Trong lòng vừa sợ vừa giân, Hiên Viên Triệt trong khoảng khắc dường như không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, gần như quên luôn việc che dấu thân phận.
“Còn không trốn mau.” Nhìn thấy Hiên Viên Triệt trong nháy mắt cư nhiên dừng ngay tại chỗ, trái tim Lưu Nguyệt gần như nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, không kịp nghĩ nhiều, vừa quay người một kiếm đỡ lấy một chiêu của đồng nhân đang công kích Hiên Viên Triệt, vừa hét lên: “Ngươi làm gì? Lúc này ngây ngốc cái gì?”
Su: vì đang bao che thân phận cho HVT nên để xưng hô là “ngươi” thôi nhé.
Vừa quay người một cái, đưa tay lên nhanh như chớp cầm thật chặt tay của Hiên Viên Triệt, không tiếng động truyền đạt lại tâm ý của nàng.
Nàng biết mới nãy là nàng sơ sót, nhưng nàng thật không cố ý.
Hiên Viên Triệt trong khoảng khắc chợt lóe lên sự phẫn nộ đầy thương tổn, nàng nhìn thấy rõ, nàng không có vứt bỏ hắn đi cứu Độc Cô Dạ, chẳng qua là trùng hợp, trùng hợp mà thôi.
Hiện giờ không thể nói thêm điểu gì, Lưu Nguyệt chỉ cầm thật chặt tay của Hiên Viên Triệt hơn một chút, trao đổi không tiếng động, không nên tức giận, sau đó sẽ giải thích mọi chuyện cho chàng.
Cảm giác được độ ấm và lực đạo trên cổ tay, cảm nhận được những suy nghĩ mà Lưu Nguyệt truyền tới, Hiên Viên Triệt từ phẫn nộ trong lòng hồi phục lại tinh thần, chân mày vừa nhíu thật chặt, lạnh lùng nhìn Độc Cô Dạ một cái, lợi kiếm trong tay giương lên nhanh chóng chống lại đồng nhân bổ nhào tới.
Bây giờ không phải là lúc giải thích, đợi đi ra ngoài rồi hãy nói.
Không làm bất cứ gì khác, thần sắc phẫn nộ ẩn giấu sau dung nhan lãnh khốc, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt lại lần nữa chiến đấu cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau mà đi về phía trước.
Mà Độc Cô Dạ bị Lưu Nguyệt kéo lên từ bên bờ sinh tử đứng ở một bên, lại quay trở lại vòng bảo hộ của hai thị vệ, an nguy được đảm bảo.
Giương mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt mới từ phía sau hắn, đảo mắt đã xông đến trước mắt, trong mắt Độc Cô Dạ vẫn là sự lạnh băng như cũ, chẳng qua là chỗ sâu nhất kia lại dịu dàng lay động khôn cùng.
Nàng cứu hắn, nàng vậy mà lại cứu hắn….
Tay vuốt ve chỗ bị Lưu Nguyệt ᴆụng chạm vào, Độc Cô Dạ vừa cùng xông lên trước với hai thị vệ bên cạnh, vừa nắm nhẹ nhàng.
Nơi đó có độ ấm của Lưu Nguyệt, cứ đặt tay hắn ở phía trên như vây, cũng coi như là nắm lấy tay Lưu Nguyệt rồi.
Khóe miệng hàm chứa một chút mỉm cười mà chính hắn cũng không phát hiện, Độc Cô Dạ cố gắng đi về phía trước.
Ngọt ngào ngắn ngủi, thậm chí làm cho hắn không có phát hiện mới vừa rồi Hiên Viên Triệt đã lộ ra ánh mắt vốn có (mắt đỏ) chỉ trong chốc lát, thậm chí không có phát hiện kẻ thù lớn nhất của mình đang ở bên cạnh.
Chỉ một chữ tình, lầm người, lầm người rồi.
Nhanh như tia chớp, nhanh như sấm đánh.
Đồng nhân trận lợi hại, đám người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, cũng không phải là yếu ớt.
Mặc dù khắp nơi là đồng nhân bị điều khiển, trên người bị đồng nhân chém mấy vết thương thật sâu, một thân chật vật, nhưng phát hiện ra sơ hở của đồng nhân trận, mọi người thoát ra khỏi đồng nhân trận chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Đồng nhân bị điều khiển bằng cơ quan và bánh xe phía sau, không linh hoạt bằng người thường, có khi rõ ràng chỉ cần chém sâu thêm một phân nữa, thì có thể Gi*t hết mọi người, vậy mà đồng nhân lại thu tay lại, bắt đầu đợt công kích mới.
Công kích của bọn nó có quy luật, nhưng cũng có vùng sơ hở, mặc dù lợi hại nhưng chỉ cần tỉ mỉ và võ công cao cường, đi lại trong vùng có công kích sơ hở kia, cũng không phải là chuyện không thể nào.
Nhanh chóng xông lên, hình thành công kích vòng tròn.
Tung hoành vài cái, mọi người cùng nhau xông ra khỏi trận đồng nhân màu vàng, thở hổn hển đứng vững ở trên hành lang thật dài đầu bên kia.
Ngồi bệt dưới đất, Vân Triệu vừa thở, vừa quay đầu nhìn Độc Cô Dạ phía sau: “Sao?” Vừa nói vừa điểm huyệt đạo chung quanh miệng vết thương.
Không quá nghiêm trọng, chẳng qua rách da rất nhiều, hơi chảy máu.
“Không sao.” Độc Cô Dạ chống vách tường, thở hổn hển, miệng vết thương phía sau sớm đã nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch, cả người dường như mới được vớt từ dưới nước lên, ướt đẫm mồ hôi.
Vốn võ công Độc Cô Dạ cao hơn Vân Triêu, lúc này lại là người yếu nhất trong mấy người.
Hai hộ vệ đi theo Độc Cô Dạ, lập tức chẳng quan tâm thương thế của mình, vội vàng đắp thuốc cho Độc Cô Dạ lần nữa.
Nhìn Độc Cô Dạ không ૮ɦếƭ được, Vân Triệu nhìn lướt qua Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đứng ở bên cạnh Độc Cô Dạ, mặt mày chợt thâm trầm.
Ngoại trừ đầu vai Hiên Viên Triệt có một vết thương ra, cả hai người đều gần như không có chút thương tích nào.
Võ công cao như thế sao? Vân Triệu trong lòng hơi nghi ngờ, đương thời có thể ngang hàng với cao thủ bọn họ không có mấy người, hai người mạnh như thế, không thể nào có chuyện một chút danh tiếng cũng không có, hai người kia là ai?
Trái lại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt không có lên tiếng, cứ đứng một trước một sau như vậy, bây giờ vẫn không phải lúc nói chuyện, đợi khi nào có một mình hãy nói.
Trong lòng oán thầm, trên mặt Vân Triệu lại không nhiều biểu tình khác thường, máu trên người ngừng, Vân Triệu động thân, quay đầu lại nhìn màn che cao lớn phía sau.
Cuối hành lang, là một màn che cao lớn như cửa đá mới mở ra lúc nãy, nặng nề mà hoa lệ, không hư hại theo thời gian, không biết là làm bằng cái gì.
Giờ đây, cả đám đứng trước tấm màn vàng chóe rủ từ trên cao xuống, che ở cuối hành lang.
“Chính là chỗ này rồi….” Vân Triệu nhìn màn che màu vàng trước mắt, trên mặt hiện lên sự hưng phấn không cách nào kiềm chế nổi.
Phía sau cái này, là báu vật phú khả địch quốc của Nam Tống (vô cùng giàu có).
Tuyết Thánh Quốc hắn phải tốn tâm huyết ba đời, mới thăm dò rõ ràng hết thảy, hôm nay hắn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy kho báu trong truyền thuyết rồi.
Màn che nhẹ cuốn, mấy đại hộ vệ nắm lấy màn che nặng nề, bắt đầu kéo sang hai bên.
Ánh mắt mọi người đều vô thức bị hấp dẫn, kể cả Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang có chuyện trong lòng, không có người nào có thể nghĩ chuyện khác vào thời khắc này.
Kim quang chói mắt nương theo màn màu vàng kim kia, tựa như ánh ban mai lúc rạng đông, chiếu rọi ra từ phía sau màn.
Màu vàng chói mắt, không thể nhìn gần nổi.
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Độc Cô Dạ đều là cao thủ, rèn luyện khắc nghiệt qua nhiều năm trời, cũng không chịu nổi ánh sáng mạnh như vậy, không khỏi khẽ che mắt, nghiêng đầu đi.
Chỉ Lưu Nguyệt từng chịu huấn luyện có hệ thống và tàn khốc hơn, mặc dù thân thể này không phải là thân thể kia, nhưng cũng không sợ, không nhìn vào ánh sáng muốn làm người ta đui mù kia, mà nhìn xuyên qua, tới trung tâm của quầng sáng.
Thế giới lấp lánh, bảo tàng loạn thế.
Từng núi vàng núi bạc nhấp nhô lên xuống, kéo dài không dứt, nhìn không thấy cuối.
Núi bạc tràn đầy cả mặt đất, giống như biển khơi hội tụ, quanh co uốn lượn không biết điểm dừng.
Bạch ngọc như cỏ, phỉ thúy như cát, bảo thạch như đất, mã não như bùn,….
Bảo vật xem không hết, kỳ trân kể không nổi.
Hoa mắt mọi người, loạn tâm mọi người.
Khóe miệng khẽ co rúm, Lưu Nguyệt cũng không phải là loại người yêu tiền như mạng, cũng không quá hào hứng với tài phú ngập trời, nhưng liếc mắt một cái trông thấy bảo tàng mênh ௱ôЛƓ như vậy, cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, không nhịn được rụng rời, cất bước đi vào trong.
“Kỳ trân trên đời, phú khả địch quốc.” Hoa mắt mê mang, Vân Triệu hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Bảo tàng Nam Tống trân quý mấy trăm năm, rốt cuộc bị bọn họ tìm được rồi, rốt cuộc bị bọn họ tìm được rồi.
Trên mặt hiện lên chút hồng hào, Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ đều chậm rãi cất bước tiến vào, vẻ mặt khi*p sợ và hưng phấn khó nói lên lời.
Nếu so xem từ nhỏ đến giờ ai thấy nhiều tài phú nhất , thiên hạ này ai cũng không vượt qua nổi ba người họ.
Nhưng trước tài phú kinh người trước mắt như vậy, ngay cả người đã từng nhìn thấy nhiều kỳ trân dị bảo như họ, cũng không khỏi hoảng sợ rồi, đây là tài phú mà bọn họ , không, cả thế giới này, cũng chưa ai từng nhìn thấy.
Vô cùng vô tận, dường như cả ngọn núi này đều là bảo tàng vậy.
Men theo con đường trong bảo tàng, đến cuối cùng trong mắt mọi người chỉ còn độc một màu vàng kim, đây có lẽ còn chưa được một phần mười kho báu.
“Cho ngươi”. Tùy tay lấy một viên Hồng mã não từ trong đống núi ngọc,Hiên Viên Triệt đột nhiên phá vỡ không khí yên lặng trong bảo tàng ,tay đưa cho Lưu Nguyệt bên cạnh.
Không phải là quá quý báu,nhưng hắn liếc qua, cảm thấy màu đỏ này rất hợp với Lưu Nguyệt, buộc ở trên tóc nhất định rất đẹp.
Lưu Nguyệt nghe tiếng, nghiêng người tiếp nhận, khóe môi hiện tia mỉm cười nhìn Hiên Viên Triệt, tinh thần vốn đang bị đống tài bảo này chấn kinh, theo câu nói đơn giản ấy, cũng dần hồi phục lại.
Lúc này, nhìn thấy nhiều tài phú như vậy, có thể không bị mê hoặc, chỉ duy nhất Hiên Viên Triệt mà thôi.
Trong lòng đang mãi nghĩ, cánh tay đột nhiên bị ai kéo giật một cái,Lưu Nguyệt còn chưa kịp xoay người, một vật gì đó đã nằm trong tay nàng.
Thân ảnh chậm rãi hướng phía trước, Độc Cô Dạ đi lướt qua Lưu Nguyệt, một chữ cũng không nói, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một lần, nhẹ nhàng mà lướt qua sát bên người, tiếp tục hướng phía trước.
Lưu Nguyệt chau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua vật bị Độc Cô Dạ nhét vào trong tay.
Một viên Dương Chi Ngọc Hoàn màu trắng sữa, cầm rất dễ chịu, là một khối ngọc tạo cảm giác ấm áp, mang bên người có thể giúp chống chọi với giá rét.
Bắc Mục thời tiết giá rét, viên ngọc này sẽ phát huy công dụng lớn.
Lưu Nguyệt đưa tay xoa mi tâm, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt một cái, nhún nhún vai, chuyện này không can hệ gì đến nàng a.
Hiên Viên Triệt trên mặt không giận cũng không não (buồn), thực bình tĩnh, loại tĩnh lặng trước khi trời nổi cơn giông, lúc này thấy Lưu Nguyệt hướng về phía hắn nhún vai, cũng không nói nhiều, thân thủ trực tiếp phóng lên cầm lấy viên Dương Chi Ngọc Hoàn màu trắng kia.
Năm ngón tay dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, bảo vật kia liền bị Hiên Viên Triệt trực tiếp Ϧóþ nát thành bột phấn.
Tùy tay tung ra, bột phấn phiêu tán tứ phía, rơi trên đống bảo thạch chất như núi kia.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mày nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt này thật là, mấy vật này đều là của mình, cầm đồ đạc của chính mình thì tức giận cái gì a.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt nhìn hắn, không khỏi nhướng cao mày, hung hăng trừng mắt lại với Lưu Nguyệt, từ trong mắt toát ra suy nghĩ, nàng có ý kiến? Có ý kiến cũng đã chậm.
Xoa xoa mi tâm, Lưu Nguyệt không khỏi bật cười, Hiên Viên Triệt đang ghen a
Liếc mắt thầm trao đổi suy nghĩ, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đi về phía trước, hai người đã rơi xuống cuối hàng, cũng không thể chần chờ nữa, nếu không sẽ bị Vân Triệu bỏ lại.
“Mỗi người một nửa”. Đứng phía trước, mắt lấp lánh hoàng kim, Vân Triệu đã muốn hoa mắt, quay đầu liếc nhìn Độc Cô Dạ, lướt qua Lưu Nguyệt, làm một động tác chia nửa về phía núi vàng bạc.
Trong lòng núi to chứa đầy bảo tàng, chia làm hai bên, ở giữa chừa lại một con đường nhỏ, hai phía tất cả đều là bảo vật, khác nhau không nhiều lắm, cứ mỗi người lấy một bên, có thiệt cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Độc Cô Dạ nghe vậy gật đầu, cũng không phản đối.
Vân Triệu thấy vậy cũng không hỏi Lưu Nguyệt, nhìn Độc Cô Dạ nói: “Tốt lắm, ta liền mở cửa kho ra, người của ta hẳn đã vào vị trí của mình, binh mã của ngươi ở…”
Đứng ở phía sau Vân Triệu và Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt lặng yên nghe Vân Triệu và Độc Cô Dạ bắt đầu bàn bạc làm sao vận chuyển, hai người liếc nhìn nhau, cái gì cũng không nói, thật nhàn nhã tiêu sái, tựa như hai người bọn họ chính là tới ngắm cảnh, một chút liên quan cũng không có.
Vận chuyển tấp nập bận rộn.
Không có gì nguy hiểm.
Sơn môn mở ra, nhóm binh mã của Độc Cô Dạ và Vân Triệu lần lượt tiến vào, vận chuyển, trang bị bao, cả đội bận rộn bất diệt nhạc hồ. (nhiều, liên tiếp không ngưng nghỉ)
Không có binh mã của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, một người cũng không có.
Trước khi mở cửa động, Vân Triệu bụng thầm lo lắng tới việc chiến đấu để giành phần, giờ kinh ngạc vô cùng, không thuộc bất kì thế lực nào thật sao, hai người thuộc Khâu gia này là nói bịp hay có chuẩn bị gì khác?
Trong lòng thầm tính toán, động tác vận chuyển càng mau.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt vốn đã nhận ra tâm tư Vân Triệu, cư nhiên cũng không để ý, rảnh rỗi lãnh đạm đứng chơi một bên.
Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt nhàn nhã như thế, không cho người đi canh chừng, cũng không làm động tác nào khác, tính không ra thì mặc kệ, dù sao toàn bộ công tác vận chuyển đều do hắn đảm trách, bọn họ có cho người tới ςướק cũng chẳng lo.
Thời gian như thoi đưa, Tuyết Thánh, Ngạo Vân, nhân mã hai nước lui tới với tốc độ cực nhanh,có thể thấy được họ chuẩn bị chu đáo như thế nào.
Mấy ngày sau, toàn bộ lòng núi cũng bị bọn họ khoét rỗng, vô số la ngựa dê bò đi thành từng đàn, chuẩn bị di chuyển.
Cây cối đầy sắc xuân, lá xanh bay bay.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây rọi xuống dưới, giống như từng sợi tơ vàng, lấp lánh, sáng ngời vạn phần.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt mấy hôm nay dạo chơi thật vui, đứng ở rừng cây, nhìn mọi người đang lục tục di chuyển, mỉm cười, khóe mắt đuôi mày ẩn giấu vẻ gian trá, khiến khung cảnh xung quanh như sáng rực lên vài phần
Cổ tay giơ nhẹ, một con chim bồ câu xám nhẹ nhàng bay xuống, đậu trên tay của Hiên Viên Triệt.
Vừa nhìn nội dung thư, Hiên Viên Triệt chợt nở nụ cười, đem thư đưa cho Lưu Nguyệt.
Chỉ có bốn chữ, ‘đã sắp xếp xong’.
Liếc mắt nhìn nhau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng nở nụ cười.
“Thật tiếc cho bọn họ bỏ công chuẩn bị tốt như vậy, giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian”. Hủy tin tức trong tay, hai tay ôm иgự¢, Lưu Nguyệt nhìn đội ngũ vận chuyển của hai nước quanh co rời đi, khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa ý cười.
Hiên Viên Triệt tai nghe lời nói của Lưu nguyệt, thấy nàng đã muốn động tay động chân với đội ngũ vận chuyển hai phe rồi, đột nhiên trầm giọng nói: “Hẳn không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề, năng lực làm việc của Âu Dương Vu Phi tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu”. Lưu Nguyệt cười nói.
Âu Dương Vu Phi, mặc dù là người Minh Đảo, nhưng giao việc cho hắn hoàn toàn có thể yên tâm, thời điểm hành động, hắn chắc chắn đã nắm được.
Hiên Viên Triệt nghe Lưu Nguyệt nói như thế, mặt mày đột nhiên biến đổi, từ từ quay đầu lại nhìn Lưu Nguyệt, hai ngày nay vì vướng những người khác, cũng không có địa điểm thích hợp, hắn không mở miệng hỏi vấn đề vốn luôn đè nặng trong tâm hồn hắn, một câu khi nãy của Lưu Nguyệt, đột nhiên gợi lại chuyện cũ.
“Có chuyện gì sao?”. Nhìn Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn nàng, Lưu Nguyệt không khỏi khẽ thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn Hiên Viên Triệt nói.
Gật đầu một cái, Hiên Viên Triệt cũng dứt khoát: “Nguyệt, ta hỏi nàng, lúc trong mật đạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao thái độ của nàng rất kì lạ?”
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt hỏi, đưa tay nắm lấy tay của Hiên Viên Triệt, mỉm cười nói: “Không có việc gì, nhưng nếu chàng muốn nghe,ta cũng sẽ nói cho chàng…”
Gió núi thổi mạnh, tiếng nói nhẹ nhàng vang xa.
Phía dưới chân núi, Vân Triệu nhìn chiếc xe cuối cùng đã rời núi, tài phú Nam Tống quốc giấu kín hơn bốn trăm năm, đã hoàn toàn bị bọn họ mang đi hết, khóe môi không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.
Chợt ngưng cười, xoay đầu lại nhìn Độc Cô Dạ một thân lãnh đạm thanh quý bên cạnh, hai tên Khâu gia vốn theo hắn không rời giờ lại không thấy đâu nữa.
Lập tức, Vân Triệu tiến lên một bước, nhìn Độc Cô Dạ, chậm rãi nói: “Ngày đó không dễ nói chuyện, ta cũng không mở miệng hỏi nhiều, hôm nay ta hỏi ngươi một câu, ngươi thật muốn đem phần tài phú này cấp tiểu tử kia?
Ngươi phải biết rằng hậu quả ta và ngươi cũng khó có thể dự tính được, không phải Hậu Kim đứng sau bọn họ thì cũng là Thiên Thần, đều là địch nhân của chúng ta”.
Độc Cô Dạ nghe nói, ngẩng đầu lên,nhìn thoáng qua Vân Triệu mặt mày nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Không phải là bọn họ”.
“Không phải bọn họ? Ngươi biết người đứng sau hai tên kia là ai?”. Vân Triệu nháy mắt bắt được ý tứ trong lời nói của Độc Cô Dạ, nhăn mày trầm giọng nói.
Hơi trầm mặc, Độc Cô Dạ không trả lời trọng tâm câu hỏi của Vân Triệu, chỉ lãnh đạm nói: “Họ không có uy Hi*p gì đến ngươi, ngươi yên tâm.”
Vân Triệu thấy Độc Cô Dạ nói như vậy, hiểu được hắn tất nhiên biết thế lực đứng sau Khâu gia là ai, sẽ không uy Hi*p đến Tuyết Thánh hắn, vậy rốt cuộc là người nào? Trung nguyên này trừ bỏ Hậu Kim và Thiên Thần, chẳng lẽ còn có những thế lực khác?
Mặt mày thâm trầm, nhưng Vân Triệu cũng biết Độc Cô Dạ không muốn tiết lộ, hắn có cố hỏi cũng không ích gì, nếu Độc Cô Dạ dùng phần của mình đưa cho bọn hắn, vậy cũng không can hệ gì đến mình a.
Số tài phú lớn như vậy, bất kể là nhập vào đâu ở Trung Nguyên, muốn không để lại chút dấu vết còn khó hơn lên trời, Độc Cô Dạ bây giờ không nói cũng không cần gấp, để về hắn cho người đi thăm dò cũng được.
Trong lòng hạ quyết tâm, Vân Triệu cũng không hỏi Độc Cô Dạ nữa, nhìn lướt qua chiếc xe cuối cùng của đoàn đã đi xa, Vân Triệu phiên thân lên ngựa, hướng Độc Cô Dạ nói: “Đi thôi”.
“Ngươi đi trước đi”. Độc Cô Dạ quay đầu liếc nhìn về nơi xa xa, hướng Lưu Nguyệt đang đứng, chợt di chuyển, nhưng không cùng Vân Triệu rời đi, mà là chậm rãi hướng về chỗ Lưu Nguyệt.
Vân Triệu thấy vậy, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Chưa từng thấy cảnh nào quái như vậy, người được chia tiền thì nhởn nhơ từ tốn, người bị chia tiền thì vô cùng hăm hở, hai tên Khâu gia kia còn chưa tới, Độc Cô Dạ đã nóng lòng tự động tìm đến, nhường cho người khác phần gia tài này, Độc Cô Dạ hắn đúng là điên rồi.
Nhìn thật kỹ bóng dáng Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đứng tựa vào gốc cây, trong mắt Vân Triệu chợt lóe lên tia kì lạ, thân hình cùng khí chất này, sao cảm giác quen quen.
“Thái tử, hết thảy đã an bài thỏa đáng, có thể đi được rồi”. Trong lòng đang tính toán, chợt hộ vệ phụ trách vận chuyển tới gần bẩm báo.
Vân Triệu nghe được, ý niệm trong lòng vừa lóe lên chợt vụt mất, lần này không gì quan trọng hơn việc vận chuyển an toàn đống tài phú này rời đi.
Vung tay lên, tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, Vân Triệu đuổi theo đoàn xe ngựa phía trước.
Rừng cây đung đưa rào rạt, một mảnh sinh cơ bừng bừng.
“Chuyện là như vậy”. Buông tay, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt: “Ta thật không phải cố ý, một mạng đổi một mạng, ân tình của hắn ta đã trả, sau này gặp mặt vẫn là người qua đường, chàng không nên tức giận”.
Dứt lời, vươn tay xoa mi tâm của Hiên Viên Triệt, khoảng khắc đó cũng khiến nàng giật mình, nếu bởi vì cứu Độc Cô Dạ mà hại Hiên Viên Triệt của nàng bị thương, nàng chẳng phải là hối hận đến ૮ɦếƭ.
Tay của Lưu Nguyệt đưa qua, nắm chặt, Hiên Viên Triệt khẽ nhíu nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt: “Nguyệt, nàng không có hiểu được ý tứ ta hỏi, ta không phải hỏi nàng tại sao cứu hắn, nàng có còn dính dáng tới hắn hay không,ta hỏi chính là…. ”
Lời còn chưa nói hết, Hiên Viên Triệt đột nhiên khựng lại, lùm cây rậm rạp cách đó không xa, có người đi tới.
Liếc mắt nhìn nhau, Hiên Viên Triệt đứng ở phía sau Lưu Nguyệt, làm bộ dạng trung thành và tận tâm hộ vệ, Lưu Nguyệt thì vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn bóng người từ từ đi tới.
Nơi cây cỏ trùng trùng, Độc Cô Dạ chậm rãi đi lên.
Dung nhan tiều tụy, nhưng vẻ tuyệt sắc vẫn giữ nguyên.
“Nàng muốn đưa đến đâu, ta cho người đưa qua”. Dừng lại ở trước mặt Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy, nhìn Độc Cô Dạ thật lâu, đã nhiều ngày nay Độc Cô Dạ không đả động gì, nàng còn tưởng rằng hắn lúc đó cũng chỉ nói chơi vậy thôi, nàng cũng không quan tâm chuyện này lắm, nhưng không ngờ lúc này Độc Cô Dạ thật sự tới hỏi nàng.
Đem tay khuất trong tay áo,Lưu Nguyệt một thân nhàn nhạt nhìn Độc Cô Dạ, đột nhiên nói: “Ngươi thực cho ta?”.
Độc Cô Dạ nghe vậy, lông mày khẽ nhếch, quay đầu nhìn phương bắc.
Yên lặng một lúc, chậm rãi nói: “Bắc Mục khốn khổ, nàng muốn ổn định nó, chỉ lương thảo không thì không đủ, phần bảo vật này ta cho nàng, nếu đem những thứ này qua, bọn họ sẽ không dám động tới nàng nữa”.
Âm thanh lơ lửng, nhẹ nhàng như không, mang chút hơi lạnh giá đầu xuân.
Nhưng thâm ý, lại dồn nén trong băng, nặng như Thái Sơn.
Độc Cô Dạ không phải dưới tình huống thúc ép miễn cưỡng cho, mà vì nghĩ cho nàng, sợ nàng một thân một mình ở Bắc Mục bị người bắt nạt, cho nên đem phần bảo vật của hắn tặng cho nàng.
Hiên Viên Triệt đứng ở phía sau Lưu Nguyệt, năm ngón tay nắm chặt lại, tay áo bào vung lên,từng bước tiến lên, ai cần hắn cho, vật này vốn là không thuộc về hắn.
Hoàn toàn không nghĩ tới Độc Cô Dạ lại nói như vậy, Lưu Nguyệt không khỏi trố mắt mấy giây, cảm nhận được cảm xúc Hiên Viên Triệt dâng trào phía sau, Lưu Nguyệt duỗi tay ra, ngăn cản Hiên Viên Triệt tiến lên gây sự với Độc Cô Dạ.
Thời điểm này, không thể để lộ ra thân phận của hắn, cứ để Độc Cô Dạ nghĩ là do Bắc Mục của nàng gây chuyện, không thể để hắn nhắm đến Thiên Thần.
Nắm chặt tay Hiên Viên Triệt một chút, Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Độc Cô Dạ vẻ mặt lạnh nhạt,thần sắc lạnh như băng, trầm giọng nói: “Ngươi không sợ sau này ta sẽ dùng nó chống lại ngươi?”
Bắc Mục của nàng nếu có tài phú thông thiên như vậy, đối tượng nàng nhắm đến đầu tiên sẽ là Ngạo Vân, điểm này Độc Cô Dạ không thể nào không biết, hắn còn…..
Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, khóe môi nổi lên nụ cười tự giễu: “Đến lúc đó,hẹn gặp trên chiến trường”.
Nhẹ như gió thổi, đau khổ như băng.
Đến lúc đó, hẹn gặp trên chiến trường.
Biết rõ vô vọng, lại còn như thế.
Gió nhẹ thổi tung, tạo nên một mảnh đau khổ mịt mù.
“Đi thôi, nơi này không thể ở lâu”. Không có nói gì dư thừa, Độc Cô Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, đi mất.
Không có nhìn Lưu Nguyệt một lần.
Gió núi thổi bay, từng mảnh góc áo bay múa, một thân cô độc.
Nhìn bóng lưng cô tịch kia, Lưu Nguyệt đột nhiên thở dài, nàng không nên hỏi câu cuối đó, hỏi xong, thật không có dũng khí xuống tay thật rồi.
Thôi, thôi, thương cảm cho tâm tư của Độc Cô Dạ, hôm nay bỏ qua cho hắn, ngày khác gặp trên chiến trường, sẽ quyết đấu một trận thư hùng, quang minh chính đại.
“Đứng lại”. Ý niệm trong lòng đã quyết, Lưu Nguyệt quay về phía Độc Cô Dạ quá một tiếng.
Độc Cô Dạ nghe tiếng, cũng đứng lại, không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Nhìn bóng lưng cô tịch kia, Lưu Nguyệt trầm giọng nói: “Độc Cô Dạ, ta không nợ ân tình của ngươi, chuyện hôm nay, ta bỏ qua cho ngươi một lần, ngày khác trên chiến trường, ai thắng ai thua, giải quyết bằng bản lĩnh.”
Tiếng quát nhẹ vang vọng khắp chốn rừng rậm âm u.
Nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh cùng Độc Cô Dạ, Hiên Viên Triệt không có phản đối, nhưng mắt lại hơi chùng xuống.
Đứng phía trước, Độc Cô Dạ nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, hôm nay nàng buông tha cho hắn, lời này nói như thế có ý gì?
Tâm mặc dù thê lương, khi ở bên cạnh Lưu Nguyệt thường sẽ làm chuyện hồ đồ, nhưng trong vấn đề khác, Độc Cô Dạ không hề hồ đồ, vừa nghĩ lại, hắn đột nhiên cả kinh, thấp mắt nhìn con đường hướng từ Nam Tống quốc đến đây.
Khói bụi mịt mù, từ xa xa ào đến.
Một đoàn hướng tới nơi này, một đoàn hướng tới hướng Vân Triệu đang đi.
Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm, nhưng lá cờ kia, một chấm màu đỏ trên nền xanh lục, lại làm cho Độc Cô Dạ chú ý rất kỹ, cờ của cấm vệ quân hoàng gia Nam Tống chính là màu này.
Đây là…đây là binh mã Nam Tống.
Trong lòng chấn động, Độc Cô Dạ quay đầu nhìn lại hướng Vân Triệu.
Đội ngũ vận hàng đi trước đúng thời gian tính toán, đã muốn rời khỏi rặng núi này, Vân Triệu đi sau, cách đoàn trước một khoảng, trong nhất thời không thể đuổi kịp được.
Mà lúc này, cấm vệ quân Nam Tống đã ngay phía trước, bụi mù cuồn cuộn, chỉ còn lại đoàn của Vân Triệu kẹt lại.
Nhăn mày thật sâu,Nam Tống Quốc xuất binh, bọn họ một chút tin tức cũng không nhận được,nếu để bị bắt tại trận, chuyện này….
Khẽ nhắm mắt, hậu quả không cần nghĩ cũng biết, Nam Tống Tuyết Thánh trở mặt thành thù, mà ở trong đó vốn nên có hắn,có Ngạo Vân của hắn.
“Bảo tàng này…..” không hỏi hết câu, Độc Cô Dạ đột nhiên thở dài một hơi, hắn như thế nào quên mất, cái tên Khâu gia còn lại kia ,cái tên một thân phong lưu, tinh thông kim cổ.
Khẳng định là lúc Lưu Nguyệt nàng chạy tới Ngạo Vân nhiễu loạn hôn lễ của hắn, cái tên theo bên người nàng, cái tên ở biên quan Ngạo Vân tự xưng là vị hôn phu của Lưu Nguyệt, khiến Hiên Viên Triệt tức hộc máu.
Ngoại hình con người có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không, tên kia, khiến Độc Cô Dạ chú ý.
Bây giờ nghĩ lại, bảo tàng này trước khi đưa ra ngoài, đã muốn rơi vào trong tay Lưu Nguyệt hết rồi, phút cuối cùng, nàng muốn vu oan giá họa bọn hắn, cho nên mới để hắn và Vân Triệu chia phần mang đi.
Chậm rãi lắc đầu, uổng phí bọn họ tính toán cơ quan tường tận, hao phí vô số tâm lực, cuối cùng thành ra Lưu Nguyệt được lợi.
Môi khẽ nhếch lên vẻ cười khổ, Độc Cô Dạ quay đầu lại nhìn thật sâu Lưu Nguyệt một cái, bảo tàng này liền cho nàng đi, hơn nữa hôm nay Lưu Nguyệt đối xử như vậy với hắn, hắn cũng thấy đủ rồi.
Tay áo bào khẽ phất, Độc Cô Dạ quay đầu không nói gì,chậm rãi đi xuống núi.
Gió núi tung bay, áo bào của Độc Cô Dạ ở trong gió phần phật bay múa, dần dần khuất xa.
Chỉ còn một cái tàn ảnh.
“Nàng động tâm với hắn rồi?” Không gian đang hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên một thanh âm lãnh đạm phá tan bầu không khí.
Lưu Nguyệt không khỏi sửng sốt quay đầu lại nhìn Hiên Viên Triệt vẻ mặt lãnh đạm, tối tăm, thần sắc không tin nổi.
“Làm sao có thể, Triệt, đừng nói đùa, chàng biết ta chỉ thích một một mình chàng mà”. Lắc đầu một cái, Lưu Nguyệt bất khả tư nghị nhìn Hiên Viên Triệt.
Đưa tay kéo ống tay của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hết lần này tới lần khác đều nói: “Chàng là đang trách ta bỏ qua cho hắn có phải hay không? Ta chẳng qua là cảm thấy chàng hẳn cũng nghĩ như vậy mới….”
“Không phải, đại trượng phu chiến đấu minh bạch, phân thắng thua trên chiến trường có gì đáng trách”. Hiên Viên Triệt ngắt lời Lưu Nguyệt, đẩy tay Lưu Nguyệt ra, hắn nắm chặt tay nàng, miết từng ngón tay của Lưu Nguyệt, thầm nói: “Là nàng, cái ta quan tâm chính là, trái tim của nàng đã mềm lòng trước hắn”.
Lưu Nguyệt nghe vậy cau mày: “Đây cũng không có nghĩa lý gì hết”. Nàng có chút thương tiếc Độc Cô Dạ, nhưng chuyện này khác với chuyện kia, như thế nào lại thành động tâm.
“Nàng lúc này đây đối với hắn đã mềm lòng, tiếp theo liền sẽ phát hiện hắn thật là tốt, tiếp theo sẽ kìm lòng không đặng…, Nguyệt, nàng có hiểu hay không, tình cảm vốn khởi đầu chỉ từ một góc nhỏ trong tim thế thôi”. Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt,chau mày.
Trước kia, hắn cho dù cùng Lưu Nguyệt cách ngăn ngàn vạn dặm, ba năm không gặp, hắn vẫn vạn phần tin tưởng tình cảm của hai người tuyệt đối sẽ không dao động.
Đó là bởi vì hắn biết trái tim của Lưu Nguyệt chỉ cấp cho hắn,chỉ vì hắn dao động.
Mà hôm nay,Lưu Nguyệt vì Độc Cô Dạ dao động,cho dù bây giờ không phải là vì thích,nhưng chuyện tình cảm không ai biết trước được.
Hôm nay mềm lòng, ngày khác có thể bất chấp hết thảy a.
Hắn không cho phép,tuyệt đối không cho phép.
Lắc đầu một cái, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt: “Không quản cái gì động tâm hay không động tâm, ta chỉ thích một mình chàng,cho dù Độc Cô Dạ quan tâm ta, đó cũng là chuyện của hắn, Triệt, chàng đang sầu lo cái gì a”.
Nhướng mày nhìn Hiên Viên Triệt, mặt hắn hiện vẻ lo âu chưa từng có, Lưu Nguyệt trong lòng không hiểu được, nàng không có thích Độc Cô Dạ a, Triệt, này là thế nào?
Nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt khó hiểu, Hiên Viên Triệt càng thêm không yên tâm, ngược lại càng thêm bốc hỏa
Hiểu, còn có thể tự sửa sai, chính vì không hiểu, hành động hai ngày nay mới càng tự phát khiến cho hắn kinh hồn táng đảm, chuyện kia hoàn toàn không phát ra từ bản năng, đợi Lưu Nguyệt hiểu được, vậy sẽ trễ mất.
“Tốt, đã như vậy, ta đi Gi*t hắn”. Phất tay áo bào, Hiên Viên triệt xoay người lại, hắn sẽ không để yên cho khe hở ấy càng lúc càng lớn, hắn muốn ngay ở đây, thời điểm chỗ hổng vẫn chưa hoàn toàn hiển lộ, vùi lấp nó, quản chi cái gì quân tử tiểu nhân ở đây.
Mắt thấy Hiên Viên Triệt muốn đi, Lưu Nguyệt mặt mày nhíu lại, tiến lên một bước chắn Hiên Viên Triệt lại: “Triệt, chàng không tin ta?”
Lửa giận bốc lên,Triệt của nàng có ý gì? Không tin tình cảm của nàng đối với hắn? ૮ɦếƭ tiệt, nhiều năm như vậy, quan tâm tới hắn như vậy, hắn cư nhiên không tin nàng, lại không tin nàng.
Lưu Nguyệt vốn là người cao ngạo, cưc kỳ cao ngạo, bởi vì tâm tâm niệm niệm một mình Hiên Viên Triệt, cho nên đối với hắn , nàng quan tâm một cách tự nhiên, luôn dễ dàng tha thứ lỗi lầm, hôm nay cư nhiên bị người trong lòng phản bội, bị người mà nàng tín nhiệm nhất hoài nghi, Lưu Nguyệt trong khoảng khắc muốn bùng nổ.
Quay đầu xoay người lại, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang bốc hỏa: “Đây không phải là vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm, Nguyệt, nàng đang bảo vệ hắn sao ?”
Độc Cô Dạ bị thương, lúc này không phải đối thủ của hắn, mà Lưu Nguyệt lại ngăn cản hắn.
“Ta bảo vệ hắn? Ta bảo vệ hắn?” Lưu Nguyệt hỏi liên tiếp hai lần, sắc mặt xanh mét, hàm răng tức giận run lên, Triệt của nàng lại nói nàng bảo vệ Độc Cô Dạ, ૮ɦếƭ tiệt, tốt, chắc là bảo vệ đó.
“Đúng, ta đang bảo vệ hắn đó”. Nghiến răng, Lưu Nguyệt hai hàng lông mày dựng lên.
Hiên Viên Triệt nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, nửa ngày sau giận dữ nói: “Tốt, tốt”. Ném hai chữ tốt, Hiên Viên Triệt hung hăng hất tay Lưu Nguyệt ra, xoay người vài cái, liền rời khỏi đó, bỏ lại Lưu Nguyệt một mình.