Xinh đẹp gặp gở
Dạ Nguyệt Sắc chạy thục mạng về phía trước, nhưng đám người phía sau rõ ràng là có huấn luyện, chớp mắt đã thấy đuổi theo đến sát một bên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ lo chạy, không nghĩ càng chạy càng thấy vắng vẻ, thật xui xẻo!
Rốt cuộc bị bốn Hắc y nhân vây vào giữa, Dạ Nguyệt Sắc thở hổn hển vài ngụm khí , yếu ớt hỏi: "Mấy vị đẹp trai, ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi thu bao nhiêu tiền, ta cho gấp đôi!"
"Ít nói nhảm đi!"Người cầm đầu quát lớn, lớn tiếng nói: "Chiêu bài vàng của chúng ta, há có thể vì một chút tiền đập chiêu bài của mình!"
"Chịu ૮ɦếƭ đi!" Vừa nói nâng thanh đao sáng loáng lên, chuẩn bị chém về hướng của Dạ Nguyệt Sắc. .
"Chờ một chút!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy đùi có chút mềm, thanh âm gần như phát khóc.
“Muốn gì đến gặp Diêm Vương nói đi!" Vừa nói vừa vác đao chém về hướng Dạ Nguyệt Sắc, chân Dạ Nguyệt Sắc mềm nhũn không bước đi được, vội thụp đầu xuống, khó khăn lắm mới tránh khỏi một đao kia, Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe được từ đỉnh đầu xẹt qua miếng tiếng gió.
"Xú Nha Đầu, ngươi dám tránh!" Người cầm đầu thấy bị Dạ Nguyệt Sắc tránh khỏi một đao, trong lòng nàng ủy khuất, nàng không có tránh có được không, chẳng qua là chân mềm nhũn rồi !
"Các huynh đệ, cùng tiến lên!" Chân Dạ Nguyệt Sắc hôm nay càng thêm mềm động cũng không nhúc nhích được, nhắm mắt lại quát to một tiếng: "Cha ơi, cứu mạng!"
Một trận gió ôn nhu thổi qua, Dạ Nguyệt Sắc liền nghe được một trận kêu thảm thiết, hoảng sợ càng thêm không dám mở mắt, biết có người vỗ vỗ bả vai của nàng, Dạ Nguyệt Sắc bị dọa cho sợ đến thét chói tai: "Ta nói hay các ngươi ςướק sắc có được không!"
"Ha ha!" Tiếng cười ôn nhuận vang lên, thanh âm kia tựa như gió xuân tháng hai, ấm áp sạch sẽ, "Tại hạ không ςướק sắc!"
Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy nam tử cười như gió xuân tươi mát thổi qua mặt , ôn nhu nhìn nàng, trong mắt một tình cảm ấm áp chợt lóe lên, người này chính là Phong Hồi Tuyết.
"Mỹ nhân ca ca!" Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng, nhào tới trong иgự¢ Phong Hồi Tuyết , bắt đầu kiếm chuyện ăn đậu hũ người ta, nhân cơ hội chiếm tiện nghi mỹ nam.
"Đứng lên đi, ta tiễn nàng về nhà!" Phong Hồi Tuyết có chút cưng chìu sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trên mặt ôn nhu như nước.
"Nhưng chân ta bủn rủn!" Dạ Nguyệt Sắc ở trong иgự¢ Phong Hồi Tuyết buồn buồn nói:
"Huynh cõng ta có được không?"
Dạ Nguyệt Sắc vốn cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, ngẩng đầu lên chuẩn bị tự mình đứng lên , ai ngờ đã rơi vào đôi mắt ấm áp đầy nhu tình, trong nháy mắt độ ấm của đôi mắt có thể đem người ૮ɦếƭ đuối.
"Được!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu đáp, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Dạ Nguyệt Sắc, ra vẻ như định cõng nàng.
Dạ Nguyệt Sắc bị ôn nhu bất thình lình làm cho có chút không giải thích được, ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, hay ta tự mình đi thôi!"
Nào ngờ Phong Hồi Tuyết nhẹ nhàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó đứng dậy, vững vàng đi về hướng Tướng phủ, mặt trời chiều ngả về tây, những rặng mây cuối chân trời nhuộm một màu hồng tía vô cùng đẹp, nhuộm lên nụ cười trên mặt Phong Hồi Tuyết càng thêm ôn nhuận như ngọc.
Chẳng qua là Dạ Nguyệt Sắc ngây ngốc nằm trên lưng của Phong Hồi Tuyết, đột nhiên cảm thấy phong cảnh bốn phía thật là xinh đẹp.
Chỉ trông mong đường rất dài, mãi không nhìn thấy cuối.
Nhưng đường cuối cùng là có cuối, Phong Hồi Tuyết ôn nhu đem Dạ Nguyệt Sắc buông xuống, nhìn bảng hiệu Sắc tạo” Tướng Quốc Phủ" của Tướng phủ, mới phát hiện thời gian từ ngón tay lơ đãng trôi qua, ngày trước luôn là cô gái nhỏ đuổi theo ở phía sau, mới thoáng cái đã duyên dáng yêu kiều rồi.
"Mỹ nhân ca ca có nên đi vào ngồi một chút hay không?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Phong Hồi Tuyết, cười hỏi.
"Không được." Phong Hồi Tuyết ôn nhu cười một tiếng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, thần sắc ôn nhu lơ đãng lộ ra, tới cửa bái phỏng đương nhiên phải chọn một ngày thật tốt.
"Vào nhà đi!" Trên mặt Phong Hồi Tuyết mang theo ôn nhu đến mức không tin nổi, nở nụ cười ấm áp, "Ta nhìn nàng đi vào!"
Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn Phong Hồi Tuyết, mỹ nhân ca ca thật kỳ quái a, bất quá nàng thích, ngay sau đó vui sướng vào tướng phủ.
Phong Hồi Tuyết nhìn theo thân ảnh của Dạ Nguyệt Sắc biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó thu hồi nụ cười trên mặt, mới vừa rồi có người muốn lấy mạng của nàng, điều này làm cho Phong Hồi Tuyết khẽ cau hàng mày xinh đẹp.
. . . . . .
Cẩm Nguyệt Vương phủ, Nguyệt Vô Thương mới vừa từ trong thùng nước thuốc đứng lên, nhận lấy khăn Nam Uyên đưa tới, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hay không?"
Nam Uyên có chút ủy khuất méo miệng, thấy rằng hắn đường đường là Các chủ Tuyền Cơ các, lại bị phái đi theo dõi một nữ nhân, không cảm thấy đại tài sử dụng vào việc nhỏ sao? Bất quá Nam Uyên vẫn nghiêm chỉnh hồi đáp: " Sau khi Dạ tiểu thư từ Tô Mạc Già ra ngoài, từ phố Đông đi dạo đến phố Tây, sau đó ở phố Tây gặp được mấy Hắc y nhân. . . . . ."
Nam Uyên nhìn ánh mắt khẽ nheo lại của Nguyệt Vô Thương, khép lại y phục, nói tiếp: "Sau đó Phong Hồi Tuyết xuất hiện. . . . . ." Nam Uyên có chút rối rắm, chuyện giữa bọn họ có nên bẩm báo chi tiết hay không đây? Bất quá hắn không có lá gan nói láo, ô ô. . . . . .
"Sau đó Dạ tiểu thư nói một câu chân mềm , Phong Hồi Tuyết liền đem nàng cõng về Tướng phủ. . . . . ." Nam Uyên nói xong, thấy nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương rõ ràng phóng đại, cùng với nốt ruồi đỏ tươi bộc phát, nhanh chóng vọt đến cửa.
"Chủ nhân, mặc dù nô tài cũng rất muốn anh hùng cứu mỹ, nhưng ngài đã không cho nô tài làm như vậy đúng không?"
"Ta cũng không cho ngươi đi nhà xí!" Nguyệt Vô Thương lành lạnh nói: "Cho nên, lúc ta chưa lên tiếng, ngươi hãy tự mình nhịn lấy!" (>”
Nam Uyên mặt như đưa đám, nhìn Nguyệt Vô Thương tính tóan hẹp hòi, Nguyệt Vô Thương không nhúc nhích chút nào, mặc vào quần áo thản nhiên nói: "Đi theo Phong Hồi Tuyết! Chuyện còn lại không cần lo."
"Vậy nô tài có thể đi nhà xí hay không?" Nam Uyên yếu ớt hỏi một tiếng, nhìn Nguyệt Vô Thương quét tới ánh mắt của, vội lật người nhanh như chim én, biến mất ở trong phòng.
Nguyệt Vô Thương ưu nhã gẩy gẩy tóc ướt sau ót, phong tình vạn chủng cười một tiếng, Sắc Sắc của hắn thật đúng là không ngoan rồi?
Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, nghĩ tới hôm nay gặp được mỹ nhân ca ca, đột nhiên rùng mình một cái, lạnh quá a, Dạ Nguyệt Sắc kéo chăn.
Nghĩ tới hôm nay người tới ám sát nàng, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, ngay sau đó không có tim không có phổi cười một tiếng, binh đến tướng chắn, ngay sau đó nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Cũng dần dần sâu, Dạ Nguyệt Sắc ngủ mơ hồ, không biết trước giường mình có một người đang đứng, người nọ ở trong bóng tối nhìn rõ như ban ngày, đi chính xác không hề lầm đến bên người Dạ Nguyệt Sắc thế nhưng không có ᴆụng phải bất kỳ vật gì, cho dù ở trong đêm tối, cũng có thể cảm giác ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc.
Đối diện với người trên giường khẽ thở dài, chẳng qua chỉ mới tách ra một lúc thôi, thế nhưng hắn lại không biết mình sẽ nhớ nàng đến như thế. Ngay sau đó mặc nguyên quần áo nằm lên giường, ngủ thẳng bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc.
Nào ngờ người trên giường lăn về hướng hắn, hướng trong иgự¢ hắn khẽ cọ cọ, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say sưa. Nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không tự chủ được khóe miệng lộ ra một chút ý cười, ôm sát người trong иgự¢, nhắm hai mắt lại, cong khóe miệng lên, trong đêm đen thành độ cong đẹp nhất, xóa đi mất mát buồn bực ban nãy.
Cái gì gọi là nhân yêu
Mặt trời lên cao, từng sợi dương quang vàng óng ánh rải vào bên trong nhà, đem trọn gian phòng nhuộm thành một màu vàng óng ánh, nhiệt độ dần ấm áp hẳn lên, đã tới cuối mùa xuân đầu mùa hè, trời trong nắng ấm.
Dạ Nguyệt Sắc bị ánh sáng chói chang đâm vào mắt có chút không thích, tâm bất cam tình bất nguyện mở mắt, phản ứng đầu tiên nhất định rằng tối hôm qua đã ôm mỹ nam ở bên cạnh ngủ cả đêm, kết quả bên cạnh rỗng tuếch, chỉ còn lại trên giường đơn độc một mình.
Dạ Nguyệt Sắc mở to ánh mắt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung, chu mỏ, kêu lớn: "Đỗ Quyên, tiểu thư nhà em muốn rời giường!"
Đỗ Quyên đẩy cửa đi vào, nhìn tiểu thư nhà mình mặt trời lên cao mới rời giường, mắt trợn trắng, tiểu thư quan gia người ta, ai không dậy từ lúc gà vừa gáy tiếng đầu tiên, sáng chiều phụng dưỡng , luyện đàn, tập múa, luyện thư pháp, cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng có thể nằm ngủ thẳng giấc đến bây giờ mới tỉnh.
"Tiểu thư, Tứ hoàng tử mời khách, tiểu thư có muốn đi hay không?" Đỗ Quyên vừa cho Dạ Nguyệt Sắc mặc quần áo rửa mặt, vừa thử dò xét hỏi một chút.
"Không đi!" Dạ Nguyệt Sắc trả lời không chút do dự nào, dù buổi yến tiệc của tên nhân yêu ૮ɦếƭ tiệt ấy vui đến mức nào chăng nữa, nàng cũng không thèm đi, cộng thêm bên trong còn có một con Hồ Ly Tinh, nàng cũng không phải là muốn đến vườn thú nhìn động vật, đén buổi tiệc dở hơi của hắn làm gì.
"Vậy cũng tốt!" Đỗ Quyên mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trước kia chỉ cần có Tứ hoàng tử ở đâu, tiểu thư dù có chen lấn đến vỡ đầu chảy máu cũng quyết đi cho được, không nghĩ tới hôm nay không đi, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không bị lão gia trách phạt rồi.
Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn Đỗ Quyên, lành lạnh nói một câu: "Em cao hứng cái gì!"
"Bởi vì Tứ hoàng tử chỉ đích danh không mời tiểu thư!" Đỗ Quyên vui vẻ nói, tiểu thư thật là thông suốt, nàng đã cảm thấy Cẩm Nguyệt vương gia so với Tứ hoàng tử đẹp mắt hơn nhiều.
Chỉ đích danh không mời nàng? ! Dạ Nguyệt Sắc khẽ hé mắt, ngay sau đó cười tà ác, vậy nàng thật sự muốn đi !
"Lúc nào thì đãi tiệc?" Dạ Nguyệt Sắc không chút để ý hỏi, trong lòng lôi tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh ra mắng nhiếc , không muốn nàng đi, nàng càng muốn đi.
" Chiều hôm nay!" Đỗ Quyên vui sướng hồi đáp. Không chút nào chú ý tới Dạ Nguyệt Sắc khác thường.
"Tốt lắm, ăn mặc cho bản tiểu thư xinh đẹp một chút!" Dạ Nguyệt Sắc rất vui vẻ nói, Đỗ Quyên không nghi ngờ gì, cao hứng 乃úi tóc kiểu thịnh hành nhất hiện nay, chuẩn bị trâm cài mà Dạ Nguyệt Sắc thích cắm vào trên đầu.
Dạ Nguyệt Sắc cầm lấy ngọc trâm xanh biếc trong tay Đỗ Quyên, nghiêng cắm ở trên 乃úi tóc, không để ý tới Đỗ Quyên, vui sướng chạy đến tủ y phục chọn một cái quần lụa mỏng màu xanh nhạt. Động tác nhanh, thay đổi y phục lập tức xuất phủ.
"Tiểu thư, tiểu thư đi đâu vậy?" Đỗ Quyên nhất thời ủy khuất, không phải nói không đi tham gia buổi tiệc sao.
Dạ Nguyệt Sắc đi tới ngoài cửa mới nhớ tới, loại yến hội này đều phải có thiệp mời mới có thể đi vào, mắt Dạ Nguyệt Sắc chuyển một hướng phủ Vương Thượng thư đi tới.
Cửa phủ Vương Thượng thư, Vương Thương Thư mặt đầy ẩn tình sâu xa nói với Vương Duẫn: "Duẫn Chi, hôm nay Tứ hoàng tử đãi tiệc có mời rất nhiều danh môn thục nữ, tùy tiện chọn một người ai cũng tốt hơn nhiều so với con gái của Dạ Tướng phủ, nếu con vẫn không chọn được, vậy cha không thể làm gì khác hơn là thay con làm chủ!"
"Cha!" Sắc mặt Vương Duẫn có chút khó coi, "Chuyện của con, tự con làm chủ! Nếu cha cứ tự ý ép buộc như thế, vậy con không thể làm gì khác hơn là xuất gia!"
Mặt Vương Thương Thư liền biến sắc, đây là đứa con độc nhất của ông đó. Ông vẫn còn muốn bế bồng cháu đích tôn, con gái lão hồ ly Dạ tướng gia kia, sinh phải yêu nghiệt gì thế này
“Tốt nhất con cứ tự mình chọn lựa, cha không ép con, nhưng Dạ Nguyệt Sắc thì không được!"
"Nhi tử không phải là Dạ tiểu thư thì không lập gia đình!" Vương Duẫn cũng là tính tình quật cường, mặt kiên định, không nhường bước chút nào nhìn Vương Thương Thư.
Dạ Nguyệt Sắc chạy tới liền nghe được Vương Duẫn thâm tình tỏ tình, nhìn bộ dáng Vương Duẫn đáng yêu như vậy, nhìn lại mặt của Vương Thương Thư có thể so với đáy nồi, thở dài, aiiii, quá xinh đẹp thật không phải là lỗi của nàng.
"Hừ!" Vương Thương Thư hừ lạnh một tiếng, đi vào cửa, trong đầu không ngừng lẩn quẩn phải làm sao miws có thể để đứa con trai độc nhất của mình hồi tâm chuyển ý.
"Khụ khụ!" Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước mặt Vương Duẫn sắc mặt không phải là rất tốt, ho nhẹ hai tiếng, Vương Duẫn vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt lập tức chuyển biến chuyện, cao hứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Dạ tiểu thư, tiểu thư tới tìm Duẫn Chi có chuyện gì?"
Dạ Nguyệt Sắc nhìn bộ dáng vừa mừng vừa kinh ngạc của Vương Duẫn, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, ngay sau đó bị nàng mãnh liệt an ủi đánh thẳng vào tan thành mây khói.
"Tiểu Duẫn a!" Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nói: "Ngươi xem thời tiết hôm nay thật tốt, ra ngoài đi dạo rồi thật đúng lúc!”
"Tiểu thư muốn hẹn Duẫn Chi đi dạo sao?" Vương Duẫn mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khiến cảm giác áy náy của Dạ Nguyệt Sắc thăng cấp lần nữa, nhưng Vương Duẫn lập tức nhíu mày một cái, "Nhưng A Ảnh có mở tiệc. . . . . Không sao, ta bồi tiểu thư đi dạo!"
Đây không phải là trọng sắc khinh bạn sao rõ rành rành, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc thay vẻ mặt thất vọng, sâu kín nói: "Ta thấy hay là lần sau đi, sao Duẫn Chi có thể là loại tiểu nhân trọng sắc khinh bạn đó chứ!"
Trọng sắc khinh bạn! Vương Duẫn khẽ cau lông mày xinh đẹp, dĩ nhiên không thể để cho Dạ tiểu thư cảm thấy như vậy, nhưng nên làm như thế nào mới có kế sách lưỡng toàn đây? Vương Duẫn ngay sau đó cười một tiếng, Đàn Sơn không phải là địa phương thích hợp để đi dạo sao?
"Dạ tiểu thư cùng đi với ta đến Đàn Sơn dự tiệc thì được rồi!" Vương Duẫn mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt ánh sao lấp lánh, nơi nơi ước mơ.