Mười bốn tháng bảy
Bên trong phủ Vương Thượng thư, Vương Duẫn nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đôi môi trắng bệch. Trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: "Dạ tiểu thư, Dạ tiểu thư. . . . . ."
Vương Thượng Thư nhìn đứa con trai duy nhất của mình trúng độc không nhẹ, nha hoàn bên cạnh không ngừng đổi khăn lông trên trán hắn, Vương Thượng Thư thở dài, cho dù mặt mũi lão già này ông cũng không cần, ông cũng phải đến đó thử một lần.
Vương Thượng Thư đi tới tướng phủ, nhấc màn cửa xe ngựa lên, nhìn cửa lớn tướng phủ, thật tâm mà nói. Ông đối với Dạ Nguyệt Sắc ấn tượng không tốt, mặc dù nàng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Dạ tướng gia. Nhưng, tiểu tử ngốc nhà ông, Vương Thượng Thư thở dài, coi như tấm mặt mo này không cần, ông cũng muốn đi thử một chút,tìm Dạ tướng trò chuyện một chút...
Xuống xe ngựa, Vương Thượng Thư rảo bước đi về phía cửa phủ thừa tướng, lúc này một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa tướng phủ, trên xe ngựa đi xuống một nam tử quần áo sáng trắng, mặt như hoa đào, nơi khóe mắt có một nốt ruồi chu sa, hồng đẹp đẽ. Ngón tay trắng nõn vén màn che xe ngựa lên, nắm lấy một bàn tay trắng nõn khác, nào ngờ nàng kia cũng không có dựa vào nam tử, từ trên xe ngựa liền tự nhảy xuống.
Người này không phải là là thiên kim nhà Dạ Tướng thì là ai, Dạ Nguyệt Sắc. Vương Thượng Thư chỉ cảm thấy nam tử cúi đầu hướng về phía nàng kia nói một câu gì đó, mặt cô gái nhất thời đỏ bừng.
Thấy cảnh này, Vương Thượng Thư phất tay áo, đã sớm nghe nói Dạ Nguyệt Sắc lưu luyến si mê Tứ hoàng tử, hôm nay lại cùng Cẩm Nguyệt Vương lôi kéo không rõ, ông tuyệt đối sẽ không cho Duẫn Chi cưới Dạ Nguyệt Sắc. Ông xác định tiểu thư Lan gia không tệ, mặc dù là con gái của một thương nhân, nhưng là có tri thức hiểu lễ nghĩa, đẹp cả trong lẫn ngoài, so với Dạ Nguyệt Sắc không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần! Vương Thượng Thư tức giận phất tay áo, đi lên xe ngựa rời đi. . . . . .
"Sắc Sắc, nhớ luyện tập nhiều hơn. . . . . ." Nguyệt Vô Thương sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi cong cong, nụ cười vui vẻ trong mắt lưu động thành vẻ cưng chiều.
Dạ Nguyệt Sắc nghĩ tới tình cảnh bị áp bức, nhìn đầu ngón tay ửng đỏ, trên mặt do cáu giận đến mức nổi hồng. Hôm nay nàng chẳng qua là nghĩ chơi xấu không muốn luyện đàn, kết quả, yêu nghiệt này lại, lại. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc bi phẫn nghĩ mà muốn đập đầu ૮ɦếƭ.
"Biết, biết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đáp: "Nguyệt Nguyệt, thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về sớm đi. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc chuyển đôi mắt, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói.
Nguyệt Vô Thương buồn cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hắn không phải là nhân lúc nàng chơi xấu mà thưởng nàng một chút sao! Trong mắt nụ cười sâu hơn, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc như trút được gánh nặng chạy vào tướng phủ.
Cước bộ không ngừng chạy thẳng tới viện của Phong Hồi Tuyết, liền kêu: "A Tuyết, a Tuyết, huynh có ở đây không . . . . . ."
Không thấy có người trả lời, Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa phòng Phong Hồi Tuyết ra, tìm khắp nơi một lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Hồi Tuyết. Ngay sau đó chạy đi tìm cha nàng.
Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng chạy vào, hồ ly cười cười, "Sắc Sắc, hôm nay cùng A Tuyết chơi như thế nào?"
"Huynh ấy vẫn chưa trở lại sao?" Dạ Nguyệt Sắc có chút kinh ngạc hỏi, nàng vốn còn muốn tìm a Tuyết chỉ điểm cho nàng một chút kỹ thuật đàn, Dạ Nguyệt Sắc lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.
Dạ Thiên vội vàng đi tới kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ân cần hỏi han: "Sắc Sắc, cùng A Tuyết thất lạc nhau sao? Không sao, nói không chừng qua không bao lâu nữa hắn không tìm được con, sẽ trở lại thôi mà!"
Dạ Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, ngượng ngùng nói với Dạ Thiên: "Phụ thân, cha bận rộn rồi. Con đi luyện đàn đây. . . . . ."
Dạ Thiên nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, nữ nhi bảo bối cuối cùng cũng đã thông suốt, mặt vui mừng nhìn Dạ Nguyệt Sắc rời đi, cũng đã tiến bộ hơn rồi, không tệ không tệ!
. . . . . .
Trên Đàn Sơn, cây cối um tùm. Sau cơn mưa bùn đất có mùi thơm ngát, con đường nhỏ rải đá xanh xanh, ven đường cỏ xanh mang theo những giọt sương, sâu trong Đàn Sơn, mơ hồ truyền đến thanh âm chuông mõ vang xa.
Cả Đàn Sơn đều là biến ảo như tiên cảnh. . . . . .
Khói trà lượng lờ, trên không trung là sự tĩnh mịch của chốn cửa phật. Phong Hồi Tuyết bưng ly trà khói lượn lờ, đặt ở khóe miệng nhấp một ngụm.
"Vật Ngôn đại sư!" Phong Hồi Tuyết để ly trà trong tay xuống, cười ôn hòa nói, "Nước mưa dùng để pha trà, tất cả vừa tốt vừa có ích! Trà Long Tỉnh dùng nước mưa, hương trà không dứt!"
"Thí chủ quá khen!" Vật Ngôn đại sư uống một ngụm trà, cười tựa như phật Di Lặc, nhìn thiếu niên Phong Hồi Tuyết trước mặt, không chút để ý nói một câu: "Thí chủ mới vừa hỏi lão nạp vấn đề có liên quan đến ‘ Thiên Nhật Hồng’ , lúc này có thể có chút manh mối rồi?"
Phong Hồi Tuyết nhìn lá trà trong ly trà, trà là dương, nước mưa là âm, nước mưa hòa với lá trà, âm dương hòa hợp!Khuôn mặt Phong Hồi Tuyết Hơi cười, hướng về phía Vật Ngôn đại sư thi lễ một cái, "Đa tạ đại sư!"
Vật Ngôn đại sư chỉ cười không nói, nhìn Phong Hồi Tuyết nhàn nhạt nói một tiếng: "Âm dương hòa hợp, âm dương cũng tương khắc. . . . . . Thí chủ nếu hiểu, nhất định bình yên. . . . . ."
Phong Hồi Tuyết hướng về phía Vật Ngôn đại sư thi lễ một cái, phi thân lao về hướng chân núi.Thân ảnh màu xanh của hắn chỉ chốc lát liền biến mất khỏi Đàn Sơn.
Trong Tướng phủ một khúc Phượng Cầu Hoàng đứt quãng bay ra, kỹ xảo cứng ngắc, nhưng ngược lại mang theo vài phần ý vị! Phong Hồi Tuyết vừa trở về Tướng phủ liền nghe thấy tiếng đàn hòa tiếng chim, khẽ nhíu nhíu mày. Ngay sau đó cười ôn hòa đi về hướng viện Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Cầm trong tay, nhắm mắt nhớ lại bộ dạng Nguyệt Vô Thương đánh đàn một chút, trong đầu đều là hình dáng ngón tay người nọ quét qua dây đàn , khóe miệng dâng lên một chút ý cười, giống như đàn dưới tay nàng chính là tay của người kia. tiếng đàn rất là lưu loát từ đầu ngón tay từ từ tràn ra.
Lúc Phong Hồi Tuyết tới đã thấy Dạ Nguyệt Sắc từ từ nhắm mắt, đầu ngón tay lay động trên dây đàn, lông mi thật dài ở trên khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.
Trong mắt không tự chủ xuất hiện một nụ cười ôn nhu cưng chiều, đợi khi tiếng đàn triền miên kia bay vào lỗ tai. Nụ cười trên mặt Phong Hồi Tuyết cứng lại, khẽ nhíu nhíu mày, ngây ngốc đứng tại chỗ, đến tận khi một khúc đã đàn xong, dư âm vẫn còn vang vọng. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc mở mắt đã thấy Phong Hồi Tuyết đứng ở cách đó không xa, vui sướng từ cầm đài chạy về phía Phong Hồi Tuyết, kéo tay áo Phong Hồi Tuyết, "A Tuyết, huynh đã trở lại!"
Phong Hồi Tuyết nở nụ cười ôn nhuận như gió xuân tràn ra khắp khuôn mặt tuấn dật, ôn nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Ừ! Tài đánh đàn của Nguyệt Sắc đã tiến bộ!"
"Thật sao?" Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nhìn Phong Hồi Tuyết, "Cũng là nhờ công lao của A Tuyết dạy tốt quá thôi!" Dạ Nguyệt Sắc thu hồi vẻ mặt hưng phấn nhìn Phong Hồi Tuyết.
Phong Hồi Tuyết cưng chiều cười một tiếng, đương nhiên sẽ không vạch trần tiếng đàn triền miên mang theo một chút sắc sảo như thế hoàn toàn không phải phong cách của hắn.
"Sắc Sắc, sinh nhật 18 cũng sắp đến rồi, nàng muốn quà tặng gì?" Phong Hồi Tuyết ôn nhu hỏi, Dạ Nguyệt Sắc mờ mịt, nàng không biết sinh nhật Dạ Nguyệt Sắc thời đại này.
Phong Hồi Tuyết thấy bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc mê mang, cưng chìu mà cười cười: "Hôm đó cũng là tết Nguyên tiêu, Nguyệt Sắc có thể chọn hai món quà tặng. . . . . ."
Tết Nguyên tiêu, mười bốn tháng bảy. Âm dương hòa hợp. Phong Hồi Tuyết nhíu nhíu mày, dường như có thứ gì đó xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức làm cho hắn bắt không được. . . . . .
Ta không cho phép! !
Hiện nay kinh thành ngoại trừ những quan văn cổ hủ đều đang nhốn nháo bởi một sự kiện vô cùng lớn, chính là chuyện nữ nhi Lan viên ngoại thương gia buôn bán tơ lụa lớn nhất kinh thành ném tú cầu, đã ném trúng vào con trai độc nhất của Vương Thượng Thư – Vương Duẫn. Mà lúc ấy, Vương Duẫn lại đem tú cầu ném cho Lan viên ngoại, nói không muốn lấy Lan tiểu thư.
Lúc ấy bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, mưa to đổ xuống, Lan tiểu thư chạy vào trong mưa. Mà Vương Duẫn cũng liền chạy đi Tướng phủ. Tất cả mọi người rối rít nghị luận, chuyện vui của Lan gia cùng Vương gia khi nào thì làm, hay là sẽ vì vậy mà không thành!
Mãi cho đến khi Vương thượng thư thông báo sau ba ngày nữa sẽ chính thức cử hành hôn lễ, cũng đã sai người mang sính lễ, lễ hỏi chính thức đến Lan phủ.
Mà lúc này rất là quái dị là, hai đương sự lại đều nhiễm phong hàn, bị bệnh liệt giường, nhưng mà cha mẹ hai nhà cũng không hề có ý niệm hủy bỏ hôn sự.
Cho đến tận ba ngày sau, Vương Lan hai nhà giăng đèn kết hoa, lại còn dán đầy chữ hỉ màu đỏ, vô cùng hân hoan.Khi đến thời gian rước dâu, Lan viên ngoại mặt lo lắng nhìn khuê phòng nữ nhi, hỏi: “Tiểu thư chuẩn bị xong chưa?”
Trong khuê phòng, Lan Nhược Hi thần sắc vẫn còn có chút bệnh, tuyệt vọng cầm lược, chải mái tóc dài của mình, nha hoàn bên cạnh thấy thế, bắt đầu thay quần áo cho tiểu thư.
Mà Vương Phủ, Vương thượng thư đang dẫn theo một đám người đi tìm Vương Duẫn khắp nơi, đã sắp lật tung cả Thượng thư phủ lên mà vẫn không thấy Vương Duẫn, Vương thượng thư nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó liền nghĩ ra phương hướng mà Vương Duẫn có thể đi, liền sai người đi đến Tướng phủ tìm Vương Duẫn về bái đường thành thân.
Bên ngoài Tướng phủ, Vương Duẫn thần sắc nhợt nhạt bệnh tật, trông mòn con mắt, mãi cho đến khi thấy thân ảnh mà ngày đêm mong nhớ xuất hiện ở cửa Tướng phủ, trên mặt mới khẽ nở nụ cười.
“Dạ tiểu thư!” Vương Duẫn có chút kích động chạy đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, cả người có phần hơi lúng túng, đôi tay không biết nên đặt ở nơi nào, nội tâm càng thêm thấp thỏm vạn phần, ngũ vị* lẫn lộn!
* Ngũ vị : Ngọt , chua , cay , đắng , mặn.
“Duẫn Chi!” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng gọi Vương Duẫn một tiếng, cũng không biết phải nói thêm gì.Chuyện tình cảm ૮ưỡɳɠ éρ không được, nhưng mà lúc này, ngày thành thân của người ta lại không đi bái đường, chạy đến tìm nàng, lúc này nói điều gì với hắn cũng là một loại không được tôn trọng.
Ánh mắt của Vương Duẫn chua chát, hắn biết nàng đối với hắn là thích không phải là yêu, nhưng mà vẫn khống chế không được tim của mình. Hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn nói lời tạm biệt với nàng.
Vương Duẫn đem một cái túi gì đó từ trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ nhận lấy, dưới cái nhìn của Vương Duẫn mở ra, chỉ thấy bên trong túi toàn là bạc, chín trăm lượng không hơn không kém!
Vương Duẫn trên mặt hiện lên ý cười mơ hồ, đó là nụ cười bị tình yêu ăn mòn từng ngày mà có. Nhớ tới hôm đó cũng là ở chỗ này, cô gái thẹn thùng hỏi hắn có phải hay không đưa sính lễ, hắn ước ao bao nhiêu ngày đó đúng là đưa sính lễ, nếu vậy thì bây giờ hắn cũng không có tiếc nuối nhiều như vậy.
Nghịch ngợm mà cười cười đoán trong túi áo hắn có bao nhiêu bạc, sau đó hắn liền thiếu nàng chín trăm lượng.Bắt đầu từ khi đó, hôm nay cũng là kết thúc viên mãn.
“Dạ tiểu thư đây là chín trăm lượng bạc hôm đó Duẫn Chi nợ nàng . . . . . .” Vương Duẫn đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười bi thương, vẻ mặt sáng lạn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hắn cũng không có nhắc lại chuyện này, chỉ là để như vậy để giữa bọn họ có một chút liên lạc như vậy.
“Duẫn Chi. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc hơi nhíu mày nhìn Vương Duẫn, đột nhiên cảm thấy bạc trong tay vượt xa sức nặng vốn có của nó, nặng trịch ở trên tay, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy lòng thắt chặt lại.
“Gặp lại sau, Nguyệt Sắc. . . . . .” Vương Duẫn hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cười một tiếng, sau đó xoay người bước chân nặng nề, từng bước từng bước hướng về phía trước mà đi, chỉ còn lại bóng dáng của hắn rơi lại trên người Dạ Nguyệt Sắc, trong nội tâm Dạ Nguyệt Sắc run lên, không tự chủ mà nghiêng người đi, bóng dáng cô đơn của người nọ đổ dài trên mặt đất, phảng phất giống như có thanh âm vỡ tan của nó.
Dạ Nguyệt Sắc cũng không có nhìn thấy một giọt lên nam nhi rơi nát trên mặt đất. Vương Duẫn từ từ biến mất ở trong tầm mắt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bạc trong tay, đột nhiên cảm thấy chua xót, từ trong lòng bốc lên đến chóp mũi, sau đó đến mắt.
Sau đó ngồi chồm hổm xuống, đầu tựa vào giữa hai chân trong lòng không biết vì sao lại rất khổ sở.Tất cả những cảnh đó cũng đã rơi vào tầm mắt một người đứng tại chỗ rẽ trong Tướng phủ, hơi nhíu nhíu mày, thở dài, cuối cùng cũng bước nhanh về phía người đang ngồi ngoài cửa kia.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh người kia, đưa tay vòng qua bả vai Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy mùi hương quen thuộc, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nghiêng mình, liền nhận thấy người phía sau cứng ngắc, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng càng thêm khổ sở mâu thuẫn. Thanh âm buồn buồn phát ra từ giữa hai chân: “Nguyệt Nguyệt, ta khó chịu!”
Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt cũng liền thu hồi lại vẻ cứng ngắc, khóe miệng nâng lên một đường cong tự giễu, nàng kháng cự hắn!Trong mắt đen sậm thêm vài phần, vươn cánh tay dài ra, kiên định không chấp nhận để Dạ Nguyệt Sắc kháng cự xoay người, ôm vào trong lòng.
Thanh âm ôn nhu mang theo biếng nhác trầm thấp đặc biệt, ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: “Ta biết mà!” Ôn nhu vỗ vỗ sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, tiếp tục nói: “Nàng khổ sở ta đều biết! Ta ở đây!”
“Duẫn Chi nhìn qua thực là thương tâm!” Thanh âm Dạ Nguyệt Sắc buồn bực ở trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương nói.
Lúc này hai người đều đang ngồi trên mặt đất, tư thế thực là khó nhìn, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đứng lên, thanh âm trước sau như một ôn nhu, “Vậy nàng thương hắn sao?”
Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, kiên định nói ra: “Không!” . Không hề do dự trả lời khiến một tia sầu lo cuối cùng trong mắt Nguyệt Vô Thương biến mất.
“Nếu như nàng không phải thương hắn, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ thương tâm, đau dài không bằng đau ngắn, Sắc Sắc. . . . . .” Nguyệt Vô Thương ôn hòa đối với Dạ Nguyệt Sắc nói, ở góc cửa Tướng phủ một vạt áo màu xanh nhạt theo làn gió khẽ lay động, lại vẫn cô đơn như vậy.
“Nhưng ta còn rất khó chịu!” Dạ Nguyệt Sắc vùi đầu trong Ⱡồ₦g иgự¢ Nguyệt Vô Thương nói. Vẻ mặt Vương Duẫn hôm nay làm cho Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hốc mắt chua xót.
Nguyệt Vô Thương cảm thấy trước иgự¢ một mảnh nóng rực ẩm ướt, nhẹ kéo Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài một chút, nâng đầu Dạ Nguyệt Sắc lên, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, ngón tay trắng nõn thon dài đem nước mắt nơi khóe mắt kia lau sạch.
Vì người khác mà lại rơi nước mắt, nóng bỏng đậu trên đầu ngón tay Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương đem giọt nước mắt kia giữ tại ở trong tay, sâu kín nói: “Vậy Sắc Sắc khổ sở là vì cái gì, là do Vương Duẫn cưới Lan Nhược Hi?”
Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn đôi môi, Duẫn Chi hắn không thích Lan tiểu thư! Nguyệt Vô Thương híp mắt, sâu kín nói: “Tú cầu kia là ta ném cho Vương Duẫn , nếu Sắc Sắc đối với lần này khó có thể quên được, không muốn Vương Duẫn cưới nàng ta, vậy ta đi. . . . . .”
Nói xong cũng đã muốn xoay người, Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi dưới, kéo tay Nguyệt Vô Thương lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nguyệt Vô Thương, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh muốn rơi nhưng không rơi, bộ dạng ủy khuất. Tròng mắt sóng gợn lăn tăn nhìn sắc mặt tên yêu nghiệt u oán, ủy khuất vô cùng.
Khẽ nhíu mày, mặt u oán, sâu kín nói: “Thừa dịp bây giờ còn sớm, còn chưa kịp bái đường. . . . . . Sắc Sắc, mau buông tay!”
Nguyệt Vô Thương tiếp tục rót vào liều thuốc kích thích, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nước mắt đều sắp rớt ra rồi, trong lòng có chút không đành lòng, nếu như lúc này không làm như vậy, không biết nàng sẽ rối rắm bao lâu, vì vậy hơi giật giật cánh tay. Dạ Nguyệt Sắc lại đem tay Nguyệt Vô Thương cầm thật chặt, nước mắt cuối cùng từ trong mắt rơi ra.
Cắn cắn đôi môi, lớn tiếng hướng về phía Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc quát: “Ta không cho phép!”
Trong mắt Nguyệt Vô Thương nụ cười như hoa đào nở, sâu kín hỏi một tiếng: “Tại sao?”