Vương phi 13 tuổi - Chương 163

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Vài cái lên xuống, Lưu Nguyệt đã mở được một đường máu, phóng về phía vương trướng của Hung nô vương đang đứng sừng sững.
Hỏa hồng diệu kim, chớp mắt rồi tới.
Trước vương trướng màu vàng của Hung nô vương, vài tên hộ vệ ngay lập tức liền tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng trường thương trong tay đâm về phía Lưu Nguyệt đang phi tới.
Thượng trung hạ, thế tới ba phần, bao vậy phía trên, dưới và giữa của Lưu Nguyệt.
Trong lúc đó, Hung nô vương ngồi trên vương trướng màu vàng kia, cũng biến sắc, bàn tay nhanh chóng chụp về phía Bắc Mục vương bên cạnh, đồng thời, thân hình nhanh chóng lùi ra sau.
Mau, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe.
Đối mặt với mấy cây thương đangvây lấy mình, Lưu Nguyệt không những không tránh, trái lại điên cuồng vọt lên.
Hai tay quỷ mị giơ ra, bắt lấy hai binh sĩ bên cạnh đang hướng tới, ném về phía trường thương phía trước.
Máu tươi văng khắp nơi, mấy cây thương lập tức đâm trúng vào những người bị ném ra phía trước.
Cơ hội trong nháy mắt, Lưu Nguyệt tung cước, một cướ đá trúng vào binh sĩ đang bị đâm phía trước, mượn lực lơ lửng trong không trung, lộn mèo một cái, vượt qua đỉnh đầu mọi người.
Thị vệ bên người của Hung nô vương đang xông tới, lập tức giơ thương lên cao, liều mạng đâm về phía Lưu Nguyệt.
Ở giữa không trung, trường thương dưới thân nhanh chóng đâm tới.
Phía trước gần trong gang tấc chính là Hung nô vương.
Giữa hai quân là một mảnh khẩn trương tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng đỏ rực kia, tâm mọi người cũng đều nhảy lên.
Chủy thủ trong tay hướng về phía иgự¢, Lưu Nguyệt hoàn toàn không tránh trường thương đang đâm tới, không biết từ lúc nào đã đeo cái bao tay ngân bạch kia vào, ngược lại chặn ngang trường thương đang đâm tới.
Cùng lúc mượn lực vọt tới trước, mũi nhọn lạnh băng đảo qua, trường thương đâm tới phía sau Hung nô vương, bị Lưu Nguyệt một đao khảm thành hai nửa.
Xoay người rơi xuống đất, chủy thủ nhiễm đầy huyết sắc, đặt vững vàng trên cổ Hung nô vương, huyết sắc tí tách rơi xuống, bắn tung tóe khắp một mảnh vắng lặng như tờ.
Phía sau, hơn mười trường thương đã đâm đến phía sau lưng Lưu Nguyệt, gần như ᴆụng tới thịt trên lưng nàng, nhưng không ai có dũng khí làm bậy, tất cả quân binh Hung nô cũng không dám di chuyển nữa.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, mau đến mức chỉ như chớp mắt một cái, chỉ như hạt bụi bay qua.
Một thân lửa đỏ, vẻ mặt băng lãnh.
Lưu Nguyệt lạnh lùng đứng bên cạnh Hung nô vương, chủy thủ trong tay chặt chẽ đặt trên cổ hắn, vạt áo trên lưng rách rưới, một mảnh huyết sắc, máu thịt lẫn lộn, nhưng mà hơi thở sắc bén kia, lại khiến người ta giật mình, không dám coi khinh.
Da cừu màu đỏ tung bay trong gió, gió đông khắc nghiệt của phương bắc, thật lạnh, thật mạnh mẽ.
Giữa thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp của thượng tướng, dễ như lấy đồ trong túi.
“Thật đẹp.” Giữa một mảnh lặng ngắt, Âu Dương Vu Phi đứng sừng sững nơi xa, đuôi lông mày giơ lên, chậm ãi noói hai chữ, trong măt hiện lên chút tán tụng.
Gió lạnh dần dần nổi lên, khí thế mạnh mẽ.
“Ngươi là ai?” Hung nô vương thân hình dũng mãnh vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xanh xám.
Lướt qua vẻ mặt hung ác của Hung nô vương, Lưu Nguyệt quát lạnh: “Ngươi sẽ biết, đi.” Vừa nói, cổ tay vừa dùng sức trực tiếp buông hai cánh tay của hắn ra, nhưng lại khiến hắn không có sức phản kháng.
Đồng thời trầm giọng nói: “Đến đây.”
Bắc Mục vương năm tuổi đứng bên cạnh Hng nô vương, cũng giật mình, vừa nghe Lưu Nguyệt nói, lập tức xoay xoay túm chặt lấy Lưu Nguyệt, loonnj ngược lên lưng Lưu Nguyệt, đôi tay bị trói chặt gắt gao bám vào cổ Lưu Nguyệt.
Chủy thủ sắc nhọn, chút máu đỏ tươi trào ra, đỏ con mất.
“Buông vương của ta ra.” Đại tướng Hung nô chạy tới, vẻ mặt khó coi.
“Vậy còn phải xem thành ý của các ngươi, đi.” nắm lên Hung nô vương đang nửa ngồi trong vương trướng, Lưu Nguyệt túm về phía trước.
Vương Hung nô dũng mãnh, đứng lên còn cao hơn Lưu Nguyệt một cái đầu, nhìn kĩ thân hình khéo léo lả lướt của nàng.
Nhưng mà, dù khéo léo, nhưng lại khiến hai quân đang giao đấu, lặng im không tiếng động.
Chủy thủ đặt trên cổ Hung nô vương, đi qua nơi nào, quân binh Hung nô lập tức nhường đường, tránh ra tạo thành một con đường cho Lưu Nguyệt.
Giữa thiên quân vạn mã, thân ảnh đỏ rực kia làm người khác sợ hãi.
Bắc Mục vốn đau thương gần ૮ɦếƭ, lại thấy Lưu Nguyệt từ giữa quân đội Hung nô đi ra, nhất thời mừng rỡ.
Không cần Tiêu thái hậu phân phó, vài tướng lĩnh lao ra trước trân, đi về phía Lưu Nguyệt và tiếp lấy Bắc Mục vương.
Chỉ trong chỗ lát, vốn Hung nô đang chiếm thế thượng phong, tình thế xoay chuyển, trở thành tù nhân.
“Mời Thiền Vu tiễn ai gia một đoạn đường.” Tiêu thái hậu che lụa trắng trước mặt, nhanh chóng chạy lại, dù gì cũng là một nhân vật, chưa kịp xem tình hình con trai, lập tức mở miệng trầm giọng nói, vừa vung tay lên, mấy vạn binh mã Bắc Mục lập tức đứng dậy.
“Tiêu Thừa Anh, tốt, tốt.” Bị Lưu Nguyệt đè cổ, cảm nhận được lực lượng kinh người ở phía sau, Thiền Vu của Hung nô, nghiến răng nghiến lợi cũng không dám không tuân theo.
“Tránh ra.” Lưu Nguyệt thấy vậy bèn túm lấy Hng nô vương lên vương trướng màu vàng của Tiêu thái hậu Bắc Mục, đứng thẳng người, rống to về phía binh sĩ Hung nô phía trước.
VÀi tướng lĩnh phía trước, thấy vậy đồng loạt nhin fveef phía Hung nô vương.
“Tránh ra.” Hung nô vương vẻ mặt xanh mét nhưng rất trực tiếp, hét lớn một tiếng, cũng không làm bất kì chuyện mờ ám gì.
Chúng tộc trên thảo nguyên, trời sinh dũng mãnh, tính cách cực kỳ ngay thẳng phóng khoáng, thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có tâm địa lạt mềm buộc chặt.
Hơn mười vạn đại quân trong nháy mắt chừa ra một con đường, Tiêu thái hậu xông lên trước, áp tải Hung nô vương đi về phía trước.
Gót sắt hiển hách, xuyên qua thế trận, thoáng chốc đi ra xa.
Dày công bố trí bao lâu, mới có thể có cơ hội tốt để xâm lược, giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá hủy tất cả, toàn bộ quân lính Hung nô muốn tức điên lên.
Nhưng lại không có cách nào, chỉ có trơ mắt nhìn vương của mình rơi vào tay địch, đi xa.
Xuyên qua thảo nguyên, vượt qua sông băng.
Một ngày một đêm, nhanh chóng đi qua một trăm dặm.
Chạng vạng ngày thứ hai, xa xa khói bụi cuồn cuộn, vô số binh mã Bắc Mục thiết hắc như cuồng phong mà đến, cứu giá Bắc Mục vương, mà giờ đây đã đi vào trong biên giới Bắc Mục.
Cho dù không có Hung nô vương trong tay, Bắc Mục họ cũng không sợ Hung nô hắn huy động binh mã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc