Chương Vân không nghĩ bản thân lúc này thật sự không có lộc ăn, từ khi mới bước ra khỏi phòng bếp liền hắt xì, sau đó lại thường xuyên ngứa mũi rồi hắt hơi, nước mũi càng lúc càng nhiều, trong người thì cảm giác mệt mỏi, nàng lúc này sao còn không biết được bản thân là bị cảm rồi.
Bởi vậy, làm hại Chu thị không được ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng, lúc nàng hắt hơi một cái liền đặt đũa, xoay người đi vào phòng bếp, trước khi đi ra ngoài miệng còn không quên dặn dò:" E sợ là ngày hôm qua tắm bị cảm mạo, nương sẽ đi nấu canh gừng ngay, con uống xong liền đi lên giường đắp chăn cho ngươi đổ mồ hôi mới tốt được ".
Chu thị nhắc xong liền đi ra ngoài, Chương Trình lúc này cũng đi theo đứng lên vội vàng chạy ra khỏi nhà chính, chỉ chốc lát đi vào, trong tay cầm chậu than bên trong có bỏ bánh dầu trà, vừa bước vào liền đặt ở dưới chân Chương Vân, để nàng có thể ấm áp hơn.
Chương Vân sợ cảm lạnh lây truyền đến mọi người nhà nên không dám ngồi xuống bàn, vội từ trong góc tường mang ra một cái băng ghế nhỏ, tự giác ngồi sang một bên, Chương Trình vội đem chậu than để bên người nàng, dặn dò nói: "Mau sưởi ấm đi, đợi lát nữa nương sẽ bưng canh gừng đến cho muội".
Chương Vân khẽ ậm ừ một tiếng, Chương Hưng ở trên bàn cũng bắt đầu di chuyển đến, đem mỗi món ăn gắp một ít, trong tay cầm hai cái bát đồ ăn đầy ụ.
"Tỷ, cầm lấy đồ ăn này ăn đi." Chương Hưng hai tay cầm bát, chạy tới chỗ Chương Vân, nhét vào tay nàng, cũng đem chiếc đũa đưa cho nàng.
Chương Vân nhìn cái bát xếp đầy đồ ăn như núi, thật sự cảm thấy rất đói bụng , nhưng cái mũi bị tịt, cho nên ăn cái gì vị cũng giảm, nàng cúi đầu ăn miệng nhỏ đồ ăn, trong lòng lại thở dài bản thân thật sự không có lộc ăn.
"Mau, mau, tới uống canh gừng đi." Qua một hồi, nồi trong phòng bếp mở ra, Chu thị bưng bát lớn canh gừng nóng hổi đi tới , chân vẫn còn sải bước chưa tới nhưng miệng đã gọi lên.
Chương Vân tự nhiên ngoan ngoãn buông bát đồ ăn trong tay xuống, tiếp nhận bưng bát canh gừng, thổi thổi cho bớt nóng rồi uống hết xuống bụng, Chu thị vội lên tiếng thúc giục: "Được rồi, đừng chậm trễ, nhanh đi vào phòng đắp chăn lại cho mau đổ mồ hôi đi". Nói xong liền kéo Chương Vân dậy, vội vàng đu ra khỏi nhà chính, đưa nàng vào trong phòng ngủ.
Nhìn thấy Chương Vân ૮ởเ φµầɳ áo bông ra nằm ở trên giường tiến vào ổ chăn, Chu thị liền ấn kín các góc chăn bông rồi mới rời khỏi phòng, đi tới nhà chính cầm chậu than xuống đặt ở trước giường của Chương Vân, xong dặn dò vài câu mới đi lên nhà chính ngồi.
"Nương bọn nhỏ, Vân nhi cũng chưa ăn gì, vẫn là đem chút đồ ăn vào trong phòng đi, bảo con có thể dậy ăn một chút". Chương Hữu Khánh trong lòng nhớ thương con gái, sợ nàng đói bụng, thấy Chu thị trở về, liền mở miệng nói.
Chu thị vội vàng xua tay nói: "Cái này nhất định phải trùm kín người bây giờ cho ra mồ hôi , lát nữa ta hâm nóng đồ ăn mang vào cho con ăn cũng được". Chương Hữu Khánh ngẫm lại cũng đúng nên không nói gì nữa , mọi người tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm tất niên, trong đó Chu thị sẽ thỉnh thoảng đứng dậy, đi vào phòng nhìn Chương Vân một cái, xem chăn bông của nàng có được nhét kỹ không, trên người mồ hôi có xuất ra hay không.
Chương Vân nằm ở trên giường trong ổ chăn, uống đầy bụng canh gừng cũng không cảm thấy đói, đầu giường gần lò đặt chậu than bỏ bánh dầu trà cho nên tản ra mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt mùi trà, cũng không biết có phải là mùi trà hay là canh gừng, mà Chương Vân cảm thấy mũi mình thông thoáng một chút, không còn khó chịu như vừa rồi, hơn nữa trong phòng tối tăm yên tĩnh, làm cho mí mắt chậm rãi cụp xuống, mệt mỏi ngủ thi*p đi.
Sau đó có tiếng pháo liên tiếp nổ vang, khiến Chương Vân mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy trong phòng còn tối đen một mảng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, giấy cửa sổ không xuyên thấu ánh nắng bầu trời, hẳn là chưa có hừng đông. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Ngủ được một giấc, sau khi tỉnh lại, Chương Vân cảm thấy đầu có chút nặng nề, cổ đau nhức, vì vậy nhẹ nhàng xoay người đổi tư thế, ở trong chăn bông có một luồng cỗ khí nóng rực, cảm giác phía sau lưng, tay chân đều dính dính, hẳn là người đã đổ mồ hôi.
"Trình Tử, Hưng Tử, mau đến mừng tuổi". Lúc này ngoài sân có tiếng gọi, nghe như là giọng nói của cha, Chương Vân lúc này mới có chút tỉnh táo, tiếng gọi này khiến cho nàng nhớ ra hàng năm vào ngày cuối năm thì người trong nhà đều đón giao thừa, khi đến nửa đêm nàng cùng đại ca, Hưng Tử sẽ được nhận tiền mừng tuổi của các trưởng bối trong nhà, sau đó sẽ đi ra ngoài sân dẫm lên những thân cây lộc vừng trải trên mặt đất,trong lòng vì được nhận tiền mừng tuổi nên rất vui vẻ dẫm chân kêu tanh tách, khiến đại gia đình cười vui đến khoan khoái.
Chương Vân hôm nay không thể đi ra cùng chào đón năm mới, với nhận tiền mừng tuổi được, nhưng nghe tiếng cười khúc khích từ trong sân truyền đến, vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của năm mới , khóe miệng không khỏi câu lên, vẻ mặt hơi chôn vào trong chăn rồi điều chỉnh thân mình tìm vị trí nằm thoải mái hơn, nửa tỉnh nửa mê nghe loáng thoáng âm thanh bên ngoài truyền vào, có chút thất thần nhưng lại cảm thấy thư thái lạ thường.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa két một tiếng được đẩy ra, như ngọn đèn đước đung đưa trong gió khiến ánh sáng chiếu vào trong cũng đung đưa theo, Chu thị cầm cây đèn cầy vào nhà, sợ không khí lạnh truyền vào, vội vàng đóng cửa lại, bước đi đến bên giường cúi nhìn người nằm trong ổ chăn, lúc này mới phát hiện ra Chương Vân đã tỉnh lại.
"Vân nhi, tỉnh rồi , chắc con đói bụng rồi, nương giúp con hâm nóng lại đồ ăn, con muốn ăn gì, cơm, bánh bao hấp hay sủi cảo ?". Chu thị thấy con gái đã tỉnh, vội đem băng ghế đặt bên giường, đem cây đèn đặt trên băng ghế, miệng thuận tiện hỏi.
Nói thật, Chương Vân còn chưa có cảm giác thấy đói, nhưng nghĩ lại ăn chút gì để vào bụng, như vậy thân thể mới có sức đề kháng, cho nên liền nói: "Ăn cơm đi". Nói xong nghĩ muốn ngồi dậy.
"Lúc này trước đừng ngồi dậy, đợi đến khi bưng thức ăn vào rồi mới ngồi dậy ăn." Chu thị thấy vậy vội ngăn cản nói, Chương Vân nghe xong cũng thấy đúng, nếu ngồi dậy đứng lên rất dễ tạo cơ hội bụ cảm lạnh, lúc này cũng không thể so được với hiện đại, một cái bệnh nhỏ cũng có thể ૮ɦếƭ yểu, tuyệt đối không qua loa được, nghĩ vậy, liền thành thật nằm xuống, không ngồi dậy nữa.
Chu thị thấy nàng không nhúc nhích nữa, liền quay người ra khỏi phòng, vừa mới quay người đã nghĩ tới điều gì đó, vội quay đầu lại, từ trong lòng lấy ra hai túi giấy đỏ nhỏ đi lại nhét vào gối đầu dưới của Chương Vân, " Đây là ông nội cùng cha nương mừng tuổi, mong con năm nay luôn bình an".
"Nương, thay con cảm ơn ông nội, con chúc ông luôn trường thọ, con cũng cầu chúc cho cha nương bản thân luôn khoẻ mạnh". Mặc dù trong lòng Chương Vân đã hơn hai mươi tuổi, đã qua tuổi được nhận mừng tuổi, nhưng lúc này lại cảm thấy rất ấm áp, lấy tay lôi kéo Chu thị đem lời trong lòng nói ra.
Chu thị cười gật đầu, lại nhét tay nàng vào trong chăn rồi đi ra phòng bếp, Chu thị chân trước vừa mới đi ra, Chương Hưng chân sau liền tiến vào phòng , theo sau lưng là Chương Trình.
"Vân nhi , thế nào rồi, có khoẻ hơn không?". Chương Trình đi vào liền mở miệng hỏi thăm.
"Lúc này đã khoẻ hơn nhiều rồi". Chương Vân nhẹ nhành trả lời.
Chương Trình đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, Chương Hưng cũng dựa vào mép giường, ghé đầu nằm vào nằm trên giường, Chương Trình liền thắp đèn sáng lên nhìn xem Chương Vân, thấy nàng nước mắt không rơi, giọng nói mặc dù có chút khàn, cũng không quá nghiêm trọng nên cũng yên tâm nói, "Vừa nghe cha nói, sáng mai sẽ đến nhà Lâm đại phu , lấy ít thuốc nước trở về, đến lúc đó nấu qua cho muội uống, hẳn là rất nhanh sẽ khỏe lại ".
Chương Vân nhẹ giọng đáp lại, biết trước đây nàng vừa trải qua một trận ốm nặng, trong lòng cha nương rất lo lắng, chỉ sợ nàng xương cốt không tốt, không thể chịu được bệnh, không thì bằng ở nông thôn, nếu như bị cảm mạo này phần lớn dùng đến biện pháp dân gian, sống qua được thì tốt rồi, rất ít khi cố ý đi bốc thuốc, trong lòng mặc dù băn khoăn, nhưng cũng không có ngăn trở, nghĩ tích cực phối hợp để sớm chữa khỏi bệnh thì cha nương cũng nhanh chóng an tâm.
Chương Trình quan tâm đến bệnh tình của nàng, Chương Hưng ở bên cạnh nhất thời không đề cập đến nên chỉ có thể nằm trên giường mà nghe, đợi đến khi đại ca nói xong liền vội vàng đến trước mặt Chương Vân nhẹ giọng hỏi: "Tỷ, tỷ nhận được tiền mừng tuổi chưa?".
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Chương Hưng, khiến Chương Vân bật cười, từ dưới chăn vươn tay ra, từ dưới gối lấy ra hai túi giấy màu đỏ, nói: "Nương vừa mới đưa đến, các ngươi cũng có đi".
"Chúng ta đều có rồi, tỷ, tỷ còn chưa có xem qua, đệ nói cho tỷ biết, năm nay tiền phát tăng gấp đôi so với những năm trước, mỗi trong bao có sáu đồng, hai bao đỏ có mười hai đồng, ha ha, đệ ngày mai sẽ đi tìm tam oa tử so so, chắc chắn hắn không nhiều bằng đệ". Chương Hưng miệng nói xong, từ trong lòng lấy ra hai bao lì xì, mở ra rồi đổ lên giường rồi thích thú đếm lại đồng tiền.
Lúc này, Chương Trình cũng bật cười, đưa tay ra sau gáy hắn vỗ một cái cười nói: "Nhìn ngươi , ta thấy thật giống như một đại tài chủ, rất nhớ thương đếm tiền a".
Chương Hưng liều mạng lắc đầu, tranh nói:"Nếu đệ có nhiều tiền như vậy, đệ cũng không tính đếm, liền cưới một nàng dâu đi để cho nàng đếm".
"Ha ha, ha ha ..." Chương Trình bị những lời này làm cho buồn cười không ngừng, Chương Vân xém suýt chút nữa bật cười lạc giọng, nhất thời cười làm cho nước mắt nước mũi chảy ra, Chương Vân vội vàng gọi Chương Trình đi lấy vải khăn lau nước mắt nước mũi rồi nín cười.
"Hưng Tử, hai hồng bao đỏ này trước để ở chỗ tỷ đây mấy ngày đi, để lấy may mắn, qua nguyên tiêu liền cho đệ hết, cho đệ sớm một chút thành đại tài chủ để cưới nàng dâu". Chương Vân sau khi lau sạch nước mắt nước mũi rồi giơ hồng bao lên cười nói.
"Ai vậy nha, ai đã tính cưới nàng dâu trở về cho nương vậy " .Trong phòng đang nói cười, Chu thị mở cửa bưng đồ ăn đã hâm nóng vào, người còn chưa bước vào, tiếng cười liền truyền đến.
Chương Hưng đột nhiên có chút xấu hổ, lè lưỡi nhìn đại ca, đại tỷ, liền quay đầu chạy ra ngoài, Chu thị đi vào trong phòng suýt nữa ᴆụng phải đầu, tay chân nhỏ linh hoạt hướng sang bên nhảy lên đi qua người Chu thị chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng lại một trận cười vang lên, theo gió truyền đến nhà chính, cha con Chương gia lúc này đang ngồi ở nhà chính đón giao thừa, nhấp một ngụm rượu, tiếng cười truyền đến, cả hai cha con đều vểnh tai lên nghe, sau đó Chương Liên Căn mỉm cười, lấy một miếng đậu phộng chiên, ném vào miệng, nhai vài lần rồi nhấp một ngụm rượu, Chương Hữu Khánh cũng theo đó mà cười vài lần, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ở trong phòng Chương Vân, Chu thị đưa đồ ăn tới cho nàng ăn, ăn xong liền bị đẩy lại vào nằm trong chăn," Ngủ không được cũng nằm, đợi nương dọn dẹp xong rồi vào với con, vừa vặn có một chút châm tuyến làm chưa được tốt, liền bây giờ chỉnh sửa lại luôn". Chu thị ở một bên nhét chăn lại cho Chương Vân, sau đó cất bát đũa rồi quay sang nói với Chương Trình," Trình Tử, con cũng đừng ngồi ở đây, đỡ phải bị lây bênh, mau đi ra ngồi cùng ông nội và cha con đi".
Chương Trình đáp lời rồi nhìn Chương Vân xong bỏ chạy ra ngoài phòng, Chu thị cũng đi theo ra khỏi phòng, lúc này trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn ngọn đèn đuốc bên giường như hạt đậu hơi đong đưa, nhưng nàng không cảm thấy cô đơn, mà ánh đèn vàng hắt lên gối lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.