Vượng Gia Tiểu Nông Nữ - Chương 11

Tác giả: Thập Bát Kinh

Chu Lai Thuỷ lên thuyền sau đó đến trước mặt các con hưng phấn mà nói lên: " Các người có biết hay không, ta vừa ở quán lão vương nghe được tin gì?".
"Gì", Chu Bình hỏi trước tiên, Chu Dân, Chu Sơn đứng lên đem các sọt không xếp chồng lên nhau tránh chiếm chỗ trên thuyền, vừa chuẩn bị sắp xếp nghe thế cũng ngồi xuống quay đầu về phía cha.
Chu Lai Thuỷ mặt đầy rạng rỡ vội nói: " Chúng ta sau này sẽ có ngày lành, các ngươi hôm nay ở đằng trước nhìn thấy ai ?". Chu Lai Thuỷ ngữ khí có chút kích động, khiến cho các hương thân trên thuyền đều túm lại một chỗ giương lỗ tai lắng nghe.
"Thuỷ thúc thúc, đến cùng là ai? Người mau nói cho mọi người nghe một chút đi".Có người gấp gáp không chịu nổi liền đứng dậy thúc dục hỏi.
Chu Lai Thuỷ cười haha một trận, cao hứng hơn mười phần, thấy mọi người đều nóng nảy cũng không trì hoãn nữa, một hơi nói ra:" Đó là huyện lệnh mới của trấn chúng ta tên là Trịnh Thành Hàn, nghe lão vương nói Trịnh đại nhân lúc đầu là huyện lệnh chỗ khác, ngài là một trong ít đại thanh quan, dân chúng nói đến ngài là đều muốn quỳ xuống dập đầu cho người, hiện giờ triều đình đem người phái đến huyện chúng ta, đây không phải là phúc phận chúng ta tu mấy đời mới có được hay sao".
Mọi người trên thuyền lúc này đều ồ lên, mặc kệ có phải thôn dân hạ hoè hay không tất cả đều thấu đầu nghị luận, lão hán ở cuối thuyền uống trà lập tức tức nói:" Lão ca nói đúng a, người dân chúng ta sợ nhất là gặp phải bọn quan tham, lão quan trước của chúng ta hắn ở đây ba năm không biết vơ vét của chúng ta bao nhiêu, trước khi đi còn muốn lấy thêm của người dân trồng bông chúng ta, may mà có Trịnh đại nhân đến kịp thời đem giá bông vải tăng lên một chút, có thể thấy được năm rồi tham không thiếu đồng nào, thật khổ cho người dân chúng ta ".
Lời lão hán vừa nói ra dường như có chút thổn thức, lúc này Chu Lai Thuỷ mới mở miệng nói:" Cái này tốt lắm, tham quan đi rồi, nay gặp được vị quan thanh liêm, người nông dân chúng ta sau này khẳng định ứng với câu ngạn ngữ mè vừng nơ hoa liên tiếp cao".
"Đúng, đúng, nói đúng". Chu Lai Thuỷ nói lời này khiến cho trên thuyền một mảnh phụ hoạ, nhất thời toàn cảnh nở nụ cười, Chương Vân an toạ nghe mọi người nghị luận, trong đầu chỉ cảm thấy sau này sẽ có ngày tốt lên chăng.
Hôm nay có được tin tức tốt nên tất cả mọi người đều phấn khởi vô cùng, một đường về hơn trăm dặm cười, nói chuyện trên trời dưới đất mãi đến Hạ Hoè thôn.
Phía trước đã thấy bóng nhà, đoàn người vội nhanh bước chân rảo bước đi, mọi người phấn khích tập trụng tại nhà chính Chu Dân, Chu Lai Thuỷ đem tin tức bán bông vải hôm nay và chuyện quan thanh liêm nhậm chức một mười nói ra.
"Nha, chúng ta gặp được đại vận tốt, việc vui liên tiếp, lão già, chúng ta mau thắp nén hương cúng bái tổ tiên, cảm ơn tổ tiên đã che chở cho chúng ta". Lí thị sau khi nghe xong, mừng đến không ngồi yên, đứng dậy chạy vội vào bếp chuẩn bị chuyện dâng hương.
Trần thị, Trương thị, Mã thị cũng giống nhau, người người lộ sắc mặt vui mừng, vừa nghe mẹ chồng nói như vậy tất cả đều đi theo giúp một tay, Chu Lai Thuỷ lúc này lại reo lên, " Lão bà tử, việc vui lớn như vậy tất nhiên là phải dâng hương cám ơn tổ tiên, nhưng trong lòng ta nghĩ kĩ, chúng ta liên tục may mắn như vậy là nhờ phúc của Vân nhi, nàng thật đúng là cái phúc mệnh vượng, từ khi nàng đến đây thì chúng ta việc vui không ngừng, các ngươi nói đúng không".
Lí thị vội dừng chân quay người lại, lớn tiếng nói:" Ngươi xem ta hồ đồ, đúng ,đúng chính là có chuyện như vậy,Vân nhi chính là phúc tinh nhà chúng ta". Nói xong liền kéo Chương Vân đi vào nhà, cao hứng như can tâm bảo bối.
Chương Vân cái này thật sự không biết phải làm sao với sự nhiệt tình như lửa của mọi người, người Chu gia vây quanh, bảy tám miệng tấm tắc khen nàng, cho dù nàng là người miệng rộng chỉ sợ cũng không ứng phó được trận này.
Đến giờ cơm chiều, Chu gia lại tổ chức hai bàn tiệc rượu phong phú cho tất cả thoải mái ăn uống một chút, Chương Vân đêm nay thoái thác không được, bị kéo đến ngồi ở vị trí chính, tuy rằng không được tự nhiên nhưng vẫn bị không khí vui sướng lây nhiễm của mọi người, cả đêm chưa ngừng tiếng cười nói.
Đợi đến lúc cơm rượu no say, các nam nhân trong nhà đều say khướt tự giác đi về nhà của mình, Chu Lai Thuỷ uống đến vẻ mặt đỏ bừng, hơi có chút nghiêng ngả chao đảo, may mà chưa có ngã bổ xuống đất, chính là vẻ mặt hưng phấn nhất thời chưa qua được, về phòng lôi kéo Lí thị nói nhỏ không dứt, bất quá do uống nhiều nên nói gì nghe không rõ.
Lí thị trong lòng cũng cao hứng không thôi, thấy ông chồng còn không muốn ngủ, liền ngồi xếp bằng trên kháng nói chuyện.
" Lão già, năm ngoái chúng ta cấp cho lão tam nhà mới, lão nhị bên kia cũng là năm trước nựa, còn chúng ta bên này là phòng ốc cha mẹ để lại, phòng nhà chính hàng năm đều phải tu sửa, chúng ta sống cũng gần đất xa trời rồi, bằng không tu sửa lại mới, cũng không thể bạc đãi nhà lão đại được, ngươi xem hôm nay chúng ta có chút tiền, có phải nên cấp cho nhà lão đại cái phòng mới, làm cho bọn chúng cái phòng ở rộng rãi một chút".
Việc này ở trong tâm Lí thị rất lâu, nghĩ đến lãi nhị, lão tam đều có sân nhà mới, chỉ cần có năng lực là có thể có cuộc sống tốt hơn, nên vẫn lo mong nhà lão đại có được cái nhà ổn định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc