Vương Gia Vương Phi Trèo Tường - Chương 16

Tác giả: Vũ Quý

Ôn nhu
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt xanh mét của Nguyệt Lưu Ảnh, cùng với ngón tay lạnh như băng Ϧóþ ở trên cổ, lạnh đến mức Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy nổi lên một tầng da gà, nhưng nhìn hắn, hắn đã nói không ra lời, vì vậy khóe miệng kéo ra một nụ cười, giọng nói kiên quyết nói: "Nói một trăm lần, ngươi chính là nhân yêu!"
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười quật cường của Dạ Nguyệt Sắc, Ϧóþ ở trên cổ Dạ Nguyệt Sắc giận quá thành cười, từ từ thu hồi bàn tay, nắm được cằm Dạ Nguyệt Sắc rất tốt, nếu như đây là nàng ta muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, như vậy chúc mừng nàng, nàng thành công đưa tới lửa giận của hắn.
"Bổn vương nhớ, trong chùa hoa đào ngươi từng nói qua, dù có gả cho thái giám cũng không gả cho Bổn vương!" Nguyệt Lưu Ảnh dùng sức nắm cằm của Dạ Nguyệt Sắc đem lấy nàng nâng lên nhìn thẳng hắn, "Hôm nay lại quanh co lòng vòng mắng Bổn vương là nhân yêu, có thể thấy được Dạ tiểu thư thật sự đối với bản vương nhớ mãi không quên, vắt hết óc muốn gả cho ta!"
Nguyệt Lưu Ảnh tăng thêm lực đạo trên tay, cưỡng bách Dạ Nguyệt Sắc nhìn vào ánh mắt của hắn, sắc mặt quỷ dị nói: "Đã như vậy, Bổn vương liền thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi, , để cho ngươi kiểm nghiệm xem Bổn vương có phải nhâ
Một cái tay khác của Nguyệt Lưu Ảnh kéo cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, dùng sức lôi kéo, liền đem Dạ Nguyệt Sắc vác ở trên vai.
Dạ Nguyệt Sắc kêu lên: "Thối nhân yêu, ngươi muốn làm gì!"
"A Ảnh!" Vương Duẫn vừa nhìn tình huống không đúng, kéo Nguyệt Lưu Ảnh, "Có gì từ từ nói!"
Nguyệt Lưu Ảnh dùng sức vung lên, Vương Duẫn không biết võ công, liền lảo đảo một cái, té ngã ngoài một trượng. Nguyệt Lưu Ảnh tức giận như lửa cháy Lan ra đồng cỏ nói: "Duẫn Chi không nên xen vào thì tốt hơn!"
"Này, ngươi muốn làm gì!" Dạ Nguyệt Sắc dùng sức đánh lên người Nguyệt Lưu Ảnh, cả người không an phận vùng vẫy không yên trên vai Nguyệt Lưu Ảnh
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn !"
Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc có chút luống cuống, Nguyệt Lưu Ảnh không phải là Nguyệt Vô Thương, người này tính khí tương đối nóng nảy, lần này thảm rồi, kiểm nghiệm, kiểm nghiệm? ! Nàng không cần.
"Này, ngươi không phải là yêu thích Tần Khuynh của ngươi sao." Dạ Nguyệt Sắc vừa giãy giụa vừa cuống quít nói.
"Namnhân tam thê tứ thi*p là chuyện thường tình, Khuynh nhi sẽ không để ý!" Bước chân của Nguyệt Lưu Ảnh không ngừng, có chút hung hãn nói: "Hơn nữa dù sao, chức hoàng tử phi là của nàng ấy, mà ngươi, cùng lắm cũng chí có thể làm tiểu thi*p!"
Tiểu thi*p? ! tam thê tứ thi*p! Dạ Nguyệt Sắc kích động, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh giận không kềm được, đột nhiên yếu ớt nói, thanh âm nũng nịu ngay cả chính nàng cũng muốn ói, "Ảnh, làm tiểu thi*p, người ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với chàng mà thôi!"
Bước chân của Nguyệt Lưu Ảnh đi về hướng phòng nhỏ Đàn Sơn, đột nhiên dừng lại, nhất thời cảm giác mình thật sự trúng kế, khẽ nhíu mày, khiêng Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, hắn bất kể câu nào của cô nương ta mới là thật , dù thế nào đi nữa hắn muốn cho nàng biết, rốt cuộc hắn có phải là nhân yêu như nàng nói hay không.
"Này, ngươi còn không thả ta xuống!" Trong giọng nói của Dạ Nguyệt Sắc có chút nức nở rồi, Nha Nha , mắt thấy Nguyệt Lưu Ảnh đẩy cửa một gian phòng trúc ra, đi thẳng vào, cho đến trước giường, một tay đem Dạ Nguyệt Sắc nhét vào trên giường trúc.
"Này, ngươi bình tĩnh một chút đi! Ta không phải là Tần Khuynh!" Dạ Nguyệt Sắc vừa bò đến giữa giường, vừa nhìn Nguyệt Lưu Ảnh dần dần đến gần, vội vàng nhắc nhở hắn, lòng bàn tay rỉ ra chút mồ hôi hột, nàng không thích hắn, mới không muốn cùng hắn xảy ra cái gì.
"Ngươi đúng không phải là nàng!" Nguyệt Lưu Ảnh từ từ lại gần Dạ Nguyệt Sắc, chậm rãi nói: "Bởi vì ta vĩnh viễn cũng không thể thích ngươi!"
Nguyệt Lưu Ảnh cũng không biết vì sao trong lòng mình khó chịu, dù sao chính là nhìn Dạ Nguyệt Sắc khó chịu, không thích trước kia nàng luôn đuổi theo hắn, hôm nay đối với hắn dùng trò lạt mềm buộc chặt, lại cùng Vương thúc hắn thích nhất, bằng hữu tốt nhất của hắn đi chung với nhau, nếu nàng hao tổn tâm cơ muốn đến gần hắn như thế, như vậy thì hắn cho nàng cơ hội này!
Mẹ nó, Dạ Nguyệt Sắc thầm mắng một tiếng, không thích nàng còn như vậy với nàng, tên khốn kiếp! Dạ Nguyệt Sắc không biết lấy sức lực từ đâu, một bạt tai vung về hướng Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh vẫn còn đang bối rối vì sao mình khó chịu, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc lại đột nhiên tập kích hắn.
"Pằng" một tiếng, một dấu bàn tay trên khuôn mặt tuấn mỹ, cho tới bây giờ. hắn chính là người trên mọi người, khi nào bị người đánh qua, nhất thời không kịp phản ứng, Dạ Nguyệt Sắc nhân cơ hội đẩy hắn ra, cuống quít chạy ra bên ngoài, thân hình có chút lảo đảo, bởi vì lúc này Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn.
Đẩy mở cửa trúc, liền thấy một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, khóe môi ứa ra một vệt máu tươi, màu sắc đỏ tươi phối hợp cùng nốt ruồi đỏ nơi mí mắt , yêu nghiệt ngay cả bệnh hoạn cũng cực đẹp .
Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy người quen, cơn khủng hoảng trong lòng mới vừa rồi trong nháy mắt phóng đại, nhất thời cảm thấy không khỏi ủy khuất, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, nhào tới trong иgự¢ của hắn, "Oa" một tiếng liền khóc lớn.
Nguyệt Vô Thương vừa tới chân núi liền nghe Vương Duẫn nói Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu Ảnh dẫn tới phòng trúc trên núi , hắn cũng không kịp phản ứng mình là loại tâm tình nào, liền ngựa không ngừng vó câu chạy như bay lên.
Mà lúc này, người nọ hôm nay đang ở trong иgự¢ hắn, hắn mới minh bạch rõ ràng cảm xúc mới vừa rồi là gì!
Gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh xanh mét từ ở bên trong nhà ra ngoài, liền thấy Dạ Nguyệt Sắc nhào vào trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương khóc đến khàn cả giọng, thanh âm nức nở đó, đủ để dùng từ tê tâm liệt phế để hình dung.
Mà lúc này khóe môi Nguyệt Vô Thương nhếch lên một vết máu đỏ tươi, một tay quấn bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, một tay êm ái vỗ lưng của nàng, động tác ôn nhu không nói được thành lời.
Trong lúc nhất thời Nguyệt Lưu Ảnh nói không ra cảm giác của mình là gì, đưa tay trái ra sờ sờ mặt mới vừa bị Dạ Nguyệt Sắc đánh , lúc này nơi đó truyền đến nhiệt độ nóng rực, từ từ dọc theo tay truyền đến trái tim, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Sau đó Phong Hồi Tuyết chạy tới, Tần Khuynh cùng với Vương Duẫn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương khóc tức tưởi, hai người trong sân tựa hồ cũng không có ý thức được đã có nhiều người xem như vậy.
Một chỉ lo khóc, một chỉ lo để mặc nàng khóc.
Phong Hồi Tuyết chứng kiến cảnh tượng tới lúc này thì nụ cười ôn nhuận trên mặt rốt cuộc biến mất không thấy chân mày ôn hòa cau lại thật chặt.
Mà Tần Khuynh càng thêm siết chặt đôi tay, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc đầy tàn độc, hận không được đem nàng chặt làm trăm mảnh.
Vương Duẫn hơi cúi đầu, không thấy rõ thần sắc.
Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ cảm thấy đông đảo ánh mắt nhìn chăm chú , buồn bực ở trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương, mang theo giọng mũi nồng đậm buồn bực nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta rời đi có được không!"
Loại chuyện khóc nhè này thật quá mất mặt, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác mình trong lúc nhất thời bỗng trở nên yếu ớt, cảm thấy khổ sở hơn rất nhiều so với lúc Nguyệt Lưu Ảnh mắng nàng xấu xí.
"Được!" Nguyệt Vô Thương ôn nhu lên tiếng, nhìn cũng chưa từng nhìn người chung quanh một lần nào, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, phi thân xuống Đàn Sơn.
Lưu lại mọi người, đủ loại cảm xúc tràn ra trái tim.
"Nguyệt Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc dính vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Nguyệt Vô Thương , buồn bã gọi.
"Ở đây!" Đáp lại nàng là thanh âm vô cùng ôn nhu, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy có chút không quen, trước kia Nguyệt Vô Thương cũng nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa mềm mại đến tận xương , chẳng qua là Dạ Nguyệt Sắc nhạy cảm đã nhận ra, hắn lúc này rất ôn nhu.
Bệnh phát
"Nguyệt Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc nằm trong vòng tay Nguyệt Vô Thương ôm ấp, không giải thích được kêu một tiếng nữa, giọng mũi nồng đậm, mềm nhũn, có chút đáng thương.
"Ta ở đây!" Hơi thở Nguyệt Vô Thương có chút không ổn, vẫn ôn nhu lên tiếng.
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy không phản đối, ở trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương cọ xát, tìm vị trí thoải mái, có chút do dự hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi có phải yêu thích ta hay không!" Nếu không làm gì đối với nàng ôn nhu như vậy.
Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc chạy như bay bất chợt dừng lại, trong nháy mắt liền tiếp tục xuống núi, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, thích không? Hắn chỉ biết, nàng là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không nói lời nào, có chút xấu hổ, ngay sau đó lập tức trấn tĩnh tinh thần tự an ủi mình, "Vậy ngươi yêu thích ta có được không?"
"Được!" Nguyệt Vô Thương không chút suy nghĩ nói, thân hình có chút không ổn.
"Vậy tiền ta nợ ngươi, chúng ta xóa bỏ có được hay không?" Dạ Nguyệt Sắc từ trong иgự¢ Nguyệt Vô Thương ngẩng đầu lên, chuẩn bị được một tấc tiến thêm một thước, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của Nguyệt Vô Thương .
Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Vô Thương trước mắt làm kinh hoàng, chỉ thấy sắc mặt mới vừa rồi còn tái nhợt, nay hắc khí tràn ngập, Lan tràn hết cả gương mặt của Nguyệt Vô Thương, vạn phần quỷ dị.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy Nguyệt Vô Thương đột nhiên dừng lại, đợi hai chân nàng mới vừa chạm đất, Nguyệt Vô Thương liền nhìn về hướng nàng, trong miệng không thể thay đổi nói ra hai chữ, "Không được!"
"Đến lúc nào rồi rồi, ngươi không nói không được sao?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương té ở trên vai nàng hôn mê bất tỉnh, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Này, này, ngươi làm sao vậy, nói một câu a!"
"Cứu mạng a! Có người hay không!" Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng hô.
Kẻ theo gót Nguyệt Vô Thương xuống núi sau Phong Hồi Tuyết, nghe tiếng kêu của Dạ Nguyệt Sắc trong lòng cả kinh, nhanh chóng theo tiếng đi đến
Lúc Phong Hồi Tuyết chạy tới, liền nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang đè ở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, đầu tựa vào cổ nàng, cộng thêm Dạ Nguyệt Sắc gào khóc thảm thiết kêu cứu mạng, rất dễ làm cho người ta nghĩ sai.
Phong Hồi Tuyết chỉ cảm thấy cơn tức giận trong nháy mắt thời từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, nhanh chóng lắc mình một cái, đi tới bên người Dạ Nguyệt Sắc, tiện tay dùng sức huơ ra một chưởng, Nguyệt Vô Thương liền nặng nề bị đánh văng ra ngoài hơn một trượng.
"Tiểu Nguyệt Sắc, nàng không sao chứ!" Phong Hồi Tuyết mặt lo lắng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tay khó kìm lòng nổi cầm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, không tự chủ gọi cái tên mà Dạ Nguyệt Sắc chưa bao giờ nghe qua .
Bất quá lúc này Dạ Nguyệt Sắc nào có tâm tình đi chú ý vấn đề này, nhìn Nguyệt Vô Thương ngã xuống đất một chút cũng không có sức sống, cùng với máu tươi tràn ra khóe miệng hắn.
Dạ Nguyệt Sắc tức giận, đẩy Phong Hồi Tuyết ngăn ở trước người của nàng “Hắn đã ngất xỉu, huynh còn đánh hắn!"
Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đi tới bên cạnh Nguyệt Vô Thương , ôm lấy đầu Nguyệt Vô Thương , xoa xoa máu nơi khóe miệng hắn , nào ngờ máu kia giống như là muốn chảy ra hết, rất nhanh liền nhiễm đỏ ống tay áo Dạ Nguyệt Sắc, cũng không hề có khuynh hướng dừng lại .
"Nguyệt Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc có chút bất lực kêu Nguyệt Vô Thương, chẳng qua là không thể nào nghe được tiếng người nọ ôn nhu đáp lại như mới vừa rồi, "Ta ở đây!"
Phong Hồi Tuyết nhìn cánh tay mình bị Dạ Nguyệt Sắc đẩy qua, nhìn lại người mắt đẫm lệ mơ hồ. Cách đây không lâu, cũng cảnh tượng như thế này, chỉ là thời gian đã thay đổi, năm tháng đã vùi lấp đi phần tình cảm ngày đó, mọi thứ đều trôi theo dòng cát của thời gian, lướt qua trong lòng bàn tay biến mất hầu như không còn. Hôm nay nước mắt của nàng đã sớm không phải chảy vì hắn, huống chi nàng đã nhớ không nổi hắn!
Cho dù nàng không nhớ nổi hắn, hắn cũng không thể nhìn nàng rơi lệ.
Phong Hồi Tuyết lấy tay che иgự¢, ngăn chặn bi thương đang nhúc nhích , che dấu tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: "Dạ tiểu thư, hay mau chóng đưa Cẩm Nguyệt vương gia đến đại phu chẩn bệnh!"
"Mỹ nhân ca ca." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Phong Hồi Tuyết kêu một tiếng, "Hắn có thể ૮ɦếƭ không!"
Cả người Phong Hồi Tuyết run lên, hơi ổn định tâm tình, ôn nhu trấn an nói: "Sẽ không, ta đưa hắn đi xem đại phu có được không?"
"Dạ!" Dạ Nguyệt Sắc lau nước mắt, nhìn người trước mắt, ánh mắt sáng quắc, lại không phát hiện được khổ sở trong mắt người kia.
Dạ Nguyệt Sắc đi theo Phong Hồi Tuyết một đường đem Nguyệt Vô Thương đưa đến Cẩm Nguyệt Vương phủ.
Người trong phủ thấy Nguyệt Vô Thương hôn mê bất tỉnh, mặc dù hốt hoảng, nhưng ngay sau đó liền có người đi mời ngự y, một nam tử mặc bạch y cầm hòm thuốc, đem toàn bộ người còn lại trong phòng của Nguyệt Vô Thương, chắn hết ngoài cửa.
Dạ Nguyệt Sắc mặc dù có chút gấp gáp, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn quanh tình cảnh bên trong.
Bắc Đường nhanh chóng lấy ngân châm ra, cắm vào mấy chỗ đại huyệt toàn thân của Nguyệt Vô Thương, sau đó lấy ra một cây cao dắt, cắt một đường quanh ngón tay của Nguyệt Vô Thương, dùng ngân châm hướng dẫn huyết dịch chảy ra, chỉ thấy máu chảy ra hoàn toàn là màu đen, Bắc Đường cực kỳ thuần thục làm xong tất cả, thu hồi ngân châm, xem xét lại hắc khí trên mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm tràn ngập.
Bắc Đường nhíu mày một cái, mở cửa phòng, lắc đầu một cái.
Dạ Nguyệt Sắc khẩn trương, vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Bắc Đường lắc đầu một cái, cõng hòm thuốc rời đi, mấy vị thái y lục tục tới, sau khi đi vào, tiếp đó lại là một tiếng đóng cửa.
Dạ Nguyệt Sắc trong lòng có chút gấp gáp, mặc dù Nguyệt Vô Thương luôn luôn áp bách nàng, bóc lột nàng, nhưng. . . . . . Nếu như hắn cứ ૮ɦếƭ đi như vậy, Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy rất ghét loại ý nghĩ này, ngay sau đó lắc đầu một cái, muốn đem những ý nghĩ không may mắn này lắc văng ra khỏi đầu óc mình.
Ước chừng qua một canh giờ, mặt mấy thái y mệt mỏi ra , Dạ Nguyệt Sắc vội vàng tiến lên hỏi: "Sao rồi ạ?"
"Chẳng qua là vận dụng nội lực, dẫn đến độc khí khuếch tán!" Thái y vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục nói: "Đây là độc mà Cẩm Nguyệt Vương đã mang từ trong bụng mẹ ra ngoài, đến nay không có giải pháp. . . . . . Ai. . . . . ."
Một đám thái y lắc đầu theo hết than lại thở, "Chúng tôi phải đến thái hậu nương nương phục mệnh!"
Đến nay không có giải pháp, vậy hắn có ૮ɦếƭ không? Dạ Nguyệt Sắc mặt hồ nghi đi vào, nhìn Nguyệt Vô Thương cả người hư nhược nằm ở trên giường, mặt tái nhợt mang theo chút đen kịt, ngay cả nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt cũng mất màu sắc.
"Nguyệt Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc thận trọng kêu một tiếng, không ai trả lời.
Lúc này trong phòng xuất hiện một người, Dạ Nguyệt Sắc nhớ, chính là người đã mang Nguyệt Nguyệt đi lúc hắn hôn mê, ánh mắt người nọ hung ác nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc sợ đến mức lui về phía sau, oán thầm nói, ta không Gi*t cha ngươi, làm gì thế?
Ánh mắt Hướng Nhai nhìn Dạ Nguyệt Sắc có chút kỳ quái, có phẫn hận, có chán ghét, còn có chút gì đó không thể nói được
"Này, chuyện không liên quan đến ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt nói.
"Ta cảnh cáo ngươi, cách chủ nhân nhà ta xa một chút, mỗi lần đều là vì ngươi, ngài ấy mới có thể như vậy!" Hướng Nhai vốn là không nói nhiều, nhưng nhìn Dạ Nguyệt Sắc hung hãn nói.
Thân thể Dạ Nguyệt Sắc co rụt lại, hình như là như vậy không sai, nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, hắn đã sắp ૮ɦếƭ rồi, đột nhiên phát hiện trước kia hắn bóc lột mình cũng không hề đáng ghét như mình tưởng.
"Nguyệt Nguyệt, trong thời gian ngươi sống không được bao lâu này, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt!" Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Nguyệt Vô Thương đang hôn mê nói.
Đang hôn mê trên giường, khóe miệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên, hắn sẽ để nàng chăm sóc hắn thật tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc