” Trung Nghĩa Vương, ngài ở đâu? Ở đâu?”
Thanh âm vang vọng trên thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ xanh thẳm, từ xa truyền lại.
Phía sau là năm mươi vạn binh mã mười thành Khô Sa Bắc Mục, điên cuồng hét lên giữa sơn dã bạt ngàn như thế, xen lẫn tiếng kêu của vài chục vạn dê bò, đinh tai nhức óc.
Chân mày lại càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vội vã tìm nàng như vậy?
” Chủ nhân?” Đỗ Nhất luôn luôn theo sát Lưu Nguyệt, không nói gì, lúc này cũng nhận ra sự lo lắng trong thanh âm kia, không khỏi mở miệng gọi Lưu Nguyệt một tiếng.
Quay đầu nhìn đường phía trước, chỉ cần đi thêm hơn mười dặm nữa, chính là biên quan Ngạo Vân, như vậy có thể gặp Hiên Viên Triệt bị nàng đả thương nặng nề.
Lại quay lại nhìn phía sau mình, vài chục vạn người gào thét như sóng trào, khiến người ta kinh hồn bạt vía, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghiến chặt răng, tay Lưu Nguyệt run lên, pháo hiệu trong thảo nguyên tối tăm, nở rộ trên không trung.
Đó là pháo hiệu truyền tin của mười thành Khô Sa.
Đứng nguyên tại chỗ, Lưu Nguyệt nhanh chóng nhíu chặt mày.
Bên Hiên Viên Triệt gấp, bên này lại càng gấp hơn, nàng nếu đem năm mươi vạn người đi theo, dĩ nhiên là phải để bọn họ nguyên vẹn trở về, gào thét lớn như vậy, nàng từ trước đến nay chưa từng thấy.
Chờ một chút, Triệt, chờ một chút, nàng giải quyết chuyện tình ở đây xong, nàng sẽ đi tìm hắn, ngay lập tức, nhanh chóng là được mà.
Mà ở một phương hướng khác, Hiên Viên Triệt chạy phía thảo nguyên mà Lưu Nguyệt đang nghỉ ngơi, cũng nghe thấy tiếng gào thét như sóng trào và pháo hiệu sáng rực.
Cách hắn gần như vậy. Ngay tức thì, Hiên Viên Triệt càng thúc ngựa mạnh hơn, điên cuồng chạy về phía pháo hiệu.
Vó ngựa như bay, gần như làm cho bụi đất cuộn lên như mây đen.
Phía sau, ngựa Hãn huyết dũng mãnh của thảo nguyên, nặng nề bước qua đám người, chạy như bay về phía Lưu Nguyệt.
Cách rất xa, Lưu Nguyệt nương theo ánh đuốc của người đang đi đến, nhìn thấy rõ người đang đi tới.
Khố Tạp Mộc, đại tướng đệ nhất Bắc Mục.
Dung mạo nháy mắt giật mình, hắn không phải được bố trí bên cạnh Tiêu thái hậu và Bắc Mục Vương Da Luật Hồng, sao bây giờ lại ở chỗ này?
Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.
Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?
” Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ.” Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.
Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.
Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: “Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về.”
Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra.
” Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về.” Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.
Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: “Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?”
Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.
Nghe nhỏi, nhanh chóng nói: “Trung Nghĩa Vương, mau trở lại, việc này chúng ta sẽ nói trên đường đi, đi mau, nếu chậm…”
Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.
Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.
Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó.
Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, vẫn có rất nhiều điều muốn giải thích với chàng.
Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi.
” Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau.” Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.
Đã đợi không kịp, hắn cưỡi ngựa hãn huyết mà đến, một mạch bảy ngày, không biết tình trạng ở Thịnh Kinh rốt cuộc thế nào, Tiêu thái hậu có chống chọi nổi không?
Năm ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt lưỡng lự, toàn bộ rối rắm.
Phía trước, mười dặm nữa chính là chỗ của Hiên Viên Triệt.
Phía sau, ngàn dặm đồng bằng, là nơi có người tuyệt đối tin tưởng nàng, có cùng mục đích với nàng, cùng chung chí hướng với nàng.
Lúc này, nàng hẳn là có quyết định trọng đại, cho nên mới vội vã gọi nàng về như vậy.
Lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng không bằng sự khó khăn trong lòng Lưu Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên khoát tay, trước đôi tay đang bắt tới của Khố Tạp Mộc, giật mạnh một mép vải xuống, khẽ cắn ngón trỏ, lấy máu nhanh chóng viết mấy chữ lên trên, quay người lại ném cho Đỗ Nhất trầm giọng nói: “Ngươi đi đưa cho chàng, nhất định phải đích thân giao cho chàng, nhất định.”
Dứt lời, nhảy lên lưng ngựa, run dây cương, khẽ kêu một tiếng: “Đi.” Phóng ngựa hướng về phía thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ, chạy về phía thủ đô Bắc Mục, Thịnh Kinh.
Chuyện có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng, thời cơ đến, không có cách nào.
Bóng đêm dày đặc, đau thương buồn bã âm u.
Mà lúc này, Hiên Viên Triệt từ nơi khác điên cuồng chạy đến, cũng đã xông đến trên sườn núi cao.
Một con ngựa sườn núi cao, Hiên Viên Triệt có thể nhìn thấy nơi xa nhất, chỉ thấy thân hình lóe lên, ánh lửa mạnh mẽ không hòa nhập vào bóng tối, một bóng lưng duyên dáng, cực kỳ dứt khoát đi xa.
Cực kỳ nhanh biến mất trong đêm tối.
” Lưu Nguyệt….” Mạnh mẽ rống to, Hiên Viên Triệt gần như ngay lập tức, hướng về phía bóng lưng quay mình mà đi, cuồng liệt rống to.
Gió điên cuồng tung bay trên đồng cỏ, thanh âm lan xa bốn phương.
Loáng thoáng giống như nghe thấy có người gọi tên của nàng, Lưu Nguyệt vừa phóng ngựa chạy như điên, một bên quay đầu nhìn đêm tối mờ mịt phía sau.
Chỗ mắt nhìn, chỉ có đêm tối vô biên, chỉ có thảo nguyên mênh mang, nơi đó có ai đó.
Lắc đầu, chỉ sợ là mình nhớ Hiên Viên Triệt đến điên rồi, lại nghe thấy chàng đang gọi mình.