Loạn chút là Uyên Ương Phổ
Sắc trời ảm đạm, chim ríu rít rủ nhau về tổ, ở trong màn đêm có vẻ cực kỳ rõ ràng. Dạ Nguyệt Sắc mở mắt, nhìn lướt qua bốn phía, thế nhưng phát hiện cha nàng ngồi ở bên giường, sắc mặt của bốn vị mẫu thân có chút ngưng trọng nhìn nàng. Trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, chẳng lẽ những chuyện kia đều chỉ là một giấc mơ?
"Phụ thân, sao cha lại ở chỗ này? Con đang ở đâu vậy?" Dạ Nguyệt Sắc vuốt ve đầu có chút căng đau, sờ sờ y phục sạch sẽ trên người mình, chẳng lẽ thật sự là đang nằm mơ?
"Sắc Sắc, con đang ở trong nhà!" Dạ Thiên khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mặt tràn đầy quan tâm, "Sắc Sắc, ngủ thật lâu, đứng lên ăn một chút gì đi con!"
Tứ nương ở một bên, đem một chén canh bổ đun nhỏ lửa , bưng cho Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, còn nóng, con uống mau đi."
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt kỳ quái của bọn họ, ngơ ngác hỏi: "Không phải con đã đi Dã ngoại ở Hương Sơn sao?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn mặt cha nàng liền biến sắc, nghi ngờ hỏi: "Con không phải đang ở Cẩm Nguyệt Vương phủ sao, về nhà lúc nào thế ạ?"
"Cái đó, Sắc Sắc a, Cẩm Nguyệt Vương phủ gần đây bề bộn nhiều việc, Vương gia bảo người đưa con trở về!" Dạ Thiên đột nhiên cười nói: "Con ăn ngay đi, con đã ngủ hết một ngày, nhất định đói bụng lắm rồi!"
"Hắn đã tỉnh rồi hả ?" Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, "Vậy con đến đó thăm hắn!" Vừa nói vừa từ trên giường bò dậy.
"Sắc Sắc. . . . . ." Dạ Thiên đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc về trên giường, vừa nói: "Vương gia mới vừa tỉnh, thân thể khẳng định không thoải mái, nhất định vẫn còn đang nghỉ ngơi, con đến vẫn không gặp được ngài ấy đâu, hơn nữa rất nhiều ngự y trong hoàng cung đều đến Vương Phủ, thái hậu nương nương cũng đến đó, , bề bộn nhiều việc rất hỗn loạn, con hãy ngoan ngoãn ở nhà đi con!"
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, tựa như tin không phải là tin nhìn Dạ Thiên, Dạ Thiên ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: "Phụ thân có bao giờ thì lừa gạt con không!"
"Sắc Sắc, ăn ít đồ trước đi!" Tứ nương đem canh đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, lúc Dạ Nguyệt Sắc cúi xuống ăn canh, cau mày nhìn Dạ Thiên một cái.
Trong súp tăng thêm thuốc an thần, hơn nữa một ngày thần kinh khẩn trương kinh sợ quá độ, khóc thút thít Dạ Nguyệt Sắc lại cảm thấy nặng nề buồn ngủ, vừa buông lỏng xuống, đã tựa vào trên giường ngủ thi*p đi.
"Lão gia, ông nói Sắc Sắc có phải thích Cẩm Nguyệt vương gia hay không?" Nhị nương thấy Dạ Nguyệt Sắc ngủ thi*p đi, đến gần bên cạnh Dạ Thiên, lo lắng hỏi.
"Ta làm sao biết!" Dạ Thiên nhíu mày một cái, "Ta cảm thấy được tiểu tử Phong gia vô cùng tốt, tướng mạo đường đường, cùng bảo bối Sắc Sắc nhà mình rất xứng đôi!"
"Thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia không tồi á..., hôm nay cũng liều mình cứu Sắc Sắc. . . . . ." Tam nương mặt hào khí nói: "Thi*p thấy Sắc Sắc lấy thân báo đáp cũng có thể. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt Dạ Thiên quăng tới dọa trở về, tam nương yếu ớt nói: "Chẳng qua Cẩm Nguyệt vương gia một người bệnh hoạn quanh năm, Sắc Sắc gả cho hắn. . . . . ."
Đây cũng là điều mà Dạ Thiên lo lắng, cho dù gả cho dân chúng bình thường, không bệnh không đau, an toàn sống qua cả đời, nhưng. . . . . .
"Không được, về sau không thể để cho Sắc Sắc gặp Cẩm Nguyệt vương gia nữa. . . . . ." Râu mép Dạ Thiên vểnh lên, mặt kiên định nói ra: "Tiểu tử nhà họ Phong rất tốt, ta sẽ chọn ngày tác hợp cho bọn họ, ta cũng thật mong sớm ngày bồng cháu!"
"Nếu không chịu chỉ cần một nhúm mê tình hương?" Ngũ nương khoát khoát bàn tính trong tay, mặt đắc ý nói: " Dược phòng của chúng ta có rất nhiều hàng tích trữ. . . . . ."
Dạ Thiên rất nghiêm túc suy tính vấn đề này, ngay sau đó cười một tiếng, hắng giọng chờ nói: "Đây thật là biện pháp tốt!"
"Như vậy không tốt lắm đâu!" Tứ nương cau mày nhìn hai người đang có âm mưu xấu xa, lắc đầu một cái!
Bị nhắc đến, Phong Hồi Tuyết lúc này đang cau mày lật sách thuốc, ngón tay trắng nõn đè trán một chút, một tay không ngừng lật trang sách, không tìm thấy thứ mình cần, tâm tình càng phát nặng nề, nhắm mắt trầm tư.
"Cúc bách nhật" chính là bí dược của hoàng thất, chí dương chí liệt. Năm đó mẫu thân của Nguyệt Vô Thương , cũng chính là công chúa Vũ Hóa Vân Bắc Mạc phái đến hòa thân, lúc mang thai Nguyệt Vô Thương bị phi tần khác xuống tay hạ độc"Cúc bách nhật", sau khi sinh hạ Nguyệt Vô Thương liền ૮ɦếƭ đi trong cơ thể một nửa độc tố "Cúc bách nhật" di truyền cho Nguyệt Vô Thương.
"Thiên Nhật Hồng" vốn là kịch độc hoàng thất dùng để bí mật xử țử çɥñğ phi, tương truyền không có giải dược. Nhưng Phong Hồi Tuyết nhíu mày, vạn vật tương sanh tương khắc, nhất định sẽ tìm được giải dược .
Ngón tay nhanh chóng đảo tìm trong sách thuốc, đọc nhanh như gió, nhưng lật rất nhiều sách thuốc, tra từng từ, đừng nói tìm được giải dược của cúc bách nhật, ngay cả mấy chữ Thiên Nhật Hồngcũng không hề xuất hiện qua.
Nguyệt Sắc! Tuyết ca ca cũng chỉ có thể giúp nàng làm nhiều như vậy. Phong Hồi Tuyết không khỏi nhớ dến lúc còn bé, bên cạnh mình luôn có một cô bé nhỏ nhắn hay cười luôn lẽo đẽo theo sau, luôn gọi hắn là "Tuyết ca ca" . Bởi vì nhớ lại, nụ cười trên mặt càng thêm trở nên ôn nhu, nụ cười ấy như gió xuân, trong phút chốc tràn đầy ấm áp lãng mạn.
Khi nghĩ đến sau khi hồi kinh, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc, nàng gọi hắn là "Mỹ nhân ca ca" , về sau, thì gọi hắn"A Tuyết" , Phong Hồi Tuyết đè nén trong lòng hơi đau , hàng mày kiếm cau lại.
Có phải là đã bỏ lỡ nhau rồi hay không. . . . . .
Ngay sau đó thoải mái cười một tiếng, tiếp tục lật sách thuốc trong tay, trên mặt như cũ là nụ cười ôn nhuận như gió xuân , chẳng qua là khóe mắt, đuôi mày lại toát ra chút mất mát, đau đớn, chua xót .
Lúc Dạ Thiên đến, liền thấy cảnh tượng này, nam tử bên cửa sổ, trường sam màu xanh nhạt, gió nhẹ thổi tung tóc ở thái dương của hắn, tự dưng làm cho người ta cảm thấy hắn giống như một cái gì đó không hiện hữu.
"Phong hiền chất!" Dạ Thiên ho nhẹ một tiếng, hướng về phía Phong Hồi Tuyết khẽ gọi.
"Dạ bá bá!" Phong Hồi Tuyết thả sách thuốc trong tay ra, cười ôn hòa lên tiếng. Ngay sau đó đứng lên, trên mặt mang nụ cười như gió xuân ấm áp .
Dạ Thiên nghi hoặc nhìn Phong Hồi Tuyết, trước giờ ông vẫn cho là Phong Hồi Tuyết đối với Sắc Sắc nhà ông có tình ý, chẳng qua là tiểu tử này trong lúc Sắc Săc bất lực hốt hoảng hắn lại ngồi đây đọc sách, chẳng lẽ ông đã nghĩ sai rồi sao?
"Khụ khụ. . . . . ." Dạ Thiên ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng mà cười cười nhìn Phong Hồi Tuyết, giọng nói cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Phong hiền chất à, Sắc Sắc nhà ta mặc dù nó hơi điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng ngây thơ hoạt bát; mặc dù tính khí không tốt, nhưng tâm địa rất thiện lương; mặc dù không thanh nhã dịu dàng, nhưng lại hài hước khôi hài; mặc dù. . . . . ."
Phong Hồi Tuyết thủy chung đều mỉm cười nghe Dạ Thiên nói xong, vẻ ôn nhu lưu động trên mặt. Dạ Thiên nhìn Phong Hồi Tuyết một chút, có chút chột dạ, thấy người kia từ đầu đến cuối đều là cười ấm áp , người phụ thân nào đó cưng chiều con gái đến không phân xanh đỏ trắng vàng gì nữa đánh bạo nói: " Sắc Sắc nhà ta tương lai cũng nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu! Cho nên. . . . . ."
Dạ Thiên xảo trá cười cười nhìn Phong Hồi Tuyết, " Cô gái tốt như vậy , quả nhiên là trên đời ít có, phải lấy về nhà trước người khác mới được đó, hiền chất à!"
Vẻ mặt của Phong Hồi Tuyết nhất thời trở nên rất quái dị, trong lòng càng thêm ngũ vị tạp trần, trái tim bên phải tựa như kích động vô tận mênh ௱ôЛƓ, buồng tim bên phải lại cực độ mất mác co rúc lại. . .
Canh hai a, một người cha vô lương thừa dịp Nguyệt Nguyệt ngã bệnh, nhân cơ hội làm chuyện vô lương. . . . .
Gặp Thái hậu
Nụ cười trên mặt Phong Hồi Tuyết có một thoáng đọng lại, ngay sau đó khôi phục tự nhiên, cười nói với Dạ Thiên: "Dạ bá bá, Nguyệt Sắc dĩ nhiên là một cô nương tốt trên đời ít có, nhưng Hồi Tuyết sợ rằng. . . . . ." Sợ rằng nàng sẽ không thích hắn, cũng sẽ không nhớ tới hắn.
Hắn hâm mộ cha mẹ hai bên tình nguyện tình đầu ý hợp yêu mến nhau như vậy , chẳng qua là không biết có ai đó chịu làm bạn với hắn lúc nhàn vân dã hạc, dâng hương khảy đàn, quét tuyết pha trà hay không?
Dạ Thiên nhìn người cười ấm áp trước mắt. Một quân tử như ngọc, trời quang trăng sáng như vậy, những người như vậy thì đương nhiên là rất tốt, chẳng qua là quá mức vì suy nghĩ cho người khác, ngay sau đó lắc đầu một cái!
Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương, ông cũng vô cùng mến mộ, chỉ bất quá hôm nay bệnh nặng trong người, có thể sống mấy ngày cũng còn là một chuyện không thể đoán được, làm sao ông có thể yên tâm đem Sắc Sắc giao cho hắn.
Cặp mắt tựa như hồ ly của Dạ Thiên quét một vòng sách thuốc trên bàn của Phong Hồi Tuyết, trong bụng hiểu rõ, trong lòng khẽ thở dài một cái, ngốc a!
Có điều Nguyệt Vô Thương nhiều lần cứu Sắc Sắc, phần ân tình này , ông đương nhiên cũng ghi tạc trong lòng, cũng suy nghĩ đến truyền gia bảo bối ẩn giấu đã nhiều năm, cố nhiên trân quý nhưng so với bảo bối Sắc Sắc nhà ông, hoàn toàn không trị giá nhắc tới. Cũng là thời điểm bánh ít đi, bánh quy đáp lại rồi!
Dạ Thiên vỗ bả vai Phong Hồi Tuyết , bước nhanh đi về hướng thư phòng.
. . . . . .
Mùa hè mang theo luồng gió nóng bức, đem người hun đến có chút phiền não, Dạ Nguyệt Sắc khẽ chau đôi mày liễu, nhìn thị vệ ngăn ở trước cửa Cẩm Nguyệt Vương phủ không cho nàng vào.
Giọng nói không thân thiện nói: "Ta nói các ngươi có nhường đường cho ta vào hay không!" Trước kia khi đến đây, đều có thể tự do xuất nhập, hiện tại hắn thế nhưng nói cho nàng biết, nàng không thể đi vào.
"Dạ tiểu thư, Vương gia chúng tôi cần tĩnh dưỡng, không tiện tiếp khách, tiểu thư trở về đi!" Thị vệ kia không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói với Dạ Nguyệt Sắc. Loại giọng lãnh đạm này nghe vào bên tai của Dạ Nguyệt Sắc, quả thật tựa như khiêu khích.
"Ngươi biết, ta và Vương gia nhà các ngươi quan hệ thế nào sao?" Dạ Nguyệt Sắc khí thế hung hăng nhìn thị vệ kia, nói có chút khí thế.
"Dù quan hệ gì, cũng không thể đi vào!" Thị vệ kia vô cùng cương quyết nói với Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc kích động, trực tiếp muốn xông vào, bị thị vệ ngăn lại. Dù sao cũng là con gái của Dạ tướng gia, những thị vệ kia cũng không dám quá mức vô lễ, vừa kéo Dạ Nguyệt Sắc, vừa khuyên nhủ: "Dạ tiểu thư, thái hậu nương nương ở trong vương phủ, nếu như kinh động phượng giá của lão nhân gia, đó là tội lớn!"
Thái hậu? Dạ Nguyệt Sắc khẽ dừng thân thể cố gắng xông vào một chút, khẽ nhíu nhíu mày, thị vệ kia thấy trên mặt nàng có chút dãn ra, không ngừng cố gắng nói: "Mặt trời gắt gao như thế, Dạ tiểu thư nên trở về phủ chờ đi!"
"Người nào ở bên ngoài náo loạn?" Một thanh âm cũ kỹ không thấy một chút gợn sóng vang lên, sau đó đi tới cửa, chính là một cung nữ trung niên sắc mặt nghiêm túc.
"Hồi bẩm cô cô, Dạ tiểu thư nghe nói Tứ hoàng tử ở Cẩm Nguyệt Vương phủ, đòi muốn đi vào, tiểu nhân đã nói với nàng, Tứ hoàng tử hôm nay không có ở Vương Phủ. . . . . ." Thị vệ kia cung kính nhìn về phía cung nữ trung niên kia nói.
(Đừng thắc mắc sao thị vệ nói nhé, đây là anh dạy đó, mưu anh thâm sâu lắm, sau này sẽ biết ^^)
Dạ Nguyệt Sắc hơi nhíu mày, nàng lúc nào thì nói nàng muốn tìm tên Lesbian kia rồi hả ? Còn chưa kịp xuất khẩu phủ nhận, ánh mắt nghiêm nghị của cung nữ kia từ từ quét qua mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó trong mắt nổi lên vẻ khinh thường.
"Đã quấy rầy phượng giá của thái hậu nương nương, ngươi có biết tội của ngươi không?" Ngữ điệu đột nhiên cất cao, giọng nói uy nghiêm quát lớn với Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn bà bà rõ ràng đã vào tuổi mãn kinh này trợn trắng mắt, từ từ cụp mắt xuống, trong lòng thầm mắng, nàng tiểu nữ tử co được dãn được.
"Vân Thải à. . . . . ." Một thanh âm nghe rất là hòa ái dễ gần đột nhiên phát lên, cung nữ được gọi là Vân Thải kia cung kính lui sang một bên, cúi đầu cụp mắt.
Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu, cho đến khi thấy một đôi hài tinh xảo, trên hài dùng chỉ bằng vàng thêu đôi Phượng đang giang cánh bay lên, Dạ Nguyệt Sắc thầm mắng trong lòng, thật là xa xỉ a ** a!
"Đây chính là nha đầu nhà Dạ tướng gia?" Thanh âm ôn hòa dễ nghe, nghe hoàn toàn không giống như Thái hậu cao cao tại thượng, mèo khen mèo dài đuôi, trong mắt không có người, không ai bì nổi, bàn tay bảo dưỡng hết sức tốt, không nhìn ra một nếp nhăn, nhẹ nhàng nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, "Tới Ai gia xem một chút!"
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy xúc cảm hơi lạnh từ dưới cằm truyền đến toàn thân, sau đó mở mắt liền thấy một vẻ mặt tươi cười hiểu chuyện, thì ra là dáng vóc của Thái hậu chính là như thế này.
"Dạ nha đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Ai gia, không biết nhìn thấu cái gì a?" Thái hậu giữa lông mày đều là nụ cười gần gũi, cười nhẹ hỏi Dạ Nguyệt Sắc.
Vốn là nhìn trực tiếp như thế, là chuyện bất kính rất lớn, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên sẽ không biết, lẩm bẩm mà nói một tiếng: "Thái hậu là mỹ nhân!"
"Lớn mật!" Ả cung nữ Vân Thải kia, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc phẫn nộ quát, cho đến khi Thái hậu phất phất tay, mới lui về lặng lẽ, tâm bất cam tình bất nguyện thối lui đến phía sau. Thái hậu cười đến ôn hòa, "Ai gia già rồi, sao so được với cô nương trẻ tuổi như ngươi chứ?”
"Không có không có!" Dạ Nguyệt Sắc vừa nói vừa khoát khoát tay, "Thái hậu nương nương vừa nhìn cũng chỉ thấy dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi!"
Lời này cùng động tác có chút tức cười, chọc cho Thái hậu vui vẻ cười thành tiếng, "Dạ nha đầu muốn gặp Ảnh nhi?"
Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, nàng cũng không thể nói ngay trước mặt tổ mẫu người ta rằng, ai muốn gặp đồ Lesbian kia chứ. Trên mặt lại nở nụ cười giả lả, mặt tiếc hận nói: "Nếu Tứ hoàng tử không có ở Vương Phủ, sắc trời cũng không sớm, ta xin phép về nhà, tránh cho phụ thân lo lắng. . . . . ."
"Thật là một nha đầu thú vị, về sau thường tới trong cung nói chuyện với lão thái bà này giải buồn nhé!" Thái hậu nhìn mặt trời phía ngoài một chút, nhìn về phía Vân Thải ở một bên nói: "Thời gian không sớm rồi, hồi cung đi!"
Đưa Thái hậu đi, Dạ Nguyệt Sắc không cam lòng nhìn bên trong Vương Phủ một chút, Thái hậu cũng tới thăm rồi, nhất định là rất nghiêm trọng, lo lắng trùng trùng nhìn bên trong một lần nữa, rồi nhìn lại vẻ mặt kiên quyết thị vệ canh cửa.
Đột nhiên cười một tiếng, không cho nàng vào đi, nàng tự có biện pháp!
Dạ Nguyệt Sắc chân trước rời đi đại môn của Cẩm Nguyệt Vương phủ , Dạ Thiên chân sau liền tới rồi. Nói rõ là như thế này, thị vệ canh cửa cũng không thể cấm được cô nương họ Dạ trèo vào trong vương phủ. . . . . .