"Tiểu đại phu đến rồi, mau vào bên ngồi đi".
Ngô phu tử nhìn thấy Hồng Thành đến, liền khách khí chào hỏi mời hắn vào nhà ngồi.
Hồng Thành cố ý chọn đến lúc học đường tan học để tránh quấy rầy phu tử dạy học, mà lúc này trong học đường rất im ắng, Ngô Húc Lãng dường như không ở đây, trong phòng chỉ có một mình phu từ, nên rất thuận tiện để nói chuyện.
Sau khi vào phòng, Hồng Thành dưới sự tiếp đón ngồi xuống bên cạnh phu tử, mở miệng nói:"Phu tử, có phải ta đã quầy rầy người dùng cơm chiều tối không?".
"Không sao, không sao, bữa cơm chiều tối đã ăn xong, không biết tiểu đại phu đi lại có chuyện gì không, hay là chân của lão phu có chỗ nào không ổn?".
Ngô phu tử cười xua tay, sau đó hỏi ý định của Hồng Thành đến đây.
Hồng Thành thoáng suy nghĩ một chút, nhưng thật sự không tìm ra từ ngữ nào tốt, đành phải trực tiếp nói ra mục địch đến đây: "Phu tử yên tâm, không phải vì việc này, chân của người đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa, cháu lần này đi lại đây là được các hương thân trong thôn nhờ vả, có chuyện muốn hỏi người".
"Chuyện gì vậy?".
Ngô phu tử sửng sốt, không biết người dân trong thôn có việc gì mà không thể tự mình đến hỏi, mà đành phải phó thác nhờ cậy Hồng Thành.
"Chính là như vậy, nghe nói lần trước phu tử đi trấn trên, có gặp được người thân mà lúc trước đến tìm nơi nương tựa, vốn là điều đáng mừng cho phu tử mới đúng, nhưng người dân trong thôn thật sự luyến tiếc phu tử, sợ phu tử đi rồi thì chuyện đọc sách của bọn nhỏ sẽ bị bỏ dở".
Hồng Thành chậm rãi đem lời nói ra, phu tử sau khi nghe xong lập tức bật cười.
"Người dân lo lắng nhiều rồi, lão phu lần này bị thương, nhờ có người dân trong thôn giúp đỡ nên lão phu mới qua được hoạn nạn, vì thế lão phu rất biết ơn, sẽ báo đáp lại tấm lòng của mọi người, hơn nữa lão phu hơn nửa đời người lấy dạy học là nghiệp, hiện tại bây giờ ở đây dạy học là ý định của lão phu, cũng không muốn rời đi như mọi người nghĩ".
Ngô phu tử cười, đem tâm ý của bản thân nói với Hồng Thành.
Hồng Thành nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra ý cười, "Có lời nói này của phu tử, thì ngươi dân có thể yên tâm rồi, cháu thay mặt cho người dân, cảm ơn phu tử".
Ngô phu tử tất nhiên lại khách khí một phen, Hồng Thành đã nghĩ tới việc sớm đem tin vui báo cho người dân, khỏi để bọn họ lại đợi lâu, nên chuẩn bị cáo từ rời đi.
Hồng Thành vừa nghĩ muốn đứng dậy, thì Ngô phu tử lại cười nói: "Vừa vặn lão phu cũng có chuyện muốn thương thảo với tiểu đại phu, không biết tiểu đại phu có nguyện ý nghe một lời của lão phu không?".
"Phu tử, có việc gì phân phó cứ nói ra".
Hồng Thành gạt bỏ ý định rời đi, ngồi ổn định lại xuống ghế, yên lặng nghe Ngô phu tử nói.
"Phân phó tất nhiên là chưa dám nói, lời lão phu nói cũng là liên quan đến mấy ngày trước gặp được thân thích.
Lão phu đã nhiều năm không gặp lại, lần này gặp gỡ mới biết được hắn đã rời quê hương nhiều năm, hiện tại người đang ở Nguyên Châu, cũng là một đại phu của dược đường, lần này được mời đến Xương Nguyên trấn để khám bệnh, mới có cơ duyên xảo hợp hội ngộ gặp lại lão phu".
Ngô phu tử đem chuyện thân thích nói rõ ra, Hồng Thành mặc dù không hiểu được này cùng bản thân có quan hệ gì, nhưng cũng không ngắt lời, kiên nhẫn lắng nghe..
Ngô phu tử nói rồi nhìn Hồng Thành ý vị thâm trường (đầy ẩn ý), mới tiếp tục nói: "Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến tiểu đại phu, nhưng lão phu thấy tiểu đại phu bận rộn vất vả như thế mà vẫn không muốn từ bỏ họ y dược, có thể thấy được là đối với y dược thật tình yêu thích, ngày ấy khi tán gẫu, ta đã giới thiệu tiến cử tiểu đại phu cho thân thích, hắn liền đồng ý, còn nói rằng ở Nguyên Châu đang cần một đồ đệ siêng năng học tập, không biết tiểu đại phu ý muốn như thế nào?".
Việc này nằm ngoài dự đoán của Hồng Thành, khi Ngô phu tử ngừng nói, hắn không biết nên phản ứng như thế nào, một lúc sau mới thấp giọng nói:"Cảm ơn phu tử đã có lòng tốt, cháu nhất thời không thể trả lời được, có thể cho cháu suy nghĩ mấy ngày được không?".
"Suy nghĩ cũng đúng thôi, tiểu đại phu cũng không cần quá lo lắng, thân thích của lão phu đã nói đến phải ở lại Xương Nguyên trấn hơn nửa tháng, dù sao cũng phải hơn mười ngày sau mới rời đu, ngươi hãy từ từ suy nghĩ cho cẩn thận, không cần vội vàng trả lời".
Hồng Thành ngồi trong phòng phu tử một lúc rồi đứng dậy cáo từ rời đi, khi bước ra khỏi học đường, đứng ngây ngẩn một lúc ở ngoài cửa, cả người có chút sững sờ.
Sau một lúc lâu hắn mới thu hồi suy nghĩ lại, trước tiên phải đi báo tin vui cho người dân trong thôn được biết, khi biết tin phu tử sẽ không rời đu, tất cả mọi người đều vui mùng như nở hoa, tin tức này rất nhanh đã sớm lan truyền ra khắp thôn Đồn Điền, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến một ngày, toàn thôn đã được lan rộng, vì thế không có ai không hài lòng về điều đó.
Người duy nhất có nhiều suy nghĩ có lẽ là Hồng Thành, ngày ấy sau khi đem tin tức tốt người dân được biết, thì trời cũng dần tối, hắn không ở lại lâu nữa mà vội vã trở về Bách Đường thôn.
Trở lại bên ngoài sân, từ xa xa đã nhìn thấy ánh đèn dầu sáng toả ra từ nhà chính, ông bà nội chắc hẳn đang ngồi trong nhà, nghĩ đến hai ông bà, hắn không khỏi dừng bước chân lại.
Nói thật, lúc Ngô phu tử đem chuyện này nói cho hắn biết, phản ứng đầu tiên là rất hưng phấn và khao khát muốn đước đi tới học hỏi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn luôn luôn nỗ lực học y nhưng cũng không có tiến triển bao nhiêu, rất nhiều bệnh không thể chữa được, cũng không phải do sư phụ giữ lại không muốn đem bản sự dạy cho hắn, mà chính là sư phụ cả ngày phải chạy đi qua lại giữa các thôn, quả thật rất bận rộn, không có thời gian rảnh để cẩn thận dạy dỗ, hơn nữa người nông dân nghèo khó, không đến vạn bất đắc dĩ thì rất hiếm khi tìm đến đại phu khám bệnh, nếu có thể tự đi qua thì đi qua, liền không gặp đại phu, ít gặp được các chứng bệnh, lại thiếu cơ hội thực tiễn hành nghề nên rất khó nâng cao được trình độ y thuật.
Nếu đến một huyện thành lớn như Nguyên Châu, tiếp xúc được với nhiều chứng loại bệnh tật, kiến thức sẽ tăng lên, trình độ y thuật theo đó tất nhiên từ đó mà ra, hắn biết rất rõ cơ hội này có ý nghĩa như thế nào đối với hắn, hắn rất muốn quý trọng nó, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ, lần này đi phải mất nhiều năm nữa mới về được quê hương, ông bà nội ở nhà phải làm thế nào cho phải?.
