Khi cả nhà vội vã đi trăm dặm đường đến bến đò thì trời vừa hửng sáng, nhưng người đã đông đủ, tấp nập , gần tới ngày cuối năm thì càng có nhiều tàu chở hàng đến và đi.
Hầu như tất cả những người đợi thuyền đều mang theo đồ đạc, Chương gia bê thúng xuống bến đò đông đúc chờ phà đến, vừa đặt xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy phía sau có người gọi:" Liên Căn thúc, Hữu Khánh huynh đệ ".
Người Chương gia liền quay đầu lại nhìn thì thấy Thường Thiết Toả trên vai mang theo một gánh nặng, đang đi về hướng bến đò, theo sau là Thường Mãn cũng mang theo một gánh nặng.
"A, nhà các ngươi đều ra ngoài cả, có phải đi thị trấn không ?" Thường Thiết Mộc bước nhanh đi đến trước mặt bọn họ, vừa đặt được gánh nặng xuống, mở miệng cười nói, Thường Mãn lẳng lặng đi theo phía sau cha buông gánh xuống , hắn liếc nhìn Chương Trình cùng Chương Vân một cái nhưng không nói.
Mặc dù tin đồn trong thôn đã không còn, nhưng người Chương gia vẫn cảm thấy khó xử khi thấy cha con họ, đặc biệt là Chương Liên Căn ngay lập tức thẳng mặt , khịt mũi một cách nặng nề để tỏ rõ rằng họ không được hoan nghênh, Chu thị cũng quay mặt đi và không có ý định đáp lại, đứng sang một bên không nói lời nào, Chương Hữu Khánh tương đối thành thật, ngẫm lại vẫn trả lời" Ân, phải đi trấn trên". Sau liền không nói chuyện nựa, có cha mẹ ở đây bọn nhỏ cũng không mở miệng , không hề hé răng đứng ở một bên.
Thường Thiết Mộc cười trừ, cũng không để ý, lơ đãng nói: "Chúng ta cũng đi thị trấn, vừa vặn đi ngang qua."
Lúc này, thuyền trên sông Cửu Tuyền chậm rãi tới gần, Chương gia nhấc gánh đi lên thuyền, cha con Thường gia cũng không nói chuyện được nữa, liền theo gánh xuống thuyền, rất nhanh đã đầy người nên người lái thuyền bắt đầu chuyến đi.
Chương gia người một nhà ngồi ở đuôi thuyền, còn cha con nhà Thường gia thì ở mũi thuyền, thấy nhà Chương gia hiển nhiên không muốn nói chuyện với họ, Thường Thiết Toả không còn cách nào khác đành phải từ bỏ không tìm bọn họ nói chuyện nựa.
Con thuyền xuôi theo dòng nước, chưa đến nửa canh giờ thì đến bến phà của thị trấn Xương Nguyên . Có rất nhiều thuyền đã cập bến phà, sau đó người trên thuyền họ gánh từng gánh một đi xuống, nhà họ Chương ngồi ở cuối đuôi thuyền nên khi họ xuống thì thấy cha con Thường gia đã xuống thuyền trước đang đợi bọn họ.
Mọi người lại nở nụ cười chào hỏi, người Chương gia trên mặt không vui vẻ gì, mặc dù không nói gì, nhưng bọn họ cũng đi theo, cứ như vậy một đoàn người đi một đường tới chợ.
Tới gần những ngày cuối năm thì từ mười dặm tám thôn tất cả đều tụ họp về đây để mua hàng hóa cho năm mới, cho nên chợ luôn luôn náo nhiệt hơn những ngày bình thường. Chương gia vội vàng khởi hành từ trước bình minh, đến chợ thì đã chật cứng các gian hàng, người nhà họ Chương chen chúc chen chúc mất một lúc lâu mới tìm được chỗ trống, vội vàng chen đi vào rồi đặt gánh nặng xuống.
"Chúng ta phải nhanh lên, cha hắn, Trình Tử, hai người lắp đặt bếp đi, cha, con cùng người chẻ củi." Chu thị đem nồi niêu bát đũa, cúc vu, rau củ sang một bên, vừa vội vừa nói, mọi người đáp ứng rồi bắt tay vào công việc đã được phân công.
Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình đổ tất cả những viên đá lớn trong hai cái sọt xuống đất, bắt đầu xây từng viên đá một ngược hướng gió, Chương Liên Căn dùng một cái 乃úa để chặt củi,Chu thị bẻ gãy một số que nhỏ hơn, Chương Vân thấy mọi người đều bận rộn công việc lù bu, bản thân cũng không thể nhàn rỗi được, vì vậy liền đi lên lấy hai cái giỏ trống rồi để đồ vào, sau đó lấy lọ ớt cắt nhỏ, tiêu từ giỏ ra cho vào chậu , bát, cùng với rau ngò gai và tần ô cũng chia ra bát.
Sau khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Chương Vân chạy đến chỗ cha và đại ca, nhìn bọn họ xây bếp lò thuận tiện nhìn quanh tìm kiếm đám đông, vừa vặn nhìn thấy trong đám người, hai cha con nhà họ Thường vẫn đang nhìn xung quanh tìm kiếm một chỗ đất trống, vào thời điểm này, có quá nhiều người bán hàng tụ tập trên chợ nên để tìm được một không gian thoáng đãng, hợp lý thực sự cần một chút nỗ lực.
Chương Vân không khỏi nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bãi đất trống mình kiếm được cũng tốt mà rỗng rãi đặc biệt vẫn còn chỗ ngồi, mọi người đều là người cùng thôn, giúp người khác đi lại cũng tốt nên chạy vào trong đám đông, đi qua liền gọi: "Đại thúc, ngươi nghỉ ngồi ở bên cạnh chúng ta đi, chỗ vẫn còn, mọi người chen chúc một chỗ cũng không sao."
Thường Thiết Mộc đang lo lắng không tìm được chỗ trống, nghe thấy tiếng gọi của Chương Vân, vội vàng cười nói: "A, đa tạ đại chất nữ, Mãn Tử, nhanh lên, chúng ta đi qua đó ngồi đi."
Nhìn thấy Chương Vân kêu gọi cha con nhà Thường gia đến đây, nhà Chương gia cũng không nói gì, Chu thị đi theo cùng Chương Vân đem sọt, nồi niêu bát đũa, thùng gỗ Cúc vu đều chuyển về phía sau, xê dịch hai cái sọt sang một bên, nhường một chỗ nhỏ cho hai cha con Thường gia, chỗ này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để họ đặt được hai bộ gánh.
Thường Thiết Mộc liên tục nói cảm ơn, sau khi đặt gánh xuống liền đứng dậy mở cái chậu gỗ ra, Chương Vân liếc nhìn, hóa ra là hai bản đậu phụ, sau đó nàng mới nhớ ra ông nội Thường Mãn luôn làm đậu phụ bán, hai năm trước người mất thì đại bá Thường Mãn đã tiếp quản gánh đậu phụ của ông, Thường Thiết Mộc cũng có thể làm được, nhưng ông thường làm ruộng và bán một ít đậu phụ khi rảnh rỗi để phụ thêm cho gia đình.
Bên này Thường Thiết Mộc đang bận xếp hàng đậu phụ ở đây, thì Thường Mãn đã đặt cái giỏ sang một bên rồi chạy đến chỗ Chương Hữu Khánh và Chương Trình không nói hai lời liền ngồi xổm xuống giúp đỡ, nhưng Chương Trình lại nắm lấy tay hắn nói:" Chúng ta tự làm được, không cần ngươi". Tuy rằng người hai nhà gặp mặt lần này, song vẫn cảm thấy không thoải mái, không quá muốn cùng Thường Mãn hoà hoãn tốt .
Thường Mãn nhìn Chương Trình, không nói gì nhiều, thân mình lùi về phía sau nhưng không rời đi mà chỉ im lặng giúp di chuyển chuyền đá, Chương Trình đã từ chối nhiều lần nhưng không thể đuổi được Thường Mãn đi, bất đắc dĩ từ bỏ, mặc kệ hắn.
Với sự chung sức của Thường Mãn và cha con Chương gia thì cái lò đã nhanh chóng được xây dựng lên, mà bên kia Chương Liên Căn cũng chặt được một ít củi, mọi người bắt đầu đốt lò và đốt lửa. Chu thị liền vội đem bát, nồi, chậu lấy ra, Chương Vân nhấc tấm vải dầu trên thùng đựng dầu trà lên dùng thìa múc dầu vào nồi sắt, khi dầu đã ngập đáy nồi, Chu thị đặt bắc nồi lên bếp , từ từ đun nóng.
Lửa nóng đến nỗi trong nồi xuất hiện một đám bong bóng nhỏ trong thời gian ngắn, Chương Vân vội vàng đưa chiếc bát chứa đầy tiêu, ớt cắt nhỏ cho Chu thị rồi đem Cúc vu, rau ngò, tần ô sắp xếp trong chậu.
Ớt xèo xèo, ớt vụn từ trong nồi chảy ra, Chu thị cầm lấy thìa bắt đầu xào, vị cay hòa với mùi thơm của dầu tỏa ra tứ phía, Ch ương Vân vội vàng để Chương Trình mang thùng dầu tới phía trước, bản thân bắt đầu hét lên, "Thơm ngào ngạt dầu trà, món xào, món trộn và món chiên đều tốt, mọi người có thể nhận được một phần đồ ăn khi mua dầu, mọi người hãy đến xem một chút đi, không mua dầu thì có thể nếm thử món ăn cũng không sao".
Chương Vân tận lực hết sức hét lớn, giọng nói lanh lảnh kèm theo từng đợt hương thơm truyền ra xa trong đám người náo nhiệt nhất thời dừng lại, liền đi qua lại đây xem, tốp năm tốp ba người quen nhau xì xào bàn tán.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình, Chương Vân một bên vừa hét vừa lấy chiếc đũa ra, bưng cúc vu trong bát đến bên người Chu thị, kêu nàng bỏ ớt xào vào bát cùng với dầu trà xào lúc còn nóng, sau đó cho ngò gai, tần ô cũng trộn đều, trong miệng liền thay đổi hét to: "Các vị thẩm thẩm, đại nương, thúc thúc, bá bá, không mua cũng lại đây nếm thử đi , nếu không mua thì ăn thử không mất tiền".
Nhìn bát thức ăn bốc khói nghi ngút, liền nghe nói không cần tiền, mấy người dừng lại chờ chậm rãi tiến lại gần, có người yêu thích nhỏ rẻ vội vàng chạy tới, liên tục hỏi: "Thực không cần tiền.? "
"Thật sự, không cần tiền đại gia ăn thử." Chương Vân vội vàng cười, bưng lên hai bát, giống như tiếp đón khách nhân, gọi bọn họ tới nếm thử.
Lúc này những người đi qua không ngần ngại cầm lấy đôi đũa tre do người nhà họ Chương đặt vào bát rồi bắt đầu ăn, một khi có người dẫn đầu thì phía sau liền có người tranh nhau vọt tới nhâm nhi nếm thử .
Chương Vân tối hôm qua đã trộn lên ăn thử, hương vị không tệ hơn của bà mình, vì vậy, nàng rất tự tin, mà nhìn phản ứng của những người đã nếm thử khiến nàng tin tưởng vững hơn, cơ hồ những người đã nếm qua đều khen ngợi, tất cả đều ăn ngon.
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Chương Vân lại mở miệng hét lên: "Các vị thẩm thẩm, đại nương, thúc thúc, bá bá, , dầu trà này được làm từ công thức bí truyền của tổ tiên chúng ta, ăn vào đảm bảo ngon, nếu mua được thì mua, nếu mua một cân dầu, sẽ được tặng một bát đồ ăn này". Chương Vân nói xong liền chỉ vào thùng Cúc vu đang còn đầy.
Những người xung quanh đang nếm thử đều nhìn sang và thấy đúng là có một thùng đầy Cúc vu, lúc này họ mới tin, hơn nữa Chương Vân nói là công thức bí truyền, một đám người liền động tâm, có không ít bảy miệng tám lời hỏi đến, hầu hết họ đều hỏi thế hệ nào, truyền bao lâu, vân vân.
Chương Vân thản nhiên kể về nó, rằng nó đã truyền từ hàng trăm năm nay, tổ tiên ăn dầu này thì sống lâu, thế hệ của họ cho rằng những điều tốt đẹp thì nên phát huy, bán ra với mục đích là để làm lợi cho dân làng, nói xong những lời này, Chương Vân thực sự tự thuyết phục bản thân rằng mình có khả năng bịa ra một cách nhuần nhuyễn, tuy rằng sự việc là giả dối, nhưng giá trị sức khỏe của dầu trà không hề sai người mua nó chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Quần chúng luôn là những người kém nhất chịu được sự kích động, nghe xong lời nói của Chương Vân thì những người đã nếm thử một nửa trong số họ đã sẵn sàng mua, và một số không mang theo dụng cụ, vì vậy họ hỏi họ liệu họ ngày mai có đến hay không, nếu có thì mai họ sẽ đến mua, Chương Vân quyết định thật nhanh, liền báo giá dầu là hai mươi lăm văn tiền một cân, còn nói ngày mai sẽ tới, thẳng tới khi bán hết dầu thì thôi.
Tuy đắt hơn dầu trên chợ hai ba văn tiền, nhưng với cái tên tổ tiên, người mua thực sự không gọi là đắt nên bọn họ liền bỏ tiền ra mua.
Cứ như vậy từng đợt từng đợt người chạy tới nếm thử, sau đó mang theo dầu cùng cúc vu rời đi, trước mặt người Chương gia bán dầu hầu như không có một giây phút rảnh rỗi, tất cả đều hưng phấn không thôi, may mà Chương gia có nhiều người dù đến bao nhiêu người cũng có thể giải quyết được, cả gia đình mặt đầy tươi cười, vui vẻ, trong lòng miễn có bao nhiêu sức lực.