Vương phi 13 tuổi - Chương 179

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lưu Nguyệt vừa nghe không khỏi sửng sốt, trong mắt sáng ngời: “Còn cần xin thái hậu chỉ bảo, ta không quen nơi đó.”
Thái hậu hơi phất trường bào, hơi thở trên người khôi phục lại sự vững vàng, cười cười, trong mắt bắn ra một chút sắc sảo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chậm rãi nói: “Truyền thừa nghìn năm Minh Đảo, huyết mạch hoàng thất chỉ có thể cùng người trên đảo kết hôn, duy trì sự thuần khiết.
Rất nhiều năm trước cũng đã cho cận huyết kết hôn, lại không sinh con cháu được, có thể trong quá trình xảy ra chuyện.
Bởi vì chuyện này, cho nên Minh Đảo về sau quy định, người trên đảo có thể cùng ngoại nhân thành hôn, có thể sinh con.
Nếu như đời sau tốt, vậy thì trở về đảo bồi dưỡng, nếu như không tốt, thì để lại bên ngoài.
Trên đảo người thường sau khi kết hôn có thể chọn ở lại trên đảo hoặc ở bên ngoài, chỉ có một lựa chọn, không cho phép hối hận.
Chỉ ngoại trừ tam đại dòng họ trên đảo tuyệt đối không được phép ở bên ngoài, nhất định phải trở lại dảo, sau khi quay về đảo phải nghe theo trưởng lão định hôn ước, không được cưỡng lại.
Họ Liên của ta chính là thế lực ngay sau họ Âu Dương, cho nên, ta có thể ở bên ngoài chơi đùa, có thể lập gia đình, có thể sống ૮ɦếƭ, nhưng tuyệt đối không thể cùng trượng phu ta sống đến đầu bạc răng long.”
Nói đến đây, Tiêu thái hậu dừng một chút, cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt một cái, vẻ mặt nhìn có chút hả hê cười: “Mà ngươi, biết vì sao bản thân ngươi lại chính là νũ кнí sắc bén để đối phó Minh Đảo không?
Bởi vì, huyết mạch hoàng thất Nạp Lan tất cả hậu duệ trừ mẹ ngươi Nạp Lan Thủy sinh hạ ngươi ở ngoài ra, không còn một người hậu duệ.”
Vừa nói đến đây, mặt mũi Lưu Nguyệt sáng ngời, sáng ngời hữu thần nhìn Tiêu thái hậu nói: “Chỉ có một mình ta, ý tứ là….”
“Đúng, nếu ngươi không còn, Hoàng tộc Nạp Lan liền mất hết hương hỏa, Gi*t ngươi, mặc cho hắn là ngàn năm truyền thừa cái gì, cũng đều bị tuyệt.”
Tiêu thái hậu nở nụ cười, nự cười tràn ngập oán hạn và vui sướng khi người gặp họa.
Khó trách không cho nàng thành thân, khó trách hành động lớn như vậy chỉ để Gi*t Hiên Viên Triệt, muốn tiêu diệt Thiên Thấn, tất cả đều là vì nàng là độc nhất vô nhị, cho nên không thể để ngoại nhân đoạt đi, chỉ có thể để lại cho người nhà.
Ha ha, không thể để cho ngoại nhân lấy đi.
Một món đồ được người người ta quá mức quý trọng, khi bị người khác giương cung bạt kiếm bao vây, lại chính là thứ νũ кнí sắc bén nhất để phản kích. (Su: nói đơn giản ra, cái gì mình quý quá, thì sẽ bị ng ta lợi dụng cái đó để đánh lại mình)
Lưu Nguyệt nở nụ cười.
Nhìn Lưu Nguyệt cười, Tiêu thái hậu cong môi, xem ra, Lưu Nguyệt thật sự khinh thường quyền lực đỉnh cao giá, thật sự họ đối đầu.
” Chỉ có điều, cũng bởi vì chỉ có một mình ngươi, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tay, không thật sự nắm chắc, tuyệt đối không nên để lộ tâm ý của ngươi, nếu không, cho dù tiêu diệt hết thảy, hối hận sẽ chỉ là ngươi.”
Nếu là cùng một trận chiến tuyến, vậy thì là bằng hữu, Tiêu thái hậu nói một câu thành khẩn, tình ý sâu xa.
Cười khẽ đọng lại trên mặt, Lưu Nguyệt hít một hơi thật sâu xong, cười cười nói với Tiêu thái hậu: “Ta hiểu rõ.”
Nhẫn một thời, được một đời, nàng trước đây đã từng nghĩ tới.
Chỉ là, bắt đầu từ bây giờ, nàng càng phải nhẫn hơn, càng phải bất động thanh sắc, không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn ra nét mặt của mình.
Giơ tay lên duỗi lưng một cái, Lưu Nguyệt vặn vẹo đầu.
Minh Đảo, một khi đã như vậy, cần phải đổi lại cách thích hợp để có thể chống lại họ.
Nhìn Lưu Nguyệt duỗi lưng một cái, trong lòng đã có dự tính riêng, Tiêu thái hậu cười hết sức khoái trá đứng lên, lấy chính trực hệ Vương tộc của bọn họ, hủy diệt hết thảy bọn họ, đây thật làm cho người ta sảng khoái, vô cùng vui sướng, vô cùng mong chờ.
Tối nay gió lạnh bay múa, nhưng ai dám cam đoan ngày mai không phải là ngày đẹp trời.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt cửa ải cuối năm đã đến gần.
Ngày hôm đó, trên triều đình Bắc Mục.
” Thái hậu, năm nay băng dày ba thước, so với bất kỳ năm nào cũng còn phải lạnh giá hơn, mấy đại thảo nguyên rễ cỏ cũng đều đào không được, Thú Kinh, Liên Phù Thành, Sơn Thành, những nơi sống dựa vào thảo nguyên, lương thực gần như đều bị dùng hết, còn có vài chục vạn người không có ăn, tình hình rất không lạc quan.”
Thừa tướng Bắc Mục Tiêu Thần, trưng ra khuôn mặt chữ quốc khá uy vũ, tuổi tác ngang Mộ Dung Vô Địch, nhưng sự dũng mãnh kia, Mộ Dung Vô Địch cũng khó sánh được.
Lúc này lại nhướng mày, ngay sau đó nói: “Lại càng không nói đến Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa cô quạnh, hoàn toàn không lương thực cung cấp cho binh sĩ đi xây lại sông, mấy vạn binh lính của chún ta sẽ ૮ɦếƭ đói ở nơi nào đây?”
Thái hậu, ý người ra sao.”
Tiếng nói vừa dứt, văn thần võ tướng toàn triều đều nghiêm túc.
Sau năm ngoái, nếu không có lương thực, có thể bỏ chạy đến Ngạo Vân hoặc Tuyết Thánh, ςướק bóc lương thảo một phen rồi trở về, cũng có thể tạm chống chọi qua mùa đông giá rét.
Nhưng năm nay, bởi vì đi xa tuần sát cùng Hung Nô, sau đó lại nhận thành, thương lượng, sửa đường sông, cứ tiếp tục như vậy, căn bản cũng không có thời gian và tinh lực đi chém Gi*t còn chưa nói, lại còn phải chi ra rất nhiều lượng thực.
Cho dù sau này sông chảy vào khiến Khô Sa thảo nguyên và mười thành sẽ phồn thịnh, thế nhưng vấn đề trước mắt nếu không có cách giải quyết, ai còn có thể đợi đến lúc bọn hắn phồn vinh.
Mọi người ૮ɦếƭ đói hết rồi.
Tiêu thái hậu ngồi ở trên cao, che khăn mặt không nhìn ra biểu tình, nhưng chân mày nhíu chặt lại nói hết nỗi lo của nàng.
Im ắng chỉ trong chốc lát, Tiêu thái hậu đột nhiên quay đầu nhìn người đứng ở vị trí thứ ba bên phải – Lưu Nguyệt, mở miệng nói: “Trung Nghĩa Vương, ngươi có biện pháp gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trên triều đình lập tức cùng nhìn về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt hơi ngẩn ra, không có lương thực? Việc này thì nàng có thể nghĩ được biện pháp gì.
Nàng cũng không phải người trồng lúa, mặc dù nàng biết rõ Viên Long Bình* lai giống lúa giỏi, nhưng nàng không phải chuyên gia nghiên cứu sản xuất lương thực. Mặt mày nhanh chóng chuyển động.
*Viên Long Bình: Chuyên gia lai các giống lúa của TQ, hình như còn được đề cử nhận giải Nobel hòa bình =,.= Lúa vs hòa bình thì liên quan gì nhỉ?
Thảo nguyên hoang vu, nhưng tuyệt đối có thể lợi dụng, khai hoang trồng trọt cây giống chịu hạn, nàng biết rất nhiều thứ có thể sinh trưởng trong điều kiện như vậy.
Nhưng, tình thế khẩn cấp trớc mắt, hiển nhiên là không có nhiều khả năng dùng đến mấy thứ đó, từ từ để sau.
Trước tiên không nói gì, Lưu Nguyệt chỉ cau mày suy nghĩ.
Khố Tạp Mộc đứng ở vị trí thứ hai bên tay trái thấy vậy, vung lên chiến bào lớn tiếng nói: “Không có lương thực phải đi đoạt, ta tự mình đi, ta cũng không tin, gần cuối năm, ta lại không đoạt được gì từ trong tay Ngạo Vân.”
Không có sách lược liền động thủ, không được thì trộm, thì đoạt, đây chính là tác phong dũng mãnh của thảo nguyên.
Ngạo Vân, Lưu Nguyệt vừa nghe ba chữ kia, mắt đột nhiên sáng ngời, một câu nói kia của Khố Tạp Mộc ngược lại nhắc nhở nàng, mọi sự không thể nhìn từ một phía.
** Aizz, có ai giỏi hình 10 k? Add YH Su cho Su hỏi bài cái nào =,.= **
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc