Các tộc trường hơn mười tộc khác ở phía sau, tất cả cũng nhất tề mở miệng.
Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy ho khan một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt chậm rãi dựa vào ghế dựa ở phía sau, mắt thâm lại, lúc này tiệc rượu mới bắt đầu liền lộ ra mục đích của bọn họ, nếu không phải nắm chắc hoàn toàn, bọn họ làm sao dám trực tiếp như vậy, chẳng lẽ nàng trong lúc vô tình đã nói qua với bọn hắn?
Nét mặt lại mang theo mỉm cười, nhìn tộc trưởng Hùng Khoát tộc nói: “Mười bảy tộc có lời gì muốn nói cùng bổn vương?”
Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy để xuống chén rượu trong tay, nhìn Lưu Nguyệt cũng không nhăn nhó, mở miệng lớn tiếng nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chính là nghe nói nhi*p chính vương vì Bắc Mục chuẩn bị nhiều lương thảo, hoàng kim , vải vóc như vậy,
Bắc Mục trong một lúc cũng dùng không hết, nhi*p chính vương ngươi xem có thể tặng chúng ta chút lương thảo dư thừa hay không, giúp mười bảy tộc Tiên Ti chúng ta giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.
Hoặc giúp Tiên Ti chúng ta cũng kiếm được chút ít, Tiên Ti chúng ta đương nhiên sẽ mãi mãi nhớ kĩ đại ân của nhi*p chính vương.”
Vừa nói xong, trên đài cao nháy mắt lâm vào một mảnh yên lặng, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti đưa ánh mắt tập trung trên người Lưu Nguyệt.
Thần sắc trên mặt Lưu Nguyệt bất động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Thì ra là ngắm nghía Bắc Mục nàng có lương thực của cải, muốn tống tiền nàng.
Khó trách mười bảy tộc Tiên Ti từ trước đến nay đều không có liên hợp lại, hôm nay lại đoàn kết đến mời nàng, xem ra không phải là mười bảy tộc Tiên Ti tự mình muốn đoàn kết.
Mà là do cái lợi khổng lồ trước mắt, tạm thời thỏa hiệp, cũng muốn vớt một khoản trên người nàng, biết một tộc không đủ kháng cự Bắc Mục, liền đoàn kết lại
Thật là ý kiến hay.
Tặng? Giúp Tiên Ti hắn chuẩn bị? Hừ, dựa vào cái gì?
Giọng nói khách khí như vậy, rõ ràng là uy Hi*p.
Trong lòng cười lạnh, nét mặt lại bất động, mở miệng trực tiếp như thế, bọn họ chắc chắn có vật chống lưng, dựa vào cái gì làm cho bọn họ nhanh chóng trở mặt như vậy?
“Có vấn đề.” Cùng một thời gian, lời của Âu Dương Vu Phi phía sau cũng vang lên bên tai.
Nghiêng dựa vào ghế dựa phía sau, Lưu Nguyệt chẳng những không giận trái lại nét mặt biểu lộ mỉm cười.
Nhìn tộc trường Hùng Khoát tộc cười dài nói: “Bắc Mục ta đúng là có không ít lương thảo, nhưng mà các tộc trường cũng nên biết, trên thảo nguyên này vốn chỉ có thể kiếm aăn qua ngày, hôm nay thu hoạch tốt, không có nghĩa là sang năm vẫn có ăn, Bắc Mục ta trước mắt còn ốc còn không mang nổi mình ốc đây.
Chỉ có điều, các tộc trường đã mở miệng, Bắc Mục Tiên Ti chúng ta ở rất gần nhau, sao có thể thấy ૮ɦếƭ không cứu, bổn vương vắt chút ít lương thực, tặng Tiên Ti chút, vẫn không có vấn đề.”
“Ha ha, nhi*p chính vương đúng là thẳng thắn, nhưng không biết có thể cho bao nhiêu?” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc cười to nói, lại càng không e ngại gì mà hỏi.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười: “Có thể giảm bớt bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”
Tộc trưởng Tam Hợp tộc giận tái mặt nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nhi*p chính vương Bắc Mục, Tiên Ti chúng ta cũng đã nể mặt ngươi như thế, ngươi thật sự cho là Tiên Ti chúng ta sợ ngươi?”
“Tộc trưởng Tam Hợp tộc nói gì vậy, Tiên Ti, Bắc Mục, đều là huynh đệ, sao lại có chuyện ai sợ ai.” Lưu Nguyệt cười thản nhiên bình tĩnh, trong lòng lại cảnh giác, đây là trở mặt.
Ngụ ý, Tiên Ti không sợ Bắc Mục, chẳng lẽ Bắc Mục lại sợ Tiên Ti ngươi.
Bầu không khí nháy mắt cứng ngắc.
“Nói như vậy, nhi*p chính vương không cho?” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc vừa thu lại tươi cười sang sảng trên mặt, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
Giờ thi một chút che dấu cũng không còn.
Lưu Nguyệt hai tay ôm иgự¢, cũng dứt khoát rồi, nếu đã trở mặt, nàng còn giả vờ giả vịt làm gì, nhìn lại tộc trưởng Hùng Khoát tộc, thản nhiên nói: “Nếu như bổn vương không cho, mười bảy tộc Tiên Ti chuẩn bị làm gì?”
Vừa nói như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti liếc nhau, bỗng nhiên đồng thanh phá lên cười, bộ dạng càn rỡ vô cùng.
“Nhi*p chính vương Bắc Mục, chúng ta biết sự lợi hại của ngươi, trong mười vạn đại quân bắt được Vương Hung Nô, dễ như trở bàn tay.
Ngươi nếu dám theo chúng ta đến đây, nhất định nghĩ rằng chúng ta không làm gì được ngươi, cho nên ngươi mới nghênh ngang theo tới.
Nhưng mà, Tiên Ti ta nếu dám mời ngươi, dĩ nhiên là sẽ không vô dụng giống dân tộc Hung nô.” Tộc trưởng Hợp Lực tộc ngưng cười, cười tà nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe vậy mặt mày nhướng lên, lạnh lùng cười.
Nếu Tiên Ti không có khả năng ᴆụng đến nàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện vừa mở màn liền nói rõ thái độ của bọn hắn, .
Nhưng bọn họ làm thật, vậy chúng đang nắm con bài tẩy gì trong tay?
“Phải không, vậy chúng ta không ngại thử xem.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng dậy.
Bên cạnh, đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cũng không đứng dậy ngăn cản, đừng nói một mình Lưu Nguyệt, đã thấy Âu Dương Vu Phi phía sau nàng, thân thủ như vậy, bọn họ không một ai có thể là đối thủ.
“Tiệc rượu không tốt, nhi*p chính vương, chúng ta….” Âu Dương Vu Phi phía sau cũng đứng lên, tiến tới một bước cười cười với Lưu Nguyệt, không nghĩ rằng còn chưa nói xong, thân thể Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhoáng một cái, không đứng vững lui về sau một bước, nháy mắt sắc mặt biến đổi.
Âu Dương Vu Phi trước sau như một ung dung dù trời có sập cũng không ngán, sắc mặt lần đầu tiên thay đổi.
Một phát bắt được lưng ghế dựa bên cạnh, gấp giọng nói với Lưu Nguyệt: “Có độc, mau….” Chữ đi còn không kịp nói ra, thân thể Âu Dương Vu Phi lại lung lay, sắc mặt nháy mắt tái nhợt sau đó lại đổi thành đỏ sẫm như máu, cơ thể dần dần yếu ớt, ngã xuống mặt đất.
Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt chưa thay đổi, mắt lại đột nhiên gấp gáp.
Âu Dương Vu Phi là ai? Đó chính là một tổ tông chuyên đi đùa giỡn độc dược, độc tố lợi hại của Minh Đảo, cũng coi như không quan trọng, hôm nay lại một chút cũng không phát hiện, cứ như vậy…
Ánh mắt căng thẳng, còn không đợi nàng kịp phản ứng, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, thân thể vô lực, giống như bị hút hết mọi sức lực toàn thân, đột nhiên cũng ngã xuống đất.
Ý thức cuối cùng, Lưu Nguyệt chỉ đoán được, nhất định là chén rượu kia có vấn đề.
Một chén, nàng và Âu Dương Vu Phi là tổ tông dụng độc ở hai thời đại khác nhau, cũng không phát hiện trong rượu có độc.
Một đời xưng bá, hôm nay lại lật thuyền trong mương.