Các ngươi chỉ cần đem cho ta khí thế kia là đủ, những việc khác không cần lo, chờ đến lúc thu lương là được rồi.”
Nghe lời này, Hàn Phi ngây ngốc, Khoát Ba Lực mơ hồ, Thác Bỉ Mộc lại càng không nói được gì.
Chỉ mười ngày mà vượt qua ngàn dặm thảo nguyên, muốn đoạt mạng người ta chắc? Rồi còn chỉ cần ở một chỗ chờ thu lương? Thật là không thể hiểu nổi!
Theo sát phía sau Lưu Nguyệt,Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không có Hồng Vũ a (ý nói chuyện lạ, chuyện hiếm có), vẫn là Lưu Nguyệt này biết cách trêu chọc người.
“Mê sảng sao?” Tiểu Hỉ Thước liến thoắng ba chữ.
Lưu Nguyệt nghe thấy quay lại, thấy Âu Dương Vu Phi đang cười nhạt. Đột nhiên nàng hướng hắn cười một cái sáng lạn, giống như trăm hoa đua nở.
Âu Dương Vu Phi lập tức nở ngay nụ cười xuân phong ấm áp, nhưng trong lòng lại bắt đầu ai oán, Lưu Nguyệt tự nhiên cười với hắn như vậy, hôm nay uống lộn thuốc gì chăng?
Ra roi thúc ngựa, năm mươi vạn binh mã hướng biên giới Ngạo Vân xông tới.
Gió Bắc vù vù thổi, những ngày cuối năm càng ngày càng gần.
Ngạo Vân quốc lúc này, khắp nơi đang rất vui mừng.
Cũng chẳng có gì lạ. Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ sắp thành hôn, tuy rằng không phải đại hôn chánh phi, chỉ là thứ phi, nhưng cả Ngạo Vân quốc cũng hoan hoan hỉ hỉ, hừng hực khí thế.
Mặc dù không mời nhiều khách, bất quá đại thần các nước tương giao đến cũng không ít, chỉ vì thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ lập gia thất, mà nàng kia chính là thập nhất công chúa Nam Tống. Tuy nhiên không biết vì sao với thân phận công chúa nam Tống, Độc Cô Dạ lại không để cho nàng làm chánh phi? Điều này khó mà chịu được. Nhưng ai bảo đây là việc lớn của Ngạo Vân, mà Ngạo Vân lại là quốc gia lớn nhất, Độc Cô Dạ lại là người xuất sắc nhất Ngạo Vân chứ?
Gần cuối năm, cả Ngạo Vân quốc giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Ngạo Vân hoàng cung.
Một thân bạch y đứng khoanh tay ở phía trước hồ nước trong xanh, Độc Cô Dạ không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng nhìn cái bóng của mình trong hồ, hơi hơi lay động, lúc ẩn lúc hiện.
Bên hồ, tuyết trắng vương đầy cành. Mặt đất toàn một màu bạc.
Màu bạc hay là màu trắng, màu trắng hay là màu bạc, cơ hồ cũng giống nhau mà thôi, như vậy lạnh lẽo, như vậy thê lương, như vậy cô đơn tiêu điều.
“Thái tử ca ca, tới giờ uống thuốc rồi.” Thanh Liên công chúa bưng chén thuốc, nhẹ nhàng thở dài đi đến.
Không hề động dung, thậm chí cả mi mắt cũng không có chút động, Độc Cô Dạ vẫn lạnh lẽo, giống như băng tuyết vạn năm, so với trước kia càng lạnh thêm.
Đưa tay nhận thuốc từ Thanh Liên, Độc Cô Dạ nhìn cũng không nhìn một ngụm uống cạn, đem chén thuốc ném cho Thanh Liên, trong lúc đó mắt vẫn nhìn chằm chằm hồ nước, không hề chớp mắt.
Ngày đó thoát khỏi tay Hiên Viên Triệt, thật sự bị Hiên Viên Triệt làm bị thương rất nặng, điều dưỡng lâu như vậy, tuy rằng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn còn có vài chỗ chưa ổn, không thể không tiếp tục uống thuốc.
“Đại ca, nếu ca không muốn cưới thì sẽ không cưới, ca ca không cần ép buộc bản thân, khiến người nhìn thấy xót xa!” Nhận lấy chén thuốc, Thanh Liên cắn chặt răng, đột nhiên mở miệng nói.
Không nói một lời, lãnh đạm lãnh khốc.
Nếu nói trước kia Độc Cô Dạ là kiêu ngạo coi thường thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể kích động tâm tình của hắn, vậy thì hiện tại, đã thực sự biến thành một khối hàn băng, vùi lấp toàn bộ cảm xúc, che giấu toàn bộ biểu tình.
Không chỗ nào lay, không chỗ nào động. Thật giống một bức tượng, làm cho trong lòng người ta phát lạnh. Người hiểu rõ nội tình, lại càng thêm chua xót không thôi.
Trong Ngạo Vân hoàng cung, mọi người vẫn đang vui sướng, hớn hở bày biện trang trí, chỉ có nhân vật chính lại vẫn lãnh đạm, giống như tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Hắn chỉ là người ngoài, một người ngoài chuyện này thôi!
Thanh Liên công chúa nắm tay thật chặt, đúng là trước đây lúc cứu Độc Cô Dạ về, đã cảm thấy tinh thần hắn sa sút. Vì thế phụ vương và mẫu hậu mới quyết định cho hắn cưới phi tử, muốn mượn việc này để thay đổi tâm tình của hắn.
Nhưng, hắn chỉ một câu không thể là chánh phi, cũng không nhiều lời. Mọi người cho là hắn sẽ thích, chính là bây giờ xem hắn có chỗ nào ưa thích, căn bản là thờ ơ coi thường a.
Không hề nhúc nhích, vẻ mặt không có một tia biến hóa.
Độc Cô Dạ vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hồ nước, hình như không nghe thấy những lời nói của Thanh Liên, hoặc có thể là đã hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Thanh Liên thấy vậy răng càng cắn chặt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Nàng đã ૮ɦếƭ rồi, chỗ ấy cao như vậy, Thiên Thần Vương đã tìm lâu như vậy cũng không có tin tức, nàng cũng sớm đã ૮ɦếƭ, ngươi không cần nghĩ về nàng nữa, nàng đã ૮ɦếƭ rồi!”
Rống một hơi xong, Thanh Liên công chúa vốn tưởng sẽ chọc giận Độc Cô Dạ một phen, không ngờ hắn như cũ không có động tĩnh gì.
Thanh Liên công chúa không khỏi mắt bắt đầu có điểm đau nhức không thể chịu đựng được.
Nàng đánh giá thấp mức độ tình cảm của đại ca nàng đối với Mộ Dung Lưu Nguyệt, tự tay đánh ૮ɦếƭ người mình thích, bản thân lại hao hết tâm tư cùng ngũ quốc đi tranh đoạt người này, cái loại đau lòng này ở trong lòng đại ca nàng, cả đời cũng không dứt được!
Hắn là đang tự trừng phạt bản thân a!
Ánh mắt chua xót, thân hình khi sương thắng tuyết kia đột nhiên nhúc nhích, Thanh Liên công chúa trong lòng nhất thời vui vẻ.
Chậm rãi ngẩng đầu, Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua bầu trời u ám.
Đúng vậy, đã ૮ɦếƭ! Bị chính tay hắn đánh rơi xuống khe núi cao như vậy, lại bị thương nặng như vậy, làm sao có thể không ૮ɦếƭ, làm sao có thể?
“Cưới ai thì còn có quan trọng gì?” Nhẹ nhàng nói xong, Độc Cô Dạ xoay người chậm rãi bỏ đi, một thân màu trắng nổi bật giữa một vùng tuyết trắng bạc, không phải tuyệt mỹ, mà là cô tịch.
Bởi vì nàng đã không còn, dù cưới ai, có cưới hay không đều không có vấn đề gì? Là thế này phải không?
Thanh Liên công chúa bụm miệng.
Thân ảnh màu trắng đi xa dần, cuối cùng biến mất trong màu trắng của trời đất.
Mười sáu tháng chạp, ngày tân hôn.
Cả ngày, tiếng chiêng tiếng trống vang trời, mười dặm lụa đỏ trải khắp nơi.
Lửa sáng rực cả Ngạo Vân hoàng cung.
Trên xà nhà chạm trỗ long phượng, lụa đỏ làm nổi bật thêm Trương Dương ngũ trảo kim long, hồng chói mắt.
Vô số đèn Ⱡồ₦g treo cao, vô số thái giám cung nữ lui lui tới tới.
Khách khứa đều đến, tiếng nhạc rung trời.
Ngạo Vân hoàng cung hân hoan, náo nhiệt, cực kỳ náo nhiệt!
Đại điện Ngạo Vân hoàng cung, Ngạo Vân quốc vương, Vương Hậu cùng ngồi trên cao, vẻ mặt vui mừng, phía dưới văn võ bá quan, cùng quan khách khắp nơi cười cười nói nói, một quang cảnh thật hưng thịnh!