Quân đội dừng chân lập doanh trại, châm lửa cuồng hoan.
Nhiều năm như vậy chưa từng có chiến thắng nào lớn như thế, nên ăn mừng.
Trong bóng đêm, lửa trại rực rỡ đốt khắp núi đồi, giữa lều lớn xa hoa nhất, tất cả đại tướng lần này tới đây đều tụ tập lại.
“Ha ha ha, có bản lĩnh, có bản lĩnh, đến, Khố Tạp Mộc ta kính nữ anh hùng một chén, lần này may mắn mà có ngươi.” Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Tiêu thái hậu luôn mang theo bên mình, Khố Tạp Mộc hé ra khuôn mặt đen xì, cười lớn với Lưu Nguyệt đang ngồi bên cạnh Tiêu thái hậu.
Lưu Nguyệt bưng bát lên, cười cười nói: “Nữ anh hùng gì chứ, gọi Lưu Nguyệt được rồi.”
“Thẳng thắn, cạn.” Ngón tay cái Khố Tạp Mộc dựng thẳng, bưng bát một hơi cạn sạch, bát lớn như vậy, một chén chắc cũng phải nửa cân.
Một hơi uống cạn, Lưu Nguyệt dốc bát xuống, một giọt cũng không còn.
“Được…” Mọi người giữa trướng nhất thời cùng kêu lên, trầm trồ khen ngợi.
Thiêu đao tử của bọn họ, chính là rượu mạnh nhất, thiếu nữ nhỏ yểu điệu như vậy, lại có thể uống hết một hơi mà mặt còn không đổi sắc, lợi hại.
“Lần này xuất ngoại tuần sát, không may trúng mai phục, may mà có Lưu Nguyệt ra tay cứu giúp, thay mặt mấy trăm vạn dân chúng Bắc Mục, cám ơn ngươi, đến.”
Hé ra khuôn mặt hình chữ ‘quốc’, nhìn qua rất là uy vũ, Ung thân vương Da Luật Cực, lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Trùng hợp mà thôi, không nói cảm ơn.” Lưu Nguyệt thẳng thắn giơ lên cái bát to, cùng Da Luật Cực cạch một chén, một hơi uống cạn.
“Đối với ngươi là trùng hợp, đối với chúng ta lại là ân nhân cứu mạng, ha ha, đến, ngươi hợp ý ta, chúng ta cùng uống.” Đại tướng đệ nhị Bắc Mục, Lê Khoát cười lớn đi tới.
Trên thảo nguyên cực sảng khoái, hợp ý, thì cùng uống, không say không về, đó chính là huynh đệ tốt, đó chính là nể mặt.
Rượu vào chén liền cạn, Lưu Nguyệt chưa từng sảng khoái, giữa lều lớn dâng lên một cơn sóng trào.
Tất cả mọi người chen nhau kính rượu với Lưu Nguyệt, náo nhiệt cực kỳ.
Trong góc phòng, Âu Dương Vu Phi nhàn nhã ngồi nướng thịt dê, ngắm nghía con dao bóng loáng trong tay, khóe mắt khẽ cong.
Thiêu đao tử này cực mạnh, Lưu Nguyệt uống như thế, xem làm sao thu dọn tàn cục.
“Cay quá, cay quá.” Tiểu Hỉ Thước thấy Lưu Nguyệt uống dễ dàng, cũng bưng chiếc bát trước mặt lên uống một ngụm, ngay lập tức đỏ mặt, điên cuồng lè lưỡi.
“Phô trương.” Hoa Ngọc Long khinh bỉ nhìn Tiểu Hỉ Thước, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt phía trước, hạ giọng nói: “Nàng uống như thế, không sợ vết thương.”
Một đường đi thẳng, Lưu Nguyệt mới chỉ băng bó sơ sơ vết thương trên lưng, thế nhưng bọn họ thấy, toàn bộ tấm lưng đều bị cọ sát phá tan, rất nhiều máu, mặc dù là veets thương ngoài da, nhưng thực sự rất dọa người.
Âu Dương Vu Phi không hề nhìn Lưu Nguyệt, chậm rãi ăn thịt dê nướng, người này, còn kiên cường và cứng cỏi hơn so với tưởng tượng của hắn.
Lều lớn náo nhiệt.
“Thiền Vu, đừng khách sáo.” Ở chỗ khác, Tiêu thái hậu cao cao tại thượng, rất khách khí nói với Hung nô vương.
Chỉ là cái loại khách khí với tù nhân này, không có cũng được.
Hung nô vương nhìn lướt qua Tiêu thái hậu ung dung thản nhiên, ánh mắt đảo qua Lưu Nguyệt bị chúng tướng Bắc Mục xoay quanh, đột nhiên đứng dậy nắm lên hai vò rượu, đi về phía Lưu Nguyệt.
“Uống.” Một vò rượu mạnh ném lên trên án kỷ trước mặt Lưu Nguyệt, Hung nô vương vẻ mặt khiêu khích.
Rượu trên bàn xuất anh hùng, bản lĩnh cao mà không thể uống rượu, cũng là đồ bỏ đi.
Đây là quy tắc của thảo nguyên.
” Uống, uống với hắn, ai sợ ai.”
“Uống, say có chúng ta.” Chúng tướng giữa lều lớn ngay tức khắc chĩa mũi dùi vào hắn, cực kì kích động đứng lên.
Lưu Nguyệt nhìn Hung nô vương vẻ mặt khiêu khích, thảo nguyên của thời đại này nàng biết không nhiều lắm, nhưng thảo nguyên của thế kỉ hai mươi mốt nàng biết không ít.
Là nam nhân phải chấp nhận thử thách, quản chi ba hạ (?) tuy rằng nàng không phải nam nhân, nhưng nàng cũng không định ba hạ (?).
Từng bước đứng lên, một cước giẫm lên án kỷ trước mặt, Lưu Nguyệt vỗ vò rượu lớn, giơ lên trước mặt Hung nô vương, khóe mắt nghiêng nghiêng, tràn ngập sự khinh thường.
“Uống….” Quần chúng kích động.
Ngửa đầu uống hết, như rồng uống suối ngọt, rượu chảy ra, hương rượu nồng đậm nhẹ nhàng tràn ngập lều lớn, làm cho Tiểu Hỉ Thước còn không có uống đã ngã xuống, vẻ mặt đỏ ửng.
Một vò uống cạn, vẻ mặt Lưu Nguyệt ửng đỏ, dung nhan vốn đã khuynh thành tuyệt đẹp, được rượu phụ trợ, càng khiến người ta không dám nhìn, chúng tướng xung quanh không khỏi nuốt nước bọt.
“Tiếp.” Hung nô vương thuận tay ném, vò rượu vỡ tan, bên trong một giọt cũng không có, Lưu Nguyệt ngay lập tức liền vung tay hô to.
Bên cạnh ngay lập tức có người bưng rượu lên.
Không nói hai lời, chạm chén rồi uống, khí phách hào hùng như vậy đúng là chưa từng xuất hiện trên người Lưu Nguyệt, lúc ở thất quốc, nàng cũng chưa từng bộc lộ ra ngoài, cũng không có cơ hội để biều hiện.
Trong mắt Âu Dương Vu Phi, ánh mắt sâu thẳm.
Ngay từ đầu hò hét cổ động, đến bây giờ lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trong lều lớn đều trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt phía trước, rượu này mạnh bao nhiêu, bọn họ cực kì rõ.
Hơn hai vò rượu rồi, trời đất ơi, bọn họ chính là nam nhân cao lớn thô kệch, cũng khó uống nổi, Lưu Nguyệt này…. Thật mạnh.
Mùi rượu dâng lên, Hung nô vương một ngụm uống hết, lảo đảo một cái, buông lỏng vò rượu trong tay, vò rượu rơi xuống đất, khắp nơi toàn mảnh vỡ, vẻ mặt hồng như máu.
Lưu Nguyệt trái lại khuôn mặt vẫn ửng đỏ như trước, cầm vò rượu trống trơn, ra hiệu với Hung nô vương: “Tiếp tục.”
“Dừng, bản vương chịu thua.” Hung nô vương nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt không đổi, nắm mắt lắc đầu: “Ngươi nói điều kiện đi.” Hắn uống rượu vào không giữ nổi sự thanh tỉnh.
Vừa nói xong, quần thần im lặng xung quanh bỗng chốc la hét vang dội, cực kì hưng phấn.
Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn Tiêu thái hậu bên cạnh, ánh mắt thăm dò.
Quy tắc của thảo nguyên, ai bắt tù binh, nói ra tiền chuộc, lúc này nếu không muốn cùng Hung nô quyết chiến một trận, vậy nhất định phải thả Hung nô vương đi, xem tiền chuộc như thế nào.
Tiêu thái hậu thấy Lưu Nguyệt nhìn qua, liền nói ngay: “Theo ý ngươi là được rồi.”
“Bản vương thua ngươi, không phải thua Bắc Mục.” Ngay khi lời nói của Tiêu thái hậu vừa hạ xuống, Hung nô vương trầm giọng quát.
Lưu Nguyệt nghe vậy không thể không nhíu nhíu mày, nói như vậy tiền thưởng này sẽ không tốt lắm…
“Tỷ tỷ.” Ngay lúc Lưu Nguyệt trầm ngâm, cánh cửa lều lớn mở ra, Bắc Mục vương năm tuổi chạy vào, hướng về phía Lưu Nguyệt gọi một tiếng.
Mọi người trong lều lớn nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, vương bọn họ gọi người khác là tỷ tỷ, coi như ân nhân, vậy cũng…