Vượng Gia Tiểu Nông Nữ - Chương 119

Tác giả: Thập Bát Kinh

Người đến giúp đỡ Chương gia rất nhiều, cho nên nền móng nhà chưa đến hai ngày đã làm xong, sau đó mọi người lại phân công nhau hợp tác xới bùn, xây tường.....vì thế ngày nào cũng làm đến khí thế ngất trời.
Ngày ấy Chu thị ngồi ở nhà Vương gia một lát, sau đó liền cùng Phùng thị cầm băng ghế trở về, Chương Vân tìm đại ca hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, mà Chu thị lại không nhắc nói đến chuyện này, cho nên trước hết chỉ có thể để im đó, chờ đợi qua đợt bận rộn việc xây nhà cửa xong, thì đến lúc đó đi tìm hiểu rõ tâm ý của đại ca, rồi sẽ gặp nói cho Chu thị biết để nàng giải quyết tốt hơn về chuyện này.
Với sự chung sức giúp đỡ của rất nhiều người dân trong thôn, chỉ hơn nửa tháng sau, một ngôi nhà ngói mới được dựng lên trong sân nhà Chương gia, rồi cả mấy gian phòng nhà ở lợp cỏ ban đầu, cũng nhân dịp này mà xới tung lên được thay thế bằng những chiếc mái ngói mới tinh. Hơn nữa không riêng gì nhà ở, tranh thủ cơ hội lúc này đông người, Chương Hữu Khánh còn mang theo mọi người đi đào giếng ở trong sân, vì vậy Chương gia hiện giờ cũng được coi như thay đổi hết hình dạng, hoàn toàn mới.
Được như thế này là có sự giúp đỡ rất nhiều của người dân trong thôn, cả nhà Chương gia rất cảm kích, cho nên đến ngày hoàn công, trong nhà đã bày ra mấy bàn ăn cực kỳ thịnh soạn, phong phú để thết đãi mọi người, đồng thời cũng coi như bàn tiệc mừng nhà mới.
Ngày này mọi người Chương gia lòng tràn đầy vui mừng, cho nên không thể tránh khỏi việc uống thêm mấy chén trong trong bữa tiệc rượu, đặc biệt là cha con Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh, vừa vui vừa đúng lúc người dân luôn kính rượu chúc mừng, vì thế mà chờ đến khi giải tán thì hai người đã say bí tỷ bất động, ngay cả Chu thị cũng uống hơi nhiều nên cả người choáng váng đến mức không thể phục vụ bọn họ nghỉ ngơi.
Chương Vân nhìn tình hình này, cũng chỉ có thể cùng Chương Trình đỡ cha nương và ông nội vào phòng nghỉ ngơi, còn lại thì một mình nàng sẽ dọn dẹp.
Ngày hôm nay dọn ra rất nhiều bàn tiệc, cho nên việc thu dọn cũng mất khá nhiều công sức, đợi đến khi làm xong ổn thoả thì trời đã gần đến canh ba, Chương Vân chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi thắt lưng không đứng dậy thẳng được, cánh tay rất là đau nhức, uể oải cởi bỏ tạp dề ra, ngay cả rửa mặt cũng lười, liền đi thẳng ra khỏi phòng bếp .
Chương Vân cầm ngọn đèn dầu trong tay đi về phòng, mới đi vài bước, ngước mắt lên đã thấy ngôi nhà ngói mới tinh vừa mới xây xong, nhịn không được nở nụ cười hài lòng, nàng liền dừng bước chân lại, giơ cao ngọn đèn lên nhìn một lúc rồi mới trở vào phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cả nhà Chương gia đều thức dậy muộn, mặc dù có hơi mệt nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nhớ tới nhà mình vừa mới hoàn thành được một sự kiện trọng đại, trong lòng liền cản thấy vô cùng thoải mái, hạnh phúc.
Vì chuyện xây dựng nhà ngói nới nên việc mua đất cũng bị lùi lại mất mấy ngày, lúc này nhà đã xong rồi, Chương Hữu Khánh không chậm trễ nữa, ăn xong bữa sáng liền mang theo bạc cùng Chương Trình đi đến nhà Lí chính, ba người cùng nhau đến nha môn trên trấn.
Chương Liên Căn tối hôm qua uống hơi nhiều, cho nên hôm nay thức dậy liền cảm thấy đau đầu, Chu thị thấy cha chồng không khoẻ liền bảo ông về phòng nghỉ ngơi, tranh thủ lúc này dưới đất không vội thì nghỉ ngơi điều dưỡng lấy sức để đến lúc khai khẩn ruộng nước mới có sức lực..Mỗi người trong nhà đều bận rộn là việc của mình, còn Chương Vân vẫn còn nhớ thương đến chuyện của Chương Trình, nên hôm nay lúc rảnh rỗi liền muốn đi tìm người hỏi thăm một chút, đặc biệt là mấy người thân thiết với đại ca, chẳng hạn như Thường Trụ.
Đã có suy nghĩ này nên sau khi ăn sáng xong liền lấy cớ đi đến nhà Thường gia. Khi đến nhà Thường gia, nàng hỏi tìm Thường Trụ, Thường Thuý nói đang ở bên nhà Thường Quyên, vì thế nàng không chậm trễ nữa, đi ra ngoài sân đến nhà Thường Quyên.
Còn chưa tới bên ngoài sân nhà Thường Quyên, từ xa nàng đã nhìn thấy Thường Trụ vừa đi ra khỏi sân, nhìn giống như muốn đi sang nhà bên cạnh, cho nên nàng liền chạy vội vàng bước tới, miệng hét lên:"Trụ Tử, đợi đã".
Thường Trụ nghe được tiếng hét liền dừng bước chân lại, quay đầu nhìn xem thì thấy là Chương Vân nên đợi nàng chạy đến trước mặt mới hỏi:" Vân nhi, sao vậy, gọi ta có chuyện gì đó?".
Chương Vân bảo hắn đi sang một bên để cẩn thận hỏi một chút chuyện, dù sao cũng là chuyện riêng tư của đại ca, vì thế cũng không tốt cho lắm nếu bị người khác nghe thấy rồi truyền ra ngoài.
Thường Trụ thấy nàng hơi có chút kỳ lại, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền đi theo vài bước, đến bên tường góc sân nhà Thường Quyên cả hai người đứng lại dừng chân.
Chương Vân nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn gần đây không có người ngoài nên mới thấp giọng hỏi:"Trụ Từ, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi phải thành thật nói ra, đừng giấu diếm nhé".
"Có chuyện gì vậy?". Thường Trụ thấy nàng thần thần bí bí, cho nên trong lòng cũng trở nên tò mò, thấp giọng hỏi lại.
"Là về đại ca của ta, ngươi có từng nghe thấy hắn nhắc tới chuyện có cảm tình với cô nương nào trong thôn, hay thích vị cô nương nào chưa? Chuyện này rất quan trọng, ngươi nhất định phải nói thật cho ta biết đây". Chương Vân cũng không vòng vo, mở miệng hỏi thẳng trực tiếp luôn.
Thường Trụ không ngờ Chương Vân sẽ hỏi đến chuyện này, nên hơi sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, hơi do dự nói:" Vân nhi, chuyện đại ca của ngươi, sao lại tới hỏi ta, hắn ngày thường yêu thương ngươi như vậy, không bằng cứ trực tiếp hỏi thẳng hắn thì hơn, hắn nhất định sẽ nói mọi chuyện cho ngươi nghe".
"Việc này ta không muốn cho đại ca biết chuyện, hơn nữa ta đoán rằng hắn trong lòng hắn có thích một người, mà cũng không dám chắc, nếu cứ hỏi thẳng hắn như vậy thì không hay lắm, cho nên ta mới đi đến hỏi ngươi". Chương Vân không muốn tiết lộ chuyện làm mai trong nhà, nên chỉ có thể viện cớ nguỵ biện hỏi qua.
Thường Trụ nhất thời khó xử, duỗi hai tay ra vò đầu, không biết có nên nói hay không. Mà vẻ mặt của hắn lúc này rơi vào trong mắt Chương Vân, trong lòng liền khẳng định, hắn chắc chắn biết được một chút chuyện, cho nên nàng nhất định phải hỏi cho ra.
"Trụ Tử, ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ không nói với đại ca ngươi là người tiết lộ đâu, bảo đảm ca ấy sẽ không biết được chuyện này, cho nên ngươi cứ yên tâm". Chương Vân mang theo vẻ cầu xin nhìn hắn, lại làm cho hắn càng thêm khó xử, sau một lúc miệng cứ ấp a ấp úng, nhưng cũng không nói ra điều gì.
Chương Vân có chút nóng nảy, đang định uy Hi*p thử xe, thì phía sau lưng truyền đến một giọng nói:"Trụ Tử, ngươi nói cho Vân nhi nghe đi". Giọng nói vừa dứt, hai người liền quay đầu lại, nhìn thấy Thường Mãn không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng, đang đi đến trước mặt bọn họ.
Lúc này có hai người cầu xin hắn, Thường Trụ nhịn không được nữa, mới mở miệng nói:"Mãn Tử ca, ta nói ra, nếu Trình Tử có trách, thì ngươi phải giúp ta đấy ".
"Được rồi, nếu Trình Tử mà nổi giận, ta nhất định sẽ ngăn cản giúp ngươi". Thường Mãn bước đến bên cạnh người Chương Vân, thuận miệng đáp lại đồng ý.
Thường Trụ thấy vậy mới nhẹ nhõm thở ra, nhẹ giọng nói:"Trình Tử không có nói qua đến chuyện này, ta cũng chỉ nghe qua được hai lần, đầu tiên là chuyện nhà các ngươi từ chối lời cầu hôn của nhà Phong tử, rồi mấy ngày trước đó Trình Tử có nhắc đến, là trong lòng rất thích Lí Hoa, nghĩ muốn lấy nàng làm vợ, ngoài hai lần này, thì ta chưa từng nghe đến chuyện khác nào nữa".
Nghe Thường Trụ nói xong, Chương Vân nhất thời buồn bực trong lòng, lần trước ở trong phòng cỏ tranh, nhìn nét mặt của đại ca, nàng liền đoán ra được là trong lòng chắc có thích ai đó, nhưng không ngờ tới lại là Lí Hoa.
Chương Vân đã biết điều muốn biết nên không lôi kéo Thường Trụ lại hỏi nữa, Thường Trụ vốn muốn tìm Thường Mãn đi chơi, lúc này có Chương Vân ở đây, cũng không muốn quấy rầy đến bọn họ, vì thế quay trở về nhà, để Thường Mãn và Chương Vân hai người ở cùng một chỗ.
"Vân nhi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?". Thường Mãn kéo tay Chương Vân nhẹ giọng hỏi thăm.
Chương Vân khẽ cau mày rồi kể cho hắn nghe chuyện Phùng thị là mai, Thường Mãn nghe xong liền hiểu tại sao nàng muốn hỏi đến chuyện này,"Nàng lúc này đã biết rồi, nên chuẩn bị làm gì vậy?".
Chương Vân nhướng mắt yên lặng nhìn hắn một lúc, mới thở dài nói: "Vốn chuyện hôn sự của đại ca và Lí Hoa có thể thành, nhưng vì ta ương ngạch không muốn nên đem tự sự giấu ở trong lòng, ta không thể để đại ca chịu uỷ khuất như vậy, càng không để hắn cưới một cô nương mà hắn không thích phải sống với nhau cả đời".
Thường Mãn nghe xong gật đầu, rất đồng ý đối với suy nghĩ của nàng , suy bụng ta ra bụng người mà nói, nếu không thể cưới được Chương Vân thì cả đời này của hắn sống không có vị gì nữa.
Chương Vân sau khi nói xong lời này, trong đầu quyết định, hít một hơi thật sâu:"May mắn là bây giờ cũng chưa muộn, đại ca chưa lập gia đình, mà Lí Hoa cũng chưa gả, chuyện từ ta mà lên nên ta sẽ đi giải nó".
"Nàng muốn giải quyết thế nào? Nhưng không được làm lộn xộn, tốt hơn hết là nói cho cha nương biết, để cho bọn họ đi nhà Lí Hoa nói chuyện, như vậy thì tốt hơn". Thường Mãn có chút khẩn trương, lo lắng, vì thế lực nắm trên tay nàng mạnh hơn.
Chương Vân sau khi có quyết định, tâm trạng liền trở nên tươi tỉnh hơn, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng củ hắn, bỗng nghĩ đến ý trêu đùa, nên giả bộ cúi đầu buồn bã:"Nguyên nhân là vì ta từ chối hôn sự nhà Lí gia, nếu nói lời giải quyết gì, thì chỉ có thể nhắc lại chuyện cụ, đồng ý cửa hôn nhân......".
"Không được, nàng là vợ của ta, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện ςướק nàng đi". Thường Mãn đột nhiên gầm lên, dùng cánh tay mạnh bạo ôm chặt nàng vào lòng, giống như sợ nàng bay đi mất.
"Chàng buồn ta ra, ai là vợ của chàng, ta.....". Lời nói bá đạo, biểu thị công khai chủ quyền rơi vào trong mắt Chương Vân, đều nhuốm màu ngọt ngài, nhưng lực mạnh trên tay cũng làm đau người nàng, cho nên thân mình liền giãy dụa, miệng hét lên.
Lời nói của nàng rất nhanh liền bị đôi môi bao phủ lên lấp kín, đồng thời cơ thể cũng bị kéo dịch sang một bên, hai người ẩn ẩn mình vào góc tường.
Chương Vân đã trải qua hai đời, nhưng chưa bao giờ gặp qua nụ hôn mạnh mẽ như vậy, sau khi kinh ngạc qua đi, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của hắn vây quanh, cả người rất nhanh đắm chìm vào trong nụ hôn dịu dàng mềm mại.
Đến khi cả hai đều cảm thấy không thở nổi nữa mới lưu luyến tách ra, nhưng Trường Mãn vẫn ôm lấy nàng, mặt áp vào bên tai nàng, tiếng hít thở không ngừng truyền đến, cùng với đó một nụ hôn nhẹ trên má và cổ nàng.
Đôi môi nóng bỏng của Thường Mãn hôn nhẹ hết sức chẫm rãi đi đến bên tai nàng, cất giọng khàn khàn truyền vào tai:"Không cần biết là thật hay giả, từ nay về sau không cho nói lại lời này nữa, ta tuyệt đối sẽ không để mất nàng".
Chương Vân chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều tan chảy ra, thân thể càng ngày càng nhũn ra, chỉ có thể dựa vào hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Trái tim Thường Mãn lúc này bị siết chặt lại, lúc này mới chậm rãi thả lỏng ra, nhưng trên tay vẫn siết chặt hơn một chút, như muốn đem thân thể của nàng hoà nhập vào cơ thể mình, có như vậy thì sẽ không sợ mất nàng nữa, nếu hậu quả là thật, hắn thật sự không thể chịu đựng được.
Hai người cư lưu luyến với nhau một hồi như vậy, Thường Mãn mới chịu buông nàng ra, nhưng phải miễn cưỡng chia tay, chậm rãi tiễn nàng về nhà.
Trên đường về nhà, Chương Vân lại nghĩ đến chuyện của đại ca, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:"Chuyện của đại ca không thể không quan tâm, mặc kệ thế nào đi nữa thì chuyện nhà Lí gia thì do ra mà ra, ta sẽ cố gắng tháo bỏ nút thắt giữa hai nhà, ngày mai ta phải đi tìm Phong Tử, đem chuyện nói rõ ràng ra cho hắn hiểu, chỉ khi tâm hắn không còn vướng mắc nữa thì nhà Lí gia mới có hy vọng".
Thường Mãn sau khi nghe xong cũng bất đắc dĩ không tình nguyện, nhưng Chương Vân rất kiên trì, cuối cùng hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng có một điều kiện, đó là hắn phải ở bên cạnh.
Chương Vân mặc dù cảm thấy Thường đi theo cùng cũng vô ích, nhưng lại không thể không nghĩ tới cảm thụ của hắn, cho nên sau khi cân nhắc, đành phải đồng ý yêu cầu của Thường Mãn, hai người thương lượng xong, ngày mai sẽ đi tìm Phong Tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc