Tiếng nói vừa dứt, văn võ bá quan lập tức cao giọng xác nhận, đám người vẻ mặt vui sướng, dưới chân lại nhanh chóng huy động lui xuống, tốc độ cực nhanh, mỗi người trông như đều luyện khinh công.
Toàn thân Lưu Nguyệt lạnh như băng, bọn họ cũng không phải là không trông thấy, sát thần này không thể chọc tức được.
“Đi, đi, Triệt nhi, Nguyệt nhi, đi cùng phụ vương.” Cầm tay Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch kéo Lưu Nguyệt đi lên phía trước, vẻ mặt cao hứng sải bước về hướng hậu cung.
Thấy vậy, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng không nói chuyện, hôm nay đoàn tụ, có chuyện gì để nói sau cũng không muộn.
Quần thần tham dự đại yến, không khí vui mừng tận trời.
Thiên Thần hoàng cung chỉ còn thiếu giăng đèn kết hoa, yến hội trải dài trước Càn Khôn điện,bao phủ toàn bộ quảng trường, các loại cao lương mĩ vị bày biện khắp nơi, thái giám cung nữ đi đi lại lại như nước chảy.
Giữa màn đêm, những cung nhân vũ nữ lả lướt múa hát cùng nghệ nhân diễn xiếc ảo thuật, chiêng trống vang trời, biểu diễn tuyệt luân, tất cả đều rất phấn khích.
Cả triều văn võ trọng thần, chén vơi lại đầy, vui vẻ ra mặt.
Người tới người đi hướng phía Hiên Viên Dịch và Hiên Viên Triệt ở trên cao cùng kính rượu, Dực Vương của bọn họ đã trở lại, Hiên Viên Triệt cũng rất cao hứng, ai đến cũng không hề cự tuyệt, toàn bộ yến hội phát ra tiếng ầm ĩ.
Lưu Nguyệt ngồi bên người Trần hoàng hậu, thấy vậy chậm rãi ăn này nọ, cũng cao hứng, nhìn Hiên Viên Triệt cao hứng, nàng không biết như thế nào, liền cảm thấy cao hứng, bên Hiên Viên Triệt luôn là nàng, nụ cười yếu ớt khó nhận ra, không hề ảnh hưởng đến quần tần đang huyên náo.
“Nguyệt nhi, con cuối cùng đã trở lại, ba năm không trở về thăm mẫu hậu, mẫu hậu cảm thấy rất ủy khuất nha.” Trần hoàng hậu vươn tay nắm lấy tay Lưu Nguyệt, vẻ mặt đều là ý cười.
Người khác sợ Lưu Nguyệt, nàng không hề sợ, ba năm không thấy nàng trở về, nay trở về một thân quốc sắc thiên hương, thật sự là càng xem càng thích.
“Vương thượng coi thường người?” Lưu Nguyệt nghe xong quay đầu nhìn Trần hoàng hậu, mi hơi trầm xuống: “Ta giúp xả giận giúp ngườ.” Nàng cũng thích mẫu thân của Hiên Viên Triệt, nếu đúng là do Hiên Viên Dịch coi thường nàng, nàng sẽ có biện pháp làm nàng hết giận.
Trần hoàng hậu nghe câu nói nhất thời cười nghiêng ngả, nắm chặt tay Lưu Nguyệt nói: “Đứa nhỏ này, vương thượng như thế nào có thể coi thường, xem nhẹ mẫu hậu, chính là không phát hiện được dung mạo chân thực cua con mà ủy khuất a.”
Lời nói làm ấm lòng Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhất thời tươi tỉnh mặt mày.
Trần hoàng hậu thấy vậy cười cười vỗ tay Lưu Nguyệt nói: “Lần này trở về liền đem đại hôn ban cho các ngươi, tiểu ngốc tử từ chỗ ૮ɦếƭ trở về, không quay về gặp cha mẹ trước, lại chạy đi gặp ngươi trước, nếu không sớm đại hôn, Triệt nhi khẳng định phải oán mẫu hậu là ta đến ૮ɦếƭ mất.” Dứt lời, cười nhìn Lưu Nguyệt.
“Cám ơn mẫu hậu.” Lưu Nguyệt nghe lời nói tuyệt không khách khí.
Nhóm quý phi ngồi bên cạnh cùng Trần hoàng hậu nhất thời nở nụ cười, Lưu Nguyệt thật đúng là rất thẳng thắn.
“Ngày đại lễ đã định vào cuối tháng, đến lúc đó trước tiên Dực Vương cùng Nguyệt nhi đại hôn, ta nghĩ một ngày sau đó nghênh đón Thất công chúa sắc phong thành thứ phi là tốt nhất, cho dù Tuyết Thánh quốc hùng mạnh hơn, vẫn phải phân chia địa vị rõ ràng, không thể để Nguyệt nhi của chúng ta phải chịu ủy khuất.” Tâm quý phi ngồi bên cạnh cười ngắt lời nói.
“Đúng, đúng, không thể để Nguyệt nhi của chúng ta chịu ủy khuất.” Bên cạnh mấy đại phi tần lập tức tiếp lời nói, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Mà Lưu Nguyệt vừa nghe lời ấy mặt mày tối sầm lại.
Trần quý phi thấy Lưu Nguyệt trầm mặt, lập tức nhẹ nhàng vỗ tay Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Nguyệt nhi, Triệt nhi sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Thiên Thần vương của chúng ta, phi tần chốn hậu cung sẽ không phải là con số ít, nhưng là, Nguyệt nhi, con lúc đó chính là hoàng hậu, tất nhiên vị trí ấy bất kì kẻ nào cũng không thể lay chuyển.
Trước kia mẫu hậu cũng đã nói qua, quốc gia chi mẫu cần trí tuệ cùng khí độ cường đại, Nguyệt nhi của chúng ta cũng không hề thua kém các hoàng hậu trước của Thiên Thần quốc, Nguyệt nhi con nói có phải hay không?”
Trong lời nói mềm nhẹ mang theo an ủi, mang theo thở dài, cũng mang theo kiêu ngạo.
Lời vừa nói xong, ánh mắt Lưu Nguyệt sắc lạnh thêm hai phần, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Ở một góc khác, Đề Đốc Cửu thành nâng giọng, hướng Hiên Viên Triệt cười lớn lấy lòng nói: “Vương gia thật sự là có phúc khí lớn, có Lưu Nguyệt Vương phi xuất sắc là chính phi, lại còn có Thất công chúa của Tuyết Thánh quốc là thứ phi, như vậy thật là phúc khí lớn, chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ một mình Dực Vương của chúng ta.” Dứt lời, cảm thấy rất nhiều tiếng cười “ha ha” khen tặng nổi lên.
“Ha ha, đúng, đúng.” Xung quanh quần thần lập tức cùng hưởng ứng, toàn bộ mọi người cực kỳ cao hứng phấn chấn.
Hiên Viên Triệt sắc mặt hòa hoãn vốn đang nâng chén, vừa nghe lời ấy, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, lạnh lùng đảo mắt qua đám quần thần đang ngồi xung quanh, một cỗ gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, làm cho người ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Chung quanh quần thần đang cao hứng phấn chấn, bị ánh mắt của Hiên Viên Triệt chiếu vào, lập tức rùng mình một cái, không khí vui thích lập tức đông cứng lại.
“Triệt nhi.” Thiên Thần vương Hiên Viên Dịch đang cao hứng, thấy vậy không khỏi buông chén, khẽ nhíu mày.
Không để ý đến tiếng kêu của Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt vẻ mặt nghiêm túc cùng quyết đoán đứng dậy.
Ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thần phía dưới, từng chữ từng chữ nói: “Một tháng sau đại hôn, các ngươi cứ theo lẽ thường chuẩn bị, phải tổ chức cực kỳ long trọng, bổn vương sẽ cưới vợ của bổn vương là Lưu Nguyệt vương phi, Vương phi duy nhất.”
Năm chữ cuối cùng nhấn mạnh, khắp nơi vang lên âm thanh cực kì rõ ràng truyền đến tai của mỗi người.
Toàn bộ triều đình Thiên Thần quốc, từ Hiên Viên Dịch, cho tới quần thần văn võ quần đồng thời nhất tề sửng sốt.
Vương phi duy nhất, ý tứ này?
Cách ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt một thân hắc hồng cực kỳ nghiêm túc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên vẻ tươi cười.
Tay áo bào vung lên, Hiên Viên Triệt đi nhanh lướt qua yến hội, đi tới vị trí Lưu Nguyệt đang ngồi, cổ tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng Lưu Nguyệt đứng lên, không chút e ngại hôn hai má Lưu Nguyệt, không cần nhìn bất kì kẻ nào, chỉ chuyên chú nhìn Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Suốt đời suốt kiếp này, ta chỉ cưới một người ! Chính là Lưu Nguyệt.”
Lời nói theo cơn gió mùa thu bay tản ra bốn phía, truyền tới tất cả mọi chỗ.
Thái giám cung nữ vốn đang bận rộn khắp nơi, quần thần đang đi lại vui đùa, tiếng người trên đài truyền xuống, toàn bộ tĩnh lặng.
Một mảnh yên lặng.
Giờ khắc này, tất cả thanh âm đều không còn, chỉ có tiếng gió thu thổi qua.
Hai mặt nhìn nhau, ngây ra như phỗng.
“Làm bọn họ hoảng sợ.” Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đám người vẫn còn ngây ngốc, hướng Hiên Viên Triệt nhếch khóe miệng, không phải chỉ là cưới một mình nàng thôi, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?
Một bên quay đầu nhìn Trần hoàng hậu vẫn không phản ứng gì, vừa thản nhiên lại vừa cực kì kiên định nói: “Ta rất keo kiệt, trượng phu của ta chỉ có thể có một mình ta.”
(ôi ! ta thích nhất đoạn này ! dù đoạn sau có lâm li bi đát thế nào ! chỉ cần như thế này là đủ )
Hiên Viên Triệt nghe vậy càng nắm chặt tay Lưu Nguyệt, xoay người hướng Hiên Viên Dịch cùng Trần hoàng hậu vẫn còn ngây ngốc nói: “Phụ vương, mẫu hậu, nhi thần đi đường mệt nhọc, cáo lui trước.” Dứt lời, kéo tay Lưu Nguyệt, nghênh ngang tiêu sái mà đi.