Theo truyền thuyết, ngày hai tháng hai là ngày sinh của thổ thần cho nên vào ngày này, gia đình nào cũng đều cúng bái thổ thần, mong thổ thân che chở cho vùng đất, vùng biển, bình an thịnh vượng.
Chương gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, ăn xong bánh long lân liền khiêng bàn thờ vào trong sân, đem đặt lễ vật lên bàn, lễ vật đã được Chu thị chuẩn bị vào tối hôm qua, phần lớn vẫn giống như cũ, hương nến, hoa quả, điểm tâm, rượu, nước, tam sinh, nguyên bảo, giấy, trước bàn thờ đặt một chậu than để đốt cháy giấy vàng, nguyên bảo.
Gia đình quây quần trước bàn thờ, thắp hương lạy tổ tiên, đồng thời cũng quỳ lạy các vị thổ thần, sau ba lần quỳ ba lần lạy, Chương Liên Căn miệng lẩm bẩm, chủ yếu là cầu nguyện mưa thuận gió hoà, sau đó đứng dậy cắm nén hương vào bát hương.
Sau khi nghi lễ cúng bái kết thúc, Chu thị liền kêu Chương Hưng đi đến nhà Xuyên Tử, còn cha con Chương Hữu Khánh, Chương Trình bắt đầu đốt, huân khói ngải cứu ở trong sân, trong phòng, ngoài ao,đường .Theo cách nói của dân gian, mùa xuân tiết kinh trập sấm sét vang lên khiến các loại sâu bọ, côn trùng giật mình bừng tỉnh, vì thế hàng năm cứ đến ngày 2 tháng 2 trước và sau ngày này , người nông dân ở nông thôn phải hun ngải cứu để diệt sâu bọ côn trùng, bất quả có hiệu quả hay không thì các hậu bối đều làm theo, cho nên việc này lâu dần đã trở thành một phong tục.
Chương Hữu Khánh, Chương Trình đang bận rộn hun khói đốt côn trùng, còn Chu thị cũng không rảnh rỗi, sau khi cúng bái xong liền đi vào phòng bếp, Chương Vân cũng đi theo tiến vào.
Vào ngày hai tháng hai, không chỉ có hun khói các loại côn trùng mà còn phải rang côn trùng, đương nhiên đó chỉ là một cách gọi, kỳ thực đó là rang đậu, đêm qua Chu thị đã đem đậu tương ngâm qua, trải qua một đêm ngâm thì đậu đã ngấm nước nở to, sáng sớm nay thức dậy Chu thị đã vớt đậu tương ra để trên cái sàng ngoài sân cho ráo nước, phơi khô.
Hôm qua trời đã mưa nên hôm nay trời có nắng, sau khi cúng bái xong thì đậu tương cơ bản đã khô vơi bớt nước, vì vậy Chu thị đem thu cái sàng lại, đưa đậu tương vào phòng bếp rang lên.
Chương Vân ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn Chu thị rang đậu, thỉnh thoảng nói chuyện tán gẫu vài câu, khi đậu trong nồi rang gần xong thì Chương Trình cầm cái xẻng tiến vào, đến trước bếp lò cười nói:" Nương , ngải cứu đã hun xong rồi, cha bảo con vào đây xúc một ít tro bụi, chúng ta sẽ dẫn chúng đi theo đường hình con rồng".
Chương Trình nói xong liền ngồi xổm trước của bếp lò đem bụi tro trong lòng bếp xúc ra, cầm đi ra ngoài, Chu thị lại kêu lên:"Đợi rang đậu xong rồi, nương gói lại cho các con cầm lấy một ít đi ăn, cũng mang cho bọn Xuyên Tử một ít". Chu thị miệng nói, trong tay động tác rang nhanh hơn.
Chương Trình đồng ý, rồi cầm cái xẻng đi ra ngoài, Chương Vân cũng vội đi theo ra ngoài, đến sân nhìn xem ông nội cùng cha dẫn đường hình con rồng.
Sau khi đến trong sân, liền dao cái xẻng cho Chương Liên Căn, Chương Liên Căn cầm lấy, đem đổ một ít tro vào trong chiếc xẻng trên tay của Chương Hữu Khánh, hai người phân công nhau tiến hành, Chương Liên Căn bắt đầu làm hình con rồng, còn Chương Hữu Khánh là phần bên trong.
Chương Vân nhìn Chương Liên Căn cầm cái xẻng, đi tới cổng sân, rải một ít tro trên mặt đất, di chuyển bước chân, uốn lượn như rồng rắn đi vào trong sân, sau một đường liền rải vào phòng bếp kéo dài tới cạnh bể đựng nước, sau đó rải một vòng tròn xung quanh bể nước là hoàn thành con rồng.
Mặt khác, Chương Hữu Khánh ở trong sân rải tro thành một vòng tròn lớn, rồi đem đặt các loại ngũ cốc hoa màu đã chuẩn bị trước vào giữa vòng tròn, điều đó có nghĩa là các loại ngũ cốc này được cất giữ trong kho, cầu mong các loại ngũ cốc hoa màu được mùa, phong phú và chứa đầy các kho.
Chương Vân vừa ở trong sân, vừa ở trong phòng bếp, chạy đi chạy lại hai nơi cười xem dẫn đường hình rồng xong mới ngồi xuống ở tiểu băng ghế nghỉ ngơi. Lúc này Chu thị cũng rang đậu xong, đi đến tủ bát lấy cái bình, cho một ít vào để mấy đứa nhỏ cầm đi nhà Thường Tứ Lương.
Bỏ trong bình xong, lại dùng một ít lá sen khô gói lại một ít để mang đi trên đường ăn, trên tay cầm đồ, miệng thì hỏi:" Vân nhi, có muốn về phòng chải đầu, thay đổi lại quần áo trước khi đi ra ngoài hay không?".
Nghe Chu thị nhắc tới, Chương Vân mới cúi đầu nhìn trên người mình, áo khoác màu xanh với chiếc quần màu nâu đất bên trong là quần bông, đối với tiểu cô nương mà nói, thật sự không quá nổi bật. Tuy nhiên, Chương Vân cũng không cảm thấy có gì không tốt, nàng không thích màu sắc sặc sỡ, vẫn là giản dị thoải mái hơn, vì vậy liền trả lời:"Không sao đâu nương, như thế này đi ra ngoài cũng tốt lắm rồi, trái phải đều ở trong thôn, lại không có đi đâu xa".
Chu thị thấy con gái không quan tâm chút nào, trong lòng thầm nghĩ, con gái nhà mình nói thế nào cũng đã mười bốn tuổi rồi, sao không thích trang điểm, chưng diện, thật khác với các tiểu cô nương nhà khác.
Chương Vân cũng không biết trong lòng nương đang suy nghĩ đến điều này, thấy đậu rang đã được gói lại xong rồi, liền đứng dậy đi qua ôm bình, một tay cầm gói lá sen, cười nói:" Nương, con cùng đại ca đi ra ngoài đây".
Một tiếng gọi này khiến Chu thị phục hồi tinh thần lại, vội cười ứng, Chương Vân đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp thì Chương Trình chạy vào, múc nước rửa sạch tay rồi cùng Chương Vân đi ra ngoài. Hai người vừa đi đến ngoài sân thì phía sau truyền đến tiếng gọi," Trình Tử, Vân nhi đợi chút".
Chương Vân, Chương Trình liền quay đầu nhìn lại, thì thấy Chương Liên Căn đang đi đến chỗ bọn họ, trong tay còn cầm một con diều, không có bản vẽ cầu kỳ nào mà đơn giản là dán giấy hồ trên khung trúc hình vuông, bên dưới có kéo một sợi dây thừng mảnh dài.
"Trình Tử, mang theo con diều này cho bọn Hưng Tử chơi". Chương Liên Căn đem diều đưa tới, Trình Tử vội tiếp nhận,"Ông nội, đêm hôm qua người làm cái này sao?".
"Ừ, làm hơi vội, cũng không biết ra cái hình dạng gì nữa, cứ như vậy đi, có thể bay lên trời là được rồi". Chương Liên Căn nói xong thì xua tay kêu bọn họ đi nhanh đi.
Chương Trình đồng ý rồi nhặt đầu đoạn dây thừng, nhanh chóng cuộn tròn lại, cầm diều đi ra sân, hai người đi ra con đường nhỏ, rẽ qua sông Thanh Lĩnh rồi đi qua tiếp các con đường xoắn trong thôn, chỉ chốc lát sau đã đến bên ngoài sân của nhà Thường Tứ Lương.
"Tứ Lương thúc, thím". Hai người đi thẳng vào sân, Chương Trình đứng trước cửa gọi một tiếng. Nghe được tiếng gọi, nương Xuyên Tử từ trong nhà chính chạy ra, trong tay còn cầm một con dao cạo, nhìn thấy Chương Trình, Chương Vân đến liền cười reo lên:"Trình Tử, Vân nhi đến à, Hưng nhi đang còn cạo đầu, chờ một lát nữa là sẽ xong rồi".
Khi nương Xuyên Tử nói chuyện, thì Xuyên Tử từ trong nhà chính chạy ra, vui tươi hớn hở đi đến bên người Chương Trình, Chương Trình cười nói:" Không có việc gì, chúng ta cũng không vội, chờ làm xong tốt rồi thì cùng nhau đi ra ngoài chơi". Chờ Chương Trình nói xong, Chương Vân liền đem bình trong tay đưa cho Xuyên Tử , cười nói:" Nương ta rang đậu, cầm đi, đợi lát nữa lấy một ít mang theo trên đường ăn".
"Nhà chúng ta cũng rang đậu, Vân nhi tỷ tỷ có muốn nếm thử hay không?". Xuyên Tử cao hứng cầm lấy cái bình, miệng cũng nói, nương Xuyên Tử cũng cười nói:"Hữu Khánh tẩu tử sao còn mang đậu đi lại, chúng ta cũng có rang, đợi lát nữa ta gói một ít cho các ngươi nếm thử của nhà chúng ta".
Nương Xuyên Tử miệng nói xong, liền đi về hướng nhà chính, Chương Hưng ngồi ở chỗ kia, nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, sớm đã ngứa ௱ôЛƓ rồi, ước gì đầu mau cạo xong để có thể ra ngoài đi chơi.
Xuyên Tử sau khi cầm bình liền ôm vào phòng bếp, Chương Trình, Chương Vân cùng đi về hướng nhà chính, trong phòng Thường Tứ Lương, Thường Trụ cũng đi ra, trong tay còn cầm cây ngải cứu đã châm lửa, vẫn đang hun khói con trùng.
"Trình Tử, Vân nhi đến đấy à, trong nhà đã hun khói côn trùng xong rồi sao?". Thường Tứ Lương nhìn thấy bọn họ, lập tức cao giọng cười nói.
"Tứ Lương thúc, nhà chúng cháu đã hun khói xong rồi, nhà thúc còn chưa làm xong sao, có muốn cháu giúp một tay không". Chương Trình nói chuyện liền đưa diều cho Chương Vân cầm, suy nghĩ muốn đi đến giúp đỡ, Thường Tứ Lương vội xua tay nói:" Sao lại để cháu giúp đỡ được, nhà chúng ta chỉ còn hậu viên không hun khói, còn ở đây cũng gần xong rồi ".
Thường Tứ Lương đang nói chuyện, Tiểu Thuý nghe được động tĩnh, liền từ trong phòng chạy ra, bên người còn có Du Linh đi theo sau, thấy Du Linh, Chương Vân thoáng sửng sốt, sau đó mới nhớ tới nhà Du Linh ở bên cách vạch nhà Tiểu Thuý, hai nhà chỉ cách nhau có mấy bước chân, ngày thường xem như cũng có quan hệ tốt.
"Vân nhi tỷ, Trình Tử ca, các ngươi đến rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi chơi ở đâu?". Tiểu Thuý cười chạy đến trước mặt bọn họ, khi nhìn thấy diều trong tay Chương Vân, liền hưng phấn cười nói:"Nha, còn có diều a, vậy chúng ta đi bờ sông Thanh Lĩnh đi, nơi đó có bãi đá, gió lại lớn, thả diều là tốt nhất".
Chương Vân suy nghĩ một chút, quả thật không có địa điểm khác thích hợp hơn để thả diều nên gật đầu đồng ý, Thường Tứ Lương thấy con gái vui vẻ như vậy liền cười nói:"Vậy chúng ta phải nhanh lên một chút, huân khói cái này xong còn phải làm đường dẫn hình rồng nữa, sau khi làm xong thì cho hai ngươi cùng đi ra bãi đá". Nói xong, cùng Thường Trụ quay trở lại trong phòng huân khói côn trùng.
Mà lúc này, Xuyên Tử đã sớm từ phòng bếp đi ra, chạy tới trước mặt bọn họ, Chương Hưng cũng cạo đầu xong, nương Xuyên Tử đang quét,phủi tóc cạo rớt trên người hắn xuống, sau đó liền thả hắn đi ra ngoài.
Chương Hưng chạy vài bước ra khỏi nhà chính, đi đến vòng chỗ mọi người đang đứng, miệng reo lên:"Đại ca, đại tỷ, đệ đã xong rồi, khi nào thì chúng ta đi chơi?". Khi hắn ở trong nhà chính, sớm đã nghe thấy có diều, vì vậy chạy nhanh đến trước mặt Chương Vân, lấy con diều từ trong tay nàng đi qua.
Chương Vân không nhịn được cười, đang định trả lời thì lại thấy mấy người ở ngoài chạy vào trong sân, vừa vào liền hô to:"Đại thúc, thím", "Đại bá, đại nương".
Mấy người ở trước nhà chính quay đầu nhìn lại, thì thấy Thường Mãn, Thường Quyên, Thường Phú cùng nhau bước vào sân, nương Xuyên Tử đang quét tóc rụng dưới nền nhà, nghe được tiếng gọi , liền buông cây chổi ra, chạy ra nhà chính.
Sau khi Thường Mãn vào sân, liếc mắt một cái nhìn thấy Chương Vân đứng quay lưng lại, trong lòng đập thình thịch, dưới chân nhất thời dừng lại, ánh mắt dán chặt vào lưng Chương Vân, không tránh né, thẳng đến khi nương Xuyên Tử đi đến trước mặt bọn họ, mới hồi tỉnh đi qua, vội cười đem rổ trong tay đưa qua cho thím ấy:" Nương cháu sáng sớm nay làm một chút mì, bảo cháu đưa qua, nói thím đỡ phải làm".
Nương Xuyên Tử cười lấy qua, mở tấm vải che trên rổ ra, nhìn vào trong thì thấy trong rổ có mấy nắm mì sợi đặt gọn gàng, không nhịn được nói:"Sao đưa nhiều như vậy, nhà cháu cũng có bốn người ăn, ta không ăn nhiều thế này đâu". Nói xong , vừa muốn chia ra để Thường Mãn cầm về.
Thường Mãn vội ngăn lại nói: "Thím, không cần, nhà chúng cháu có đủ ăn, cái này thím giữ lại đi." Thường Quyên ở bên cạnh cười nắm lấy khuỷu tay nương Xuyên Tử nói: "Đại nương, Mãn Tử đưa mì tới, cháu cũng không mang theo thứ gì, người sẽ không trách cháu chứ".
"Xem đứa nhỏ ngươi nói này, đều là người trong nhà cháu còn nói vậy, có gì tốt thì đưa qua đi, được rồi, mấy đứa trẻ các cháu đi chơi đi, ta đem bánh vào bếp cất đây". Nương Xuyên Tử cười bẹo má Thường Quyên, xua tay bảo bọn họ đi chơi, còn mình thì cầm theo cái rổ vào phòng bếp.
Thường Quyên sờ sờ khuôn mặt, rồi cười chạy tới trước mặt Chương Vân, lập tức chen vào giữa bọn họ, Thường Đông mang theo Thường Phú nhỏ hơn bốn tuổi cũng chạy tới, Thường Mãn bình tĩnh nhìn bóng lưng Chương Vân, rồi mới chậm rãi bước đi.