Nàng không thể không nói như vậy, trong thành Ngạo Vân không biết có bao nhiêu người Minh đảo, huống chi bên người nàng còn có một cái người trọng yếu của Minh đảo.
Nàng không thể để chuyện nàng yêu Hiên Viên Triệt bại lộ ra ngòai, nàng chưa chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.
Lời nói của Tiêu Thái Hậu, nàng nhớ thật rõ.
Nếu nàng muốn hại người, trong lời nói của nàng sẽ tận lực biểu đạt tình yêu, nếu nàng thực sự yêu một người, thì sẽ phải che dấu thật sâu, che dấu thật sâu.
Nhưng, nàng thật sự không yên lòng, nàng phải liếc mắt nhìn một cái.
Bởi vậy, tối nay nàng để Âu Dương Vu Phi cùng đám người Hàn Phi rời đi, tất nhiên là sẽ không có ai ở bên cạnh như hình với bóng xem nàng thật sự muốn gì.
Hướng Đỗ Nhất sừng sững ở lều trại bên cạnh phất tay một cái, Lưu Nguyệt còn chưa có thổi tắt ngọn đèn trong lều, gian ngoài đột nhiên vang lên một đạo thanh âm ôn nhuận thanh nhã: “Lưu Nguyệt, ta biết nàng không ngủ, đến, ta có lời muốn nói với nàng.” Ôn nhã mà bí mật mang theo cảm giác đang mỉm cười, không phải Âu Dương Vu Phi thì là ai.
Lưu Nguyệt nghe nói gắt gao nhíu mày, nắm lấy áo da cừu lửa đỏ bên cạnh, che lại một thân hắc y, rồi đi bộ ra ngoài.
Ngoài lều trại, Âu Dương Vu Phi một thân áo lông cừu màu trắng, cười tủm tỉm đứng ở dưới bầu trời đêm, ngóng nhìn nàng, gió đêm trêu ghẹo mái tóc dài của hắn, một thân tao nhã khôn cùng.
“Ngươi còn chưa đi?” Lưu Nguyệt lạnh nhạt hỏi .
Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ta nói xong lời này sẽ đi.”
Dứt lời, nhìn Lưu Nguyệt thật sâu cười cười, chậm rãi nói: “Vị hôn thê thương yêu của ta, có vẻ như nàng đã biết ta là người nào.”
Lưu Nguyệt nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, Âu Dương Vu Phi thật là sắc sảo, có thể từ trong một vài câu nói, liền đoán biết được.
Không có chờ Lưu Nguyệt nói chuyện, Âu Dương Vu Phi mỉm cười giơ giơ vạt áo, hướng Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xoay người một cái, cười nhẹ nói: “Như vậy, xin cho ta một lần giới thiệu, Thiếu đương gia thị tộc thứ hai Minh đảo họ Âu Dương hiện nay, thời điểm chỉ hôn nàng bảy tuổi nhưng vẫn không biết, cũng chưa thấy qua, vị hôn phu Âu Dương Vu Phi.”
Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.
Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm иgự¢ sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi.”
Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.
Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.
“Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?” Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
“Không, đương nhiên không phải.” Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: “Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết.”
Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
“Hảo, ta đã nhận biết.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.
Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: “Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực.”
Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.
Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.
Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: “Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận”.
Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.
“Nàng cũng yên tâm, Âu Dương Vu Phi ta cũng không giống như kẻ tiểu nhân, mượn lực lượng Minh đảo, diệt trừ kẻ đối địch, dùng võ lực loại bỏ tình địch, đoạt được người mong ước”.
Nếu phải làm vậy, Âu Dương Vu Phi ta khinh thường .
Ta hôm nay mở miệng nói những lời này, tất nhiên sẽ cùng người ganh đua cao thấp, cạnh tranh công bằng, nàng không cần lo lắng ta âm thầm làm điều gì ngáng chân.
Bất quá, nàng cũng không nên quá tin tưởng ta không có tư tâm, hôm nay ta còn không ghen đến mức xử dụng thủ đoạn, nhưng ngày khác thì ta không dám nói chính xác.
Nàng cũng biết, nam nhân đã ghen tị, không phải có thể dễ thuyết phục .”
Âu Dương Vu Phi nói đến đây thì nở nụ cười, một thân phong lưu khí chất kia, ở trong đêm tối, cơ hồ làm cho lòng người xao động.
Lưu Nguyệt bất động thanh sắc hướng Âu Dương Vu Phi hơi hơi gật gật đầu, Âu Dương Vu Phi cười nói: “Nói xong lời này, lập tức phải đi khô sa mười thành an bài mọi chuyện, chúng ta gặp ở kinh thành.”
Dứt lời, vung tay áo bào, xoay người bước đi, cực kỳ rõ ràng lưu loát .
Trong bóng đêm, thân ảnh toàn màu trắng, rất nhanh tan rã ở trong bóng đêm khôn cùng, nhưng lại không che dấu được chuyện hắn từng ở đây là có thật.
Sắc mặt lạnh lùng, hai mắt Lưu Nguyệt nặng nề, không mở bình thì không biết trong bình có gì, Âu Dương Vu Phi này thật đúng là không hề khách khí tới đây gặp nàng.
Đúng là cáo già, khó đối phó a.
Trong lòng dự tính rất nhanh, khó đối phó cũng để qua một bên, trước tiên phải làm chuyện nàng đêm nay dự tính, bị hắn trì hoãn như vậy, thời gian còn lại đã không còn nhiều.
Xoay người tiến vào lều trại, vung tay lên tắt ngọn đèn dầu.
Thoát ra ngoài nhanh như tia chớp, rời khỏi đại quân.
Nàng chỉ có thời gian một buổi tối, thời gian thật gấp.
Phóng ngựa qua binh mã khô sa mười thành đầy khắp núi đồi, đi tới hướng Thâm Lam quan Ngạo Vân .
Tất cả mọi người nghĩ rằng bóng đen quang minh chính đại chạy gấp, là binh sĩ tuần tra, không có bất luận kẻ nào để ý tới.
Chạy như điên mà đi, Lưu Nguyệt suýt hận mình không thể bay được.
Hôm nay nếu không đi được, ngày mai lại càng vào sâu trong thảo nguyên, muốn quay về trong Ngạo Vân, thời gian lại càng không cho phép .
Bóng đêm như mực, chỉ cần lướt qua sườn núi cao, mặt sau kia chính là Thâm Lam quan, Lưu Nguyệt càng quất ngựa mau hơn.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt hướng Thâm Lam quan đi tới, Hiên Viên Triệt cùng Thu Ngân Ngạn Hổ cũng như bay hướng tới chỗ Lưu Nguyệt nơi quan ngoại.
“Vương, người vẫn tín nhiệm nàng như vậy? Nàng đã thương tổn người. . . . . .”
“Ta tin tưởng nàng, nhưng là ta càng tin tưởng chính mình, người mà ta yêu thương, tuyệt đối sẽ không thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ.” Phóng ngựa như bão táp, trên mặt Hiên Viên Triệt là tiều tụy cùng kiên quyết.
“Vương. . . . . .” Ngạn Hổ liều ૮ɦếƭ cắn răng, nếu là chuyến đi này, vi phạm lời nói của Lưu Nguyệt với Vương, không biết Vương có an toàn hay không.
Tín nhiệm mờ ảo như vậy, có thể tin một lần, có thể tin được hai lần?
Cái từ ngữ tín nhiệm nay, đúng là trên đời này không có cái gì có thể tin.
Bóng đêm như dệt, hai phe nhân mã theo hai phương hướng, vội vàng chạy tới.
Mau một chút, mau một chút, chỉ cần lướt qua sườn núi cao, cũng chỉ có hơn mười lý, mau, Lưu Nguyệt đầu đầy tóc đen, cơ hồ ép thẳng thành một đường phía sau ót.
Trên mặt, trong mắt, kia vẫn không có toát ra lo lắng và thâm tình, vào lúc này không có một tia tình cảm biểu lộ trên mặt.
Nàng không thể để cho Hiên Viên Triệt của nàng bị thương tổn như vậy trở về, nàng đau lòng, nàng đau lòng.
“Trung Nghĩa Vương, Trung Nghĩa Vương. . . . . .”
Mắt thấy sắp vượt qua sườn núi cao cao, phía sau đột nhiên có thanh âm điên cuồng kinh thiên động địa.
Một tiếng tiếp theo một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, thanh âm càng lúc càng lớn, mới đầu còn là trăm ngàn người rống to, ngay sau đó đã chuyển thành trăm ngàn vạn người rống to.
Trong thanh âm lộ ra lo lắng tuyệt đối.
“Trung Nghĩa Vương, mau trở về, mau trở về.” Ngàn vạn người lo lắng rống to, vang vọng trên thảo nguyên trống rỗng, thanh âm bức người.
Lưu Nguyệt nghe ra lo lắng tuyệt đối trong tiếng rống to, không khỏi ghìm lại tuấn mã, nháy mắt đứng nghiêm tại chỗ, nhíu mi thật chặt, sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra? Tại sao nhiều người như vậy đồng thời gọi?