Vượng Gia Tiểu Nông Nữ - Chương 48

Tác giả: Thập Bát Kinh

Sau khi tết nguyên tiêu qua đi thì cửa ải cuối năm cũng chính thức kết thúc, mà người nông dân đã hết ngày nghỉ đông nhãn rỗi, thay vào đó là bắt đầu khởi động một năm trồng trọt mới trong mùa xuân, lúc này mọi người lại quay cuồng với những ngày bận rộn bắt đầu cày bừa vụ xuân.
Phong tục ở đây định ngày cày bừa vụ xuân là sau ngày thứ ba của tết nguyên tiêu qua đi, mà không giống như Chương Vân hiểu biết ngày cày bừa vụ xuân được ấn định vào ngày lập xuận, đối với những người nông dân thì ngày cày bừa vụ xuân là một ngày rất quan trọng của năm, nó đại biểu cho một năm trồng trọt dồi dào như nước, bởi vậy từng nhà sau tết nguyên tiêu qua đi liền gióng trống khua chiêng để chuẩn bị cho ngày cày bừa vụ xuân.
Trước ngày cày bừa vụ xuân, Chu thị sai bảo Chương Trình đi đến Hạ Hoè thôn một chuyến, đến nhà bà ngoại thông báo rằng chuồng heo ở nhà đã được xây dựng xong rồi, nếu bắt được heo con thì không cần nuôi nhờ ở nhà bà ngoại nữa mà có thể đem về nhà nuôi trong chuồng heo mới xây.
Ngày 18 tháng giêng âm lịch, sáng sớm ngày cày bừa vụ xuân, nhà Chương đã thức dậy, Chương Vân vừa mới ngồi dậy từ trên giường thì đã nghe thấy tiếng gõ nhẹ từ bên ngoài, nàng lập tức tăng tốc tay, mặc quần áo xong sau đó đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Đi đến trong sân liền thấy mọi người đã dậy, Chương Vân đứng ở trong sân thì âm thanh tiếng gõ càng ngày càng lớn, có thể nghe thấy là từ cách đó không xa truyền đến, nhìn lên bầu trời chính là một mảnh xanh xám lẫn lộn còn chưa sáng hẳn, không nghĩ tới có người nhà đi sớm như vậy, họ đã bắt đầu đập nồi, đập nắp đánh tiếng kêu gọi đưa đi sự lười biếng.
Gõ đưa lười là phong tục ở nông thôn, nghĩa là xua đuổi đem đi sự lười biếng trong ngày tết năm mới, để nghênh đón bắt đầu cho ngày cày bừa vụ xuân đã đến. Vì vậy từng nhà sáng sớm đã thức dậy đem nồi niêu vung đậy đánh gõ náo nhiệt một phen, người Chương gia cũng không ngoại lệ, nghe được âm thanh gõ truyền lục ᴆục từ trong thôn thì Chu thị vội vàng từ trong phòng đi ra chạy đến nhà bếp một tay cầm chày cán bột, tay kia cầm nắp vung nồi đi đến trong sân ra sức mà đập mạnh.
Sau đó Chương Vân, Chương Trình, Chương Hưng cũng chạy vào phòng bếp, nhặt được bất cứ thứ gì có thể gõ được là cầm lên rồi tiếp theo đó là đập vào nhau, bọn họ vừa vui đùa vừa đùa vừa đánh gõ cười hi hi, thế là ngày cày bừa vụ xuân chính thức bắt đầu trong không khí háo hức mong chờ vui vẻ.
Gõ đưa lười chỉ là một hình thức, cũng không mất nhiều thời gian, sau khi gõ một hồi Chu thị liền cười nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi nào có đánh đưa lười, căn bản là đùa giỡn thì có, đừng đem đồ đạc này nó đánh hư đi mất, mau thả lại về chỗ đi". Sau tiếng nói này thì ba huynh muội trong sân dừng nô đùa lại rồi đem đồ trên tay đặt về chỗ cũ. Chương Vân ở trong phòng bếp giúp đỡ Chu thị, còn Chương Trình, Chương Hưng đi ra ngoài giúp đỡ ông nội với cha sắp xếp nông cụ.
Vào buổi sáng ngày cày xuân, nhà nào cũng ăn Yang Chun Ba/xuân ba***, đây cũng là tập tục đã truyền lại nhiều năm, hôm qua Chu thị đã đem gạo nếp đi ngâm rồi nên giờ bưng chậu gỗ đi tới cối đá, chuẩn bị xay thành bột ướt, Chương Vân thấy vậy nghĩ muốn đi qua cùng giúp đỡ.
"Vân nhi, một mình nương ở đây được rồi, con đi nhóm lửa bếp đến khi lửa cháy mạnh thì đem dưa ngâm chua bỏ vào trong nồi xào chung với thịt khô nhà Đại Mậu thúc đưa hôm mừng năm mới, nương đã cắt xong rồi để trong bát đó". Chu thị thấy Chương Vân định đi đến cối đá giúp đỡ, vội vẫy tay để nàng không cần đi qua rồi mở miệng phân bố làm việc khác.
Chương Vân thanh âm đáp lại, đem ván gỗ trên cửa lò lấy ra rồi lấy cành củi nhỏ bỏ vào trong bếp lò, xong thì bắt đầu châm lửa, lúc này nhiệt độ trong bếp dần tăng lên, nên Chương Vân vội đi lấy một ít cỏ tranh khô nhét vào, cỏ tranh lập tức bốc cháy khiến ngọn lửa và khói dày đặc bùng lên, sau đó nàng nhặt một ít củi gỗ ném vào trong, rất nhanh ngọn lửa đã cháy mạnh ổn định hơn.
Sau khi lửa cháy, Chương Vân múc nước trong thùng ra rửa sạch tro bụi trên tay, rồi đem đổ dầu vào nồi đun nóng lên, đi đến tủ bát lấy bình dưa chua cải bẹ, vươn tay vào trong lấy dưa ra, vắt nước bỏ đầy một cái bát, sau đó nén chặt dưa trong bình lại rồi đậy kín nắp, đặt lại bình dưa trong tủ bát.
Lúc này trong nồi có tiếng nổ lách tách của dầu đang nóng lên, Chương Vân vội đem dưa chua cùng thịt lạp khô tối qua Chu thị đã cắt miếng ra bỏ trong nồi xào lên, còn cho thêm một ít ớt xắt nhỏ vào , xào thẳng cho đến khi dậy mùi thơm, dưa chua từ màu xanh chuyển sang màu nâu thẫm thì mới múc ra bỏ trên đĩa.
"Nương, con xào xong rồi". Chương Vân chạy đến cửa phòng bếp hướng ra ngoài hét lớn một tiếng, Chu thị ở bên kia đáp lại nói: "Nương sắp xay bột xong rồi, đợi một lát nữa đưa vào rồi gói bánh".
Chương Vân thấy Chu thị còn chưa xay xong thì trở lại bếp bắt đầu chuẩn bị việc khác, lúc quay lại thì nhìn thấy có lá, quả bưởi chất đống ở góc tường, nàng liền đổ đầy một chậu nước sau đó ngồi xổm xuống góc tường ôm lá bưởi, quả bưởi bỏ vào trong chậu nước rửa sạch, sau khi rửa xong thì vắt cho khô nước xếp lên trên nắp thùng nước rồi đổ nước hết nước trong chậu ra ngoài, đặt lá bưởi, quả bưởi rửa sạch đã ráo nước vào chậu, tiếp đó lấy nồi hấp, Ⱡồ₦g hấp ra cọ rửa sạch sẽ rồi để trên bếp.
Vừa làm xong ở đây thì Chu thị bưng một chậu gỗ vào, trong đó có đựng bột nếp, Chu thị đem nhào bột nếp với một ít nước, nhào thành từng khối bột rồi cho nhân dưa chua, thịt lạp khô xào chín vào giữa,dùng tay ấn nhẹ bao vòng để tạo thành chiếc bánh, tất cả bột nếp, nhân, làm được hơn ba mươi chiếc bánh, sau đó đều được cho cả vào nồi hấp lá bưởi để hấp chín, đồng thời còn nấu một nồi cháo ngô.
Đối với bữa sáng hôm nay, cả nhà cắn món Yangchun Ba mềm dẻo, cay cùng với cháo bột ngô nóng, mặc dù không tính là ăn cái gì quý giá nhưng cũng ăn ngon miệng no cứng cái bụng.
Vừa đến ngày cày bừa vụ xuân, người nông dân phải ra đồng làm việc, nên sau khi ăn sáng xong tôn tử Chương gia liền tất bật kiểm tra nông cụ một lần nữa, cái nào nên sửa thì sửa, cái nào nên chỉnh lại thì chỉnh lại, sau khi kiểm tra nông cụ xong Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh mang theo Chương Trình cùng Chương Hưng đi ra ngoài sân hàng rào đi hướng về mảnh đất của gia đình Chương gia.
Chu thị nhanh chóng tăng tốc tay chân dọn dẹp nồi niêu bát đũa, còn Chương Vân cho gà ăn, xong thì hai người đóng cửa nhà đi ra ngoài đồng, chờ chuẩn bị xong mọi việc của mình liền cùng tụ tập với tôn tử bốn người Chương gia, cùng nhau đi đến ruộng lúa mạch, hàng năm ngày cày bừa vụ xuân thì mảnh ruộng lúa mạch sẽ cày bừa chuẩn bị làm trước, trong thôn già trẻ, nam nữ đều sẽ đổ dồn về đó trông rất náo nhiệt.
Khi Chương Vân cùng Chu thị đi đến mảnh ruộng, chỉ thấy Chương Hữu Khánh đang ngồi xổm trên bờ ruộng, trong tay đang tước chặt cây trúc, bên cạch đã có mấy cái trúc đầu nhọn, Chương Liên Căn ngồi một bên đang hút thuốc lá rời xoành xoạch , Chương Trình cùng các tiểu tử cùng tuổi khác đang nói chuyện, còn Chương Hưng thì không biết chạy đi đâu chơi.
"Cha nó, vẫn còn đang chặt cây trúc à, nhanh lên, bên kia đang náo nhiệt cày bừa vụ xuân rồi, không đợi ai cả". Chu thị nhìn thấy từ xa có người người, những người nông dân khác đang bận rộn dưới ruộng khi thấy Chu thị đều ào ào quay đầu lại chào hỏi.
Sau khi cười nói chuyện hàn huyên vài câu, Chu thị đi đến bên người Chương Hữu Khánh , lúc này Chương Hữu Khánh cũng chặt cây gậy trúc tốt lắm rồi, đứng dậy nói:"Cha, gậy trúc làm xong rồi".
Chương Liên Căn thấy cây gậy trúc đã chuẩn bị xong rồi thì vươn tay gõ mấy phát vào bờ ruộng, sau đó dập tắt ngọn lửa khói trên điếu thuốc rồi cắm dắt ống điếu vào sau thắt lưng, bắt đầu cầm cái cuốc bên người đứng dậy gọi Chương Trình, hét lớn kêu Chương Hưng.
Chương Hưng nghe thấy tiếng hô, không biết từ đâu quay lại chạy lao thẳng về phía mảnh đất của nhà mình, mọi người cùng nhau xuống đất, cúi xuống nhấc đống rơm khô phủ dưới đất lên rồi gom lại đặt một chỗ trên bờ ruộng, Chương Vân cũng xuống giúp đỡ thu dọn rơm khô.
Khi rơm được xốc lên, Chương Liên Căn cầm cuốc đào xuống chỗ trống không có cây lúa mạch non, còn Chương Hữu Khánh đem cây trúc vót nhọn cắm xuống đất, Chương Trình theo sau lấy hạt mầm trong túi ra, dùng tay xới một ít đất gieo hạt vào bầu đất rồi xới đất lấp kín hạt lại.
Chương Vân đứng trên bờ ruộng nhìn xung quanh, thấy người nông dân ở những mảnh ruộng khác cũng làm như vậy, liền cẩn thận suy nghĩ lại rồi đem những mảnh vỡ này ra khỏi trí nhớ của mình, lúc này nàng mới nhớ ra, đây cũng là điều mà mỗi gia đình phải làm trong cày bừa vụ xuân, cuốc đất tượng trưng cho việc trồng trọt, cắm trúc tượng trưng cho việc trồng ruộng, gieo hạt để cầu mong một mùa màng bội thu, tất cả đều là những hy vọng của người nông dân trong năm nay.
Sau khi Chương Liên Căn cuốc được vài cuốc đất , liền thu cuốc vác lên vai đi lên bờ, ba cha con Chương Hữu Khánh, Chương Trình, Chương Hưng cũng một đường đi theo lên bờ ruộng, Chu thị liền vẫy tay cười nói:"Chúng ta nhanh đi náo cày bừa vụ xuân đi, nếu muộn rồi, ngay cả chỗ đứng cũng không còn". Nói xong liền dắt Chương Vân đi đến, Chương gia tôn tử mấy người cũng đi theo sau.
Cánh đồng lúa mạch nằm ở phía đông bắc bên cạnh từ đường, đoàn người Chương gia lập tức đi đến phương hướng nhà từ đường, mắt đã nhìn thấy gạch xám, tường trắng của từ đường xuất hiện, rồi đi thêm một đoạn ngắn nữa là có thể đến cánh đồng lúa mạch thì thấy có một nhóm người vòng qua từ đường đi đến hướng bọn họ bên này.
Người Chương gia hơi có chút kỳ quái nên tăng nhanh tốc bước chân đi về phía trước, ᴆụng gặp phải đoàn người kia, lúc này mới thấy người đi đầu là Thường Hướng Dương.
Thường Hướng Dương thấy gia đình Chương gia đu đến, đang định mở miệng nói chuyện thì cha của Cẩu Tử là Trịnh Trường Lực đã lên tiếng trước:"Liên Căn thúc, Hữu Khánh đại ca, đừng đi cánh đồng lúa mạch nữa, chúng ta đi lên trấn trên đi".
"Đi lên trấn trên?". Chương Hữu Khánh nghe xong liền sửng sốt, rồi đưa mắt nhìn quanh, Thường Hướng Dương mỉm cười khoát tay với người Chương gia nói:"Được rồi, đừng đi hướng bên kia nữa, quay đầu trở lại ra khỏi thôn đi, chúng ta cùng đi trấn trên". Vừa nói vừa bước lên nói lí chính đã nói như vậy, người Chương gia cũng ngừng lại bước chán, quay đầu lại đi hướng đường lúc đến, một bên nghe Thường Hướng Dương nói tiếp:"Năm nay chúng ta có tân huyện lệnh mới đến nhậm chức, các ngươi đều biết chứ".
"Việc này thì có biết". Lần đó nhà Chu gia đi bán bông vải ở thị trấn có nghe được chuyện này, sau đó Chu Dân dẫn Chương Vân về nhà, có nói qua với Chu thị nên mọi người Chương gia đều biết.
"Tân huyện lệnh mới thương dân, cũng coi trọng việc đồng áng, ra thông báo xuống dưới nói là muốn ở trên trấn đích thân chủ trì việc náo cày vụ xuân, mấy ngày trước, quan giám sát nha dịch đã đến miếu thổ địa trên trấn lợp dài những lán cỏ tranh bên cạnh để chuẩn bị cho hôm nay tân huyện lệnh mới đến chủ trì náo cày bừa vụ xuân sự kiện náo nhiệt như vây làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ được". Thường Hướng Dương cười đem sự việc từ đầu đến cuối nói rõ một lần, người Chương gia lúc này mới biết chuyện, liền vui vẻ cùng nhau lui ra ngoài thôn.
Trên đường đi ra khỏi thôn, đoàn người tình cờ gặp được rất nhiều hương thân đi tới náo cài bừa vụ xuân, mọi người ào ào gọi chào nhau rồi cùng gia nhập đoàn người nối tiếp nhau đi trông rất người hoành tráng, cơ hồ tất cả đều là người trong thôn, đi theo một hàng dài sải bước về phía thị trấn Xương Nguyên mà đi.
Bởi vì tất cả mọi người đều không mang theo đòn gánh, ngoại trừ cuốc, hầu như không có mang theo một cái gánh nặng gì, hơn nữa số lượng lớn, cũng không có đi trăm dặm đường thuyền, mà cùng nhau đi bộ, dọc đường đi cùng nhau nói chuyện bàn tán cười đùa nên, cũng không cảm thấy thời gian chậm chạp, trong suốt đoạn đường có nhiều trẻ nhỏ chạy tới rượt nhau đuổi theo, thoát ra khỏi đội ngũ hàng người nên người lớn trong nhà liền lên tiếng nhất thời trách mắng đứa nhỏ trêu đùa ầm ĩ, bọn nhỏ lại hưng phấn cười đùa khanh khách, náo nhiệt cả một đoạn đường dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc