Chương Vân, Thường Quyên và những cô nương khác tay trong tay nói chuyện cười đùa đến chân núi Thanh Truân Lĩnh, từ chân núi nhìn lên là những cành lá xum xuê tươi tốt nối nhau che đi cái nắng của mặt trời như thiêu đốt, cho nên ở trong vùng rừng núi này đặc biệt tối và mát mẻ.
Các cô nương lần lượt bước lên con đường nhỏ trong rừng, dưới bóng cây chỉ cảm thấy cơ thể rất mát mẻ, ánh nắng vàng mặt trời hắt xuống qua những kẽ hở tán cây, bụi cỏ như quang cảnh ánh sáng lốm đốm chiếu rọi giũa các con đường bùn lầy.
Lòng đường trong rừng hầu như bị cỏ dại và bụi cây bao phủ, dưới tình huống không có ai đi trước dọn đường, nên nhóm các nàng bước đi rất chậm rãi nhưng cũng không hề vội vàng, vừa đi vừa thoải mái nói chuyện, rất thích.
Đi được một lúc, phía sau truyền đến tiếng gọi:"Các ngươi mới tới đây à, chúng ta vẫn đuổi kịp đến."
Các cô nương quay đầu lại nhìn xung quanh, thì thấy Thường Trụ và Đinh Tử đang đi đầu, đằng sau là Chương Trình, Phong Tử, và mấy đứa nhỏ bọn Chương Hưng, một đoàn con trai từ phía sau đi lên đây.
Chương Vân nhìn thấy đại ca, Hưng Tử đều tới, đang định vẫy tay với bọn họ, bỗng Xuân Hoa đi phía sau nàng đột nhiên quay đầu lại, hơi cúi mặt xuống, nhìn từ góc độ này Chương Vân liền thấy đôi tai trắng nõn của nàng ấy đang đỏ ứng một mảng, sau đó lan lên hai má lúc nào không hay.
Chương Vân trong đầu đột nhiên nghĩ, tại sao Xuân Hoa bỗng chốc đỏ mặt thẹn thùng như vậy, thì Tú Hoa ở phía sau nhích người lại gần, nhảy đến:"Đinh Tử ca, ngươi cũng đến rồi, tỷ muội đang ở đây này".
"Tú Hoa, muội...".
Xuân Hoa vốn đã xấu hổ rồi, lại nghe muội muội kêu lên như vậy, vừa lúng túng vừa xấu hổ thêm, cả khuôn mặt đều nhuộm đỏ một mảnh, nàng vội vàng đi đến chỗ Tú Hoa kéo cánh tay đánh nhẹ một phát, ngăn cản không cho muội ấy nói lung tung.
Nhìn thấy tình cảnh này, tế bào bát quái của các cô nương bỗng chốc sôi nổi hẳn lên, cũng không quan tâm đến cỏ dại mọc um tùm vây kín, một đám lật đật chạy đến.
Chương Vân trên mặt cũng nở nụ cười, hướng ánh mắt nhìn về phía các chàng trai bên kia, liếc mắt một cái nhìn thấy Đinh Tử đi đầu, hai chân đứng yên tại đó, sắc mặt cũng không khá hơn Xuân Hoa là bao, đỏ bừng như không, nhưng dù sao hắn cũng không xấu hổ giống con gái, bước chân chỉ dừng lại một cái chớp mắt rồi lại bước đi tiếp.
Đám con trai lập tức cũng đi lên vây quanh, vài người còn khoác lấy bả vai Đinh Tử, lôi kéo hắn vào trong vòng vây để hỏi rõ.
Xem ra trình độ bát quái của các chàng trai này cũng không kém mấy cô nương là bao.
"Xuân Hoa, chuyện gì thế này? Mau nói cho chúng ta biết đi".
Các cô nương bên này cũng vây lại một chỗ, bảy miệng tám lời hỏi lên,
Xuân Hoa lại chỉ cúi đầu, khuôn mặt cúi thấp xuống gần như bằng иgự¢, mặc cho các cô nương hỏi như thế nào, thì nàng ấy cũng không hề hé răng mở miệng trả lời.
"Tú Hoa, nếu tỷ ngươi không nói, thì ngươi nói đi".
Thường Quyên nhìn Xuân Hoa không hỏi được gì, liền chuyển hướng sang hỏi Tú Hoa.
Câu hỏi này vừa nói ra, Xuân Hoa không thể giả bộ làm chim cút được nữa, vội vàng đưa tay ra bịt miệng Tú Hoa, nhưng lại bị Thường Quyên túm lấy kéo ra. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Tú Hoa nhìn thấy tỷ tỷ xấu hổ như vậy rất là vui vẻ, vội chạy trốn sau lưng Thường Quyên, vươn cái đầu nhỏ ra phía trước,"Tỷ, chuyện này có gì mà không nói ra được, nhà Đinh Tử ca đã đến xem tướng rồi, qua một đoạn thời gian nữa muội sẽ phải kêu hắn là tỷ phu, việc này tỷ còn có thể giấu diếm đến bao lâu nữa chứ".
Oa, bên này các cô nương đều ồ náo động hẳn lên, mà bên kia các chàng trai cũng truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt, có mặt ở đây đều là người trẻ tuổi lớn lên cùng nhau, tuổi tác cũng xấp xỉ bằng nhau, nên nghe được tin tức này không khỏi vui mừng hớn hở, xen lẫn một chút hâm mộ, bỗng chốc tất cả đều bắt đầu sôi nổi.
Sau khi nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều đang cao hứng, cả hai nhóm người ôm lấy nhau đi về phía suối núi trong rừng.
Những dòng nước suối trong vắt chảy xuống từ các vách núi nhô cao, tụ lại thành dòng chảy quanh co, róc rách chảy xuống sườn núi.
Thường Quyên lờ mờ nhìn thấy dòng suối trong rừng, vội vàng cười nói lớn: "Đến, đến, nó ở ngay phía trước, chúng ta nhanh chóng qua đó đi".
Mọi người đều hưng phấn kích động, bọn họ cùng Thường Quyên nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ trong chốc lát đã tới bên dòng suối núi, thở hổn hển cười một cái, Chương Vân ngồi xổm xuống rửa mặt rồi liền xắn tay áo lên một chút rửa sạch cánh tay ướt của mình.
Nước suối núi trong lành, lạnh lẽo, đập vào mặt và cánh tay, chỉ cảm thấy cơn mát lạnh đi qua khiến cho toàn thân nhẹ nhõm, sảng khoái hẳn lên.
Thường Quyên cũng lập tức lấy nước rửa mặt, tay, các cô nương khác ngồi xổm xuống bên dòng suối vừa nói vừa cười vui đùa, đám con trai cũng không chịu ngồi yên, có vài người đã cởi giày, xắn ống quần lên đi lội vào nước suối.
Nhìn thấy đám con trai nhảy xuống suối, nhóm các cô nương nhất thời không nhịn được, Thường Quyên đột ngột đứng dậy hét lớn:"Các ngươi đi xa ra một chút, để cho chúng ta cởi giày rửa chân." Mặc dù ở nông thôn, cô nương không quá gò bó bảo thủ như những tiểu thư cô nương trong trấn, huyện, nhưng đối với đôi chân của con gái cũng không thể tùy ý để lộ ra trước mặt người khác.
Các chàng trai bên kia đang định mở miệng, thì Đinh Tử lại nói trước:"A, vậy chúng ta đi lên đằng trước, bên kia chắc chắn không nhìn thấy gì, các ngươi có thể yên tâm tẩy rửa".
"Đinh Tử, có vợ liền quên chúng ta nha, sao không bảo các nàng đi đến chỗ khác xa hơn mà lại bảo chúng ta đi".
Đinh Tử vừa nói xong, Thường Trụ liền tiến lên ôm cổ hắn nói lại.
Phong Tử ở một bên thấy vậy, vội vàng nói: "Trụ Tử, đừng như vậy, chúng ta nhường các nàng một chút, không sao đâu."
Chương Trình nhìn Phong Tử muốn hoà giải, liền tiến lên kéo Thường Trụ qua, cười nói: "Được rồi, đừng trêu chọc Đinh Tử nữa, chúng ta mau đi về phía trước thôi." Các chàng trai mỉm cười đi lên bờ, đi lên đằng trước.
Nhóm cô nương ở bên cạnh nhìn bọn họ trêu chọc Đinh Tử, đều che miệng cười trộm, mỗi người đều liếc nhìn Xuân Hoa, khiến nàng lại xấu hổ đỏ mặt.
Chờ sau khi các chàng trai tránh đi hết, các cô nương không còn kiêng kị gì nữa, tất cả đều thoải mái cởi giày, tất, ngồi trên bãi cỏ bên bờ suối, vươn đôi chân trắng nõn và mềm mại xuống dòng suối, vừa chèo vừa rửa chân.
Thường Quyên luôn là người nghịch ngợm nhất lại càng chơi điên cuồng hơn, cũng học theo bộ dáng của các chàng trai, đem xắn cao ống quần rồi trực tiếp nhảy xuống nước, đặt cả hai chân lên những viên sỏi dưới đáy suối.
Nước dưới dòng suối trong xanh nên khi Thường Quyên đứng ở trong đó, những con cá nhỏ trong suối cũng chậm rãi bơi đến bên chân người nàng.
"A, mau nhìn này, cá nhỏ đang bơi qua đây, Vân nhi , mau tìm thứ gì cá có thể ăn đưa cho ta, ta cho cá ăn".
Thường Quyên nhìn thấy những con cá nhỏ bơi qua, phấn khích liền chỉ vào dòng suối hét lên.
Các cô nương đều đi qua hướng bên nàng , một đám đều vui đùa, đưa tay ra để kéo, bèo, bụi cây xung quanh xem có cỏ non hay côn trùng nào có thể cho cá ăn không.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã nhổ mấy cây bèo nước, bắt được ít con giun đất, rồi giao hết cho Chương Vân, kêu nàng lội xuống nước đưa vào tay Thường Quyên.
Chương Vân xắn ống quần lên đi xuống suối, đem thượng vàng hạ cám hỗn hợp trong tay cho Thường Quyên, lúc Chương Vân lội xuống nước khiến cho lũ cá con bơi tán loạn hết cả lên, làm hại Thường Quyên kêu a a, hét lên một hồi lâu, cho dù đem hết mọi thứ trong tay đổ xuống suối cá con cũng không bơi qua.
Nhìn thấy những con cá nhỏ đều đã tản đi ra, Thường Quyên liền mất hứng thú, ném cây bèo nước lên bờ, rồi cúi xuống nhặt những tảng đá lớn.
"Vân nhi, ngươi đến đây, đẩy hòn đá này đi, có thể tìm thấy con cua, vì chúng nó đều thích trốn trong kẽ hở của đá." Thường Quyên một bên di chuyển hòn đá, một bên kêu gọi Chương Vân cùng tham gia.
Chương Vân nghĩ cũng vui nên đáp lại, đi theo Thường Quyên, cúi người xuống chạm vào dòng nước trong vắt, tìm một vài viên đá lớn hơn rồi đẩy sang một bên để xem có con cua nào ẩn nấp bên dưới hay không.
Chương Vân và Thường Quyên đã đẩy vài tảng đá lớn ra xa, nhưng kết quả cũng không tìm thấy gì, nhưng các nàng chủ yếu muốn chơi, xem có thể bắt được cua hay không, vì vậy sau khi tìm vài lần mà không thấy, cũng không cảm thấy gì cả, vọc nước một lúc rồi rửa tay, tiếp tục tìm một hòn đá khác.
Những cô nương khác thì đang ngồi bên bờ suối, chân ngâm mình vào trong dòng nước lạnh, thỉnh thoảng lại giơ chân lên chèo lướt qua, miệng trò chuyện rôm rả.
Chương Vân di chuyển mấy tảng đá có chút mệt mỏi, nên nói với Thường Quyên,"Tiểu Quyên, ta đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, lát sau sẽ đi tìm tiếp".
Nói xong liền đi lên bờ phía trước dòng suối.
Ngay khi gần đến bờ bên con suối, liền nghe thấy tiếng nói truyền ra trong nhóm các cô nương:"Ta nghe nhị ca nói, mỗi ngày trước bình minh Mãn Tử ca đều gánh đòn lên thị trấn, nói rằng ở nhà làm đậu phụ, gánh lên trấn bán lấy tiền, nhà Mãn Tử ca cũng không phải là quá nghèo, Tiểu Thuý, ngươi nói coi, vì sao hắn lại làm liều mạng như vậy".
Du Linh ngồi bên cạnh người Tiểu Thuý hơi bĩu môi nói.
"Làm sao mà ta biết được, có lẽ là muốn tiết kiệm một ít tiền cưới vợ chăng".
Tiểu Thuý nói xong, cười híp mắt nhìn Du Linh, có chút trêu đùa bộ dạng của nàng.
Du Linh nghe vậy lập tức xấu hổ đỏ mặt, vươn tay nhéo Tiểu Thuý, sẵng giọng nói:"Ta chỉ đang hỏi ngươi, ngươi thì hay rồi, cứ nói nhảm đi ".
"Ta làm sao có thể nói nhảm được, Mãn Tử ca cũng đã mười sáu rồi, kiếm tiền cưới vợ cũng là bình thường thôi, nhìn bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là muốn gả cho Mãn Tử ca".
Tiểu Thuý miệng vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Du Linh, Xuân Hoa, Tú Hoa ngồi bên cạnh cũng đưa mặt nhìn sang, muốn xem náo nhiệt.
"Ngươi, cái nha đầu này, ngay từ đầu đã trêu chọc ta rồi, xem ta cơ Ϧóþ ૮ɦếƭ người hay không".
Du Linh lúc này mới nhận ra Tiểu Thuý đang trêu chọc mình, vừa xấu hổ, vừa ngại ngùng, nên đưa tay ra chọc eo Tiểu Thuý, khiến cho Tiểu Thuý phải nhảy xuống suối tránh bàn tay của nàng.
Xuân Hoa và Tú Hoa ở bên cạnh bật cười ha ha, Du Linh tức giận đến ôm Xuân Hoa nói: " Xuân Hoa tỷ, tỷ sắp đính hôn rồi mà còn cùng các nàng giống nhau, đều trêu ghẹo muội, nên muội không bỏ qua đâu".
Nói xong cũng đánh lên tay Xuân Hoa, Xuân Hoa chỉ có thể nhảy xuống suối, Tú Hoa tự nhiên cũng không muốn bị hại nên vội nhảy xuống suối.
Nhìn thấy bọn họ đều nhảy xuống suối nước, Du Linh cũng khó chịu, liền nhảy xuống, vừa lội dưới nước vừa đuổi theo các nàng, nhất thời trong suối đều là tiếng cười vang.
Dòng suối sôi động hẳn lên, nhưng Chương Vân lúc này là người duy nhất ngồi bên dòng suối, nhìn bọn họ đùa giỡn mà nghĩ đến lời nói vừa rồi.
Mặc dù Tiểu Thuý là đang trêu ghẹo Du Linh mới nói những lời kia, nhưng trong lòng Chương Vân lại không khỏi đoán rằng, Thường Mãn không có lý do gì sao phải làm việc này, nàng cảm giác được nguyên nhân lờ mờ trong đó chắc có liên quan đến bản thân nàng.
Nghĩ đến mức độ này, trong lòng Chương Vân trở nên loạn cào lên, nàng trước đó đã đem lời nói dứt khoát như vậy rồi, nếu là người con trai bình thường sẽ bỏ cuộc, nhưng nhìn qua, thì Thường Mãn hoàn toàn không có ý định từ bỏ, mà chính là từ trong lòng háo hức ban đầu, giờ đây nó đã trở thành điều tất yếu, và những gì hắn làm vẫn luôn quanh quẩn đến nàng, điều này không hề thay đổi.
Chương Vân yên lặng nghĩ đến điều này, không khỏi co quắp chân lại, đưa tay ôm lấy chân, chống cằm, khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Ta có cái gì tốt đâu, mà hắn đáng giá không từ bỏ được.