"Cha, hỏi thăm giá dầu thế nào?" Chu thị từ trong bếp đi ra, cầm lấy mấy cái túi lớn nhỏ mà Chương Liên Căn mang về , tất cả đều là hương nến, giấy thiếc, giấy đỏ, tranh tết, cửa thần, pháo... là hàng hóa phải có của năm mới hàng năm.
Chương Liên Căn đưa hàng hóa năm mới cho Chu thị miệng nói: "Ta đã hỏi một số nơi, nhưng người ta nói rằng giá hiện tại không chính xác, vì tháng này là tháng cuối năm, chuẩn bị đón năm mới nên giá dầu có thể tăng".
Chương Vân giúp Chu thị mang hàng tết vào đại sảnh, Chương Liên Căn đi theo sau vừa nói, vừa lấy băng ghế ngồi xuống lấy điếu thuốc lá vụn, chuẩn bị hút một điếu thuốc khô, nghe xong, Chu thị dừng tay, lo lắng nói: "Vậy làm sao, chúng ta nên bán loại dầu này với giá như nào?"
Tháng mười hai âm lịch, hàng năm mới đắt hàng, mọi người thì biết đương nhiên người nhà Chương gia cũng biết, nhưng mua bán là hai chuyện khác nhau, đã mua đồ giao thừa nhiều năm, nhưng đây lần đầu tiên để bán hàng năm mới. Dầu, không tính giá dầu gần cuối năm, hơn nữa, thứ muốn bán không phải là một lượng nhỏ, mà là nhiều hơn ba trăm cân đầy đủ dầu, không ai có thể nắm chắc được.
Chương Liên Căn không thể quyết định được vấn đề quan trọng như vậy trong giây lát, cúi đầu đánh đá lửa, sau khi tia lửa đốt cháy thuốc lá, liền nhấp một ngụm và nói: "Vẫn là chờ đợi Đại Khánh trở về đi, chờ hắn trở về chúng ta thương lượng một chút".
Chu thị ngẫm lại cũng đúng nên gật đầu, không hỏi thêm, đem đồ tết cất đi, sau đó Chương Liên Căn nói: "Vợ Đại Khánh, bên trong có một túi hạt hướng dương chiên và một túi đường, ngươi cất riêng ra sau cho bọn nhỏ ăn . "
"Dạ." Chu thị cười đáp lại, sau đó đem hương nến, pháo pháo, v.v... ở một chỗ, còn lại hai loại đồ ăn đem cất vào tủ chén trong bếp, đặt xong liền đối mặt Chương Vân đi theo vào sau cười và nói, "Ông nội mua hạt hướng dương chiên, mừng năm mới các người lại có nhiều đồ ăn vặt hơn".
Cái này Chương Hưng nghe xong hẳn là rất vui mừng, Chương Vân cũng không phải rất tham ăn , chỉ cười cười không nói gì, huống hồ tâm tư nàng lúc này không đặt tại đây, trong đầu còn đang cân nhắc chuyện giá dầu ra, một bên lo lắng giúp đỡ Chu thị nấu cơm chiều kiên nhẫn đợi cha về.
Đợi đến lúc Chương Hữu Khánh quay trở về , mặt trời đã ngả về tây, thức ăn trong bếp đã chín, Chu thị thấy hắn đi vào viện liền gọi: "Cha nó, mau đi rửa tay rồi đến hiên nhà ăn cơm chiều ". Nói xong liền bưng đồ ăn dọn lên, Chương Vân giúp đỡ bưng cháo bột ngô cho mọi người.
Cả nhà ngồi xuống vây quanh bàn ăn cơm, bưng bát ăn cơm, Chu thị không nhịn được mở miệng : "Cha nó, hôm nay cha đi thị trấn để tìm hiểu giá dầu, nói giá dầu cuối năm không chuẩn, cha nói chờ khi nào chàng về thì trong nhà bàn bạc xem nên bán giá dầu như thế nào mới tốt".
Chương Hữu Khánh lần này cũng gặp khó khăn, hắn cũng không có kinh nghiệm nên không khỏi dừng đũa, nhìn Chương Liên Căn nói: "Cha, hôm nay cha có hỏi về giá dầu không."
"Ân, ta có đi đến một vài nơi, giá đều không sai biệt lắm, tầm mười tám, mười chín văn tiền một cân." Thấy con trai hỏi,Chương Liên Căn liền nói giá dầu hiện tại ra.
Chương Hữu Khánh còn chưa trả lời, nhưng Chu thị lại ngạc nhiên nói: "Nha, giá đắt quá, vài ngày trước nương Xuyên Tử vào thành mua cân dầu, trở về nói rằng mười lăm văn tiền, ban đầu ta còn ước lượng cái giá dầu này không sai biệt lắm nhưng không ngờ rằng nó sẽ tăng thêm ba, bốn văn tiền chỉ trong vài ngày. "
"Lúc này vừa bước sang tháng mười hai âm lịch, chờ thêm hai ngày sẽ phải tăng thêm, nương Xuyên Tử mua sớm là đúng, chờ mấy ngày nữa giá cả sẽ tăng cao, tiền tiêu cũng tốn kém hơn." Chương Liên Căn nghĩ đến tháng 12 âm lịch, mọi thứ đều đắt đỏ, nghĩ đến một năm sống không dễ chút nào.
Chương Hữu Khánh, Chu thị trong đầu cũng nghĩ như vậy ,than thở dân chúng ngày trôi qua cũng không dễ chịu, nhưng Chương Vân lại có ý kiến khác, vội vàng nói: "Cha, mẹ, ông nội, việc tăng giá này là chuyện tốt. Chúng ta không phải bây giờ là mua, mà là bán, giá càng tăng, chúng ta càng kiếm được nhiều tiền. "
Cha con Chương Liên Căn cùng Chu thị , luôn là nông dân, chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh, tự nhiên trong đầu họ không có ý thức đó, bất ngờ phản ứng quay đầu lại nhìn Chương Vân nhắc nhở, liền bừng tỉnh cười nói: "Đúng, đúng, vẫn là đầu óc Vân nhi linh hoạt."
Chương Vân lúc này đã ăn gần xong,gắp mấy đũa giá đậu ăn vào bụng rồi để chén đĩa sang một bên, nghiêm túc hỏi: "Cha, nương , ông nội có biết giá mỡ heo hiện nay không?" Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
"Giá mỡ heo?" Không ngờ Trương Vân sẽ đột nhiên hỏi cái này, mấy người trên bàn đều nhìn nàng.
Chương Vân vội vàng giải thích suy nghĩ của mình, "Đúng vậy, chúng ta muốn bán dầu, nhưng không thể chỉ nhìn giá dầu thực vật, cũng biết giá mỡ heo, đây là tháng mười hai âm lịch nhiều người Gi*t lợn bán không phải có mỡ lợn sao, nên đương nhiên họ sẽ không mua dầu của chúng ta. "
Những lời này khiến người nhà Chương gia liền gật đầu, đây quả thực là lý do, nếu có mỡ lợn thì sao phải mua loại dầu khác, điều này càng khiến mọi người lo lắng hơn, trong nhà có hơn ba trăm cân dầu, nếu người mua không nhiều thì không biết khi nào mới bán được nó".
Nhìn thấy Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn và Chu thị vẻ mặt đều lúng túng, Chương Vân định nói về kế hoạch của mình, nhưng Chương Trình đã mở miệng trước, " Lời này của Vân nhi là muốn nói dầu này của chúng ta phải thấp hơn giá các loại dầu thực vật và mỡ heo sao? ".
Thấy đại ca hiểu ý của mình Chương Vân không khỏi mỉm cười, vội vàng gật đầu rồi nói: "Chính là ý này, muốn để mọi người biết rằng mua dầu của chúng ta so với mỡ lợn và các dầu khác giá thấp hơn, tiết kiệm được chi phí hơn, vậy nên mọi người tính toán sống cẩn thận, sẽ cùng nhau bán mỡ lợn cho hàng thịt, lấy tiền mua dầu của chúng ta, vừa có dầu ăn trong ngày tết cũng tiết kiệm được vài đồng, thật tuyệt biết bao ".
Lời nói của Chương Vân vừa dứt, Chu thị mỉm cười vỗ bàn nói: "Đúng, đây là sự thật, chúng ta thật sự rất vụng về và không nghĩ đến điều này, nhờ có Vân nhi, con gái của chúng ta có năng lực hơn chúng ta rất nhiều"
Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn đồng ý, tất cả đều đồng ý rằng nàng rất thông minh, không thể nhịn được cười, Chương Vân thấy mọi người khen như vậy hơi có chút xấu hổ, muốn ngừng lại vội vàng ngắt lời, "Cha, nương , ngày mai đi hỏi chút giá mỡ heo đi, đến lúc đó chúng ta sẽ định giá dầu lại, miễn là thấp hơn các nơi khác một hai đồng, đảm bảo có thể bán chạy ".
Chu thị lúc này mới cười nói: "Không cần hỏi thăm , mỡ lợn chắc chắn đắt hơn dầu thực vật, chúng ta chỉ cần định sẵn theo giá dầu thực vật là được." Mặc dù gia đình không mua nhiều dầu nhưng một số người trong thôn vẫn mua hàng năm, các nàng dâu, bà tử trong thôn người ta hay bàn chuyện dầu, muối, mắm, dấm nên nàng vẫn biết chút ít.
Có tin chính xác này, các thành viên trong gia đình Chương gia đã cùng nhau thương lượng giá cả, nghĩ muốn tới mồng mười đi chợ, đánh giá đến lúc đó giá dầu còn tăng lên một ít, liền định giá dầu nhà mình hai mươi văn tiền một cân.
Sau khi xác định được giá bán, người một nhà ổn định cuộc sống và chờ đến ngày mồng mười, đêm hôm đó tuyết lại rơi cũng không quá nhỏ, tuyết rơi toán loạn khắp bầu trời, vừa vặn mấy ngày nay trong nhà rảnh rỗi, bên ngoài trời lạnh như thế cả nhà liền đóng cửa lại, cả ngày chỉ ngồi ở trong một gian phòng nói chuyện, tán gẫu, thật sự là khó có được thời gian nhà rỗi.
Tuyết rơi dày đặc đã kéo dài ba ngày ba đêm, theo tình hình này không ngừng lại, điều này khiến mọi người Chương gia có chút lo lắng, nếu tuyết rơi quá nhiều, e rằng việc buôn bán ở chợ sẽ bị ảnh hưởng vì ít nhất người mua dầu.
Mọi người trong nhà không khỏi nghĩ ngợi, lo lắng , cũng may đêm ngày mồng chín tuyết dần dần giảm xuống, đợi suốt đêm, sáng ngày mồng mười tuy tuyết vẫn chưa ngừng lại , nhưng tuyết rơi đã thưa thớt dần .
Tuyết không ngừng rơi, nhưng Chương Hữu Khánh vẫn lên đường từ sáng sớm, Chương Vân cũng dậy từ sáng sớm tinh mơ để đi ra tiền viện tiễn cha một đoạn đường , trước khi đi còn dặn dò, đề nghị đến thị trấn đầu tiên là hỏi thăm giá dầu hôm nay, nếu giá đắt hơn nhiều so với hai mươi văn tiền thì sẽ tăng giá, nếu thấp hơn hai mươi văn thì phải giảm xuống vài văn, tóm lại chính là ấn định theo giá dao động của thị trường.
Chương Hữu Khánh đồng ý rồi bắt đầu rời đi, Chương Vân đứng trước cửa nhìn theo thẳng đến khi bóng lưng cha mờ ảo biến mất dần trong tuyết mới xoay người vào nhà.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chương Vân rùng mình run sợ vì lạnh, vội vàng buộc chặt áo khoác, đưa tay lên miệng, xoa ấm áp rồi chạy trở lại cửa nhà, cởi mũ, áo khoác xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời không sáng hẳn, có chút xám xịt, mái tranh trên nóc nhà đã đóng băng, dưới mái hiên là những tảng băng dài ngắn khác nhau, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy rét run , nghĩ đến cha, trong mùa đông lạnh giá này, trước bình minh đã đi ra ngoài trời tuyết, không khỏi thở dài, ai, lao động của người dân khó mà kiếm được vài đồng tiền.
Chương Vân thở dài cảm thán một phen, lại không dự đoán được không ngờ tiền vất vả khó kiếm như vậy, người Chương gia cả một ngày kiễng chân trông ngóng, khi đêm đến cuối cùng cũng trông chờ Chương Hữu Khánh trở về, hắn mới đi vào sân , Chu thị đã sớm chờ người ở ngoài cửa, liền nghênh đón và giúp đỡ hắn cất bỏ đòn gánh nặng trong bếp.
Chương Vân, Chương Trình và Chương Hưng đều thấy cha trở về, nóng lòng không biết dầu bán ra sao, nên cả đám chạy theo Chu thị vào phòng bếp đến chỗ đòn gánh nhìn .
"Cha, dầu bán thế nào?"
"Cha, có phải hay không bán được ?"
Chương Vân cùng Chương Trình đồng thanh hỏi, nhưng Chương Hưng còn không có hỏi, trực tiếp duỗi tay nhấc cái bạt tung trên thùng gỗ, ngẩng đầu nhìn vào trong thùng, Chương Hưng lập tức kêu lên, "Cha, sao còn nhiều như vậy, cũng không thấy ít đi bao nhiêu"
Chương Hưng nhất thời kêu lên như vậy, Chương Vân không nhịn được, chạy đến mở tấm vải dầu tung trên thùng kia, nhưng tình hình cũng không cải thiện bao nhiêu, cơ hồ tràn đầy gần như giống nhau.
"Cha, hôm nay không có ai mua sao?" Chương Vân chỉ cảm thấy trong lòng thật lạnh, nguyên còn đang nghĩ kiếm chút tiền bằng cách bán dầu, đến lúc đó có thể bắt được con heo con về nuôi, nào đâu biết rằng tình hình sẽ tồi tệ như thế , kết quả là một loạt kế hoạch đã được nghĩ ra trước đó đều ngâm nước nóng không thực hiện được.