Phiêu lưu lớn tương ứng với tiền lời nhiều, thành quả cùng sự liều lĩnh có quan hệ mật thiết với nhau.
Điểm này, nàng tương đương rõ ràng.
Chính là như vậy mà muốn, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhẹ nhàng cười, nắm tay Lưu Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, ta đi một chuyến đến Nam Tống quốc, nàng trước. . . . . .”
Một lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên im lặng không nói, nhìn Lưu Nguyệt trước mắt.
Lưu Nguyệt chưa nói gì, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, cứ như vậy nhìn, lại thấy Hiên Viên Triệt không nói hết lời đang nói, toàn bộ dừng lại.
“Nói mau.” Thấy Hiên Viên Triệt không nói nữa, Lưu Nguyệt lạnh lùng nói ra hai chữ.
Không tức giận, đúng là không tức giận, nhưng nếu Hiên Viên Triệt còn tiếp tục nói tiếp, nàng khó có thể khẳng định là nàng sẽ không nổi nóng, thật không dám cam đoan a.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt làm cho lưng người ta phát lạnh, trong lòng lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nửa ngày, lắc lắc đầu, bàn tay ôn nhu vuốt tóc Lưu Nguyệt, cười nói: “Nàng cùng đi theo ta, không quay về, được không ?”
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt vội vàng sửa lại lời định nói, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch một cái, lạnh lùng ném một câu: “Nghe vậy còn được.”
Nếu bởi vì nguy hiểm mà kêu nàng đi về trước, hắn một mình lên đường, chỉ cần hắn dám nói ra nói như vậy, xem nàng như thế nào cùng hắn tính sổ.
Quá khứ đã mất đi một khoảng thời gian ở bên nhau, nàng từ nay về sau sẽ không buông tay, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, bất luận phía trước là núi đao biển lửa, thiết huyết địa ngục, cũng nguyện đi chung một đường.
Nắm tay Lưu Nguyệt. Hiên Viên Triệt quay đầu đi nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Nổ nói: “Vậy hai ngươi . . . . .”
“Không đi.”
Chưa nói hết câu, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề như đinh đóng cột ném ra hai chữ.
Ba năm chưa nhìn thấy, lúc này mới vừa nhìn thấy đã sai khiến họ trở về, không đi, đánh ૮ɦếƭ cũng không đi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy mắt đỏ hiện lên tia tức giận, đè thấp thanh âm ném ra hai chữ: “Quân lệnh.”
“Đang ở bên ngoài, quân lệnh có thể không chấp hành.”
Lưu loát mà cùng lúc, giống như đã tập qua không dưới trăm lần.
Hiên Viên Triệt trợn mắt, ba năm không gặp, bọn họ dám không coi mặt mũi chủ nhân ra gì , có thần bảo hộ rồi, to gan lớn mật, dám cùng hắn cò kè mặc cả, hắn cũng không nhớ rõ thủ hạ của hắn, tập trung phản bác hắn trong lời nói, ngang nhiên cãi lại lời của hắn.
Sắc mặt trầm xuống, đang muốn phát hỏa, Lưu Nguyệt đột nhiên cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Quên đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cắn răng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta nhất định phải đi.”
Chậm rãi lắc lắc đầu, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt không quay đầu, nhưng là nàng biết Hiên Viên Triệt đang suy nghĩ, hắn không phải không có tâm, nhưng vốn là người thiết huyết lãnh khốc.
Hai người kia cùng thề sống ૮ɦếƭ đi theo, vẻ mặt, ánh mắt vô cùng lo lắng , không thể xem nhẹ.
Biết việc này nguy hiểm, cho nên, không tiếc vi phạm mệnh lệnh của Hiên Viên Triệt, cũng nhất định phải đi theo, thuộc hạ như vậy…
“Các ngươi tự mình thương lượng, kết quả phải có một người trở về.”
Trầm mặc nửa ngày, Hiên Viên Triệt không tiếng động thở dài một tiếng, hướng hai người ném một câu.
Phải có một người trở về, bản đồ sông núi, hắn không yên tâm để người khác mang về Thiên Thần Quốc.
Mộ Dung Vô Địch thấy vậy nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu bên tai Thu Ngân và Ngạn Hổ.
Vẻ mặt không hiểu, muốn nói rõ ràng lí do tại sao và vì cái gì mà nhất định phải có một người trở về, một lời nghe xong, nháy mắt hai mắt sáng lên, trên mặt hưng phấn như thế nào cũng không che dấu được.
Liếc nhau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nhất tề quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhất một bên vẫn không lên tiếng.
Đỗ Nhất vừa thấy cảnh này mặt lạnh trầm xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lưu Nguyệt biết Thu Ngân cùng Ngạn Hổ là một cặp phối hợp ăn ý , không khỏi cười cười nói: “Các ngươi chính mình quyết định, nửa canh giờ, quá hạn không chấp nhận.”
Dứt lời, cùng Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Vô Địch nhất tề đứng dậy, liền hướng bên ngoài tửu lâu đi đến.
Hiên Viên Triệt ở phía sau không nói gì, hiển nhiên là thời gian không nhiều lắm, tốc độ bọn họ phải nhanh hơn.
Phía ngoài Tà Vụ ngoại ô, lượng xe ngựa qua lại cực kỳ bình thường, dương liễu bay bay, mặt đất trải đầy cỏ xanh.
“Đi Nam Tống quốc?” Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt gật gật đầu: ” Nam Tống quốc thuộc vùng đất phía nam, quanh năm khí hậu nóng bức, chỉ có ở Ngàn Nãng Sơn mới có thể có hai vật kia.”
Ngàn Nãng Sơn, Lưu Nguyệt vừa nghe đọc tên nháy mắt hiểu được nơi bọn họ đang đi đến là nơi nguy hiểm cực kì.
Mấy năm nay nàng có tìm hiểu thông tin một chút, có nghiên cứu về thất quốc, đặc biệt là về vị trí địa lý cùng hiểm cảnh.
Ngàn Nãng sơn, khỉ thật, là cái núi quỷ quái nào vậy.
Trong trí nhớ của nàng , Ngàn Nãng Sơn nguyên lai là một rừng mưa nhiệt đới liên miên, ở Nam Tống quốc, rộng phải trên ngàn dặm, quanh năm ít vết chân người lui tới, cây rừng che khuất trời.
Nguy hiểm trong đó nàng không cần suy nghĩ nhiều cũng biết , rừng mưa nhiệt đới, bốn chữ này đã muốn đem tất cả nguy hiểm đều trưng bày ở trước mặt.
Chính là mười đi vào, nếu không phản ứng giỏi hoặc thông thạo địa hình thì ૮ɦếƭ cả mười.
Lưu Nguyệt khẽ thở dài dựa người vào vách đá, nàng có điểm hiểu được vì cái gì đám người Thu Ngân nghe thấy tên hai dạng đồ vật cần tìm, cùng thề sống ૮ɦếƭ, kiên định phải đi cùng .
Rừng mưa nhiệt đới, thật tốt, hồi đáp trả ân tình hải đảo thật đúng là không cao, thực không cao.
“Nguyệt nhi, thật sự không sợ hãi?” Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt vừa nghe Ngàn Nãng sơn, khẽ biến sắc mặt, không khỏi nhẹ nhàng cười vỗ vỗ tay Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt nghe tiếng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt đáp một câu: “Chàng không biết là Ngàn Nãng Sơn có nhiềumãnh thú lắm à?”
Hiên Viên Triệt không nghĩ Lưu Nguyệt sẽ nói như vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu nói: “Rừng rậm chắc chắn sẽ có mãnh thú, từ xưa đã là việc đương nhiên, không cần sợ hãi.”
Lưu Nguyệt nghe lời nói ánh mắt càng trở nên ôn nhu, quả nhiên, chỉ biết là nguy hiểm, lại không biết rằng rốt cục nguy hiểm đến mức nào, Hiên Viên Triệt không biết sự lợi hại của rừng mưa nhiệt đới a.
“May mắn chàng có ta, nếu không, chỉ có chờ cho người đi nhặt xác, không, thi thể cũng không còn.” Càu nhàu một câu.
“Con nhóc này dám trù ẻo ta.” Thân đầu ngón tay thật mạnh gõ trán Lưu Nguyệt một cái, Hiên Viên Triệt như có như không nói.
Đi cùng Lưu Nguyệt như vậy , cảm giác quả thật rất tốt, bất quá, hắn khi nào biến thành kẻ vô dụng trong lòng nàng như thế ? Hắn như thế nào lại không biết.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nói nhiều, nhướng mày cười, người hơi nhón lên … hôn Hiên Viên Triệt một cái , hai người liên thủ, địa ngục cũng có thể đi vào, còn quản một rừng mưa nhiệt đới?
Bên cạnh Mộ Dung Vô Địch vẫn không lên tiếng, rồi đột nhiên nhìn thấy, nhất thời trợn mắt lên, vội vàng xoay đầu qua chỗ khác.
Cháu gái hắn, từ lúc nào táo bạo như vậy, ân, không, không phải táo bạo, phải gọi là thoáng mới đúng.