Cha nương hắn mất từ khi hắn còn nhỏ, chính ông bà là người một tay đã nuôi nấng kéo hắn lên, làm sao hắn có thể bỏ rơi, không quan tâm đến họ được.
Hồng Thành đứng ở trước cửa sân, nhìn ngọn nến đỏ đung đưa trong nhà chính mà chân nặng trĩu, không biết bước vào như thế nào, lẳng lặng đứng dưới tán cây cao ngất cho đến khi trời nhá nhem tối.
"Là Thành nhi sao? Đã trở về rồi sao không tiến vào sân, đứng ở ngoài lạnh lắm, mau vào nhà ngồi xuống ăn cơm".
Không biết qua bao lâu, bà nội Hồng đi tới cửa nhà chính, trong lòng luôn nhớ tới cháu trai, thấy hắn trễ như vậy còn chưa có trở về, cho nên liền đi đến cạnh cửa nhìn ra xung quanh, nhìn thoáng một lần nữa đã thấy có bóng người đứng ở ngoài sân nên lớn tiếng gọi.
Hồng Thành nghe tiếng gọi, cũng không dám đứng ở ngoài sân nữa, mà bước nhanh đi vào lo lắng nói:"Bà nội, cháu đã nói là không cần phải đợi cháu, sao ông bà còn chưa ăn đi, đã trễ thế này thì cơm canh lạnh hết cả rồi".
"Không sao đâu, cơm còn để trong nồi, không nguội nhanh như vậy đâu, cháu trở về thì tốt rồi, chúng ta ăn cơm đi".
Bà nội Hồng kiễng chân bước ra khỏi nhà chính, nhưng ông nội Hồng lúc này từ bên trong bước ra, vội giữ tay bà lại:"Bà già, bà vẫn đợi ở đây đi, ta đi là được rồi".
Ông nội Hồng cũng không nói dông dài, trực tiếp đi nhanh phía phòng bếp, bà nội Hồng chỉ có thể giữ chặt Hồng Thành lại, đưa hắn vào nhà chính:"Thành nhi mau vào đi, bên trong ấm áp hơn".
Hồng Thành vội đỡ bà nội đi vào nhà chính.
Sau khi đỡ bà nội ngồi xuống, Hồng Thành định vào bếp giúp ông nội, nhưng ông đã bưng hết thức ăn lên rồi lớn tiếng nói: "Được rồi, thừa dịp còn nóng mau ăn đi".
Người một nhà cứ như vậy ngồi xuống ăn cơm, ông nội Hồng ăn mấy miếng rồi lại lớn tiếng nói:"Thành nhi, sao cháu không về sớm một chút, lần sau đừng về trễ như vậy nữa, bà nội cháu đói hư cả người rồi".
"Ông già, ông đừng nói nữa, Thành nhi cũng là bận việc chính sự, được rồi nhanh ăn cơm đi".
Bà nội Hồng vội thay cháu trai giải vây, ông nội Hồng thấy lão bà đã nói như vậy rồi, cũng liền im miệng.
Nghĩ đến tình yêu mà ông bà luôn dành cho mình, trái tim Hồng Thành như bị Ϧóþ nghẹn, nên chỉ biết vùi đầu vào ăn cơm mà không nói một lời nào.
Cháu trai là do hai ông bà nuôi dưỡng lớn lên, tình tình, suy nghĩ hắn như thế nào là người rõ nhất, ngày thường căn bản sẽ không như vậy, một lát sau, hai ông bà liền thấy có gì không ổn.
"Thành nhi, sao vậy? Có phải có chuyện gì rồi không?".
Bà nội Hồng và ông già nhà mình nhìn nhau, rồi nhẹ giọng hỏi.
Hồng Thành lúc đầu không chịu nói, nhưng hai vị ông bà càng cảm thấy có vấn đề, sau một phen truy hỏi, cuối cùng hắn cũng đem sự việc nói ra.
Hai ông bà trầm mặc một hồi, Hồng Thành lập tức hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: "Ông nội, bà nội, ông bà đừng nghĩ nhiều, cháu đi theo cùng sư phụ học cũng tốt rồi, bên ngoài người lạ không quen biết nên cháu sẽ không đi".
Hồng Thành càng nói lời thoái thác, thì hai ông bà trong lòng lại biết rõ, cháu trai là muốn đi, hắn có khát vọng của mình, nếu không qua nhiều năm như vậy, dù mệt nhọc vất vả thế nào đi chăng nữa cũng không từ bỏ học y, học thành tài, cứu tế con người chính là thứ trong lòng hắn hướng tới.
Hai ông bà chưa nói chuyện, Hồng Thành lại giải thích một chuyện lớn, vì sợ làm ông bà thương tâm nhớ lại chuyện cũ nên chậm rãi thu lại lời nói, nhà chính bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ánh đèn đung đưa lay động sáng mở trên bước tường bùn đất, khiến cho lòng người trở nên nặng trĩu không tả xiết.
"Bốp." Ông nội Hồng nặng nề đập đũa xuống bàn, trong phòng chính đột nhiên bị phá vỡ sự im lặng, "Ngươi cho là con gái của ta đã ૮ɦếƭ rồi sao, chúng ta không cần ngươi ở lại chăm sóc".
Lời nói cứng nhắc vang lên, ông nội Hồng đứng thẳng người dậy, lắc người ra khỏi nhà chính.
Hồng Thành trong lòng ngưng trệ, ông nội trước nay chưa từng có bao giờ nói chuyện tức giận như vậy, chỉ sợ là ông thật sự đau lòng, nhất thời có chút bối rối, hoảng hốt vội vàng đứng lên, muốn đuổi theo đi ra ngoài giải thích.
Bà nội Hồng lúc này nắm lấy tay hắn, Hồng Thành quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bà lắc đầu, lại nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống, "Ông nội cháu tính tình không tốt như vậy đó, nhưng cháu đừng hoảng sợ, lo lắng, ông ấy chẳng qua là nóng tính chứ không có trách cháu đâu".
Lời nói của bà nội Hồng làm chi Hồng Thành cảm thấy thoáng an tâm một ít, nhưng nghĩ lại, bà nội đây là muốn an ủi hắn, nên tâm trạng lại rơi xuống đáy vực, đầu cúi xuống dưới, có chút ủ rũ.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, Hồng Thành ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng đèn dầu, bà nội dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thành nhi, thật ra trong những năm này, đại cô của con nhiều lần muốn đón chúng ta đi qua, nhưng chúng ta sợ không có ai chăm sóc cháu, nếu đưa cháu đến đó, sợ cháu sống dưới mái nhà người khác sẽ cảm thấy tự ti, kém một bậc, nên luôn luôn từ chối lời đề nghị của đại cô cháu".
Thân thể bà nội luôn không tốt, chân cẳng lại không thuận tiện, dưới gối ông bà chỉ có một con trai một con gái, cha hắn đã mất đi nhiều năm, mà đại cô thì gả ở ngoài thôn, cách nơi này khá xa, nên đi lại cũng bất tiện, một năm đi tới không đến được vài lần.
Việc này, đây là lần đầu tiên Hồng Thành mới hiểu được, hắn luôn luôn nghĩ rằng, bản thân mình đang chăm sóc ông bà, nhưng hoá ra hết thảy mọi thứ lại không phải như hắn nghĩ, thay vào đó, ông bà nội vì chăm sóc, ở bên hắn nên mới từ bỏ đoàn tụ cùng con gái, phần ân tình này làm sao hắn có thể báo đáp hết được.
"Cháu trai ngoan, cháu không cần phải lo lắng cho ông bà, chúng ta có đại cô cháu chăm sóc, xương cốt vẫn còn chắc chắn, khoẻ mạnh, nhất định có thể sống đến lúc cháu trở về, nếu cháu muốn đi thì cứ đi đi, không có gì quan trọng hơn tiền đồ sáng lạng tương lại của cháu".
Bà nội Hồng chậm rãi xoa gò má của hắn, nước mắt Hồng Thành lập tức tý tách chảy xuống mu bàn tay của bà.