Chương Vân bưng theo rổ đi vào trong thôn, vòng qua mấy con đường nhỏ, một hồi liền tới trước cửa sân nhà Thường Mãn, vội dừng chân lại, trong đầu thoáng có chút do dự, bất quá chỉ do dư một lúc, liền cất bước chân trên bậc thềm sải bước vào trong sân.
Vào sân, ngẩng đầu lên thì thấy Thường Phú đang ngồi dưới gốc cây đào nghịch bùn đất, ngoài ra không có bóng người nào khác, vì thế Chương Vân liền cao giọng lên gọi:"Thím, thím có ở nhà không?".
Nghe được tiếng gọi, Thiệu thị vội từ trong phòng bếp chạy ra, vừa nhìn thấy là Chương Vân, trên mặt lập tức nở nụ cười, "Là Vân nhi sao, tìm thím có chuyện gì không?".
"Cũng không có chuyện gì lớn, nha, chính là đưa cái này qua, đây là tự tay cháu làm, đưa tới cho đại thúc và thím nếm thử, nếu ăn không ngon thì cũng đừng chê cười cháu nhé".
Chương Vân cười nhấc cái rổ trong tay đưa ra cho Thiệu thị.
Thiệu thị cũng không khách sáo, liền vươn tay ra nhận, cười nói:"Cháu còn cố ý tặng đồ đi lại đây, thím thật ngại quá".
"Thím, thím giúp chúng ta nhiều như vậy, đưa chút đồ ăn này thì tính là gì".
Chương Vân vội cười trả lời, sau đó thoáng ngừng một chút rồi lại nói tiếp:"Lại nói, con cá này là do Thường Mãn bắt, cháu chỉ bỏ ra một chút củi lửa, dầu muối mà thôi, nếu thật sự tính công thì cũng không phải của một mình cháu".
Thiệu thị ghe xong lời này, đến là sửng sốt, sau đó mới sực nhớ ra, chẳng trách ban đêm tối hôm qua con trai rất trễ mới trở về, hoá ra là có chuyện như vậy, trong lòng liền biết rõ ràng , nhưng không biểu hiện ra ngoài, chính là cười nói:"Lại nói, các đại trù ở nhà khác vẫn có thể kiếm tiền chút tiền vào việc nấu ăn này, chúng ta cũng đã được nếm thử tay nghề của Vân nhi rồi, sao có thể nói không công lao được chứ".
Hai người tươi cười nói chuyện, Chương Vân lại nói: "Thím, trong nhà còn đang đợi nấu cơm tối, nên cháu không ở lại lâu được, liền phải đi đây.
"
"Xem ta dài dòng chưa, cháu đợi một lát, ta lấy nó ra rồi để cho cháu có thể lấy rổ, bát về luôn".
Thiệu thị nói xong liền đi vào phòng bếp, đem bát to trong rổ lấy ra, mở nắp vung lên thì thấy món súp đậu phụ đầu cá béo ngậy, mùi thơm xộc thẳng vào lỗ mũi, nhất thời trên mặt cười tươi như hoa, rất vừa lòng gật đầu.
Thiệu thị lấy bát của chính mình, đổ canh đậu hũ đầu cá vào, rồi rửa sạch bát mà Chương Vân đã mang theo, xong đặt lại vào rổ, mang ra khỏi phòng bếp.
Vừa ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy Chương Vân đang ngồi xổm dưới gốc cây đào, Thường Phú đang nhìn lên nói chuyện với nàng, nói gì nghe cũng không rõ ràng nhưng thấy trên khuôn mặt Thường Phú tràn đầy tươi cười, Thiệu thị nhìn ở trong mắt, còn trong lòng không khỏi vui mừng, thầm nghĩ, một cô nương tốt như vậy, nhà ai nếu có thể cưới được trở về thì thật sự có phúc khí a.
Thiệu thị dừng bước chân lại nhìn một hồi, Chương Vân lúc này quay đầu lại, thấy Thiệu thị đã ra khỏi bếp, vội vàng đứng dậy nói với Thường Phú: "Vậy đệ tự chơi đi, tỷ tỷ phải đi....".
"Tỷ tỷ, cái này tặng cho tỷ".
Thường Phú bỗng chốc cũng đứng dậy, giơ tay đưa ra như hiến vật quý trong tay cho Chương Vân, nàng nhìn xem, hoá ra là bông hoa đào từ trên cây rơi xuống, lúc này chính là bông hoa non mởn được mở ra trong tay nhỏ bé của tiểu oa nhi.
Chương Vân cười nhận lấy, đem bông hoa đào đặt ở trên chóp mũi ngửi, mỉm cười:"Cảm ơn tiểu Phú cho tỷ tỷ hoa nha".
Trong lòng lại nói, mới nhỏ như vật mà đã biết tặng hoa rồi, lớn lên không biết sẽ làm bao nhiêu cô nương xiêu lòng đây, nghĩ đến đây, không khỏi bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
"Là Vân nhi sao, hôm nay sao hiếm thấy vậy".
Chương Vân vừa vặn cười thì bên ngoài liền truyền đến tiếng nói, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thường Thiết Mộc đang vác cái cuốc đi vào trong sân, đi theo sau là Thường Mãn, hai chân hắn đứng trụ lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào nàng.
Thường Mãn sững sờ nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, hoa đào hồng nở đầy cây phản chiếu lên nàng càng thêm xinh đẹp, thật sự là người so với hoa còn đẹp hơn, lúc này Chương Vân mới nhìn sang, hắn mới nhận ra chính mình đã thất thố, vội vàng đưa mắt tránh đi, nhưng tình cảm rung động trong lòng không sao dứt ra được.
Thấy Thường Mãn tránh đi ánh mắt, Chương Vân mới cười đáp: "Thiết Mộc thúc, mấy ngày nay ít nhiều nhờ thím giúp đỡ chúng ta, nghĩ cũng không biết lấy gì cảm ơn, vừa khéo hôm nay nấu món ăn mới liền bưng tới cho Thiết Mộc thúc và thím nếm thử".
"Vẫn là Vân nhi tốt, còn nhớ thương đại thúc với thím, vậy chúng ta liền không khách khí, cùng nếm thử tay nghề của Vân nhi ".
Thường Thiết Mộc tính tình thẳng thắn, đem cái cuốc đặt dựa vào góc tường rồi mỉm cười nói.
"Vốn là không nên khách sáo, Thiết Mộc thúc, thím, cháu phải về nhà nấu cơm tối đây, cháu đi trước".Chương Vân thấy sắc trời không còn sớm, nếu ở lại nữa thì không đợi khi cơm tối nấu xong thì cha nương, ông nội đã trở về rồi.
Thiệu thị nghe vậy thì đi qua, đem rổ trả lại cho Chương Vân, còn khách khí nói thêm vài câu, Chương Vân liền vội vàng đi ra khỏi sân
Thường Mãn luôn đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích bước chân, Chương Vân lần này chuẩn bị rời sân, vội vàng xê dịch vài bước sang bên cạnh, nhường đường đi ra khỏi cửa sân, lúc Chương Vân đi qua bên người hắn, thoáng dừng bước chân lại một chút rồi nhẹ giọng nói:"Cảm ơn cây sào trúc của ngươi".
Nói xong bỏ chạy ra ngoài sân, ra đường trở về nhà.
Bóng dáng nhỏ nhắn đi càng lúc càng xa trong tầm mắt, Thường Mãn vẫn sững sờ đứng ở cổng sân, nhìn chằm chằm bóng dáng dần đi xa, Thường Thiết Mộc là đàn ông tính đơn giản nên không hiểu được loại tâm tư này, cầm cái cuốc đi về phía sau sân để, đi được vài bước liền thấy Thường Mãn không theo kịp, liền kêu:"Mãn tử, còn thất thần cái gì đấy, mau đi cất đồ rồi ăn cơm".
Thường Mãn miệng đáp ứng, chậm rãi xoay người, nhưng mặt không ngoảnh lại, hai mắt vẫn nhìn về phía xa xa, bước chân đi nửa bước liền dừng lại.
Thiệu thị vốn định quay lại phòng bếp, nhìn thấy con trai như vậy, phụ nữ tâm tư tinh tế cẩn thận hơn, liền hiểu được con trai đang nghĩ gì, nên liền bước tới:" Đừng nhìn nữa, dù con có nhìn như thế nào đi nữa thì người cũng không quay lại".
Thường Mãn nghe được giọng nói của nương, liền quay đầu lại nhìn nàng, Thiệu thị đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay con trai,"Có đôi khi, con phải phóng to hai mắt lên, và cũng đừng gắt gao nhìn chằm chằm vào người ta, hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt, có như thế, cô nương ngược lại sẽ thích, nương là người từng trải, con nghe nương một câu đi".
Thiệu thị nói xong xoay người đi vào bếp, Thường Mãn nhìn bóng lưng của nương, rồi quay đầu nhìn lại bóng lưng trên con đường nhỏ kia đã không thấy đâu, bất tri bất giác mày nhíu lại, rơi vào trầm tư.
Ở bên kia, Chương Vân vội vã về nhà, vừa đổ đầy nước vo gạo vừa đặt bếp lên nấu thì người nhà Chương gia lớn nhỏ đã trở về.
Cha nương, ông nội vừa chân trước về nhà, thì Chương Trình cũng đã trở lại, Chương Vân đem xào rau xanh cùng dưa chua, ăn kèm với canh đậu phụ đầu cá, sau khi mọi người rửa tay chân mặt mũi xong liền quây quần bên bàn ăn cơm.
Vào bữa tối, Chương Vân hỏi mấy câu về việc đào mương, rãnh trong ruộng, Chương Trình liền thao thao bất diệt nói ra, sau đó quay đầu nhìn Chương Vân:"Tiểu đại phu còn hỏi về muội, hỏi muội vì sao không đi qua".
"Vậy đại ca nói như thế nào".
Chương Vân vội hỏi lại, sợ đại ca không trả lời không tốt, ngược lại khiến Hồng Thành không thoải mái, dù sao chuyện nuôi dưỡng này là chủ ý của nàng, thời điểm làm việc mà nàng lại không đi qua, có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy không được thành ý.
"Ta không trả lời ngay, chỉ nói rằng muội đang bận việc ở nhà, tiểu đại phu cũng không hỏi thêm chuyện khác." Chương Trình lơ đễnh thuận miệng đáp.
Chương Vân nghe từ trong lời đại ca nói không nghe được ý gì, nghĩ lại thì cá tôm giống hẳn cũng đủ rồi, đã là hợp tác thì bản thân phải xuất ra thành ý mới tốt,"Ngày mai, muội sẽ đi với các ngươi".
"Ừ, ngày mai làm nửa ngày việc nữa là chắc hẳn sẽ xong".
Chương Trình nói, sau khi ăn tối xong, Chương Vân không đi giúp đỡ Chu thị dọn dẹp mà thay vào đó là lôi kéo Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh đến trước bồn tắm.
"Ông nội, cha , con muốn nuôi cá trắm cỏ, cá mè, cá trích, nhưng nhiều cá bột như thế này con không phân biệt được ra con nào là con nao, mọi người nhìn xem, có thể phân biệt được ra hay không".
Chương Vân chỉ đám cá bột đang bơi trong bồn tắm, chuyện phân biệt được cá con thật sự nhức đầu, mặc kệ như thế nào thì cũng phải cố gắng phân biệt chúng ra, chứ chẳng lẽ để vậy thả lung tung tất cả xuống, e rằng cơ hội sống sót sẽ rất nhỏ hơn nhiều.
"Nếu thật sự muốn phân loại riêng, thì không phải là không được, nhưng sẽ tốn rất nhiều công phu, sao con không nuôi cả?".
Chương Hữu Khánh nhìn vào trong bồn tắm, trong đó có ít nhất hai trăm con cá con, nếu muốn phân loại ra, chỉ sợ mất mấy ngày làm mới xong được.
Chương Vân không thể nói đây là nuôi cá khoa học, chỉ có thể nói hàm hồ:"Con nghe người ta nói ba loại cá này nuôi dưỡng là tốt nhất, lại càng có nhiều người mua, chúng ta muốn nuôi cá tôm, không phải chỉ để nuôi càng nhiều càng tốt, mà là đến lúc đó có thể bán được giá và kiếm được nhiều tiền hơn".
Chương Hữu Khánh liếc nhìn nàng một cái, ngẫm lại lời con gái nói cũng đúng, nào có lao động không công có thể kiếm được tiền đâu, thật có chút rắc rối, nhưng xem ở vấn đề tiền bạc thì cũng phải làm mọi thứ.
Đã nghĩ như vậy rồi nên Chương Hữu Khánh gật đầu đáp ứng, tranh thủ lúc trời còn tối, liền xắn tay áo lên, lấy một cái muỗng múc nước, Chương Vân cũng giúp lấy hai cái thùng gỗ nhỏ và hai cái chậu gỗ, để cho có thể tách riêng chúng tốt.
Mặc dù Chương Trình không dễ nhận biết được, nhưng vẫn ngồi một bên để giúp đỡ, còn Chương Hưng thì ngồi xổm xuống nghịch nước, Chương Liên Căn di chuyển băng ghế đến ngồi trước bồn tắm, lấy thuốc ra châm lửa hút, có ông ngồi ở một bên, nếu Chương Hữu Khánh thật sự nhận không ra được thì sẽ đưa qua để ông nhìn xem, dù sao lão nhân gia ăn muối còn nhiều hơn người khác, tự nhiên so với người khác cũng có kiến thức hơn, thoáng cẩn thận nhìn qua cơ bản đều có thể nhận biết được.
Chương Hữu Khánh kiên nhẫn vớt từng muỗng con cá ra khỏi bồn tắm, sau khi xác định cẩn thận, chúng được chia thành các thùng hoặc chậu chứa các loài cá khác nhau, thẳng đến khi trời tối quá nhìn không rõ mới dừng lại.
Mọi người nghỉ ngơi tay, Chương Trình giúp dời cái bồn tắm lớn đến góc tường dưới mái hiên, Chương Vân đặt cái thùng và chậu gỗ bên cạnh giá, đếm số cá đã chia, hiện tại xác định được cá trắm cỏ có hơn 20 con, cá mè hoa hơn mười con, bảy tám con cá trích, còn lại là các loài cá khác, mà trong bồn tắm có hàng trăm con cá không phân biệt rõ, e rằng phải hai ngày nữa mới phân riêng ra xong được.
Sau khi đặt bồn tắm, thùng gỗ, chậu gỗ vào vị trí, Chương Vân thừa dịp cha nương vào phòng, lôi kéo Chương Trình ra sân, nói nhỏ: "Đại ca, chúng ta cùng nhau đi ra sông bắt cá tôm về đi".Chương Vân nhận ra rằng sau khi tách riêng chia cá như thế này, cá trắm cỏ, cá mè, cá trích đều không đủ, nên phải nhanh chóng bắt thêm.
Vào thời điểm ăn tối, Chương Vân đã nói ngày mai cùng đi theo đến Bách Đường thôn, nên ngày mai sẽ không có thời gian, vì vậy liền thừa dịp vào buổi tối này, dù sao cũng có Ⱡồ₦g tre, bỏ hai ba chuyến cũng được khá nhiều.
Chương Trình nghĩ đến kỹ năng bắt tôm cá của mình quá tệ, thật sự không cần phải đi nữa, trong lòng muốn từ chối, nhưng miệng lại nói:"Muội cũng không phải không biết, ta cả đêm cũng không bắt được mấy con, còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi một chút cho khoẻ".
"Đại ca, ca đi theo muội là được, đảm bảo có thể bắt được nhiều tôm cá, thật sự, ca tin muội đi".
Có Ⱡồ₦g trúc, Chương Vân tràn đầy tin tưởng, không cần đại ca cũng có thể bắt được, kéo đại ca đi chính là lúc ở bờ sông thấy rất vắng vẻ, quạnh quẽ, làm cho người ta có chút sợ hãi, nên muốn tìm một người đi cùng, vừa có người trò chuyện, vừa diết thời gian chờ đợi.
Cứ như vậy, Chương Vân lôi kéo Chương Trình mang theo thùng nước sào tre, Ⱡồ₦g tre, dây gai thừng một đường đi bờ sông Thanh Lĩnh.
Chờ đến khi nhìn thấy hiệu quả của Ⱡồ₦g tre, Chương Trình cảm thấy rất kỳ diệu, cứ luôn miệng nói cái này tốt, còn khoa trương khoe khoang nữa.
Lúc hai huynh muội trở về nhà, trên tay họ đầy một thùng cá tôm, Chương Vân bỏ tất cả vào trong bồn tắm, nhìn nhóm cá tôm khoẻ mạnh bơi đạp nước trong bồn này mà chỉ hy vọng lần này đám cá trắm, cá mè, cá trích nhiều hơn một chút, bằng không còn phải đi đánh bắt nữa mới được.