Vương Gia Vương Phi Trèo Tường - Chương 17

Tác giả: Vũ Quý

Trút ra cơn giận
Trời trong nắng ấm, không khí ấm áp, Dạ Nguyệt Sắc ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, đứng lên vội vàng bảo Đỗ Quyên giúp nàng rửa mặt mặc quần áo, sau khi chuẩn bị xong tất cả, liền ngựa không ngừng vó câu chạy ra hướng cửa phủ.
"Ai, tiểu thư!" Đỗ Quyên đuổi theo ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, nhắc nhở: "Tiểu thư, có khách cùng lão gia ở đại sảnh đã đợi ngươi suốt một buổi sáng rồi !"
Dạ Nguyệt Sắc dừng bước, quay đầu lại nhì Đỗ Quyên, có người đợi nàng, Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi hỏi: "Là ai thế?"
"Chính là một vị dáng dấp rất đẹp mắt , mặc y phục màu xanh nhạt đó!" Đỗ Quyên đầy vẻ say mê nói với Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc suy tư, liền biết người nọ chính là Phong Hồi Tuyết, thay đổi hướng chân đi tới đại sảnh.
"Hiền chất a, Sắc Sắc nhà ta chính là loại không biết lễ tiết , điêu ngoa tùy hứng, để cho cháu phải đợi cả buổi sáng rồi !" Dạ Thiên vuốt vuốt râu, tuy là lời trách cứ , nhưng trong lời nói cưng chìu cùng với không đành lòng
Có chút áy náy nhìn Phong Hồi Tuyết ngồi phía dưới, hài lòng gật đầu một cái, bụng đầy tính toán bắt đầu nổi lên toan tính, tựa như cha mẹ vợ nhìn con rể, Dạ Thiên càng nhìn Phong Hồi Tuyết càng thấy được hài lòng.
"Không sao, Tiểu Nguyệt sắc từ nhỏ đã thích ngủ nướng thế rồi!" Phong Hồi Tuyết cười cười, giữa lông mày tràn đầy cưng chìu, nhưng mất mát sâu trong mắt lại không có cách nào giấu được, chỉ mình hắn còn nhớ rõ chuyện trước kia, hôm nay nàng lại không nhớ rõ hắn.
"Ha ha!" Dạ Thiên sảng khoái cười nói, sau đó hỏi Phong Hồi Tuyết, "Lão đầu nhà ngươi hiện nay tốt không?”
"Gia phụ cùng gia mẫu Vân Du Tứ Hải , Nhị lão đều tốt!" Phong Hồi Tuyết trên mặt mang ôn nhuận Như Ngọc nụ cười, cung kính đáp trả câu hỏi của Dạ Thiên , "Làm phiền Dạ bá bá nhớ thương!"
"Vậy thì cha con thật biết được hưởng thụ a, năm đó từ quan trở về, cùng mẹ con đi chu du tứ hải!" Dạ Thiên nói, "Không biết hiền chất hôm nay hồi kinh vì chuyện gì?"
"Hồi Tuyết hồi kinh muốn đến thăm viếng cái Dạ bá bá, gặp Tiểu Nguyệt Sắc một chút!" Phong Hồi Tuyết mỉm cười nói.
Dạ Thiên vừa nghe, mặt mày lập tức hớn hở, năm đó đã cảm thấy tiểu tử này không tệ, nghĩ rằng đây là một tiểu tế vô cùng tuyệt vời, đáng tiếc cha hắn muốn từ quan, vì vậy liền không giải quyết được gì. Hôm nay xem ra mị lực của Sắc Sắc nhà ông quả thực xuất chúng, tiểu tử này, ha ha, đã quyến luyến không quên !
Mặt Dạ Thiên cười bỉ ổi, nụ cười như tìm thấy được báu vật nhìn Phong Hồi Tuyết, Phong Hồi Tuyết chỉ cảm thấy giống như cá nằm trên thớt, nhất thời ho nhẹ hai tiếng kéo chú ý của Dạ Thiên.
"Hiền chất đừng nóng vội, ta sẽ cho người đi gọi Sắc Sắc rời giường!" Dạ Thiên thu hồi nụ cười như tìm thấy được báu vật, hướng về phía Phong Hồi Tuyết nói.
"Mỹ nhân ca ca tìm ta làm gì!" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe đến lời nói của Dạ Thiên, rất vui vẻ chạy đến trước mặt Phong Hồi Tuyết, mỹ nam a! Mỹ nam ôn nhu a!
"Tiểu. . . . . ." Phong Hồi Tuyết dừng một chút, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nở một nụ cười một điên đảo chúng sinh , "Nguyệt Sắc, chuyện hôm qua, ta chỉ là có chút lo lắng cho nàng, nên mới ra tay đả thương Cẩm Nguyệt Vương gia, đã dọa Nguyệt Sắc sợ rồi!"
Mặt Dạ Thiên nở nụ cười hồ ly nhìn Phong Hồi Tuyết, hắc hắc, dường như có chuyện rất vui đây!
"Khụ khụ, Sắc Sắc chiêu đãi Phong hiền chất thật tốt nhé, phụ thân có chuyện phải đi ra ngoài!" Dạ Thiên hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nháy mắt, làm cho Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt, không giải thích được nhìn cha nàng một cái, phất phất tay, "Đi đi, đi đi!"
Phong Hồi Tuyết nhìn về phía cha và con gái, chẳng qua là nở nụ cười ôn hòa không xen vào.
"Mỹ nhân ca ca a, hôm qua nhờ có huynh đó!" Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Phong Hồi Tuyết rực rỡ cười một tiếng, đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi nàng còn không biết Nguyệt Nguyệt tỉnh chưa!
"Mỹ nhân ca ca, huynh tự nhiên nhé, ta còn có chuyện!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa nói với Phong Hồi Tuyết.
Núp trong bóng tối Dạ Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng thầm một câu, không có tiền đồ a, quá không có tiền đồ rồi, lãng phí cơ hội mà ông chế tạo.
Phong Hồi Tuyết nhìn bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, chẳng qua là cười đầy cưng chìu, thật vẫn giống như trước kia vậy. Nếu nàng nhớ không được, vậy thì hãy làm quen lần nữa!
. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc một đường chạy như điên đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, vừa tới cửa, liền nhìn thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh hai người đứng ở cửa Cẩm Nguyệt Vương phủ, dáng vẻ Nguyệt Lưu Ảnh không kiên nhẫn, mà Tần Khuynh càng thêm ra dáng điềm đạm đáng yêu, Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật là oan gia ngõ hẹp!
"Thật xin lỗi, Tứ hoàng tử, Vương gia nhà ta nói rồi, thân thể khó chịu, không tiếp khách!" Thị vệ ngoài cửa Vương Phủ cung kính hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói.
"Bản hoàng tử không phải là người ngoài, hoàng thúc bị thương, vốn hẳn nên đi thăm mới phải!" Nguyệt Lưu Ảnh nhíu mày một cái, giọng nói không kiên nhẫn.
Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi, đi từ từ qua, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tỉnh? Nghênh ngang đi về phía cửa, sau đó trắng trợn từ trước mắt Nguyệt Lưu Ảnh cùng Tần Khuynh đi vào Cẩm Nguyệt Vương phủ. Lúc đi ngang mặt bọn họ, nàng không thèm đưa mắt liếc nhìn bọn họ chút nào.
Sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh nhất thời trở nên rất khó coi, tức giận vội vàng hướng về phía thị vệ canh cửa nói: "Vì sao nàng ta có thể vào, Bản hoàng tử không thể!"
"Vương gia nói rồi, Dạ tiểu thư có thể tự do ra vào!" Thị vệ hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh không kiêu ngạo không tự ti nói.
Nguyệt Lưu Ảnh vung tay áo, "Hừ" một tiếng, xoay người lại. Dạ Nguyệt Sắc đáng ૮ɦếƭ trước kia luôn đi theo phía sau hắn khắp nơi, quấy nhiễu hắn , hôm nay lại cùng hắn đối nghịch khắp nơi, ngay cả hoàng thúc cũng bị nàng mê hoặc. Vẻ mặt nàng ta mới vừa rồi, tiểu nhân đắc chí a, thế nhưng dám nghênh ngang không nhìn hắn.
"Ảnh!" Tần Khuynh nhu nhược kêu một tiếng Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt theo thói quen tràn ngập nước mắt điềm đạm đáng yêu , từ hôm qua sau sự kiện kia, nàng liền phát hiện Nguyệt Lưu Ảnh tựa hồ có chút gì đó không đúng, lúc trước sẽ luôn lấy nàng làm trung tâm, nhưng hôm nay hắn và nàng ở chung một chỗ lại suy nghĩ ௱ôЛƓ lung chỗ nào khác, không biết đang suy nghĩ gì.
Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút áy náy nhìn Tần Khuynh, ôn nhu hô một tiếng: "Khuynh nhi! Chúng ta ngày mai lại tới thăm hoàng thúc đi!"
Tần Khuynh nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Nguyệt Lưu Ảnh, yên tâm trong hồ nghi, quay đầu lại nhìn Cẩm Nguyệt Vương phủ một lần nữa, phẫn hận trong mắt giống như ngọn lửa bừng cháy xuyên thấu qua đại môn bắn vào bên trong.
Dạ Nguyệt Sắc rùng mình một cái, hồ nghi quay đầu lại tìm hiểu xem, tiếp theo tại hành Lang cửu khúc vòng tới vòng lui, rốt cuộc phát hiện lại lạc đường. Lần này không dám động chạm đến đám hoa hoa cỏ cỏ quý giá kia của Nguyệt Vô Thương nữa, chỉ có thể như đưa đám di chuyển lung tung ở trong hành Lang. cửu khúc
Tâm tình lúc này có chút kích động, rốt cuộc dấy lên từng chút từng chút giận dữ, con Hồ Ly Tinh ૮ɦếƭ tiệt cùng đồ Lessbian kia, trước kia ở bên người nàng nghênh ngang vào Tô Mạc Già, hừ, hôm nay chỉ có thể nhìn nàng vào Cẩm Nguyệt Vương phủ. Nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc ban nãy của Nguyệt Lưu Ảnh, cùng với vẻ tức tối hẹp hòi của Tần Khuynh, lòng của Dạ Nguyệt Sắc liền vô cùng thoải mái.
Hôm nay nàng phát hiện phương pháp tốt nhất để khi dễ nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh chính là không nhìn bọn họ.
Dạ Nguyệt Sắc kích động vùi đầu chạy loạn, rốt cuộc ᴆụng vào một bức tường. Dạ Nguyệt Sắc che cái trán ngẩng đầu lên, thần sắc ủy khuất trong nháy mắt hóa thành mừng rỡ: "Nguyệt Nguyệt, ngươi đã tỉnh!"
Nguyệt Vô Thương che иgự¢, ánh mắt tà ác, giọng nói hư nhược nói: "Sắc Sắc nàng đã đến rồi. . . . . ." Nói xong hai mắt khẽ nhắm, an toàn ngã xuống trên người của Dạ Nguyệt Sắc.
Giọng nói ôn nhu, cảm giác yếu ớt bệnh hoạn, cùng với hơi thở phất qua gương mặt Dạ Nguyệt Sắc, khiến cho trái tim nhỏ cứng đầu cứng cổ của Dạ Nguyệt Sắc run rẩy. . . . . .
Chương 22: Chính là cái ý tứ này
"Uy uy. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc có chút khẩn trương hô lớn, thấy Nguyệt Vô Thương không có động tĩnh gì, như đưa đám chống đẩy thân thể của Nguyệt Vô Thương, ô ô, nàng đi ra không được á.
Dạ Nguyệt Sắc vốn nghĩ, những ngày tháng sống còn của Nguyệt Vô Thương không dài, đương nhiên bạc nàng thiếu hắn cũng không còn bao lâu, như vậy trong những ngày sống sót không được nhiều lắm của hắn, nàng nhất định phải chăm sóc hắn vậy.
Té ở trên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, con sói xám nào đó khoác da dê , khóe miệng cong cong, ừ, không tệ,thân thể của Sắc Sắc nhà hắn có mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu, dựa vào mềm nhũn vô cùng thoải mái.
"Nguyệt Nguyệt a! Ta đi không được á!" Dạ Nguyệt Sắc đưa chân ra chuẩn bị đá đóa hoa mẫu đơn kiều diễm nở bên cạnh, cuối cùng ủ rũ cúi đầu thu chân về, trên mặt đất hung hăng dẫm một cái, nào có thể đoán được đã giẫm phải chân tên yêu nghiệt nào đó.
Nguyệt Vô Thương vì đau nên hơi nhíu mày, thiếu chút nữa té ngã , cảm giác được Ⱡồ₦g иgự¢ Dạ Nguyệt Sắc phập phồng kịch liệt, Nguyệt Vô Thương yên tâm thoải mái hưởng thụ đậu hũ đưa tới cửa, mùi vị quả thật không tệ! Bất quá người nào đó tựa hồ giận đến không nhẹ, Nguyệt Vô Thương thức thời khẽ giật giật thân thể, sau đó suy yếu vô lực ho nhẹ một tiếng.
"Nguyệt Nguyệt! Ngươi đã tỉnh a!" Dạ Nguyệt Sắc như nhặt được đại xá, không dám làm một cử động nhỏ nào, cứng ngắc thân thể hỏi, hôm nay thân thể của tiểu tử Nguyệt Nguyệt này, quả thật so Lâm muội muội còn hơn, động một chút là hộc máu té xỉu.
Nguyệt Vô Thương từ trên bả vai Dạ Nguyệt Sắc từ từ ngẩng đầu lên, đường cong duyên dáng nơi khóe môi "Lơ đãng" chạm nhẹ vào vành tai của Dạ Nguyệt Sắc, ‘không cẩn thận’ phà ra một hơi thở nóng rực, đưa đến Dạ Nguyệt Sắc càng thêm không dám vọng động.
"Ai, thân thể này hôm nay. . . . . ." Một con sói xám đã thành tinh suy yếu cô đơn thở dài, Dạ Nguyệt Sắc lập tức nhận lấy lời nói.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi không phải phải thương tâm, ngươi rất khỏe mà!" Dạ Nguyệt Sắc nói xong, mắt chuyển lòng vòng, giọng nói thâm tình nói: "Ta sẽ nhớ ngươi cả đời đấy!"
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giật giật không thể nhận thấy, sao hắn ngược lại cảm thấy nàng ước gì hắn ૮ɦếƭ sớm một chút nhỉ? Điểm nhỏ mọn này của nàng, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, chậm rãi nói: "Sắc Sắc, nàng nợ ta ba mươi triệu lượng bạc. . . . . ."
"Nguyệt Nguyệt, ngươi yên tâm, ngươi có bất cứ yêu cầu gì ta đều sẽ tận lực thỏa mãn ngươi!" Dạ Nguyệt Sắc mặt đầy vẻ nịnh nọt nói: "Ngươi xem, ba mươi triệu lượng kia, có thể xóa bỏ hay không, dù sao. . . . . ." Ngươi ૮ɦếƭ cũng không thể xài được, Dạ Nguyệt Sắc đứng thẳng thân thể chờ Nguyệt Vô Thương trả lời.
Nguyệt Vô Thương hài lòng cười một tiếng, trong mắt sóng gợn nhộn nhạo, tà khí lộ ra ngoài, nhưng mà lại bất động thanh sắc yếu ớt mà nói một câu: "Thật sự cái gì cũng có thể thỏa mãn ta?"
"Đó là đương nhiên!" Dạ Nguyệt Sắc mặt khẳng định nói, chỉ sợ Nguyệt Vô Thương sẽ đổi ý.
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương tràn ra một chút ý cười, thấy thế nào tà ác ấy, điều kiện gì cũng có thể thỏa mãn, đương nhiên là tốt quá rồi, chẳng qua, về phần bạc xóa bỏ mà nàng nói, hắn cũng không đáp ứng.
Nếu cái gì cũng có thể thỏa mãn, như vậy. . . . . .
"A!" Dạ Nguyệt Sắc thét một tiếng kinh hãi, nhìn Nguyệt Vô Thương mới vừa rồi còn một bộ dạng nửa ૮ɦếƭ nửa sống, đột nhiên đem nàng bế ngang , có chút kinh ngạc hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn, ngươi muốn làm gì!"
Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ở hành Lang cửu khúc trái một bước, phải ba bước, trước ba bước, lui năm bước, dần dần cửu khúc hành Lang biến mất không thấy gì nữa, rơi vào mi mắt chính là một loại địa phương tiên cảnh. Chỗ này, người ngoài chưa từng có ai bước vào.
Mà nàng, Dạ Nguyệt Sắc rất vinh hạnh trở thành nữ nhân thứ hai tiến vào.
Dạ Nguyệt Sắc có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng lúc này nhanh chóng chuyển đổi, "Nguyệt Nguyệt, chỗ ở của ngươi thật là đẹp mắt!”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn hoa đào bay tán loạn, một khu ừng đầy hoa đào vô cùng rộng lớn, nếu so với nơi đây, Hoa Đào Tự chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc.
Giữa khu rừng đào có một tòa lầu các đứng riêng biệt, mát mẻ thanh nhã, phong cảnh thập phần xinh đẹp.
Dạ Nguyệt Sắc cảm giác Nguyệt Vô Thương ôm nàng trực tiếp đi về phía tòa Tiểu Lâu này, lúc này mới không khỏi hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?"
"Nàng không phải nói là cái gì cũng có thể thỏa mãn ta sao?" Bước chân của Nguyệt Vô Thương không ngừng, giọng nói u oán nói với Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt vô cùng đáng thương, nốt ruồi nơi đuôi mắt càng thêm óng ánh, trong nháy mắt đã làm cho ý muốn bảo vệ của Dạ Nguyệt Sắc dâng trào.
"Ừ!" Một Con sói nhỏ nào đó, lúc này còn không có nhận thấy được động cơ của con Sói xám khoác da dê , đắc chí cho là đã bắt được một con dê, nào ngờ là con sói đã thành tinh.
Nguyệt Vô Thương động tác ưu nhã, đem cửa đá văng ra, sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc chạy thẳng tới cái giường lớn trong phòng. Dạ Nguyệt Sắc thấy tình huống không đúng, yếu ớt mà hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn ta làm gì?"
"Người ta nghĩ rằng, tuyệt thế mỹ nam giống như ta vậy làm cho người ta vừa thấy khuynh thành, hai thấy khuynh nhân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nếu cứ ૮ɦếƭ như vậy có phải rất đáng tiếc hay không?" Nguyệt Vô Thương tốc độ không giảm đi tới trước giường, đem Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu đặt lên giường, cúi đầu đến gần Dạ Nguyệt Sắc nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy!" Dạ Nguyệt Sắc rất là tán đồng gật đầu một cái, nhưng rất đáng tiếc a, gương mặt yêu nghiệt như thế, hợp với khí chất biếng nhác mê người yêu nghiệt, thật sự là rất đáng tiếc!
"Vậy Sắc Sắc có thích ta hay không?" Nguyệt Vô Thương tiếp tục yêu nghiệt hấp dẫn Dạ Nguyệt Sắc, chẳng qua là khóe miệng cong lên độ cong, nụ cười hài hước nơi khóe mắt, người nào đó đang đắm chìm ở trong sắc đẹp không có phát hiện mà thôi.
"Thích!" Mỗ nữ không hề nghĩ ngợi, vội vàng hồi đáp.
"Có muốn về sau mỗi ngày nhìn thấy ta hay không!" Nụ cười bên môi Nguyệt Vô Thương càng thêm sáng lạn, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ nhu tình hiếm có, giọng nói vừa chuyển, ai oán nói: "Về sau lúc Sắc Sắc nghĩ tới ta , có muốn thấy vật nhớ người hay không?"
"Muốn!" Dạ Nguyệt Sắc lúc này đã không biết là muốn về sau mỗi ngày nhìn thấy hắn, hay là thấy vật nhớ người.
Nguyệt Vô Thương hài lòng cười một tiếng, cả người cùng với tư thế yêu nghiệt đè lên trên người của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lấy tay đẩy Nguyệt Vô Thương, trong nháy mắt đem tất cả những lời nói của Nguyệt Vô Thương đều suy nghĩ một lần, ý của hắn là?
"Nguyệt Nguyệt à, ngươi, ngươi, ngươi có phải muốn. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc chớp đôi mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, mặc dù thân thể của Nguyệt Vô Thương vô cùng tốt, nhưng nàng không thật sự không muốn làm mẹ khi chưa lập gia đình a.
"Nàng nói yêu cầu gì ngươi cũng sẽ thỏa mãn ta mà!" Nguyệt Vô Thương nằm ở trên người mềm mại của Dạ Nguyệt Sắc, yếu ớt nói.
"Nhưng ta nói không phải là cái này a!" Dạ Nguyệt Sắc quýnh lên, trên tay bắt đầu dùng sức muốn xô đẩy Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người nọ có chút nhíu nhíu mày, vì vậy thất bại thu lại khí lực, yếu ớt chống đỡ ở иgự¢ Nguyệt Vô Thương .
"Ta nói gì chứ?" Nguyệt Vô Thương tựa đầu vào cổ Dạ Nguyệt Sắc , từ trên người nàng truyền tới hương thơm rất thoải mái, vừa miễn cưỡng cùng Dạ Nguyệt Sắc nói chuyện.
"Chính là cái đó!" Dạ Nguyệt Sắc nóng nảy, mặc dù đối với Nguyệt Vô Thương không bài xích, nhưng lập tức thượng giường. . . . . . Rất đột ngột có được hay không!
"Cái đó là cái nào?" Nguyệt Vô Thương đem toàn bộ sức nặng đè lên trên người của Dạ Nguyệt Sắc, biếng nhác hỏi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, thật giống như một ánh sao rực rỡ vừa mới lướt qua.
"Chính là cùng ta lên giường!" Dạ Nguyệt Sắc nóng nảy, cổ nhân đúng là phiền toái, hàm súc cũng nghe không hiểu, Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng nói ra.
"Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương rốt cuộc không nhịn được, bật cười, thanh âm như bội ngọc va vào nhau, mang theo chút bệnh hoạn biếng nhác, lại dễ nghe khác thường.
"Ừ, ta nói chính là cùng nàng lên giường. . . . . ." Sau khi cười xong, nói một câu khiến Dạ Nguyệt Sắc càng thêm dở khóc dở cười lời nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc