Lá rụng xuống theo ngọn cây bay bay trên mặt đất.
Không có ai, không có gì khác thường.
Mắt khẽ nheo lại, Độc Cô Dạ liếc nhìn lợi khí xuyên qua ngọn cây rồi ghim vào tường nơi xa xa, chậm rãi đi qua dưới tàng cây cao lớn kia, đưa tay rút khỏi tường.
Rất sạch sẽ, không có vết máu, không có vết cắt, không có gì cả.
Đưa tay nắm chặt lợi khí sạch sẽ, Độc Cô Dạ xoay người lại nhìn lướt qua đại thụ rậm rạp, xem ra là mình quá mẫn cảm, nghe lầm rồi.
Liếc nhìn về phía đại phật bị đốt cháy kia một cái, Độc Cô Dạ ngừng lại trong nháy mắt, xoay người, không có tiến lên mở ra bất kì cơ quan nào, rời đi.
Cảm giác không đúng, tuy rằng bên cạnh không có ai, nhưng hắn vẫn có cảm giác có người giám thị mình.
Thân ảnh màu trắng chậm rãi biến mất trong bóng đêm, đi xa xa.
Trên ngọn cây, thân thể cứng ngắc, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nín thở ngưng thần, thấy vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đưa tay sờ sờ hai má, trên mặt còn có một chút hàn khí, hàn khí do lợi khí quét qua.
Tốc độ thật nhanh, nếu không phải nàng phản ứng mau, lập tức nghiêng đầu, lợi khí kia chỉ sợ không chỉ xẹt qua mặt nàng mà là bắn trúng mặt nàng.
Cúi đầu nhìn lướt qua lá rụng dưới đại thụ, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.
Nguy hiểm thật.
Áp lực trong tim dồn dập trong nháy mắt, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nhìn Độc Cô Dạ đi xa, không hề quay lại nữa, nhất thời tung mình một cái từ trên ngọn cây nhảy xuống.
“Đi xem một chút.” Hiên Viên Triệt làm khẩu hình miệng, Lưu Nguyệt rón rén đi vế phía đại phật trong đại điện, Độc Cô Dạ muốn tìm cái gì?
Cao gần bốn trượng, bàn chân trần đặt trên bàn đã to gần bằng một người trưởng thành, trên người sớm đã không còn lấp lánh như trước kia, xám xịt mà tàn tạ.
Sờ lên ngón chân đại Phật mà Độc Cô Dạ vừa mới vuốt ve, Lưu Nguyệt chiếu theo cách mà Độc Cô Dạ vừa mới làm, hai tay dùng sức ấn xuống.
Lún xuống, không có động tĩnh.
Ấn lần hai, vẫn không có động tĩnh.
Lưu Nguyệt thấy vậy méo miệng, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh, đang ngửa đầu nhìn tượng phật khổng lồ kia, lôi Hiên Viên Triệt một cái, ý bảo Hiên Viên Triệt.
Có vẻ như là do nàng không có nội lực, cho nên tượng Phật này không để ý tới nàng.
Hiên Viên Triệt nhìn đại Phật, cúi đầu đi tới chỗ ngón chân lộ ra kia, đánh giá cẩn thận một lúc lâu, nhíu nhíu mày với Lưu Nguyệt, chỉ vào một lỗ nhỏ trên ngón chân tượng Phật kia, nói không tiếng động: “Không được, còn cần đồ.”
Đây không phải là cơ quan đơn giản, không phải cứ ấn là được, trong tay Độc Cô Dạ lúc ấy nhất định còn có thứ gì đó, chỉ là bọn hắn không nhìn thấy.
Thấy Hiên Viên Triệt nói thế, Lưu Nguyệt nhe răng, khó trách Độc Cô Dạ cứ đi như vậy, hóa ra là hắn tự tin không ai có thể động được cơ quan này.
“Thế cứ quên đi như vậy?” Ngửa đầu, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt mở khẩu âm.
Tối nay, vốn muốn tìm chỗ sơ hở của Vân Triệu và Độc Cô Dạ, không nghĩ ngược lại thấy hai người thần thần bí bí, một người làm như vậy, không làm nàng nghĩ nhiều, hai người cũng như vậy, vậy chỉ sợ, đây chắc chắn là âm mưu.
Ngạo Vân và Tuyết Thánh liên thủ, lén lén lút lút muốn cùng liên hợp với Nam Tống Quốc, chuyện tốt đẹp này nghĩ thì có lẽ sẽ làm người ta hưng phấn, sự hiếu kì của Lưu Nguyệt hoàn toàn bị khơi mào.
Ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt vẻ mặt bất động, ẩn ẩn chút trầm tư, con ngươi Lưu Nguyệt biểu lộ ra hoàn toàn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hiên Viên Triệt nhìn vẻ mặt rõ ràng không cam lòng của Lưu Nguyệt, khuôn mặt trầm ngâm đột nhiên mỉm cười, nhẹ trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt không tiếng động nói: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Yên lặng theo dõi kỳ biến, Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt nói thế, con ngươi thay đổi, hiểu rõ ý tứ của Hiên Viên Triệt, nhất thời nở một nụ cười cực kỳ tà ác.
Bọn họ tới, không phải là vì châm ngòi mối quan hệ của ba nước Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống, hiện tại xem ra không cần bọn họ châm ngòi, mấy cái đó cũng đã âm thầm hoạt động.
Như vậy, bọn họ cần gì động thủ, chỉ cần đứng thẳng một bên, bàng quan, đến lúc mấu chốt nhất giúp bọn họ một chút, cho bọn hắn chút gió, thêm chút lửa, không phải không tốt.
Đen như mực, hai khuôn mặt khô vàng, dưới ánh sáng âm u, cười còn âm hơn cả lãnh nguyệt bên ngoài.
Độc Cô Dạ tránh ở xa xa, đột nhiên rùng mình một cái, trên người nổi da gà khó hiểu, Độc Cô Dạ ngẩng đầu ngắm nhìn sao trời, thời tiết này sao lại lạnh vậy?
Trăng trên không, đêm u tĩnh.
Ngày mai tất nhiên tinh không vạn lí.
Mấy ngày sau đó, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng không động thủ, cũng không hấp tấp, nhàn nhã giống như thật sự đến Nam Tống để tham gia Bách Hoa hội, ngắm cảnh.
Làm cho đám Thu Ngân không cùng ở chung một chỗ với bọn họ, lại thầm tiếp nhận tin tức, hơi khó hiểu, không biết Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt có chủ ý gì.
Vào ban ngày du sơn ngoạn thủy đi theo Âu Dương Vu Phi làm loạn nơi nơi, rêu rao vô hạn, ban đêm trèo tường chui cửa sổ, làm đầu trộm đuôi ςướק.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt vậy mà rất có thiên phú làm kẻ trộm, không bị Vân Triệu và Độc Cô Dạ bắt được lần nào.
Chẳng qua, mấy ngày nay theo dõi, Độc Cô Dạ Vân Triệu lật cả quốc miếu và tể tướng phủ lên trời rồi, mà vẫn không tìm được gì.
Làm cho Lưu Nguyệt âm thầm đi theo cũng không nhịn được.
Hai người kia rốt cuộc muốn tìm cái gì vậy?
Ngày hôm đó, trời xanh nắng vàng, vạn dặm không mây, trời xanh trong như nước biển, gió mát nhẹ thổi qua, mang theo hương khí của mùa xuân, khó được khí trời tốt như hôm nay.
Sau điện Quốc miếu là một rừng đào.
Vạn gốc cây hoa đào cùng nở, hoa đào mầu hồng nở bừng khắp chốn, đẹp đến mức lấn hết thảy hô hấp của núi rừng.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa tung bay theo gió, ít nhiều, mờ ảo không bụi.
Trong rừng, mấy người vây quanh bàn đá, thật là thích ý.
“Hoa rơi rực rỡ, khó được một rừng hoa như thế, vạn gốc cây mà mỗi cây lại một vẻ.” Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt chén rượu bạch ngọc trong tay, nhìn rừng hoa vẻ mặt tán thưởng.
Vạn gốc hoa đào, mỗi cây mỗi khác, cỏ dại cũng không có, cảnh đẹp như vậy, tung hoành thiên hạ cũng không thấy ở đâu có, làm cho rừng hoa đào không đặc biệt mấy này, lại trở thành thiên hạ nhất tuyệt.
“Đa tạ thi chủ khen ngợi.” Một lão tăng ngồi đối diện Âu Dương Vu Phi, vỗ tay mỉm cười.
“Phương trượng, quốc miếu chúng ta đáng được khen.” Nam Tống Quốc chủ ngồi bên cạnh lão tăng cười mặt mũi hiền lành như phật Di Lặc.
“Đúng là cảnh đẹp.” Bên cạnh Nam Tống Quốc chủ Vân Triệu, thưởng thức một ngụm rượu trong chén, nhìn hoa đào trong gió nhẹ, từng mảnh hồng rơi xuống, nghe vậy cũng khen một câu.
Độc Cô Dạ bên cạnh Vân Triệu vẻ mặt lạnh như băng, không có lên tiếng, nhưng cũng khẽ gật đầu.
Nam Tống Quốc chủ thấy vậy càng cưởi tươi hơn.
Quốc miếu kiến thành năm đó, gieo xuống vài hạt giống hoa đào, không ngờ mấy trăm năm qua đi, đến bây giờ lại phát triển thành hơn vạn gốc cây hoa đào, nghiễm nhiên thành cảnh đẹp nơi quốc miếu cũ nát này.
Mà hoa nở cũng chậm, những hoa đào khác đã sớm nở mà nơi này mới chậm chạp theo sau, thể hiện sự phi phàm cúa nó.
Hai ngày này thấy thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu, cũng vui xuân, nay tới đánh giá, hai người quả nhiên thích, Nam Tống Quốc chủ không khỏi càng vui mừng.
“Khâu Hàm, có thể làm câu nào hay không?” Lý tể tướng miệng cười quay đầu nói với Âu Dương Vu Phi.
Khâu Hàm này trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, người lại không tầm thường, thật là nhân tài khó gặp, mà gia thế lại trong sạch, không phải người lai lịch không rõ.
Thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu, cũng là một thân cẩm tú văn tài, mắt cao hơn đỉnh, ngắm cảnh, thật sự là không biết nhập đề với họ kiểu gì.
Bởi vậy, hôm nay cố ý đem Khâu Hàm này theo, ý muốn làm Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu vui vẻ.
Mấy người ngồi bên nghe thế, không khỏi cùng nhìn về phía Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy khẽ cười nói: “Múa rìu qua mắt thợ, trong bụng sớm không có gì tốt đẹp, thật sự là không dám ở trước mặt thái tử điện hạ và thái tử điện hạ Ngạo Vân khoe khoang, chỉ lộ vẻ thô tục mà thôi.”
Nói vô cùng uyển chuyển hữu lễ, nói thực không dám ở trước mặt Hách Liên Vân Triệu khoe khoang, hắn cũng không quên Khâu Hàm hắn là người Tuyết Thánh Quốc.
Lý tể tướng vừa nghe cười nói: “Không sao, không sao, nếu được thái tử điện hạ Tuyết Thánh chỉ điểm, cũng là phúc khí của ngươi.” Dứt lời, mỉm cười ý bảo với Khâu Hàm.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy âm thầm quắt miệng, Hách Liên Vân Triệu chỉ điểm hắn là phúc khí của hắn, có lẽ, lời này phải thay đổi cách nói.
Chẳng qua, oán thầm thì oán thầm, trên mặt Âu Dương Vu Phi lại không thay đổi, hàm chứa cung kính và khiêm tốn nói: “Đã như vậy, vậy liền bêu xấu…”
Theo sát phía sau Âu Dương Vu Phi, đứng ở cách đó không xa cung kính đứng thẳng, Lưu Nguyệt nghe vậy trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Âu Dương Vu Phi này quả nhiên đủ chuyện, mới hai ngày, liền rêu rao đến trước mặt Nam Tống Quốc chủ, Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu.
Xem ra, Lý tể tướng thật sự là coi trọng hắn, phỏng chừng rể hiền này là chạy không thoát.
Ánh mắt lộ ra một chút trêu tức, Hiên Viên Triệt cũng nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, rể hiền, vậy là tốt nhất, chạy nhanh đi ở rể Lý phủ này, hắn vui nhất.
Lưu Nguyệt thấy vậy ý cười trong mắt không khỏi càng sáng lạn.
Ánh nắng rực rỡ, hoa đào bay bay.
“Không tệ, không tệ, khó được một câu hay như thế.” Thả chén rượu trong tay, Vân Triệu nhìn Âu Dương Vu Phi gật đầu một cái, khen một câu.
“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi.” Âu Dương Vu Phi nghe vậy khom người đứng lên, cấp bậc lễ nghĩa cũng coi như chu đáo khiêm tốn.
Vân Triệu thấy vậy nhìn Âu Dương Vu Phi, đưa tay ý bảo Âu Dương Vu Phi ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ phất qua cánh hoa trên đầu gối hắn, nhìn Âu Dương Vu Phi chậm rãi nói: “Khâu gia, nghe nói là lập nghiệp nhờ đồ cổ.”
Âu Dương Vu Phi lập tức nói: “Dạ, tổ tiên là làm giàu như thế.”
“Vậy ngươi đối đồ cổ cũng có khả năng phân biệt chứ?” Vân Triệu gật đầu một cái cười nhìn Âu Dương Vu Phi nói.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy chắp tay nói: “Không dám xưng chuyên, chẳng qua hiểu sơ một hai phần mà thôi.”
“Tốt lắm, bản thái tử gần đây có được một món đồ cổ, ngươi phân biệt là thật hay giả cho bản thái tử?” Vân Triệu cười sang sảng, vừa nói, vừa phất tay.
Phía sau, cách đó không xa lập tức có hộ vệ đi lên, đưa cho Vân Triệu một hộp gỗ lớn làm từ cây đàn hương.
Lưu Nguyệt đứng ở chỗ này thấy vậy không khỏi nâng cao lông mày, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái.
Hiên Viên Triệt nhún vai một cái, không nói gì.
Khâu gia thật sự là từ đồ cổ mà làm nên sự nghiệp, hiện tại cũng kinh doanh một chút đồ cổ.
Hắn ngày đó muốn thân phận này, cũng chỉ là bởi vì tiện đường, hơn nữa còn là người Tuyết Thánh Quốc sẽ ít bị đề phòng, vốn định dùng để lẩn vào Bách Hoa hội, rồi sẽ không có tác dụng gì nữa.
Ai ngờ có ngày hôm nay.
Hách Liên Vân Triệu cũng không biết là thứ gì, để cho người căn bản không phải xuất thân từ gia tộc đồ cổ là Âu Dương Vu Phi tới nhận biết, đây không phải là muốn vạch trần sao chứ.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều thận trọng.
Mở ra hộp gỗ đàn hương điêu khắc tinh mỹ, động tác của Vân Triệu thong thả từ trong hộp gỗ lấy ra một miếng ngọc không giống ngọc, sắt không giống sắt.
Sắt màu đen, rộng cỡ hai ngón tay, thành hình cung, thoạt nhìn hẳn là đã bị tổn hại, không phải là nguyên khối, dưới ánh mặt trời tản ra ánh kim.
Vừa lấy ra, Nam Tống Quốc chủ vốn cười như phật Di Lặc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thủ nắm chén rượu xiết chặt lại, thân thể mập mạp cứng đờ khẽ nghiêng về phía trước,
Mặc dù, trong nháy mắt liền khống chế thân thể của chính mình, nhưng là chấn động trong tích tắc đó, đừng nói là Âu Dương Vu Phi đang ở trước mắt nhìn thấy, ngay cả Lưu Nguyệt cách khá xa cũng đều nhìn thấy.
Mà cùng thời gian, ngồi ở đối diện Nam Tống Quốc Lý tể tướng, sắc mặt cũng đại biến, năm ngón tay vịn vào ghế dựa, thân thể dường như muốn đứng bật dậy.
Nếu không phải trước người còn có cái bàn kia, Lưu Nguyệt không nghi ngờ rằng hắn sẽ nhảy dựng lên.
Đây là vật gì? Sắc mặt hai người kia sao lại đột nhiên thay đổi?
Trong lòng đang nghĩ, khóe mắt đột nhiên quét đến phương trượng quốc miếu vẫn đang tà tà ngồi, không nói lời nào.
Lão tăng dường như đã nhập định, trên mặt không sợ hãi, lúc này khẽ thay đổi, đôi tay khô gầy Phật châu đột nhiên dừng lại, nắm chặt Phật châu.
Mặc dù vẻ mặt không có biến hóa to lớn nha Nam Tống Quốc chủ và Lý tể tướng, nhưng thần sắc như vậy, khiến cho Lưu Nguyệt nâng mắt lên.
Vừa láy đồ ra, ba người sắc mặt đã thay đổi…
Nhíu chặt mày, Lưu Nguyệt hơi nghiêng mắt liếc nhìn Hiên Viên Triệt.
Khóe mắt quét đến Hiên Viên Triệt, thấy Hiên Viên Triệt căn bản không có nhìn nàng, Lưu Nguyệt không khỏi dừng lại việc quan sát ba người kia, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Triệt.
Sắc mặt bất động, nhưng cặp mắt kia lại lóe ra khi*p sợ, chăm chú nhìn chằm chằm vật kia trong tay Vân Triệu, thần sắc trong mắt Hiên Viên Triệt là kinh ngạc, Lưu Nguyệt chưa từng thấy qua.
Chân mày càng nhăn lại, đây rốt cuộc là vật gì?
“Ngươi tới nhìn xem giúp bản thái tử nó là thật hay giả? Niên đại nài?” Không đếm xỉa đến sự biến sắc trên mặt ba người chung quanh, Vân Triệu vẫn cười sang sảng nhìn Âu Dương Vu Phi, cầm trong tay món đồ cổ đang hấp dẫn ánh nhìn của mọi người kia, đưa về phía Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi đã sớm nhìn thấy sự biến sắc của mấy người kia, trong lòng tính toán, thần sắc trên mặt lại bất động, dường như một chút khác thường cũng không nhìn ra.
Đứng lên đi lên trước nhận lấy đồ cổ trong tay Vân Triệu, đứng ở trước người Vân Triệu nhìn qua.
“Tính chất cứng rắn, có ánh kim, hẳn là tính chất của đồng xanh.” Âu Dương Vu Phi cuốn tay áo nhìn đồ vật bị tàn phá kia, chậm rãi nói: “Xem sự mài mòn này và sự lắng đọng phía trên, vật này hẳn là bốn năm trăm năm trước.”
Lời này vừa nói ra, ba người chung quanh sắc mặt càng đại biến, ngay cả khống chế cũng không nổi.
Lưu Nguyệt thấy vậy, mi tâm nhíu chặt.
Giơ tay lên nhìn vật bị phá kia dưới ánh mặt trời, Âu Dương Vu Phi lắc lắc đầu nói: “Đồng xanh thiết hoàn, mặc dù có bốn năm trăm năm, chẳng qua tính chất bình thường, cũng không phải là trân phẩm khó được, hơn nữa, vật này đã hỏng, đây dù sao cũng chỉ là một mảnh.”
Dừng một chút, Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu nhìn Vân Triệu, rất có lễ tiết khom người nói: “Thứ cho thảo dân cả gan, thứ này chính là cái rách nát, không có giá trị.”
Tiếng nói rơi xuống, Hách Liên Vân Triệu chẳng những không giận, ngược lại mặt lộ vẻ khen ngợi, liên tiếp gật đầu nói: “Quả nhiên có nhãn lực, không tệ, không tệ.”
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt khiêm tốn, nói thẳng không dám nhận, đưa tay muốn đưa đồ cho Vân Triệu. Nhìn như không có ý nghĩ gì, nhưng Âu Dương Vu Phi âm thầm nhớ kĩ hoa văn của vật trong tay.
Hắn cũng không phải là ngu ngốc, hai đầu rồng của Nam Tống biến sắc, thứ này chỉ sợ không phải vật rách nát.
Nhớ kĩ, từ từ suy nghĩ.
Đưa tay dâng lên, còn chưa đợi Vân Triệu đưa tay nhận lấy, Độc Cô Dạ một bên không nói gì đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Bản thái tử cũng có một cái, ngươi xem một chút.”
Dứt lời, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một mảnh tàn phiến, đưa tới cho Âu Dương Vu Phi.
Dưới ánh mặt trời, cùng mảnh vỡ của Vân Triệu, dường như giống nhau như đúc.
Nam Tống Quốc chủ, Lý tể tướng, phương trượng quốc miếu, sắc mặt rốt cuộc khống chế không được, thân thể buộc chặt nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi.
Giống như Âu Dương Vu Phi chỉ cần xác định một cái, bọn họ đều phải bổ nhào lên ăn thịt người.
Đây rốt cuộc là vật gì? Lưu Nguyệt bị thu hút. Đưa tay nhéo mạnh Hiên Viên Triệt bên cạnh nhìn Độc Cô Dạ cũng lấy ra đồ, khẽ biến sắc.
Cả kinh hoàn hồn, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt.
Đối diện với ánh mắt tràn đầy ý hỏi của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trầm ngâm trong nháy mắt, truyền âm nhập mật với Lưu Nguyệt: “Nam Tống phú giáp một phương, giàu có hơn bất kì quốc gia nào ở Trung Nguyên, có được sự giàu có và đông đúc này, cũng nhờ vào tài phú do tổ tiên để lại.
Theo ghi lại, năm đó Nam Tống khai quốc, lãnh thổ quốc gia hơn xa bây giờ, gần như là bao quát cả Tuyết Thánh và Thiên Thần, quốc thổ to như vậy, vô cùng tài phú, thu hết về kho Nam Tống Quốc.”
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt chẳng những không có nói vật rách nát kia là gì, ngược lại nói cho nàng lịch sử khai quốc, không khỏi khẽ nhíu nhíu mày, nhưng cũng ngưng thần nghe.
Lại phải kể lịch sử lâu như vậy, vật này xem ra không bình thường.
“Cũng không biết khi nào thì xuất hiện lời đồn đãi, truyền lưu khắp các quốc gia, nói quốc chủ khai quốc Nam Tống chôn một kho tàng, đợi Nam Tống cùng đường mạt lộ mở ra tính kế thiên hạ.” Dừng một chút, Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày nói tiếp: “Sách sử Thiên Thần ghi lại, trăm năm trước từng có ba nước muốn có được kho tàng cực lớn này của Nam Tống, chinh chiến mấy năm liên tục, chẳng qua đến cuối cùng cũng không bức ra được một đồng bạc, khiến cho hoài nghi về tính xác thực của lời đồn.
Chẳng qua là, sau chinh chiến, một tin tức và tranh vẽ lặng lẽ truyền giữa các nước.
Ba mảnh đồng xanh màu sắt hình tròn đã bị vỡ ra, có thể mở khóa của kho tàng Hà Cổ Sơn.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt nhất thời quay đầu lại nhìn vòng tròn rách nát trong tay Âu Dương Vu Phi, thứ này…
Nhìn theo ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trầm giọng nói: “Trăm năm chưa từng có người nhìn thấy mảnh vỡ vòng tròn, ta vẫn nghĩ cũng chỉ là giả dối, không nghĩ tới….”
Nói đến đây Hiên Viên Triệt không nói nữa, ý tứ đã sáng tỏ rồi.
Ánh mặt trời lấp lánh, vòng tròn bị vỡ đang ở trong tay Âu Dương Vu Phi, Nam Tống Quốc chủ, Lý tể tướng, phương trượng quốc miếu, trên mặt nhất tề biến sắc, đã nói rõ rất nhiều thứ.
Bên cạnh cái bàn đá, Âu Dương Vu Phi đưa tay nhận lấy vòng tròn Độc Cô Dạ đưa tới, hai mảnh ráp lại, kín không kẽ hở, tạo thành hai phần ba vòng tròn.
Dưới ánh kim quang, mọi người có thể nhìn rất rõ, vòng tròn kia chỉ thiếu một mảnh, chỉ thiếu một mảnh cuối cùng.
“Cùng kết quả, thoạt nhìn hẳn là mảnh vỡ của cùng một vật.” Tiếng Âu Dương Vu Phi tung bay trong rừng hoa đào, làm cho người ta nghe có chút phiêu du.
“Cạch.” Phương trượng Quốc miếu ngón tay run lên, chuỗi Phật châu đứt ra, Phật châu lăn đầy đất.
Nam Tống Quốc chủ há to miệng, không ngừng hít vào thở ra, giống như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ hắn, sắp không thở nổi.
Mà Lý tể tướng cầm thật chặt ghế dựa, nếu không phải là một thư sinh, chỉ sợ ghế dựa kia đã sớm bị Ϧóþ náp.
Hoa đào tung bay theo gió, lả lướt.
Trên đất nhu mỹ.
“Nhớ ta từng nói với nàng, hoàng hậu khai quốc Nam Tống tục truyền có để lại cho hậu nhân Lý phủ đồ gì đó, nhưng rốt cuộc là cái gì cũng không biết, hiện tại xem ra là thứ này.” Hiên Viên Triệt nhìn ba người biến sắc, đột nhiên lại lên tiếng nói lần nữa: “Ba mảnh đồng xanh màu sắt, một mảnh ở chỗ Nam Tống Quốc chủ, một mảnh ở Lý phủ, một mảnh xem ra ở quốc miếu.” Hai tay ôm иgự¢, Hiên Viên Triệt cắn răng, vốn là không biết, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt ba người, muốn không biết cũng khó.
Khó trách Vân Triệu và Độc Cô Dạ một cái ở tại Lý phủ, một cái muốn ở quốc miếu này.
Tin tức của Ngạo Vân và Tuyết Thánh quả nhiên linh thông hơn Thiên Thần hắn.
“Nếu được tài phú ngập trời này, Ngạo Vân, Tuyết Thánh….” Nắm chặt tay, trên mặt Hiên Viên Triệt một mảnh thâm trầm.
“Có bao nhiêu?” Lưu Nguyệt lấy lại tinh thần mở khẩu âm với Hiên Viên Triệt.
“Có thể làm cho một nước Đông Sơn tái khởi, nàng nói xem?”
Lưu Nguyệt nghe vậy khóe miệng khẽ cong lên, có thể chiếm lấy tài phú của một vương quốc, đã là ngoài sức tưởng tượng của con người.
Ngạo Vân và Tuyết Thánh nếu có được tài phú này, tiền đồ của bọn hắn càng thêm rộng mở.
Chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn phía trước Độc Cô Dạ vẻ mặt lãnh đạm và Vân Triệu cười sang sảng, trong óc Lưu Nguyệt đột nhiên vừa động.
“Không đúng, bọn họ không có được.” Trong tay dùng sức, Lưu Nguyệt nhéo mạnh Hiên Viên Triệt một cái.
Hiên Viên Triệt nhất thời quay đầu.
“Bọn họ không có được, chúng ta đi theo đám bọn hắn.” Lưu Nguyệt nhanh chóng nói không tiếng động với Hiên Viên Triệt, bọn họ mấy ngày nay theo dõi, tận mắt nhìn thấy bọn họ không có nhận được thứ gì.
Mảnh vỡ này chắc chắn không phải hai ngày này mà có được, nếu bọn họ có được từ trước, vậy còn chia nhau tìm cái gì…
Đúng rồi, đúng rồi.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt hai mắt đồng thời sáng ngời.
Đó là giả, hai mảnh vỡ kia chỉ dùng để đả thảo kinh xà.
Đồ quan trọng như vậy, Độc Cô Dạ và Vân Triệu nếu như chiếm được, làm sao có thể lấy ra trước mặt đám Nam Tống Quốc chủ, giấu kín không kẽ hở mới đúng, sẽ không thông cáo thiên hạ như vậy.
Động tác như vậy, chỉ có một mục đích, đả thảo kinh xà.
Không phải bất kỳ chuyện đả thảo kinh xà gì cũng là chuyện xấu, muốn bắt xà kia, ngươi nhất định phải lôi nó ra trước, mới biết được ở nơi nào.
Hai mảnh mảnh vỡ xuất hiện, Nam Tống Quốc chủ, Lý phủ, quốc miếu, người biết chuyện tất muốn đi tra xét vật chính mình cất giấu còn đó không, hai mảnh này rốt cuộc là thật hay giả.
Người không thể hạ thủ, không phải đã có cơ hội hạ thủ rồi.
Liếc nhau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng khẽ nheo mắt lại.
Hảo một chiêu đả thảo kinh xà, nếu không phải hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy bọn họ không có đắc thủ, tất nhiên cũng sẽ trúng chiêu của bọn họ.
Độc Cô Dạ và Vân Triệu, thật đúng là giỏi diễn trò.
Đi cửa sau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đồng thời mặt mày đều chuyển, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm.
Tài phú ngập trời như vậy, tại sao có thể để cho Ngạo Vân Tuyết Thánh Quốc có được, tài lộ đưa tới cửa, không lấy chẳng phải là cô phụ thiên ý.
Cười tà lưu chuyển trong sóng mắt đã đạt thành nhất trí.
Gió nhẹ thổi qua, rừng hoa đào lại bay lên một mảnh.
Bám vào thân mọi người, đều là một mảnh xinh đẹp.
“Quốc chủ, quốc chủ, người làm sao vậy.” Đang yên đang lành, một tiếng nói không hài hòa đột nhiên vang lên, tràn đầy kinh hãi.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt quay đầu đi, chỉ thấy huyến mỹ trong thiên địa kia, Nam Tống Quốc chủ vuốt vuốt иgự¢, đang thở gấp, thoạt nhìn rất khó khăn.
“Chỉ là bệnh cũ của quốc chủ tái phát, dùng ngưng hương hoàn sẽ không có chuyện gì.”
“Ngưng hương hoàn ở hoàng cung, cũng không mang theo.”
“Vậy…”
Một mảnh bối rối, Độc Cô Dạ thấy vậy đứng dậy trong trẻo lạnh lùng nói: “Đã như vậy, mau quốc chủ hồi cung, ngắm hoa lúc nào cũng có thể ngắm, bây giờ không vội.”
“Đúng, đi mau, đi mau.” Vân Triệu cũng đứng lên, trên mặt hiện lên lo lắng.
Mọi người nghe thái tử Ngạo Vân và thái tử Tuyết Thánh Quốc đều nói vậy, lập tức cũng không dám chậm trễ, lấy kiệu mềm nâng Nam Tống Quốc chủ lên, Lý tể tướng đở ở một bên, nhanh chóng chạy về hoàng cung.
Trong tích tắc, người nên đi tất cả đều đi, ngay cả phương trượng quốc miếu cũng không thấy bóng người Độc Cô Dạ và Vân Triệu thấy vậy lơ đãng liếc nhau, một trái một phải lướt qua nhau, đi về hai hướng khác nhau.
Cách Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt không xa, cước bộ Độc Cô Dạ khẽ dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cúi đầu cung kính, khẽ cau mày.
Hai người này thân hình sao quen quen?
“Thái tử.” Cước bộ khẽ chậm lại lập tức khiến hộ vệ phía sau gọi.
Độc Cô Dạ lại nhìn thoáng qua hai người lần nữa, nâng bước đi trước, thời gian không đợi người, không thể bỏ qua lúc mấu chốt này, thân hình quen quen này để sau.
Chim trời chao lượn, hoa đào như mưa.
Người trong rừng hoa trong khoảnh khắc mỗi người một ngả.
Sao đêm đầy trời, thay thế ánh dương.
Tây viện Lý tể tướng phủ.
“Không đơn giản, không đơn giản, thì ra là cất giấu một chiêu như vậy, ta lúc cầm lấy cái miếng thanh đồng rách nát kia đã thấy có vấn đề, thật đúng là vấn đề lớn.” Trong Tây viện, Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói mấu chốt trong chuyện này cho hắn, quạt giấy không khỏi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, khắp mặt lộ vẻ cười cười.
“Như vậy chuyện kế tiếp liền giao cho ngươi.” Đứng lên, Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Âu Dương Vu Phi, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt.
Nàng cần Âu Dương Vu Phi hỗ trợ, cho nên chuyện này không thể dấu diếm hắn.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy đưa tay xoa Ϧóþ mi tâm, thời gian này hình như đây là động tác hắn thích làm nhất, mang theo chút bất đắc dĩ và ý cười nói: “Nàng thật đúng là tín nhiệm ta, chuyện vu oan cũng giao cho ta.”
“Vậy chứng minh ta tin tưởng ngươi.” Khóe miệng Lưu Nguyệt cười cười.
Vung khẽ quạt giấy, Âu Dương Vu Phi cười phong lưu nói: “Đi, đi, rơi vào tay nàng, cũng không phải do ta, yên tâm, chuyện này ta là sở trường.”
Lưu Nguyệt đã sớm biết Âu Dương Vu Phi sẽ đáp ứng, lập tức cũng không nói thêm mấy lời khách khí, mang theo Hiên Viên Triệt rời đi.
Hà Cổ Sơn, cách Nam Tống Quốc cũng bảy trăm dặm, là nơi Nam Tống đặt chân làm giàu đầu tiên.
Ra roi thúc ngựa, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Đỗ Nhất, ngày đêm kiên trì đi Hà Cổ Sơn.
Độc Cô Dạ, Vân Triệu, tìm ba mảnh đồng xanh màu sắt kia, nơi cuối cùng họ đến chính là chỗ này, vậy bọn họ cần gì phải đi tranh giành mảnh thanh đồng kia, tới đích há miệng chờ sung, không phải tốt hơn sao.
Đêm đen như gấm, sao trời lấp lánh.
Tuấn mã chạy như bay, đi nhanh như chớp.
Mọi người biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, lại không biết ai là bọ ngựa, ai là ve, ai mới là chim sẻ.