Tiếng nói vừa dứt, bốn thái giám lập tức từ phía sau đi lên, bưng vào một chén rượu, cả người hữu lực, đứng nghiêm trang trước mặt Trần quý phi.
Trần quý phi liếc mắt nhìn thoáng qua, nhận ra đây là rượu độc, một phương thức ban tử của cung đình.
(ngày xưa khi hoàng hậu, quý phi, nương nương, công chúa v.v… phạm lỗi gì, thường sẽ Gi*t ૮ɦếƭ bằng cách ép uống rượu độc hoặc cho một dải lụa trắng thắt cổ)
“Thỉnh quý phi nương nương ra đi.” Thanh âm lanh lảnh, giờ nghe có cảm giác âm trầm.
Trần quý phi thấy một màn này, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười, tiếng cười thanh thuý, lại tràn ngập oán hận khiến người ta không nói nên lời, mặt mày nàng giờ như điên cuồng máu tanh.
Một tay lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt đẹp sắc bén nhìn Liễu hoàng hậu đang đắc ý bên cạnh, lạnh như băng nói: “Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì ban tử ta?”
Liễu hoàng hậu nhìn Trần quý phi đột nhiên cười điên cuồng, cười lạnh nói: “Trần quý phi yêu con vô cùng, không chịu nổi cú shock mất đi Tam hoàng tử, uống thuốc độc tự sát, đây sao có thể nói là Bổn hậu ban tử?” Cười lạnh lùng, câu cuối nhuốm đầy vẻ đắc ý.
Trần quý phi âm trầm nhìn Liễu hoàng hậu, cười mỉa: “Còn chưa tới cuối trận, rốt cục ai thắng ai thua, không chắc được.”
Liễu hoàng hậu vừa nghe, mặt mày dựng thẳng, cười khẩy nói: “Nhi tử đã mất, ngươi dựa vào cái gì để tranh cùng Bổn hậu, Bổn hậu xem ngươi….”
“Liễu hoàng hậu, bản tướng quân tin tưởng, Thái tử điện hạ tuyệt đối không sống tới ngày mai.” Lời nói uy nghiêm cắt ngang lời Liễu hoàng hậu, đệ nhất võ tướng Thiên Thần quốc, Mộ Dung Vô Địch, chậm rãi đi đến, sau lưng, là con cháu Mộ Dung gia, tất cả đều nắm chặt νũ кнí trong tay.
Liễu hoàng hậu vừa nghe, sắc mặt nhất thời đại biến, chỉ tay vào Mộ Dung Vô Địch, nói: “Mộ Dung Vô Địch, ngươi dám tạo phản?”
“Không, bản tướng tuyệt đối trung thành với Thiên Thần vương triều, bản tướng hiện tại chỉ là tới tróc nã kẻ dám hạ độc thủ sau lưng Hoàng tử đương triều thôi.” Mộ Dung Vô Địch vừa dứt lời, Mộ Dung Kiên, Mộ Dung Trần phía sau, nhất tề chĩa kiếm kề cổ Liễu hoàng hậu.
Liễu hoàng hậu sắc mặt xanh mét: “Ngươi có chứng cớ gì? Mộ Dung Vô Địch, lá gan thật lớn, dám chĩa kiếm đe doạ Hoàng hậu đương triều, người đâu, bắt hắn cho Bổn hậu.”
Không ai động, không có âm thanh truyền đến, cái gì cũng không có, một mảnh yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, trăng rất đẹp, tròn trịa mà lạnh lùng, ánh trăng chiếu trên mặt đất, sáng dịu, thanh quý.
Trừ bốn thái giám giữa đại điện đang sợ run, không còn âm thanh nào khác.