Vương phi 13 tuổi - Chương 188

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Nụ cười sáng lạn trên mặt vừa thu hồi, khuôn mặt Lưu Nguyệt thoáng cái liền trầm xuống, từ tháng ba mùa xuân thành mùa đông lạnh lẽo, biến chuyển trong nháy mắt gần như khiến cho không ai có thể thích ứng kịp.
Ánh mắt cực kỳ lạnh giá nhìn chòng chọc Ngạo Vân quốc chủ trước mặt, căm hận trong mắt bỗng chốc hiện lên không sót một mảnh: “Đây chính là thái độ cầu người của ngươi?”
Lãnh khốc mà bén nhọn.
Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên ngẩn ra, khi phản ứng lại, sắc mặt xanh mét trong nháy mắt.
Đêm đen nhánh, tức khắc yên lặng như tờ.
“Chưa từng có ai khi dễ, mà có thể trở về bình yên.” Lãnh đạm mà bén nhọn, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt xanh mét, đưa tay cầm lấy quần áo trên bờ.
Hôm nay, là hắn cầu xin nàng, không phải là nàng cầu xin hắn.
Xoay người, đầu ngón tay vừa chạm đến quần áo, cổ tay Lưu Nguyệt vung lên, vạt áo bay trong không trung bám vào thân thể, trong khoảnh khắc bao bọc nàng kín không kẽ hở.
Từng bước bước ra, sắp bước lên bờ.
“Phịch.” Chính lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm nặng nề, cùng với đó là tiếng nói kiềm nén sự ẩn nhẫn: “Quả nhân cầu xin ngươi.”
Sương khói lượn lờ, đêm tối như mộng như ảo.
Chậm rãi xoay người, Lưu Nguyệt nhìn Ngạo Vân quốc chủ quỳ một gối xuống bên bờ, đang thực sự quỳ trước mặt nàng.
Quốc chủ của quốc gia Đệ nhất thiên hạ, Ngạo Vân quốc vương oai phong một cõi, cũng có ngày quỳ trước Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng, cũng có ngày này.
“Ha ha ha…..” Ngửa đầu cười điên cuồng, cực kỳ liều lĩnh.
Ngày đó, có dũng khí đem binh đi đắc tội với nàng và Hiên Viên Triệt, thì phải biết, cái giá phải trả cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, không phải là không báo, mà là chưa tới lúc.
Khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ cực kì khó chịu, cắn răng: “Quả nhân cầu xin ngươi, cầu xin ngươi rời đi.”
Điên cuồng cười, luẩn quẩn trong không gian, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
Lưu Nguyệt chậm rãi cúi đầu, nhìn Ngạo Vân quốc chủ đang quỳ trước người, trong mắt chợt lóe lên sự căm hận nồng nặc, ngày đó nếu không phải Ngạo Vân hắn gây nên, hôm nay đã không ra cái dạng này.
Ngạo Vân, sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt trong tay nàng.
Hôm nay, trước tiên nàng nhận lấy chút lãi đã, con thỏ bị dồn ép quá cũng cắn người, nhổ cỏ tận gốc không phải là chuyện cần làm bây giờ.
Sự oán hận chợt lóe lên, Lưu Nguyệt thu lại vẻ lạnh băng, cười khẽ, chậm rãi nhìn Ngạo Vân quốc chủ nói: “Đây chính là ngươi cầu xin ta, là ngươi muốn phá hoại ta và Độc Cô Dạ, mà không phải là do ta có ý xấu xa gì đó.”
“Là ta cầu xin ngươi.” Nắm tay Ngạo Vân quốc chủ gần như muốn Ϧóþ nát, cái gì gọi là được tiện nghi vẫn muốn làm ra vẻ thông minh, chính là đây, là cái này.
Đưa tay vẩy lọn tóc dài bên tai, Lưu Nguyệt làm bộ khổ não nói: “Ai, đã như vậy, vậy sẽ thành toàn cho mọi người trong thiên hạ, một mình thương tâm thôi.”
Lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười long lanh.
Lợi khí, bản thân mình chính là một lợi khí tuyệt đỉnh, dùng thật tốt, không thề thua kém thiên quân vạn mã.
Độc nhất của dòng tộc, muôn người chú mục, cũng không khiến nàng có chút xíu tổn thất nào, đây là họa, nhưng ai nói nó không thế là lợi.
“Nếu quốc chủ đã cầu xin bổn vương, được, vậy bổn vương liền cố mà làm, thử nghĩ xem, Bắc Mục ta tiết trời rét lạnh, đang cần quần áo thức ăn.” Hai tay ôm иgự¢, Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Ngạo Vân quốc chủ.
“Được, năm mươi vạn gánh lương thảo, mười vạn bảy súc vải.” Ngạo Vân quốc chủ vừa mở miệng cũng thẳng thắn, Bắc Mục hay Hung Nô năm trước khó khăn lắm cũng chỉ có thể ςướק đoạt tối đa là từng ấy.
Chậm rãi lắc lắc ngón tay, Lưu Nguyệt thản nhiên cười nói: “Ta không phải ăn mày, ngươi làm vậy là đang đuổi ăn mày đấy, nhìn khắp thiên hạ, ai không biết rằng Ngạo Vân tiền bạc dồi dào.
Một câu thôi, ba trăm vạn gánh lương thảo, vải vóc một trâm bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, cho ta ta lập tức rời đi, nếu không…”
Không có nói tiếp, nhưng uy Hi*p lại rất chân thực.
“Ngươi đừng được voi đòi tiên, đừng hòng.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Ngạo Vân quốc chủ bỗng chốc nhảy dựng lên, gân xanh nổi lên.
Hắn biết rõ mục đích tới lần này của Lưu Nguyệt chính là điều kiện này, nhưng nhiều lắm, nhiều lắm.
Lương thảo ba trăm vạn gánh, vải vóc một trăm vạn bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, đây là hơn phân nửa quốc khố của Ngạo Vân hắn.
(Su: gì mà nghèo vậy, một năm làm ăn của Bắc Mục đã được nửa khố Ngạo Vân =,.= nghèo quá đi =,.= đệ nhất gi mà bung bét thế =,.=)
“Phải không?” Đối với sự tức giận của Ngạo Vân quốc chủ, Lưu Nguyệt lại chậm chạp tự nhiên, đầu ngón tay quấn quấn vài vòng mấy lọn tóc đen.
“Vậy quên đi, phải biết, cũng không muốn rời khỏi Độc Cô Dạ, không muốn rời Ngạo Vân, hai ngày là đại hôn, nếu như không có Thái Tử Phi hoặc thái tử, thật không phải chuyện hay.”
Phất tay một cái, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp, tuyệt không tức giận.
“Mệt mỏi, đi ngủ đi, Độc Cô Dạ nhất định đang đợi ta.” Hồn nhiên ngáp một cái, Lưu Nguyệt xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Phía sau, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ đã hoàn toàn vặn vẹo, tức giận đến không thể tưởng tượng.
Bóng đêm bao phủ, không một ngôi sao.
Mà lúc này, ở biên giới Ngạo Vân, bốn con khoái mã đang đạp trên ánh trăng u ám chạy như điên tơi thủ đô Ngạo Vân.
“Còn có bao nhiêu dặm?” Hiên Viên Triệt tăng thêm lực, khuôn mặt trầm xuống.
Đỗ Nhất trầm giọng nói: “Còn hơn một ngàn bảy dặm nữa.”
(Su: há há há, Su ૮ɦếƭ đây, ‘đa lý’ mà QT ca ca làm thành Dolly, há há há)
Ngạn Hổ, Thu Ngân nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời điên cuồng chạy về phái trước.
Đại hôn còn hai ngày nữa thôi, bọn họ chỉ có hai ngày nữa, mà vẫn còn tận một ngàn bảy dặm.
May mắn lúc đầu bọn họ đang ở Vân Hán quan, ngay tại biên giới Trần Quốc và Ngạo Vân, cách không quá xa, vẫn còn cơ hội.
Nhưng, thủ đô Ngạo Vân ở phương bắc, dù có gần biên quan, nhưng vẫn cách ba nghìn dặm.
Cho dù nhanh nhất, thay ngựa liên tục lên đường, cũng vẫn không kém bao nhiêu.
Sắc mặt lãnh chìm, Hiên Viên Triệt hung hăng quất một roi vào ngựa, tuấn mã đen như mực chạy vội gần như muốn bay lên.
Cây rừng trôi vùn vụt qua, chạy đi như bay.
Đêm, tĩnh, sâu.
Đại điện Hoàng cung Ngạo Vân.
“Cái gì, nàng muốn nhiều thứ như vậy, không được, cho nàng, toàn bộ đồ dự bị của chúng ta cũng sẽ không còn, nếu như xảy ra chiến tranh, chúng ta hoàn toàn không thể cung cấp nổi cho chiến trường.” Thân vương Độc Cô Hàn trừng hai mắt, vừa nhanh vừa vội.
Ngạo Vân quốc chủ mi tâm: “Quả nhân cũng suy nghĩ rất nhiều, hiện tại Thiên Thần và Hậu Kim liên thủ, đã tóm thâu Trần Quốc, xâm lược Triệu Quốc, nếu Hiên Viên Triệt hắn đến Ngạo Vân ta, quốc khố lại trống không, cuộc chiến này liền thua chắc, vậy…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc