiên Thần, chuyện này….
Cây xanh nước chảy, không phải ai trong thiên hạ cũng là ngốc tử.
Chiến tranh bùng nổ, huyết sắc phủ lên khắp nơi.
Phía ngoài biên quan Nam Tống, quân Thiên Thần không ngừng lui về phía sau, toàn bộ quân Nam Tống chiếm đóng vị trí trung quân mà quân Thiên Thần đã rời bỏ.
Cờ đen cắm ở doanh trướng, là cờ của Thiên Thần, là loại thiết kim mãnh hổ* cờ mà chỉ Hiên Viên Triệt mới dùng, đang bay múa trong gió. (* uy mãnh)
“Xông lên….” Mắt thấy doanh trướng của Hiên Viên Triệt ngay ở phía trước, cao cao kia chính là cờ của hắn, Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt một thân thiết giáp màu đen, hình như đang đứng ở đó.
Mười vạn binh mã Nam Tống hưng phấn, hô hào xung phong đòi chém đòi Gi*t, liều ૮ɦếƭ xông lên, ai cũng anh dũng tranh nhau đòi lên, hận không thể chạy về phía trước ngay lập tức.
Bắt được Hiên Viên Triệt, bắt được Thiên Thần vương là chiến công vĩ đại cỡ nào a.
Gi*t được hắn, Thiên Thần như rắn mất đầu, Nam Tống giành được thắng lợi, dẫn quân thẳng tiến đến lãnh thổ Thiên Thần quốc, chiếm lấy nó, là vinh quang lớn lao ra sao a.
Cả quân lẫn tướng nhất thời hưng phấn đến đỏ mắt.
Không thềm để ý đến phó tướng đang khuyên can, nói gì mà coi chừng có trá, đoàn quân dẫn đầu dốc hết sức hướng về doanh trướng của Hiên Viên Triệt.
Thiết đồng bay múa, dưới ánh mặt trời cực kì chói mắt.
Quân lính Thiên Thần thua trận, tháo chạy, quân tâm dường như đã tan thành từng mảng vụn.
Cuồng loạn phóng ngựa về phía trước, chủ soái quân Nam Tống vượt hẳn khỏi đoàn quân, vọt thẳng về hướng doanh trướng kia.
Một mũi tên phóng thẳng đến cờ chiến uy mãnh của Hiên Viên Triệt, chủ soái quân Nam Tống điên cuồng hét lên một tiếng:”Thiên Thần vương, mau ra chịu ૮ɦếƭ.”
Đồng thời, vươn đao chém lấy màn trướng đang khép hờ.
Một đao xuất ra, doanh trướng nháy mắt mở ra, trong trướng rỗng tuếch, không có gì cả, một chút bóng dáng của Hiên Viên Triệt cũng chả có.
Chủ soái quân Nam Tống nháy mắt sửng sốt.
“Rầm rầm oanh.” Ngay khi chủ soái quân Nam Tống còn đang sửng sốt, đột nhiên tiếng trống vang lên từ bốn phương tám hướng, vừa hùng hồn lại vừa đinh tai nhức óc.
Tiếng trống vang lên cuồn cuộn như sóng vỗ, xơ xác mà tiêu điều, mang theo khí thế uy nghiêm bức người, mang theo quân uy xuyên phá trời cao.
Trống trận vừa vang, thiên địa liền thay đổi.
Trong khoảng khắc tiếng trống vừa vang, binh đoàn cờ đen kéo nhau mà đến.
Một đội binh mã xếp ngay hàng thẳng lối, mặc giáp trụ đen của Thiên Thần, chính đám binh mã đã bỏ chạy tán loạn lúc nãy, nay đang cầm trường thương, hào hùng mà đến.
Một mảnh đông nghịt, phóng mắt nhìn ra xa cũng chẳng thấy điểm cuối.
Trong nháy mắt, chủ soái quân Nam Tống ghìm ngựa lại, sắc mặt thoáng khẽ đổi. Đội quân kia thập phần hiển hách , chẳng có điểm nào giống với đám lính Thiên Thần tâm tình hoảng loạn, tháo chạy bốn phương như lúc nãy.
“૮ɦếƭ rồi, trúng kế.” Phó tướng quân Nam Tống thấy đoàn quân trước mắt, sắc mặt đại biến, hô lên một tiếng cảm khái.
“Lui, chủ soái, mau lui gấp.” Một phó tướng sát lập tức theo sát phía sau mà hô lớn.
Thiết màu nghiêm nghị, trùng trùng điệp điệp, chưa giao chiến, sát khí nồng đậm đã muốn che lấp mặt trời.
Chủ soái Nam Tống chỉ nhìn cũng đủ biết không ổn, lập tức vung tay, hét lớn:”Minh kim* lui binh.” Cùng lúc thúc ngựa quay đầu rời đi. (*rung chuông)
Chuông vàng đột nhiên vang, tiếng chuông thanh thúy, dễ nghe nháy mắt lan rộng.
Nổi trống tiến binh, rung chuông lui binh, đây là quy định trên chiến trường.
Quay đầu rời đi, mười vạn binh mã Nam Tống đã được huấn luyện, rất có quy tắc, hậu đội lập tức thành tiền đội, hướng phía sau chạy đi nhanh như gió.
Nhưng mới phóng ngựa chưa được bao nhiêu bước, ở mảnh đất bằng phẳng phía sau, hiện ra đoàn quân áo đen, xếp thành hình chữ nhất mà đến.
Áo giáp, lá chắn, xếp thành một hàng.
Tiếng trống dâng trào, binh mã như rồng cuộn hổ ngồi, nổi bật dưới nắng mặt trời, tản ra âm trầm hàn khí.
“Đường lui của ta bị chặt đứt.” Mười vạn binh mã Nam Tống tức khắc có chút luống cuống, trước là sói, sau là hổ, bọn chúng hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.
“Rầm rầm oanh….” Vào lúc này, nhịp trống dồn dập vang lên như bão tố, truyền đến từ hai bên, thanh thanh điếc tai, mang theo sát khí ngút trời.
Nhịp trống thập phần kịch liệt, cơ hồ khiến người không thể đứng vững.
Hai đội quân áo đen của Thiên Thần, cùng với tiếng trống xơ xác tiêu điều, theo hướng đông- tây, sau- trước mà đến, nhịp chân uy nghiêm, khí thế băng lãnh.
“Chúng ta bị bao vây….”
“A, trúng mai phục, trúng mai phục….”
Trong khoảnh khắc đó, tất cả binh mã của Nam Tống đều hoảng sợ, nhìn về đoàn binh mã đến từ bốn phương tám hướng, không sợ ૮ɦếƭ mà xông lên.
Nhìn về sát khí âm lãnh bao trùm quanh đoàn quân áo đen.
Không ngừng xông lên, không chút e ngại, nhanh chóng bao vây chúng.
Bốn phía không còn đường lui.
Trong khoảng khắc đó, mười vạn binh mã Nam Tống hống hách không ai bì nổi lúc trước, lập tức bị bao vây trong trận thế của quân Thiên Thần.
Giáp đen, kiếm sắt bày ra trên bình nguyên, hiện lên ánh sáng hết sức xơ xác, tiêu điều.
Gió thổi mây bay, sát khí vô tận bao trùm hết thảy.
Cao cao trên đỉnh núi phía xa, Hiên Viên Triệt khoác tay phía sau lưng, nhìn về trận thế phía dưới, mặt không có chút dao động, chỉ không ngừng lạnh lùng “hừ hừ” vài tiếng.
Vươn tay xoa xoa mi tâm, Lưu Nguyệt nhìn xuống phía dưới.
Binh mã Thiên Thần xếp thành hình vuông, vây khốn mười vạn binh mã Nam Tống ở bên trong, thắng hay bại, trong lúc này, nháy mắt đã xoay chuyển.
Trong mắt thoáng hiện lên ý cười, nguyên lai hắn chính là có tài mà yểm (giấu đi).
Bên cạnh nàng, Âu Dương Vu Phi khẽ khua chiết phiến, cười cười, cũng không quá kinh ngạc, giống như hắn đã biết trước rằng Hiên Viên Triệt tuyệt đối sẽ không thể nào bại trận.
“Đi.” Lạnh lùng ném một tiếng cuối, Hiên Viên Triệt quay đầu, nắm lấy tay Lưu Nguyệt hướng về phía biên quan Nam Tống mà đi.
“Mặc kệ sao?” Lưu Nguyệt chỉ chỉ phía dưới.
“Nếu để ta quản, giữ bọn họ làm cái gì? “
Với tình huống như vậy, Lưu Xuyên nếu không thể thu thập số binh mã chưa đến mười vạn này, thì quả thật đánh mất mặt mũi của Hiên Viên Triệt, chính xác là nuôi hắn chỉ tốn cơm.
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt nói như thế, nhất thời nở nụ cười, nàng thế mà lại quên mất đám người Lưu Xuyên không kẻ nào không phải là đại tướng.
Tương kế tựu kế, dục thối hoàn tiến (dùng lui để tiến), quả thực Hiên Viên Triệt đã suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Là ai nói bị người khác nắm lấy nhược điểm thì sẽ bại, nếu biết biến nhược điểm thành lợi thế, thì thắng trận chỉ là chuyện trong tầm tay.
Khẽ lắc đầu, nhìn khuôn mặt băng lãnh của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt thực thoải mái, người này thực sự là càng xem càng thấy tốt, càng nhìn càng thích.
“Bánh to, không ăn được một lần thì chia nhỏ ra..” Phe phẩy chiết phiến, Âu Dương Vu Phi xoay người, cười nhìn Hiên Viên Triệt.
Năm mươi vạn binh mã Nam Tống canh phòng nơi biên quan, bốn mươi vạn binh mã Thiên Thần muốn ”nuốt trọn” quân Nam Tống, quả thực chính là mơ mộng hảo huyền, Hiên Viên Triệt phân binh mã Nam Tống ra từng chút, nuốt từng ngụm, hắn thật tinh khôn.
Đáp lại hắn chỉ là nụ cười lạnh lùng của Hiên Viên Triệt, cước bộ mỗi lúc một nhanh hơn.
“Đi đâu?” Chiến trường ở đây, bọn họ còn đi đâu?
“Hiện tại chỉ mới bắt đầu.” Đáp lại Lưu Nguyệt chỉ là câu trả lời không ra đầu không ra đuôi của Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt không nói thêm câu nào, trực tiếp phi thân lên ngựa, đi theo Hiên Viên Triệt.
Trong lúc chiến tranh đang dầu sôi lửa bỏng, không rảnh để nàng nhu tình mật ý, cũng không rảnh mà đi hỏi nhiều, đi cùng Hiên Viên Triệt, bảo hộ an toàn của hắn mới là việc nàng cần làm.
Trời xanh như biển, gió thổi mây trôi, mặt trời dần lặn về phía tây, ba người hướng về phía biên quan Nam Tống thúc ngựa chạy gấp.
Nhanh như chớp, chốc lát đã rời xa.
Ghìm cương ngựa dừng lại trên triền núi nơi mà quân Thiên Thần cùng Nam Tống giao nhau, Hiên Viên Triệt cúi người nhìn xuống dưới, Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nhịn được mà nhìn theo.
Dưới sườn núi, đông nghịt một mảnh nhân mã.
Binh mã Thiên Thần bày quân chỉnh tề, một thân sát khí, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh đón địch, tất cả đều là kỵ binh.
Khi nào thì Hiên Viên Triệt đã ra lệnh tụ binh vậy, nhìn qua thì đây chính là hai cánh quân tiên phong lúc trước.
Phía trước bọn họ, chính là số binh mã còn lại của Nam Tống, mất đi mười vạn tinh binh dẫn đầu, chỉ còn lại đám trung quân ngơ ngơ ngác ngác.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lãnh khốc, Hiên Viên Triệt vươn tay lấy cung tên đang để trên hắc kỵ, giương cung bắn tiễn, một mũi tên hướng tới trời chiều đỏ rực phóng ✓út ra ngoài.
Một tiếng ”✓út” bén nhọn cắt qua hư không, pháo hoa nở rộ trên đầu của mấy chục vạn binh mã đang bày trận sẵn sàng đón địch.
“Ầm ầm ầm…” Trống trận nháy mắt vang dội, đại tướng Chu Thành đứng ở phía trước, vung lên trường kiếm trong tay, chớp mắt tiếng vó ngựa rầm rầm bốn phóa, gót sắt màu đen đột nhiên mạnh mẽ chạy ra.
Hai cánh quân tiên phong của Thiên Thần hướng tới trung quân Nam Tống lao nhanh mà đi.
Lúc này, nghĩ rằng toàn bộ quân lính Thiên Thần đã tan tác, trung quân Nam Tống đã xuất binh gần hết, số lượng binh mã còn lại cũng chỉ có mấy vạn, có thể xem như là trống không, hai bên mặc dù có mấy chục vạn binh mã lại đang án binh bất động một chỗ.
Mà số lương thảo dự bị của mấy chục vạn binh mã Nam Tống, toàn bộ đều ở phía sau doanh trướng của trung quân, hiện tại, bị quân tiên phong của Thiên Thần tấn công, hậu quả….
Lưu Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu câu nói kia của Hiên Viên Triệt, hiện tại chỉ mới bắt đầu, là có nghĩa gì. Dược vương hủy đi lương thảo của Thiên Thần, bây giờ sẽ ”tìm lại” từ Nam Tống.
Mặt trời rực rỡ ngụ ở chân trời phía Tây, ánh nắng màu đỏ tỏa ra, nhuộm mây trắng cũng thành màu đỏ, thập phần xinh đẹp.
Chiến trường biến hóa khôn lường, kẻ đánh trước thì giành được lợi thế*, nhưng người đi sau mới là kẻ chế trụ. (* đánh đòn phủ đầu, tiên phát chế nhân…)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc