Chương Vân di chuyển ánh mắt sang một bên, hoán gọi:"Hưng Tử, đừng chơi quá muộn, về nhà sớm một chút".
Thấy Chương Hưng đồng ý, liền cầm bát xoay người chạy đi trở về.
Tết Hàn Thực qua đi chính là tiết Thanh Minh, hàng năm vào tiết Thanh Minh việc tế tổ, tảo mộ là một sự kiện trọng đại lớn, đợi đến ngày này thì Chương gia cha con ông cháu mang theo đồ Chu thị đã chuẩn bị, đi đến phần mộ tổ tiên để tế báo, tảo mộ, mà Chu thị cùng Chương Vân không thể đi theo, theo phong tục thì nữ nhân không được tham gia vào việc tảo mộ.
Tuy nhiên, vào ngày này nữ nhân có thể đi dạo chơi, nhưng mùa này thì việc nhà cửa, ruộng đất đều rất bận rộn, nên các nàng dâu, bà tử cũng không có thời gian mà đi chơi, vẫn như cũ lo liệu làm việc trong nhà, việc dưới ruộng đất, Chu thị cũng không ngoại lệ.
Đợi đến khi cha con ông cháu Chương gia từ ngoài mộ tổ tiên trở về, lại được lí chính triệu tập cùng nhau đi lên núi Thanh Truân Lĩnh, từ xưa tiết Thanh Minh được cho là nhiều tài bội thu, trên cả ý nghĩa truyền thống, vì vậy lí chính liền chọn vào ngày này, kéo đàn ông già trẻ trong thôn đi Thanh Truân Lĩnh đem cây giống hoa trà trồng vào đất canh tác mới.
Tiết Thanh Minh bận rộn đã đi qua, các nhóm nàng dâu, bà tử lại khôi phục lại việc đi cánh đồng lúa mạch để học đan bện cành lá hương bồ, mấy chỗ đất đai cũng đã làm xong, nhưng mỗi nhà đều rút ra một nam đinh lao động, phải mất thời gian bốn, năm ngày lao động mới di chuyển hết cây giống hoa trà vào đất trồng mới.
Sau khi di chuyển xong cây giống hoa trà, mọi người lại trở về nhà ra đồng bận rộn làm việc trong ruộng đất, nhưng chỉ mười ngày sau, lao động từng nhà lại được xuất ra, bắt tay vào đào cây giống hương bồ, tiến hành trồng, còn có trồng xen lẫn chúng với hạt sen, chồi sen.
Đồn Điền thôn tính có khoảng hơn một trăm hộ gia đình, nhà nào cũng huy động ra nhân lực, cho nên cũng có hơn một trăm người lao động, vì thế lí chính đã chia người lao động này thành mấy nhóm làm trong năm , sáu cái ao cùng tiến hành trồng một lúc.
Cây hương bồ mọc ở tất cả các bờ ao, còn một số ở sông Thanh Lĩnh, vì vậy, mọi người đều lấy cây giống tại chỗ, đóng cọc các mối nối củ sen đã được chọn lọc và ươm mầm trong ao bùn, hai mươi người được phân công xuống ao cũng được phân chia công việc, một nửa đào cây giống hương bồ bên ao, một nửa đứng trong ao, nhận cây giống hương bồ đã đào lên rồi trồng xuống, lấy chồi hạt sen đã nảy mầm cũng trồng chúng cùng nhau gieo vào chỗ trống.
Mặc dù có nhiều lao động, nhưng phải chia đều ra các ao để trồng nên cũng phải mất ba ngày mới gieo trồng xong hết tất cả các ao bùn trong thôn.
Sau khi trồng xong trong ao bùn, việc như vậy vẫn chưa kết thúc, sau này phải làm cỏ, vun xới và quản lý nước, tất cả những việc này làm được tốt thì cây hương bồ sẽ lớn nhanh, có thể hái lần đầu tiên trong hai hoặc ba tháng sau, hoạt động ngắt hái cũng phải được lên lịch trước, nên sau khi trồng xong, lí chính gọi mọi người đến và phân chia các công việc như làm cỏ, vun xới, quản lý nước, ngắt hái để họ tiến hành một cách có trật tự.
Nhóm nam đinh hăng say làm việc, thì các nữ nhân cũng chăm chỉ học hành, trong lúc nhất thời, toàn bộ người dân thôn Đồn Điền đều có vẻ bận rộn nhưng lại nhiệt tình mười phần nhiệt huyết.
Chương Vân không có đi học cách đan bện cành lá hương bồ, cũng không phải là nàng muốn lười biếng, mà nàng còn việc quan trọng hơn phải làm, đó là chuyện nuôi dưỡng tôm cá trên ruộng lúa.
Những ngày này, thôn Đồn Điền nhộn nhịp khắp nơi, ngày tháng trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là cuối tháng ba, cốc vũ đã qua đi, mắt thấy lập hạ cũng sắp đến, mỗi năm lập hạ kết thúc thì việc ươm mạ cấy lúa nước xuống ruộng cũng bắt đầu, đến lúc đó cũng là thời điểm để nuôi dưỡng tôm cá dưới ruộng.
Trong khoảng thời gian này, công việc trong đất đai, ao hồ, nhà cửa, hai tiết qua đi rất bận rộn, Chương Vân cũng quá bận với công việc xoay vòng, nên không tìm được thời gian để đi gặp Hồng Thành cùng thảo luận về việc nuôi tôm cá trong ruộng lúa.
Trước đó vài ngày, Hồng Thành đi theo Lâm đại phu vào trong thôn khám bệnh, có gặp qua một lần, hỏi qua hắn chuyện trồng lúa thì biết được sau tiết Thanh Minh, hắn đã đem hạt lúc phơi nắng, ngâm nước rồi gieo xuống ruộng mạ, hiện giờ chỉ chờ cây mạ mọc lên rồi đợi lập hạ qua đi là có thể cấy mạ.
,
Có lẽ là đang bận ở ruộng mạ, nên mấy ngày nay, mỗi lần Lâm đại phu lắc chuông đi vào thôn đều không thấy Hồng Thành đi theo sau, Chương Vân muốn tìm hắn thương lượng, nhưng đều không có cơ hội, vì vậy, khi lần trước gặp Lâm đại phu liền hỏi ông đường đi đến thôn của Hồng Thành, chuẩn bị bớt chút thời gian đi đến thôn tìm hắn.
Vào ngày ngày, sau khi Chương Vân đem bữa sáng đi ra đồng, bèo tây cho heo ăn đã được cắt hôm trước, gà, lợn ăn xong xuôi thì liền đi ra ngoài đi đến thôn Hồng Thành đang sống.
Bách Đường thôn các Đồn Điền thôn không xa, Chương Vân đi bộ suốt quãng đường, không mất đến hai khắc chung thì liền thấy được cửa thôn Bách Đường, sau kho vào thôn, hơi nghe ngóng, hỏi thăm tin tức một chút đã tìm thấy nhà của Hồng Thành.
Theo lời lão nhân gia chỉ đường mà Chương Vân hỏi thăm, thì nhà Hồng Thành ở phía đông thôn, trước sân có một cây hoè cổ thụ, nàng liền đi theo hướng này tìm kiếm, rất nhanh thấy được cây hoè cổ thụ, trên cây cành lá sum suê, có một ít cành lá lòi ra sân hàng rào bên cạnh.
Chương Vân vừa nhìn đã nghĩ hẳn là ở nơi đây, nên nhanh chân hơn đi về phía trước, đi đến bên ngoài sân hàng rào liếc nhìn vào trong , liền thấy có một gian nhà phôi đất mỗi bên đông tây, chính giữa là gian nhà chính, mặt khác còn có một gia , hẳn là nhà bếp.
Thoáng đánh giá một cái, trong viện không gặp thấy một bóng người, Chương Vân cũng không dám tuỳ ý xông vào, liền đứng ở bên ngoài lớn tiếng gọi:"Xin hỏi, tiểu đại phu có ở nhà không?".
Trong sân một mảnh yên tĩnh, Chương Vân nhịn không được cất cao giọng gọi lại một lần nữa, lúc này mới nhìn thấy có một bóng người từ trong bếp bước ra, chậm rãi đi về phía trước, đến trước sân liền đứng yên.
Chương Vân nhìn lên thấy một bà lão trạc sáu mươi, tóc đã bạc một nửa, mặt mày phong trần, trên người mặc bộ quần áo đã được giặt và vá lại màu trắng, lúc này mới đánh mắt lên nhìn về hướng nàng.
Trước đây, có nghe Lâm đại phu nói qua, rằng cha nương của Hồng Thành đã qua đời, nên hắn sống với ông bà nội, như vậy xem ra bà lão trước mặt này hẳn chính là bà nội của Hồng Thành.
Chương Vân nhìn bộ dáng của bà nội Hồng Thành, có vẻ tai mắt có chút không tiện nên đi lên phía trước vài bước, cao giọng hỏi:" Bà nội Hồng, xin hỏi tiểu đại phu có ở nhà không ạ?".
Bà nội Hồng lúc này mới nghe rõ lời nói của Chương Vân, vội nhếch môi nở nụ cười, duỗi tay ra lôi kéo tay Chương Vân, liền xoay người đi về phía trước, miệng nói:"Cháu tìm Thành nhi sao, hắn đi ra ruộng rồi, cô nương, đến, đến, đến, vào nhà chính ngồi đi".
Lão nhân gia lôi kéo nàng đi vào nhà chính, Chương Vân cũng ngại ngùng chối đẩy, chỉ có thể ngoan ngoãn chậm rãi đi theo sau, lúc nay nàng mới phát hiện ra, bà nội Hồng chân đi hơi khập khiễng, , kiễng chân bước đi càng lúc chậm hơn, nên Chương Vân vội đưa tay còn lại ra đỡ bà bước vào nhà chính.
"Cô nương, lại đây, ngồi đây đi, cô nương ngồi đây ta đi pha chút nước đường uống".
Hầu hết người dân không có khả năng uống trà lắm, vì vậy chiêu đãi khách nói chung là nước sôi để nguội, nước sôi nóng, hoặc cho thêm vào bên trong một thìa đường hoà tan coi như là tốt lắm rồi.
"Bà nội Hồng, đừng khách sáo, cháu không khát".
Chương Vân thầm nghĩ sớm một chút tìm được Hồng Thành để bàn chuyện nuôi dưỡng trong ruộng lúa, lúc này có thể thấy được bà nội Hồng đang vui vẻ nhiệt tình như vậy , thật sự không mở miệng được, chỉ có thể nói hai ba câu khách sáo, chuẩn bị ngồi một lúc rồi hỏi phương hướng ruộng lúa của nhà , xong đi tìm Hồng Thành.
"Tiểu cô nương đều thích ăn đồ ngọt, ta đi làm ngay".
Lỗ tai bà nội Hồng có chút không linh, Chương Vân sau khi nói xong lời này, nàng vẫn là mình quyết định, cười xoay người chuẩn bị đi ra khỏi nhà chính.
Chương Vân nhìn thấy bà nội Hồng bước đi có chút khó khăn, không thể ngồi yên được, vì vậy nàng vội vàng đi lên đỡ bà, vượt qua ngưỡng cửa rời khỏi nhà chính:" Cô nương, ngôi đi, ta có thể tự đi".
Bà nội Hồng vội đẩy tay, cười khoát tay cho nàng đi vào ngồi, Chương Vân thấy bà nội Hồng đi trên mặt đất bằng phẳng coi như vững chắc, cũng liền theo lời đi vào nhà chính.
Ngồi ở trong nhà nhìn xung quanh ,bốn vách tường ở nhà chính đều trống không, ngoài trừ bộ bàn ghế còn có bài vị lưu niệm, hầu như không có thứ gì, nhìn ra sân thấy ba bốn con gà đang ung dung đi tới đi lui, cũng không nhìn thấy chuồng heo hay gì cả.
Chương Vân thoáng nhìn qua vài lần rồi thu hồi ánh mắt lại, thành thật ngồi xuống trên băng ghế, một lát sau, bà nội Hồng cầm một bát lớn đi tới trước cửa nhà chính, Chương Vân vội vàng đứng lên, cầm lấy bát to, đỡ bà vượt qua ngưỡng cửa tiến vào.
"Cô nương ngồi, ngồi đi, uống chút nước đường đi." Giọng của bà nội Hồng hiền từ, Chương Vân ngồi trở lại băng ghế, cầm lấy cái bát to trong tay, chỉ thấy trong bát có một nửa bát nước đường, nhưng lại dùng bát lớn như vậy, thật hơi kỳ lạ, ngẫm lại mới biết là bà nội Hồng sợ đi lại lắc lư làm đổ nước đường.
Đây cũng là ý tốt của lão nhân gia, Chương Vân cũng không tốt uổng phí nên liền cầm bát lên nhẹ nhàng uống vào miệng, trong nước có vị ngọt nhàn nhạt, uống vào rất sảng khoái.
Nhìn thấy Chương Vân uống nước đường, bà nội Hồng cười hề hề , nổi lên thiếu mấy cây răng trong miệng,:"Cô nương, nhìn không giống như người trong thôn, ta dường như cũng chưa thấy cô nương".
"Dạ, cháu ở thôn Đồn Điền cách vách bên cạnh, không phải là người ở thôn này ạ".
Chương Vân vội trả lời, sau đó bà nội Hồng lảm nhảm hỏi rất nhiều câu hỏi, Chương Vân cảm thấy như đang tra hộ khẩu của nhà mình, nhưng lão nhân gia lớn tuổi phần lớn yêu thích lải nhải nói chuyện, nàng cũng không tốt không trả lời, bỏ về, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy thôi.
Sau một hồi trò chuyện, bà nội Hồng hít một hơi rồi dừng lại, Chương Vân nhìn thấy cơ hội, vội vàng nói: "Bà nội Hồng, kỳ thực cháu đến tìm tiểu đại phu, có chút việc gấp, bà có thể nói cho cháu biết ruộng lúa của nhà bà ở đâu được không ạ?".
Chương Vân nói lời này rất lớn, sợ bà nội Hồng nghe không rõ, trái lại chính mình tự nói chuyện, không biết khi nào mới có thể hỏi lại.
Lần này bà nội Hồng rốt cuộc nghe rõ ràng, vừa nghe thấy có chuyện gấp, vội vàng đứng lên:"Cô nương , có chuyện gấp à, vậy cháu mau cùng ta đi qua ruộng tìm Thành nhi".
Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
"Bà nội Hồng, người cứ nói cho cháu biết ở đâu là được rồi, bà không cần phải đi thêm một chuyến nữa." Chân bà không thuận tiện như vậy , Chương Vân rất xấu hổ để bà mang theo mình, chỉ muốn biết đại khái vị trí ở đâu, để nàng có thể đi tìm.
"Cô nương, đi theo ta, đừng lo lắng, không còn xa lắm đâu, sẽ đến ngay thôi".
Bà nội Hồng dường như không nghe thấy lời của Chương Vân nữa, bà kiễng chân lên, vượt qua ngưỡng cửa, ra hiệu cho Chương Vân đi theo bà.
Chương Vân thấy vậy liền nghĩ, chân bà nôi Hồng khập khiễng như vậy, không biết đi đến lúc nào mới tới, liền tiến lên nắm tay bà, hai người rời sân đi về phía ruộng lúa.
Chương Vân đi theo bà nội Hồng, một đường được đưa đến tận bên ngoài thôn, trước mặt là một vùng đất rộng vô tận, lúc này đây vừa vặn là mùa hoa cải nở rộ, nhiều người đã trồng chúng trên ruộng đất của nhà họ, liếc mắt nhìn qua một bên là thấy một màu xanh của lúa mạch non, cùng với những bông hoa cải dầu vàng tươi xen kẽ vàng xanh khiến cho lòng người thật sảng khoái.