Mà hôm nay tân lang Độc Cô Dạ, một thân trường bào màu hồng, rất lãnh đạm, làm hắn càng trở nên tuyệt mỹ vô song.
Lúc này, mặt hắn không chút biểu tình, đứng bên cạnh phụ hoàng, vẻ mặt hờ hững lạnh như băng kia, cùng với không khí vui sướng trong đại điện, hoàn toàn không phù hợp.
“Tân nương tới!” Tiếng xướng lễ vang lên, giờ lành đã đến, pháo mừng bắn lên.
Cùng với tiếng pháo, Nam Tống quốc Thập Nhất công chúa, một thân hỉ bào đỏ thẫm đang được dìu đi, phượng bào kéo dài, chậm rãi từ cửa điện đi tới.
Mũ phượng khăn quàng vai, mi thanh mục tú, cũng coi là giai nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Toàn đại điện sắc mặt vui mừng, nhiều triều thần cùng quan khách mắt đều loan lên.
Bước chân nhẹ nhàng, sườn phi đệ nhất thiên hạ đại quốc Ngạo Vân thái tử Độc Cô Dạ, chậm rãi tiến đến.
Thái tử cưới lập sườn phi, vốn không cần long trọng như thế, bất quá Ngạo Vân quốc chủ cùng người biết chuyện đều rõ, chánh phi có lẽ vĩnh viễn sẽ không có, cho nên, toàn bộ lễ nghi, cơ bản đều là dành cho chánh phi.
Ở bên này đang chậm rãi, đột nhiên có triều thần xông vào đại điện, đi vòng phía sau mấy vị đại thần vẻ mặt đang vui sướng, bước nhanh về hướng Ngạo Vân quốc chủ.
Ngạo Vân quốc chủ hơn 40 tuổi, lúc này đang mỉm cười, vừa nhìn thấy người vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh hướng hắn đi tới, không khỏi có chút nhíu nhíu mày.
Sứ giả của chín thành trọng yếu, chạy tới đây làm cái gì?
Liếc mắt ra hiệu, Sứ giả của chín thành trọng yếu bước nhanh đến bên tổng quản thái giám thì thầm vài câu, tổng quản thái giám kia sắc mặt nhất thời đại biến, lập tức xoay người hướng Ngạo Vân quốc chủ đi tới.
“Vương, Bắc Mục cho năm mươi vạn đại quân tiến thẳng tới biên ải ta!” Thanh âm run run, tuy rằng chỉ có mấy từ, nhưng lại khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cả cả kinh.
“Cái gì?” Lông mày nhíu chặt, Ngạo Vân quốc chủ giảm thanh âm xuống thấp, không tin.
Từ trước đến nay, Bắc Mục hay Hung Nô mùa đông chạy tới ςướק phá, binh lực nhiều nhất không quá mười vạn, chưa bao giờ nhiều như vậy. Năm nay còn tưởng bọn họ không tới, thật không ngờ gần cuối năm lại đến, hơn nữa còn là năm mươi vạn binh lực, Bắc Mục điên rồi chăng?
“Đã gần Hàm Thủy quan, còn một ngày nữa thì tới sát biên ải Ngạo Vân quốc chúng ta.” Tổng quản thái giám nhanh chóng truyền lại lời của Sứ giả của chín thành trọng yếu.
“Ai chỉ huy?” Ngạo Vân quốc chủ hít vào một hơi thật sâu, cưỡng chế thân hình đang muốn dựng lên, thanh âm giản thấp lạnh lùng hỏi. Nơi này nhiều người của các thế lực khác như vậy, không thể lộ ra nửa điểm khủng hoảng hay dị thường.
“Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, Gia Luật Lưu Nguyệt.”
“Gia Luật Lưu Nguyệt?” Ngạo Vân quốc hai mắt trầm xuống, tại sao lại kêu Lưu Nguyệt? Nghe tên này thôi cũng khiến tâm trở nên cấp bách.
“Nghênh lễ.” Trên đại điện, Lễ Bộ thị lang cao giọng xướng lễ.
Vẻ mặt không chút thay đổi, Độc Cô Dạ chậm rãi đi đến đứng ở bên Nam Tống quốc Thập Nhất công chúa, sườn phi tương lai của hắn.
Không thèm liếc Nam Tống Thập Nhất công chúa một cái, Độc Cô Dạ một thân lạnh như băng đưa tay nhận lấy dải lụa đỏ.
Cúi đầu mắt nhìn lụa đỏ trong tay, nếu bên cạnh là Lưu Nguyệt thì tốt quá!
Đáng tiếc, đáng tiếc, vĩnh viễn sẽ không có khả năng!
Sắc mặt lạnh lùng, hờ hững mà tiêu điều.
Trong đại điện có không ít người nhìn ra vẻ tiêu điều lạnh lùng của Độc Cô Dạ, bất quá không ai dám nhiều lời, chỉ hắc hắc cười, vẻ mặt tán tụng chúc mừng.
“Nhất bái thiên địa.” Lễ Bộ thị lang xướng lễ.
Độc Cô Dạ giống một khối băng xoay người. . .
Mà lúc này đứng phía dưới bên tay trái, đệ nhất Tể tướng Ngạo Vân cũng đã nhìn thấy vẻ mặt đột ngột biến sắc của Ngạo Vân quốc chủ, tuy rằng nhanh chóng biến mất, nhưng chắc chắn là có đại sự.
Chậm rãi lui về phía sau, níu lấy Sứ giả của chín thành trọng yếu, Ngạo Vân Tể tướng hạ giọng hỏi : “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bắc Mục dẫn năm mươi vạn binh mã tới, chỉ sợ ngày mai đã đến Hàm Thủy quan.” Sứ giả chín thành, cố nén sắc mặt khó coi, nhưng cũng không rặn ra được nụ cười.
“Cái gì?” Ngạo Vân Tể tướng sắc mặt cũng thay đổi.
Lập tức quay đầu nhìn Ngạo Vân quốc chủ đang ngồi trên cao, vừa lúc gặp Ngạo Vân quốc chủ cũng cúi đầu nhìn hắn, hai người rất nhanh trao đổi cái ánh mắt.
Ngạo Vân Tể tướng thấy vậy liền hướng quan chức hai bên ra hiệu, sau đó kéo Sứ giả của chín thành trọng yếu kia, thong thả lui về phía sau.
Quan chức bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ rất nhanh tiến lên, bổ khuyết vào chỗ trống của Ngạo Vân Tể tướng.
Ở đây đủ loại quan lại cùng khách khứa đông nghìn nghịt, lặng yên không một tiếng động lui xuống, cũng không khiến cho ai chú ý.
“Nhị bái cao đường!”
Y phục như lửa đỏ, chậm rãi tham bái.
Không khí Đại điện càng nóng thêm.
Giữa lúc này, thống lĩnh cấm vệ quân đột nhiên từ ngoài bước nhanh vào, dọc theo phía sau mọi người hướng Ngạo Vân quốc chủ đi đến, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không cần Ngạo Vân quốc chủ phân phó, tổng quản thái giám lập tức đi xuống đi.
“Có việc gì?” Ngạo Vân quốc chủ một bên chăm chú nhìn Độc Cô Dạ cùng Nam Tống Thập Nhất công chúa giao bái, mặt lộ mỉm cười, một bên hỏi nhỏ.
“Bắc Mục Trung Nghĩa Vương đến tặng quà mừng.”
Chín từ, khiến thần sắc Ngạo Vân quốc chủ nhanh chóng trở nên cấp bách, sững sờ ngơ ngác một chút, Thống soái địch quân đến tặng quà mừng, có lầm hay không?
Ngạo Vân quần thần xung quanh, đều là người một nhà, tất nhiên biết thống lĩnh cấm vệ quân nên ở chỗ nào, mà bọn hắn lại xuất hiện ở nơi này, quốc chủ tuy rằng trên mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, nhất định đã xảy ra chuyện.
Bởi vậy, một đám vẻ mặt cũng tươi cười chúc mừng, tâm lại đang suy đoán. Một cổ bất an chậm rãi nổi lên.
“Phu thê giao bái.” Tiếng xướng lễ vang lên, bái xong thì kết thúc buổi lễ.
Thờ ơ, lãnh đạm xoay người, trong mắt lạnh như băng không đếm xỉa gì đến yểu điệu giai nhân trước mặt, Độc Cô Dạ hơi hơi cúi đầu.
“Hừ, mấy tháng trước còn nói yêu ta, không tiếc gây chiến với thiên hạ, vậy mà hôm nay lại cưới người khác, Độc Cô Dạ, ngươi tổn thương lòng ta quá!”
Lúc này, ở sảnh đường, một thanh âm uể oải vang lên, theo tiếng pháo mừng, gió Bắc ùa vào, nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Thân mình Độc Cô Dạ vừa cúi xuống đột nhiên cứng đờ, từ từ xoay đầu lại, thanh âm này. . .
Giữa một không gian tràn ngập sắc đỏ, một thân Bạch Ngọc bước trên đại đường đi đến, khuynh thành tuyệt sắc, quanh thân kim quang bao lấy nàng, giống như đạp quang mà đến.
Đây nếu không phải Lưu Nguyệt thì là ai?
“Mộ Dung Lưu Nguyệt. . .”
“Là nàng, đúng là nàng. . .”
Ngạo Vân quần thần, khách quý các nước, rối loạn!