Vương phi 13 tuổi - Chương 221

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thác Bỉ Mộc nghe Lưu Nguyệt hứa hẹn, liền vui vẻ, kính trọng khom người thành nửa đường tròn với Lưu Nguyệt.
Ánh ban mai từ tàn cây rọi xuống càng rực rỡ hơn, ánh vàng khắp nơi.
Nhanh chóng dịch dung cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, một trăm tinh binh đi theo Thác Bỉ Mộc, cũng bốn phương tám hướng chạy tới.
Hôm qua, sau khi ngựa của bọn họ phá đám xong, thừa dịp trời tối chạy đi, bây giờ mới theo ước định, vòng qua đây.
Đám người Hiên Viên Triệt sớm đã dịch dung xong, không để lại bất kì đầu mối nào cho kẻ khác.
Nhìn đám tinh binh đi tới trước mặt, Lưu Nguyệt nhớ ra tại sao Hiên Viên Triệt lại đi cùng đám người của Thác Bỉ Mộc?
Không khỏi quay đầu nói: “Chàng làm sao….” Một lời chưa có hỏi xong, Lưu Nguyệt lại im miệng không hỏi nữa, chỉ cười với Hiên Viên Triệt thật sâu.
Hiên Viên Triệt nếu đuổi theo, đám người thế thân cho tộc trưởng Hùng Khoát tộc, có thể lừa được đám Thác Bỉ Mộc, há có thể lừa gạt hắn, tất nhiên Hiên Viên Triệt đã đoán được ẩn tình trong đó, liên hợp với Thác Bỉ Mộc để cắn trả, mới có một màn ngựa chạy loạn kia, chuyện này không khó đoán.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười tỏ vẻ hiểu rõ, cũng cười.
Biết ngay Lưu Nguyệt của hắn thông minh, chỉ cần một chút manh mối có thể biết rõ ràng mọi chuyện, căn bản không cần nói thừa.
Mọi người đến đông đủ, trừ Âu Dương Vu Phi không biết đang ở đâu.
Nhưng mà, Âu Dương Vu Phi rất lợi hại, buổi chiều hôm qua làm loạn như vậy, nếu như hắn không chạy thoát được, vậy quả thực là quá vô dụng, vì vậy Lưu Nguyệt không lo lắng cho hắn chút nào.
Sửa sang đầu tóc, Lưu Nguyệt giả bộ bị thương rất nặng để mặc cõng nàng đi, vừa nói: “Đây là chỗ nào?”
Nơi đây chỉ là một chỗ khỉ ho cò gáy buổi chiều không để ý, vừa mới sáng, nơi rừng cây bọn họ đang đứng, chính là núi đá đá lởm chởm tối như mực, màu đen làm nổi bật một mảnh xanh biếc, thoạt nhìn hiểm trở âm trầm đến không nói nên lời.
“Núi Khố Xích, thần núi của mười bảy tộc Tiên Ti, nhưng cũng không thuộc về thế lực của họ, là một mản đất không ai quản lí.” Thác Bỉ Mộc vừa đi về phía trước vừa nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn liếc qua mọi nơi, núi Khố Xích, đã từng nghe qua, nghe nói ở đây có rất nhiều yêu ma quỷ quái, mọi người chỉ có thể đi nganng qua vài chục dặm dưới chân núi, tuyệt đối không dám đi vào.
Dù sao đồn đãi cũng nhiều không kế xiết, hung ác vạn phần.
“Chúng ta bây giờ đang ở chỗ nào?” Nhìn trái là núi, nhìn phải là núi, nhìn trước là núi, đến nhìn sau cũng là núi, đây là chỗ nào của núi Khố Xích?
“Không biết.” Thác Bỉ Mộc đau đầu, phun một câu.
Lưu Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt lắc đầu, hắn cũng không phải người thảo nguyên, hiểu biết về thảo nguyên trong khoảng thời gian này dù có khá hơn một chút, nhưng cũng khó có thể biết cặn kẽ đến mức biết mình đang ở chỗ nào của núi Khố Xích.
Tối hôm qua chỉ vì thoát khỏi truy kích của vạn mã phía sau, vừa thông đường là chỉ biết chạy vào núi Khố Xích này, cụ thể là vị trí nào, thức sự không thể biết, nhưng mà hiển nhiên là ở sâu trong núi rồi.
“Không sao, đi xuyên qua khu rừng này, sẽ vòng ra phía sau mười bảy tộc Tiên Ti.” Ngẩng đầu nhìn hướng của mặt trời, Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng cười nói.
Mười bảy tộc Tiên Ti, dám động thủ với thê tử của hắn, há có thể quên đi dễ dàng như vậy.
Xem hắn lột da của bọn họ đi.
Ý cười trong mắt không ngăn được mà lóe lên, Lưu Nguyệt bò trên lưng Hiên Viên Triệt, có Hiên Viên Triệt ở đây, mấy chuyện kia cũng không cần nàng quan tâm, mọi chuyện đều vứt cho Hiên Viên Triệt làm là được rồi.
Thần núi gì đó, quỷ núi gì đó, đều là lừa người, tại sao phải sợ nó.
Mỉm cười chôn đầu vào gáy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cười, khẽ cắn cổ Hiên Viên Triệt.
(Su: 1 trong những cảnh thân mật hiếm hoi của 2 anh chị, Su đang cân nhắc xem có nên xếp nó vào dạng Hót k =)) )
Hiên Viên Triệt nghiêng đầu chà chà đầu Lưu Nguyệt, không tiếng động cười.
Những người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng Lưu Nguyệt bị thương nặng chống đở không nối, vẻ mặt lo lắng, yên lặng tiến về phía trước, sợ làm kinh động đến Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt lại càng nhàn tản, thỏa sức ђàภђ ђạ Hiên Viên Triệt, đem nỗi nhớ mong lâu ngày không gặp, tất cả thể hiện ra.
Bước đi trên núi non trùng điệp, trên đất vang lên tiếng sàn sạt.
Cõng Lưu Nguyệt đi vào núi, Hiên Viên Triệt chưa bao giờ biết Lưu Nguyệt có thể nghịch ngợm như vậy, có thể sánh bằng con khỉ nhỏ ngang ngược được rồi, đều cắn vào cổ hắn, chỉ sợ cổ hắn sớm đã vô cùng thê thảm rồi, người này, đây là dụ dỗ người đấy.
Im lặng thở dài, nếu cứ cắn tiếp, hắn có thể sẽ không nhịn nổi.
(Su: Nguyệt tỷ, cắn mạnh vào cho e, e tình nguyện mất vài CC máu cho 2 ng =)) )
Lập tức ho khan một tiếng, khơi ra đề tài để nói: “Nàng sao lại bị bắt?”
Mặc dù là tạm thời nói ra, nhưng hắn sớm đã muốn hỏi vấn đề này rồi, Lưu Nguyệt một thân bản lĩnh như vậy, làm sao có thể bị bắt đi đơn giản dễ dàng như vậy?
Nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới chuyện này, Lưu Nguyệt nhất thời khẽ buông miệng đang cắn Hiên Viên Triệt ra, nhíu nhíu mày.
“Một chén rượu.” Lưu Nguyệt trầm ngâm trong nháy mắt, thấp giọng nói.
“Một chén rượu?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc, Lưu Nguyệt hiểu rất rõ về độc vật, so với hắn chỉ có hơn chớ không kém.
Ngày đó kho độc dược trấn quốc ở Thiên Thần, nàng chỉ mới ngửi cũng đã biết, tại sao hôm nay lại có thể ra nông nỗi này?
Nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cũng không liếc mắt, nàng lại bị thua vì cái này, chính nàng cũng cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng mất mặt là chuyện của mất mặt, có thể khiến bọn họ trúng độc, không phải thứ đơn giản.
“Khá thơm, hơi sền sệt.” Lưu Nguyệt cau mày nhớ lại nói.
Rượu kia vào họng chỉ cảm giác được một chút, bây giờ nghĩ lại hẳn không phải là mùi vị của rượu, mà là mùi của độc dược ở đâu đó, lấy mùi rượu để át đi mùi hương đặc biệt này.
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, sau này không thể quá tự tin.” Hiên Viên Triệt trầm giọng nói.
Người lái thuyền cẩn thận lái qua cả vạn con thuyền, rất nhiều người vẫn bị đắm, không phải là do không hiểu gì, mà là do mình nghĩ rằng mình đã quá rõ.
Gật đầu, Lưu Nguyệt ừ một tiếng, trải qua một trận này, nàng sau này đương nhiên sẽ không quá sơ sảy như vậy nữa.
Sau khi gật đầu, Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút đang muốn nói chuyện, gió núi đột nhiên thổi đến, mang theo mùi thơm ngát của thảo hoa trên núi, thấm vào ruột gan.
Chóp mũi Lưu Nguyệt khẽ chau lại, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, mùi hương này…
Mùi hương này sao lại giống mùi chén rượu nàng đã uống thế.
Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía mùi thơm tỏa ra.
Được Hiên Viên Triệt cõng trên lưng, Lưu Nguyệt vốn cao hơn mọi người một đoạn, lúc này quay đầu nhìn lại, lướt qua đỉnh đầu của mọi người chung quanh, tầm mắt hạ xuống một thung lũng nhỏ cách đó không xa, một mảnh váng chói lóa mắt.
“Qua bên kia.” Lưu Nguyệt lập tức nói với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của Lưu Nguyệt, không ngừng lại, xoay người liền đi tới phía bên kia.
Đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, Thác Bỉ Mộc thấy vậy, lập tức lôi kéo hơn trăm binh mã, liền đi theo.
(Su: Nhất Nhất~~~ )
Trước mắt rực rỡ ánh vàng, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng mỹ lệ, dường như muốn làm mù con mắt.
Càng đi vào, mùi thơm kia càng nồng đậm.
Một biển hoa.
Ngồi xổm người xuống, Lưu Nguyệt ngắt lấy một cành, xem xét cẩn thận.
Nhìn xa thì có vẻ là màu vàng, nhưng nhìn kĩ, lại là hoa ba màu, chỉ là cánh hoa màu vàng quá lớn, che mất những cánh hoa màu khác, vì vậy từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng là đây là một biển hoa vàng óng.
“Có chuyện gì?” Hiên Viên Triệt cũng ngồi xổm bên người Lưu Nguyệt, sau khi nhìn thoáng qua lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt hỏi, đối với độc, thật sự không có nhiều thiên phú lắm.
“Là cái này.” Lưu Nguyệt ngửi mùi hướng đó hoa tỏa ra, trầm giọng nói
Chính là mùi thơm này, mùi thơm của thuốc trong chén rượu kia của nàng.
Xem ra là do mấy cái này làm ra.
Lưu Nguyệt giơ đóa hoa quan sát cẩn thận, đóa hoa này thoạt nhìn cũng không mang độc, chung quanh mặt đất vẫn có con trùng bò qua bò lại, xem ra cũng không phải hoa độc, nhưng tại sao có uy lực như vậy? Thậm chí ngay cả nàng cũng không phát hiện ra, hoa này…
Hiên Viên Triệt nghe vậy ngẩng đầu biển hoa, gần như có tới hơn vạn đóa, trầm ngâm.
“Là thứ này, vậy ta cho một mồi lửa đốt trụi.” Dọc đường Lưu Nguyệt cùng nói chuyện với Hiên Viên Triệt, đương nhiên cũng lọt vào tai đám Thác Bỉ Mộc Ngạn Hổ, lúc này Thác Bỉ Mộc nghe Lưu Nguyệt nói như thế, nhất thời tròn mắt, làm bộ sẽ hỏa thiêu đám tai họa này.
“Ngươi định dẫn đám truy binh tới?” Đỗ Nhất vẫn lạnh như băng, lạnh lùng nói một câu.
(Su: Nhất Nhất~~~ em ôm cái nảo :”>)
Mười bảy tộc Tiên Ti chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chủ nhân của hắn, nhất định sẽ phái người đuổi theo, nếu đốt lửa, không phải là rõ ràng nói cho người khác biết, ở chỗ này, ngươi mau tới bắt ta.
Thác Bỉ Mộc nghe vậy lập tức rũ mắt xuống, ngượng ngùng chà xát tay, không nghĩ đến chuyện đó nữa.
“Đào cả gốc vài cây về.” Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt nói.
Nếu có thể hạ gục Lưu Nguyệt, thứ này lợi hại bao nhiêu không cần nói cũng biết, đào lấy vài cây để nghiên cứu kĩ một chút, nếu thành công, nhất định có chỗ dùng.
“Chờ một chút, ta cảm thấy có chút quen thuộc.” Lưu Nguyệt vuốt vuốt đóa hoa ba màu trong tay, nhíu chặt mày nói.
Hoa trước mắt, nàng càng xem càng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng là nhất thời nhớ không ra đã gặp qua ở đâu.
Nhưng có thể khẳng định, nàng tuyệt đối không phải ở quốc gia này nhìn thấy, là kiếp làm lính đánh thuê nhìn thấy.
Nhưng mà, là thấy ở đâu?
Cau mày, Lưu Nguyệt sống ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm hoa ba màu trong tay.
Hiên Viên Triệt cũng không quấy rầy Lưu Nguyệt suy nghĩ, phất tay ý bảo mọi người đừng nói chuyện, quay đầu hái một cành hoa ba màu đùa nghịch.
Ong bướm bay lượn trong không trung, tràn đầy sức sống.
Hiên Viên Triệt hái một cành đơn độc, nhìn thấy một chất lỏng gần như trong suốt, từ chỗ ngắt hoa chậm rãi chảy ra, rơi trên mặt đất, vừa lúc nhỏ lên người con kiến.
Con kiến đang cõng một miếng thức ăn, bị dính phải chất lỏng này, động tác đột nhiên cũng nhanh hơn, liền bò đi xa.
Lưu Nguyệt vô thức nhìn thấy, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, không khống chế được nhảy dựng lên, trong nháy mắt mặt hưng phấn đến méo mó.
“Thế nào, thế nào?” Hiên Viên Triệt bị Lưu Nguyệt làm cho hết hồn, vội vàng đứng dậy giữ Lưu Nguyệt lại, cả người đều bị thương, mặc dù là bị thương ngoài da, cũng đừng ђàภђ ђạ bản thân như vậy chứ.
“Là nó, là nó….” Trong nháy mắt Lưu Nguyệt hưng phấn đến nói không ra lời, khua tay múa chân, hưng phấn giống như đứa trẻ.
Đám Hiên Viên Triệt chưa từng nhìn thấy Lưu Nguyệt vui sướng đến thế, không khỏi đều trừng mắt, đây là cái bảo bối gì?
“Nàng đừng kích động, vẫn đang bị thương.” Hiên Viên Triệt giữ Lưu Nguyệt lại nói liên hồi.
Đưa tay túm lấy иgự¢ áo Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hưng phấn đến mức muốn bay lên: “Là nó, ha ha, ta có thứ đối phó với bọn họ rồi, ta có thứ đối phó với bọn họ rồi….”
Nàng nhớ ra rồi, nàng nhìn thấy hoa này ở đâu.
Trong trung tâm nghiên cứu của nước M.
Ngày đó, nàng nhận một danh sách đi Gi*t một bác sĩ sinh vật học, chính là một trong những người nghiên cứu cái loại hoa này.
Nàng vì tới gần, thuận mắt đảo qua bản nghiên cứu và kết luận của hắn về hoa này.
Nguyên liệu chủ yếu của độc tố thần kinh số 17.
Không phải là độc tố gây tổn thương, mà là một loại độc tố có tính phòng ngự.
Bởi vì có độc dược sẽ có giải dược, nó chính là một loại giải dược có tính phòng ngự có thể sử dụng với quy mô lớn.
Năm đó, nàng đối với mấy thứ như vậy không có hứng thú, bởi vậy cũng không để ý, mà hôm nay, nàng may mắn đã từng xem qua, mà bây giờ còn nhớ được cách bào chế nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc