Vương phi 13 tuổi - Chương 170

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Trên cầu đông đúc, chỉ hé ra cái trướng màu vàng bốn góc, dừng trên cầu.
Cầu kia chính là địa phận của Hung nô, bên này vẫn là bên trong Bắc Mục.
Lúc này, đối diện cây cầu, thân vương Hung nô Khách Tra Nhĩ và thư đồng đã chờ ở phía trước, phía sau binh mã xếp thành hình chữ nhất, yên tĩnh không tiếng động, một mảnh đông nghịt, rõ ràng đang thị uy với Bắc Mục, để cho Bắc Mục cân nhắc thức lực mà khai tiền chuộc.
Mà bên này, chỉ thấy Lưu Nguyệt một thân da cừu đỏ, nhìn giống như một ngọn lửa, cùng Khố Tạp Mộc chậm rãi đi về phía trước, hai người giản đơn cực kỳ, giống như mọi việc căn bản là không đáng lo.
Thân vương Khách Tra Nhĩ thấy thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Giản đơn như thế, trái lại hắn bày binh bố trận nhiều như vậy, thật giống như hắn cố ý đánh đối phương một quyền, đối phương lại như một cây bông, để mặc hắn đánh, cả người khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
” Mời.”
Khách Tra Nhĩ cắn răng, sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng hết sức cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhìn Khố Tạp Mộc nói, đem ánh mắt đều tập trung trên người Lưu Nguyệt.
Đây chính là nữ nhân tóm được Hung nô vương của bọn họ, đây quả là nhục nhã, con mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt, gần như muốn phát hỏa.
” Mời.” Lưu Nguyệt chắp tay, làm như không phát hiện ánh mắt Khách Tra Nhĩ, tay áo bào vung lên, ngồi vào vị trí chủ thượng bên Bắc Mục.
Khố Tạp Mộc nhìn vào con mắt của Khách Tra Nhĩ, lớn tiếng nói: “Thân vương Khách Tra Nhĩ, bản tướng xin giới thiệu cho ngươi, Da Luật Lưu Nguyệt, Bắc Mục Trung Nghĩa vương, vương tỷ tôn sư, lần này là người làm chủ vụ đàm phán này.”
Khách Tra Nhĩ nghe vậy nhíu nhíu mày, phản ứng cũng không nhiều, chiến giáp màu đen vung lên, một tiếng trống vang lên ngồi xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Phía sau lập tức có người tiến lên, đồng thời có vài người ở rất xa biến mất.
Ngắm nghía ngón tay đeo đầy phỉ thúy kia, Lưu Nguyệt cái gì cũng chưa xem, nhưng tất cả mọi thứ đều thu hết vào trong mắt.
” Đã như vậy, tốt, nói ra điều kiện của các ngươi.”
Ngạo mạn, tuyệt đối ngạo mạn.
Lưu Nguyệt hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt cũng không thèm nhìn người đối diện một cái, chậm rãi vuốt ve ban chỉ phỉ thúy (nhẫn ngọc mã não) trong tay, một bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
Nghe hỏi, nàng chỉ nhìn lướt qua Khố Tạp Mộc bên cạnh, ý bảo trả lời giúp đi, giống như hoàn toàn xem thường dân tộc Hung nô vậy.
Khách Tra thân vương của Hung Nô thấy vậy, răng nghiến trèo trẹo răng rắc.
“Ngàn dặm thảo nguyện cùng hai mươi thành trì trong đó.” Khố Tạp Mộc một thân giáp sáng ngời, nói cũng thật sảng khoái.
Khách Tra thân vương nghe Khố Tạp Mộc nói tiền chuộc, lập tức nhíu mi: “Không được, điều kiện này quá hà khắc, chúng ta không thể nhận.”
“Khách Tra Vương, mấy thành trì cỏn con này chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với Vương của dân tộc Hung nô các ngài. . . . .”
Nhất thời, Khố Tạp Mộc y theo những lời Lưu Nguyệt lúc trước dạy hắn, tranh luận một hồi với Khách Tra Vương, ngươi tiến ta lùi, lời lẽ thật đanh thép.
Khó thấy thời tiết tốt như hôm nay, ánh mặt trời chiếu vào trên mạc trướng (cửa lều) màu vàng , những tua vải ánh kim bay múa trong gió.
Ngay tại lúc này, trong màn trướng màu vàng, Lưu Nguyệt vẫn duy trì sự ngạo mạn cùng khinh thường, lạnh lùng nghe hai người hoà đàm, con át chủ bài chỉ được lật ra vào lúc cuối cùng .
Mà phía sau, Âu Dương Vu Phi mang theo Tiểu Hỉ Thước, Tiểu Hoa, cải trang vào cùng Hung nô vương, việc chính là đi dạo quanh thành trì , vừa quan sát vừa tiện tìm hiểu tình hình nơi này.
Biết có hoà đàm ngay tại đây, nên ở thành trì vốn không bao giờ có náo nhiệt, lúc này đông đúc huyên náo không tưởng được, rất nhiều người Hung Nô đi ra đi lại cửa thành, đúng túm tụm lại thành từng nhóm, nghị luận liên tiếp, khó mà không huyên náo được.
“Thứ này không tồi.” Âu Dương Vu Phi giơ lên một miếng thổ cẩm (vải) đầy bụi đất, thần tình tán thưởng, giống như thứ đang cầm trên tay chính là cực phẩm châu báu.
Tiểu Hoa vẻ mặt đen xì, Hung Nô Vương đang bị điểm á huyệt kế bên, liền quay mặt nhìn chỗ khác, hắn không quen không biết người này nha.
“Ta nói nhé công tử, nàng sẽ không sợ chúng ta làm gì hắn sao?” Tiểu Hỉ Thước nâng nâng cằm hướng Hung Nô Vương bị Tiểu Hoa dắt ở phía sau.
Lưu Nguyệt thật sự tín nhiệm bọn họ đến vậy sao?
“Ngươi chuẩn bị ăn chưa, vẫn là chưng chứ ?” Âu Dương Vu Phi vừa nghe lời này của Tiểu Hỉ Thước, nhất thời tràn đầy hứng thú, nhếch môi cười nhìn Tiểu Hỉ Thước.
Tiểu Hỉ Thước nghe vậy nhất thời suy sụp, khuôn mặt hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, rồi chạy lấy người.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, hắn đối với Hung Nô Vương không chút hứng thú, Lưu Nguyệt không phải tín nhiệm hắn, mà là đoán chắc hắn không sẽ không có tâm tư, đúng, không có tâm tư đó.
Thảnh thơi, thong thả, đi dạo phố a.
Mặt trời rất nhanh theo phương đông thăng tới đỉnh đầu, rồi sau đó chậm rãi hướng tới phương Tây đi xuống.
Thảo nguyên, bờ ruộng dọc ngang, trải dài ngàn dặm.
Lửa đỏ trời chiều tản ra màu trần bì chói mắt, như từ đường chân trời thảo nguyên đi lên đi lên, đồ sộ, vô cùng đồ sộ, cũng đẹp đẽ kinh người.
Trời chiều xuống, màu vàng của lều lớn, cũng bị nhuộm đẫm thành màu trần bì ấm áp .
“Năm tòa, nhiều nhất năm tòa thành trì.” Ánh mặt trời chiều tà chiếu xuống, Khách Tra thân vương sắc mặt hơi nhục nhã.
“Chỉ năm tòa, Hung Nô Vương các ngài chỉ giá trị như vậy thôi sao? Ta nói này, Khách Tra Vương, ngài không phải nghĩ rằng nếu không nghênh được Hung Nô Vương về, vị trí để trống kia liền là của ngài chăng ?” Khố Tạp Mộc sắc mặt cũng không đẹp.
Nói chuyện một ngày , ngàn dậm mục nguyên không đề cập tới, bên này lúc đầu muốn hai mươi tòa thành trì, dân tộc Hung nô nhiều nhất chỉ cấp năm, so với tiền chuộc ban đầu đưa ra còn kém quá xa.
Khách Tra nghe vậy sắc mặt toàn bộ trở lên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nắm chặt lấy mép bàn, cố gắng đè ép xuống, nhiều chúng tướng và binh lính ở đây như vậy, hắn không thể phát hỏa, có một số việc có thể làm, tuyệt đối không thể nói.
“Khố Tạp Mộc, ngươi đừng có ngậm máu phun người, đây là chúng ta. . . . . .”
“Hừ, dân tộc Hung nô các ngài không có thành ý tí nào. . . . . .”
Vẫn không nói gì, Lưu Nguyệt tựa vào ghế , sắc mặt càng ngày càng không tốt,sự không hài lòng biểu hiện rõ rệt khắp người nàng.
Ai cũng không hoài nghi, Lưu Nguyệt không mở miệng nói chuyện, nhưng một khi đã nói ra thì tuyệt đối là chấn động khủng khi*p.
Trong vòng một ngày, đã có bốn, ba người ở bên nói thầm vào tai Khách Tra Thân Vương, nhưng Khách Tra sắc mặt vẫn càng ngày càng nhục nhã.
Cùng lúc đó, người khác nhìn không ra, không ai nhìn thấy được bên dưới vẻ giận dữ và mất kiên nhẫn của Lưu Nguyệt, là một tinh thần vô cùng bình tĩnh và tự tin.
Âm thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ muốn so cao thấp cùng nàng, nghĩ nàng không dám chém Hung Nô Vương à, không ai có thể tưởng tượng nàng có thể đem Hung Nô Vương theo, còn để hắn dạo quanh trong thành, đưa hắn thẳng đến địa bàn của dân tộc Hung nô.
Hắn có muốn ςướק, cho dù có lục soát khắp Bắc Mục, cũng không thể tìm ra được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc