Vương phi 13 tuổi - Chương 200

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lóe lên trên màn trời, một vầng trăng sáng treo trên cao, ánh sáng bạc rực rỡ rải khắp mặt đất, một mảnh sáng bạc bay múa.
Khó có được ánh trăng tốt như vậy .
Trình Lãm Điện, đèn đuốc sáng trưng, thanh âm thật nhỏ chậm rãi ở trong bóng đêm bay lên.
Đứng lại ở trước Trình Lãm Điện, Lưu Nguyệt nhìn ngọn đèn dầu trong đại điện huy hoàng trước mắt, trong tường vây tối như mực lại để lộ ra ngọn đèn dầu màu đỏ .
Nhưng mà nhiều ngọn đèn dầu chói mắt như vậy, lại không có chút cảm giác thanh thoát , chỉ làm cho người ta cảm giác được u ám, giống như cái miệng rộng màu đen há ra, ngồi chồm hổm ở trong đêm tối chờ cắn nuốt hết thảy.
Lẳng lặng nhìn thoáng qua cái miệng rộng màu đen trước mặt, trên mặt Lưu Nguyệt ở trong đêm tối nhìn không ra biểu tình gì, chỉ có một loại nghiêm túc thoáng qua từ trên người Lưu Nguyệt phát tán ra.
“Không thể tưởng tượng được chỉ mới thổ lộ cõi lòng, đã phải cùng vị hôn thê của ta lên núi đao, ai, đau đầu, đau đầu.” Âu Dương Vu Phi theo đuôi Lưu Nguyệt, nhìn nhìn Lưu Nguyệt đứng cạnh tường cung đen nhánh, đột nhiên khẽ cười một tiếng, đè thấp thanh âm nói ở bên tai Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt đầy người không ý thức bỗng lộ ra nghiêm túc, nhất thời mặt mày hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi đến.”
Âu Dương Vu Phi nghe vậy đưa tay xoa xoa lông mày, giả bộ lắc đầu thở dài nói: “Đúng vậy, cái chân này thực tự tiện, chính nó muốn đi theo, ta cũng không có biện pháp a, đều do vị hôn thê của ta có mị lực quá lớn.” Vừa nói vừa làm bộ gõ gõ hai chân, trên mặt hiện ra vẻ đành chịu.
Lưu Nguyệt thấy vậy, không khỏi hướng Âu Dương Vu Phi liếc mắt xem thường một cái, người này, bệnh thần kinh.
“Tỷ tỷ, người có vị hôn phu a?” Âu Dương Vu Phi thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng Da Luật Hồng vẫn kề sát bên người Lưu Nguyệt , nên cũng nghe rõ ràng, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, thần tình kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt, chen vào một câu.
Lưu Nguyệt nghe vậy khóe miệng co rúm, lập tức nói: “Không có.” Xoay người một cái… Hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi đang cười khẽ liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa một cỗ sát khí: “Còn dám ở trước mặt ta nói ba chữ vị hôn phu này, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi”.
Âu Dương Vu Phi đang cười híp mắt nghe thấy vậy, nhất thời xụ mặt xuống, hai hàng lông mi cụp xuống, thở dài nói: “Thật sự là không hữu nghị.”
Lưu Nguyệt càng phát ra ánh mắt hung hăng đáp lại hắn.
Mà Da Luật Hồng gắt gao lôi kéo Lưu Nguyệt thấy vậy, gật gật đầu, nhìn Lưu Nguyệt, tương đối nghiêm nghị nói: “Không phải là tốt rồi, tỷ tỷ người chờ ta lớn lên, ta muốn thú tỷ tỷ.”
Thanh âm giòn giòn, đổi lấy hai giây tĩnh lặng ngắn ngủi .
Ngay sau đó Âu Dương Vu Phi phù một cái cười ra tiếng, chỉ vào Da Luật Hồng cười nói không ra lời.
Lưu Nguyệt nhíu nhíu lông mày: “Là lời nói của tiểu hài tử”. Vừa nói vừa lôi kéo Da Luật Hồng hướng đến Trình Lãm Điện bốn bề sát khí mà đi.
“Thật sự, tỷ tỷ. . . . . .”
“Câm miệng. . . . . .”
Thanh âm nhỏ bé luân phiên mà đến, Âu Dương Vu Phi đứng ở phía sau Lưu Nguyệt, nhìn thần tình Lưu Nguyệt không thể làm gì xen lẫn giận tái đi.
Trên người sớm đã không còn cái nghiêm túc vừa rồi, cái loại khí thế này làm cho người ta vừa thấy chỉ biết nàng đề phòng, còn lại là vững vàng cùng tự nhiên.
Ở đây hôm nay, toàn bộ đều là địch nhân, sát khí cùng hô hấp núp trong đêm tối xung quanh, cơ hồ là chi chít, chồng chất, không biết có bao nhiêu người ẩn trốn.
Lưu Nguyệt chỉ cần đi nhầm một bước chính là mất hết tất cả, bọn họ góp vào, không chỉ là vấn đề khí thế.
Thu liễm cười to giả dối trên mặt , khóe miệng Âu Dương Vu Phi chậm rãi vẽ ra một chút cười như không cười bên ngoài, Lưu Nguyệt như vậy là được rồi, lập tức nâng bước theo sát sau Lưu Nguyệt hướng trong Trình Lãm Điện mà đi.
Đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đầy chật.
Trình Lãm Điện thật lớn, ngoài điện, trong điện, không giống với Trung Nguyên trong ngoài điện có tách ra, hoàn toàn là một kiều bày bố, kết cấu vững chắc rộng rãi cùng ở chung một chỗ.
Trong điện, cầu thang cao thấp lên xuống, một tầng cao hơn một tầng, uốn lượn mà lên, tổng cộng ba tầng, tựa như kết cấu chùa chiền độc nhất vô nhị.
Mà ngay tại hai bên cầu thang này, ba tầng trên đài cao, mọi người đều tự ngồi xuống.
Địa vị hơi thấp một chút ngồi xuống bên ngoài điện, địa vị càng cao, lại càng là hướng trong điện mà ngồi, trên tầng thứ ba cao nhất kia, đặt một cái ghế dựa da bạch hổ lớn uy nghiêm, nhìn xuống hết thảy, nhìn xuống quần thần.
Đó là ghế Bắc Mục Vương .
Mà ngay bên cạnh ghế Bắc Mục Vương, cùng lúc này có một cái ghế dựa da báo lớn, đây là ghế Nhi*p Chính Vương .
“Vương thượng đến, Nhi*p Chính Vương đến”.
Cao giọng hét lớn lập tức cắt đứt tiếng nói chuyện trong Trình Lãm Điện.
Tất cả quan viên đang ngồi, tựa như một loại bọt sóng, từ trong điện đến ngoài điện nhanh chóng đứng lên, hướng Da Luật Hồng cùng Lưu Nguyệt khom người: “Chúng thần khấu kiến Vương thượng, khấu kiến Nhi*p Chính Vương.”
Thanh âm có trước có sau, liên tục lan rộng, uốn lượn ở trên không toàn bộ Trình Lãm Điện .
Lưu Nguyệt nắm tay Da Luật Hồng, mặt mang mỉm cười, một thân thong dong, chậm rãi theo cầu thang ở giữa hướng tới tầng cao nhất có ghế da lớn đi đến.
Dọc đường đi, tất cả đủ loại quan lại đang khom người hoặc đứng thẳng, khăng khăng kính cẩn.
Đống lửa bùm bùm thiêu đốt , ấm áp như mùa hè.
Tay áo bào vung khẽ, nhẹ nhàng xẹt qua đống lửa bên cạnh cầu thang, không mang theo một tia tiếng gió, một vật trong tay áo bào của Lưu Nguyệt, chảy xuống bên trong đống lửa, tan rã rất nhanh, nhanh đến mức không có bất luận kẻ nào chú ý tới.
Khói lửa lượn lờ, nhè nhẹ bay lên phía trên đại điện.
Chậm rãi lên đến tầng cao nhất, Lưu Nguyệt lôi kéo Da Luật Hồng ngồi xuống trên ghế dựa da hổ lớn, còn chính mình thì ngồi trên ghế dựa da báo lớn, Âu Dương Vu Phi tà tà đứng ở phía sau Lưu Nguyệt.
Đôi mắt đẹp đảo qua quần thần phía dưới.
Quốc yến, là cả triều thần văn võ mang theo phu nhân của mình cùng đi, mà nay chỉ thấy một thân văn võ đại thần bưu hãn, không thấy bóng dáng phụ nữ và trẻ em.
Nhất là tầng thứ ba trên đài cao này, toàn bộ là người hoàng tộc tôn thất Bắc Mục họ Da Luật.
Hừ.
“Chúng thần miễn lễ, hôm nay cửa ải cuối năm, khắp chốn mừng vui, chúng thần không cần giữ lễ tiết”. Da Luật Hồng vung lên tay nhỏ bé, thanh âm giòn giã, rành rọt từng tiếng.
“Tạ ơn Vương thượng.” Cùng hô to lên, chúng thần chậm rãi ngồi xuống.
Đưa tay bưng chén rượu trên bàn lên, Lưu Nguyệt nâng chén hướng tới chúng thần chậm rãi nói: “Một năm cũ đã qua đi, vừa vặn là cửa ải cuối năm, bổn Vương cũng không cần nói nhiều lời sẽ thêm dư thừa, lấy rượu này cung chúc Bắc Mục ta càng ngày càng tốt.”
Lời nói vừa xong, Lưu Nguyệt lại lần nữa nâng chén.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc