Vương Gia Lấy Vợ - Chương 03

Tác giả: Trạm Lộ

"Làm việc trong phủ của ta, không cần phải lao lực, nhưng tai và miệng thì nhất định phải kín đáo, không nên nghe thì không nghe, không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói càng không thể nói lung tung, hiểu chưa?"
Chu Tĩnh Dương ngốc ngơ ngác đứng trong thư phòng ௱ôЛƓ vương phủ, nhìn Hoàng Phủ ௱ôЛƓ ngồi bắt chéo chân ra lệnh, thật đúng là cảm thấy có chút mơ hồ.
Cứ như vậy bị hắn lôi kéo trở lại vương phủ, vừa vào cửa liền chỉ về phía nàng phân phó với quản gia: "Đây là nha hoàn mới tới, hầu hạ nước trà trong phòng là được rồi, không cần làm việc nặng."
Nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cùng khó hiểu của quản gia bá bá, chưa nói đến nha hoàn cùng gia đinh ngẫu nhiên đi qua.
"Mỗi ngày canh bốn ta rời giường, bởi vì phụ hoàng muốn lâm triều vào giờ Mẹo, cho nên canh năm sẽ ăn sáng, đồ ăn sáng làm nhẹ một chút, ta không thích thịt cá, ăn nhiều buồn nôn; bình thường chậm nhất là buổi trưa ta sẽ hồi phủ một chuyến, nếu không có trở về, là đang ở Binh bộ hoặc Hộ bộ nghị sự; quét dọn thư phòng và phòng ngủ của ta thì không nên động đến vật trên kệ, bất luận động cái gì, nhớ rõ đặt lại chỗ cũ. . . Làm sao vậy?"
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nói được một nửa, thấy nàng sợ hãi giơ lên ngón tay nhỏ, như là muốn nói ra ý kiến của mình, đành phải dừng lại nhìn nàng.
"Ta. . . .nhất định phải làm ở đây sao?" Chu Tĩnh Dương rất bất đắc dĩ hỏi: "Hình như ta. . . chưa nói đồng ý nha."
Hắn nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi muốn trở về Xuân Mãn Lâu? Đó là nơi nữ hài trong sạch nên đến sao? Chẳng lẽ phủ của ta không thể sánh được với nơi đó?"
Nàng cúi đầu xuống, thì thào tự nói: "Tại sao lời nói lại giống mẹ ta như vậy?"
"Nói cái gì đó, to tiếng lên." Hoàng Phủ ௱ôЛƓ trừng mắt nàng: "Đến làm việc trước mặt ta, còn có một điều rất quan trọng, chính là khi chủ tử hỏi chuyện, ngươi phải trả lời rõ ràng dễ hiểu, không phải người ta gọi ngươi Mị Mị, ngươi liền nghĩ mình là dê thật."
"Cái kia. . . Ta có thể hỏi một chút hay không, tại sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy?" Chu Tĩnh Dương ngốc ngơ ngác nhìn hắn.
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ đầu tiên là sững sờ, sau đó liền bật cười: "Như vậy cho là tốt với ngươi?" Hắn nghiêng đầu: "Lúc nhỏ ta thấy có con chó lang thang ngoài cung, liền mang về phòng vụng trộm nuôi, bởi vì ta thật sự không thể nhìn bộ dạng tội nghiệp của nó, nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"
"Đã rõ." Chu Tĩnh Dương cúi đầu xuống: "Ta chính là con chó kia."
Hắn cười vang nói: "So sánh như vậy cũng không đúng, chỉ có thể nói ta không chịu được khi thấy kẻ đáng thương."
Lúc này, Lưu Thu Hoằng cùng Hoàng Phủ Đông vừa vặn đi vào thư phòng, nàng cười hỏi: "Chuyện gì mà nói vui vẻ như vậy? Thật xa đã nghe đến tiếng cười của ngươi."
"Không có gì." Hoàng Phủ ௱ôЛƓ liếc nhìn Tứ đệ: "Như thế nào, sợ nhị ca ta không giúp chuyện của ngươi, nên ngay cả Thu Hoằng cũng mang đến?"
Lưu Thu Hoằng vội vàng tiếp lời: "Ngươi đừng đa tâm, ta vừa rời nhà biểu tỷ, trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện tới thăm ngươi một chút, Tứ vương gia nhìn thấy ta, cho nên cùng đi ."
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ ௱ôЛƓ lập tức thu lại, thay vào đó là hàn ý không quan tâm: "Lão Tứ, chuyện của ngươi ta giúp ngươi làm, kết quả như thế nào còn chưa biết, Tiêu Diễm Diễm không dám không trả tiền, nhưng ta sợ nhất chính là ngươi lâm trận bỏ chạy lấy người, ta đã từng nói, nếu ngươi không phải là vương gia, có tiền trong tay, ngươi nghĩ nàng sẽ toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của ngươi, không tiếp khách lạ sao?"
"Diễm Diễm tỷ không có quá đáng như ngươi nói đâu."
Chu Tĩnh Dương một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng, thanh âm không nhỏ, Hoàng Phủ Đông cùng Lưu Thu Hoằng lúc này mới chú ý tới "Nha hoàn" nho nhỏ đứng trong góc thư phòng.
"Ai vậy a?" Lưu Thu Hoằng khó hiểu nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía Hoàng Phủ ௱ôЛƓ.
Hoàng Phủ Đông cũng cảm thấy kỳ quái. Nghe khẩu khí đứa nhỏ này, hình như rất quen thuộc với Diễm Diễm. . . "Ngươi là. . . người của Xuân Mãn Lâu?" Hắn lờ mờ nhận ra nàng, liền nghiêm mặt lại, vẻ cứng rắn nói: "Tú bà của Xuân Mãn Lâu không dạy ngươi quy củ sao? Lúc này há có chỗ cho ngươi xen vào nói ?"
"Ngươi để cho nàng nói." Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nâng nâng cằm, vẻ mặt buồn cười nhìn nàng: "Ta lại muốn nghe xem nàng có thể thay Tiêu Diễm Diễm nói cái gì!"
Chu Tĩnh Dương vẻ mặt thành thật: "Diễm Diễm tỷ cũng là người xuất thân trong sạch, cha nàng đọc thi thư , nhưng không có đỗ công danh, lúc nàng mười tuổi thì nương rời bỏ cha, tái giá với người khác, về sau cha buồn bực mà ૮ɦếƭ, chỉ còn nãi nãi (bà nội) cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, nãi nãi có bệnh, nên mười ba tuổi nàng liền bán mình cho thanh lâu, làm vậy là vì nãi nãu, không phải vì bản thân."
Nghe vậy, Lưu Thu Hoằng than nhẹ một tiếng: "Mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ của mình a."
"Thì đã sao?" Hoàng Phủ ௱ôЛƓ cũng không chấp nhận: "Nàng có bất đắc dĩ của nàng, nhưng là chính nàng tự chọn, bây giờ là người đứng đầu bảng ở Xuân Mãn Lâu, mỗi tháng thu tiền, khách nhân hiếu kính, không cần tích góp nhiều, cũng có mấy trăm lượng rồi, nhưng khiến lão Tứ tham ô của công để mua vật nàng yêu thích, hại lão Tứ phải đối mặt với họa lao tù, chẳng lẽ những việc này cũng là nàng bất đắc dĩ sao?"
Chu Tĩnh Dương mở to hai mắt, cả buổi mới thốt ra một câu: "Ta… Ta nói không lại ngươi, nhưng ta biết rõ ngươi không đúng."
Hắn cười ha ha: "Ngươi thật đúng là thú vị, biết ngươi không thể làm gì được, được rồi, ta không so đo với một đứa bé như ngươi, ngươi đi tìm quản gia lấy y phục, trong phủ ta không giống như Xuân Mãn Lâu, không cần ăn mặc diễm lệ như vậy, còn tô son điểm phấn, ta cần gia nô sai vặt, ngươi ở trong phủ, còn có cha nương bên ngoài, ta chuẩn ngươi bảy ngày về nhà một lần."
"Nhưng mà. . . "
Nghĩ đến nương cần nàng chăm sóc, bảy ngày về nhà một lần thật sự không được, nhưng Hoàng Phủ ௱ôЛƓ căn bản không nghe nàng giải thích, chỉ khoát khoát tay nói: "Ngươi đi xuống đi, ta còn có việc cùng nói với bọn họ."
Chu Tĩnh Dương đành phải thở dài rời khỏi thư phòng, quản gia Trương Vũ Thanh chờ tại cửa ra vào nhìn nàng hỏi: "Vương gia đã nói rõ với ngươi hết chưa ?"
"Ta. . . Thật sự phải ở chỗ này làm việc sao? Ta sợ ta hầu hạ Vương gia không tốt." Nàng cúi thấp đầu, đôi tay nhỏ bé dùng sức xoa góc áo, "Hơn nữa trong nhà ta còn có nương cần chăm sóc."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn hầu hạ Vương gia?" Hắn kinh ngạc hỏi lại, "Phải biết rằng so với hoàng cung, ௱ôЛƓ vương phủ còn khó vào hơn, từ trước đến nay Vương gia chỉ dùng nô tỳ ở ba gia tộc lớn hầu hạ trong cung, chưa bao giờ thu người ngoài, nha đầu ngươi chẳng những là Vương gia tự mình chọn, còn cho ngươi đến phòng trên hầu hạ, có gì không hài lòng? tiền tiêu vặt trong Vương Phủ hàng tháng chia ba cấp, nha hoàn thượng đẳng có thể nhận mười hai lượng một tháng, ngươi có thể hầu hạ ở phòng trên, cũng coi như là nha hoàn thượng đẳng, một tháng mười hai lượng bạc, ngươi tới chỗ nào bên ngoài kiếm được như vậy?"
"Mười hai?" Chu Tĩnh Dương vừa nghe, con mắt lập tức sáng lên: "Nhiều như vậy sao?"
Trương Vũ Thanh thấy nàng vừa nghe đến bạc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều sáng đến mức khoa trương, nhưng không có nửa điểm tham lam tà ác, ngược lại hồn nhiên như mặt nước trong, không khỏi cũng cười.
Mười hai lượng bạc đối với Chu Tĩnh Dương mà nói thật sự không phải số lượng nhỏ, nàng cùng cha vất vả bên ngoài làm việc, một tháng cố gắng phấn đấu, tiền thu được cũng không đến mười lượng bạc, mà so sánh Vương Phủ với Xuân Mãn Lâu, dù không biết có làm cho người an tâm an toàn hay không, nhưng nhìn Hoàng Phủ ௱ôЛƓ, hình như không phải một chủ tử khó hầu hạ, cho nên nàng thật không muốn cự tuyệt cơ hội trời ban này, tối về nhà sau, liền cùng nương nói chuyện này.
Chu mẫu nghe xong, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo lại vừa mừng vừa lo: "Tĩnh dương a, Vương gia kia tại sao muốn ngươi tới Vương phủ hầu hạ, không phải hắn có ý xấu gì chứ?"
Chu Tĩnh Dương cười nói: "Nương, ta không tài cũng không sắc, hắn có thể có ý xấu gì với ta đây? Hôm nay khi tới quý phủ của hắn ta thấy một vị tiểu thư, nghe quản gia bá bá nói, đó là thê tử tương lai của hắn, diện mạo nhìn rất đẹp, tính tình ôn nhu, nói chuyện lại hòa khí, ngài nói hắn có thể có ý đồ gì với ta? Thật ra trong mắt ௱ôЛƓ vương, ta chỉ là con chó nhỏ hắn nhặt về ở ven đường, thấy ta đáng thương mà thôi."
"Chỉ hy vọng như thế, nếu thật sự là vậy, Tĩnh Dương, ngươi xem như có phúc phần." Chu mẫu sờ sờ đầu nữ nhi: "Nhưng mà ở Vương Phủ không thể như Xuân Mãn Lâu, quy củ trong Vương Phủ nhiều hơn, ngươi làm việc nhất định phải chú ý, không phải vì Vương gia tuyển ngươi nhập phủ, ngươi liền xem trọng chính mình, mọi người đều nói gần vua như gần cọp, cho dù Vương gia có hiền lành, ngươi cũng không thể thân thiết quá với Vương gia, phải biết thân phận của mình, hiểu chưa?"
"Ta hiểu được, nhưng là… nương, Vương gia nói muốn ta làm việc trong phủ, ở tại đó, bảy ngày mới cho phép về nhà một lần." Nàng rốt cục nói ra chuyện khó xử này.
Chu mẫu cười nói: "Đây là phải, bảy ngày cho ngươi về một lần, đối với ngươi đã quá tốt, làm nha hoàn trong nhà những người giàu, người nào không phải một năm rưỡi mới được về nhà một lần?"
"Chính là. . . Ta không có ở đây, nương làm sao tự chăm sóc?" Chu Tĩnh Dương rất lo lắng.
"Bây giờ ban ngày ngươi không ở nhà, chẳng phải nương cũng tự chăm sóc sao? Ngươi cũng biết con Trương thẩm, con Vương thẩm, thường xuyên đến thăm ta, mình nương ở nhà không có chuyện gì, qua một ngày nữa cha ngươi cũng đã trở lại, ngươi không phải lo lắng." Thấy nữ nhi vẫn còn chần chờ, Chu mẫu nắm chặt tay của nàng: "Tĩnh Dương, đừng lo cho nương, hảo hảo ở tại Vương Phủ làm việc a, làm nhiều nói ít, không lên mặt, không gây chuyện, bình an đi, bình an về, nương an tâm."
Nàng hít một hơi thật dài nói: ". . . Được rồi."
Chu Tĩnh Dương không sợ dậy trễ, mỗi ngày nàng làm việc ở Xuân Mãn Lâu cũng là sáng sớm rời giường, dù đến trời tối bên kia mới mở cửa đón khách, nhưng sáng sớm nàng phải vì cha mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng, còn phải giặt quần áo, dọn dẹp nhà, giúp cha đánh xe… Rất nhiều chuyện, chỉ hận thời gian quá ít làm không hết.
Cho nên quy định giờ rời giường của ௱ôЛƓ vương, đối với nàng mà nói chỉ là việc rất nhỏ, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ đẩy cửa phòng ra thì thấy nàng đang bê chậu nước ấm và khăn mặt đứng ở ngoài cửa chờ, bất giác sững sờ, sau đó cười nói: "Làm sao ngươi biết thời điểm ta thức dậy, nếu tối nay ta ra ngoài, nước này chẳng phải sẽ nguội lạnh?"
"Quản gia bá bá nói ngài đều đúng canh bốn đứng dậy, nước này ta đã nấu qua lần thứ nhất rồi, vẫn còn nước nóng trong một bình lớn khác." Chu Tĩnh Dương cung kính trả lời.
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ gật gật đầu: "Lần đầu tiên hầu hạ, nhìn ra được ngươi còn rất dụng tâm, vào đi." Hắn cho nàng vào phòng, sai nàng đem nước rửa mặt đặt trên bàn, rửa mặt xong ngồi ở trước bàn, đợi nửa ngày cũng không thấy nàng tới, hỏi: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, chẳng lẽ muốn ta tự mình chải đầu?"
"Chải đầu?" Nhưng quản gia bá bá không có nói với nàng, còn phải giúp hắn chải đầu. "Nhưng mà… Ta… Ta chưa từng chải đầu chon nam nhân."
"Chải thành một cái 乃úi tóc là được, ngày thường ngươi gặp ta là cái dạng gì, liền chải thành cái dạng đó."
Nàng nghĩ nghĩ, lúc này mới đưa tay, giúp hắn đem dây cột tóc cởi bỏ, cầm lấy lược trên bàn chăm chú thay hắn chải đầu, sau khi làm tốt, lại dùng đỉnh quan (là vật làm bằng vàng, tròn, cao, mà nam nhân trong phim cổ trang hay dùng) cố định lên 乃úi tóc, cài vào một cái trâm gài tóc.
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nhìn nhìn gương đồng: "Hình như cái này không giống với cái ta thường chải lắm. . ."
"Ta… trước lấy hai chỗ tóc, sau đó mới kết thành 乃úi tóc, như vậy tóc sẽ không dễ dàng rơi ra, nếu Vương gia không thích, ta lại đổi về." Nàng lo sợ bất an liếc trộm ánh mắt của hắn.
"Kiểu tóc này dường như thích hợp với lão Tứ." Hắn nhìn gương đồng thêm vài lần, rồi quay đầu lại nhìn nàng cười nói: "Đừng sợ hãi như vậy, chẳng qua chỉ là chải đầu, đã xong, cứ như vậy đi." Vừa ra đến trước cửa hắn vừa phân phó: "Sách ta đặt ở đầu giường, ngươi không nên lộn xộn, ta để trang nào thì để trang đó, hiểu chưa?"
"Dạ." Nàng buông thỏng tay đứng ở cửa ra vào tiễn hắn: "… Vương gia, ta còn phải làm những chuyện gì?"
Hắn nghĩ nghĩ, cũng không thể nghĩ ra được: "Xem Trương tổng quản an bài ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó."
Bởi vì phải vội vàng vào triều, cũng không còn thời gian nói chuyện phiếm với nàng, bỏ lại lời nói liền đi.
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nói càng đơn giản, nàng càng không biết nên làm sao bây giờ, đành phải giúp hắn sửa sang lại đệm chăn trước, sau đó quét dọn phòng, lau bệ cửa sổ cùng rương tủ xong, sau đó cũng không biết nên làm gì nữa.
Rời phòng ngủ của hắn, đi đến tiểu viện, trong nội viện rất thanh tĩnh, chỉ có một gốc cây sơn chi, bởi vì chưa tới mùa nở hoa nên trơ trụi, cũng không có gì hay.
Nàng đứng trong nội viện, lúc nhất thời hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến mình từ chốn phấn son lầu xanh tới đại viện Vương phủ thanh tĩnh, vẫn là cảm thấy không thể tin.
"Này… Này…"
Đột nhiên, Chu Tĩnh Dương nghe được có người bên ngoài viện nhỏ giọng gọi nàng, đưa mắt nhìn lên, phát hiện một nha hoàn gần bằng tuổi hướng nàng ngoắc liên tiếp, nàng không hiểu đi qua: "Ngươi kêu ta?"
"Ngươi tên gì?" Nha hoàn kia một thân quần áo lam nhạt, rất thanh nhã, nhìn thấy nàng mắt to nhanh như chớp chuyển không ngừng.
"Chu Tĩnh Dương." Nàng nhỏ giọng nói tên của mình.
"Ta nghe nói Vương gia mang nha hoàn từ bên ngoài về, chính là ngươi sao?"
"Ừ."
"Thật kỳ quái, Vương gia chưa bao giờ dùng người ngoài, tại sao ngươi biết Vương gia của phủ chúng ta?" Nha hoàn kia rất hiếu kỳ, câu hỏi thật nhiều.
Nàng cắn môi, hừ một tiếng: "Thì… biết như vậy thôi." Nàng thật khó mà nói là sau khi nhìn thấy hắn Gi*t người thì biết, lại càng không dễ nói là biết ở thanh lâu a!
Cũng may nha hoàn kia không có hỏi rõ vấn để, chỉ là dùng ánh mắt phi thường hâm mộ nhìn nàng: "Nhanh như vậy đã được hầu hạ ở phòng trên, thật rất giỏi nha, ta ở Vương phủ đã nhiều năm rồi, vẫn không thể đi vào nơi đó."
"Nơi đó rất khó vào sao?" Chu Tĩnh Dương hoang mang nhìn bốn phía một chút, cũng không có thị vệ giữ cửa hay hàng rào sắt ngăn cản.
"Nơi đó là cấm địa của Vương gia, chưa được sự cho phép, là không thể tùy ý vào, ngoại trừ huynh đệ tỷ muội thân thiết, và vị hôn thê Lưu cô nương của Vương gia ngươi đã gặp hôm qua, toàn phủ cũng chỉ có Trương quản gia có thể tiến vào."
Khó trách nha hoàn này chỉ dám đứng ở ngoài viện. "… Nơi này có nguy hiểm gì sao?" Vừa nghe nàng nói như vậy, Chu Tĩnh Dương lập tức khẩn trương lên.
"Ta cũng không biết, ta chưa tiến vào lần nào a." Nha hoàn vẫn là thực hâm mộ nhìn nàng: "Trước kia nha hoàn hầu hạ ở trên phòng chuyển đi, đến mười tám tuổi liền gả ra ngoài, ngươi xem trong viện thanh tĩnh như vậy, chứng tỏ Vương gia không thích quá thân cận với những người khác, ngươi đừng thấy bình thường Vương gia tính tình tốt, một khi nổi giận lên, thật dọa người!"
Nàng nghiêng đầu: "Ngày hôm qua hình như hắn nổi giận với Tứ Vương gia."
"Chắc là không phải thật sự đâu, ta vừa gặp Tứ Vương gia cao cao hứng hứng chạy."
Nha hoàn kéo nàng sát lại, kề bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi biết không? Ba năm trước đây, Vương gia chúng ta từng cầm đao, xông tới cấm cung, bức hoàng thượng nói xin lỗi với hắn, đó mới là nghiêm túc nổi giận!"
Chu Tĩnh Dương chấn động. Cầm đao uy Hi*p hoàng thượng? Cho dù hoàng thượng là cha ruột của hắn, cũng không tránh khỏi quá kinh thế hãi tục đi….. "Cái này, không phải lời đồn đãi sao?" Nàng không thể tin được.
"Như lời đồn đãi như thế nào được? Cả triều mọi người đều biết, về sau Vương gia bị vòng cấm trong phủ trọn vẹn ba tháng."
Nàng không khỏi mở to mắt: "Vậy hắn… tại sao phải làm như vậy?"
"Chuyện này nhóm nha hoàn chúng ta không thể biết, Vương gia không cho phép hạ nhân lắm mồm, ngươi biết a?" Nha hoàn mắt thoáng nhìn: "Không xong, Trương tổng quản đến đây, ta phải đi trước, ta gọi là Chỉ Ngữ, ở Lê Hoa uyển phía nam, ngươi rảnh có thể tới tìm ta." Nói xong liền vội vàng chạy mất.
Còn lại Chu Tĩnh Dương đứng ở cửa sân, vừa thấy Trương tổng quản đi ngang qua, lập tức cung kính cúi chào: "Trương tổng quản."
Trương Vũ Thanh lại càng hoảng sợ: "Sao ngươi lại đứng ở chỗ này? A, Vương gia vào triều sao."
"Ta phải làm chuyện gì?" Nàng hỏi.
Hắn nghĩ nghĩ: "Ngươi là nha hoàn thân cận của Vương gia, ta cũng không biết nên cắt cử ngươi làm gì cho tốt, ngươi tự nhìn làm đi."
Không nghĩ tới làm việc tại Vương Phủ lại thoải mái như vậy, Chu Tĩnh Dương ở tiểu viện phát ngốc hết nửa ngày, nhìn đám mây hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết mình nên làm gì.
Nàng đã từng nghĩ giặt quần áo giúp Hoàng Phủ ௱ôЛƓ, nhưng được cho biết có người ở phòng giặt quần áo phụ trách làm những việc này; muốn làm chút đồ ăn cho hắn, nhưng căn bản người ở phòng bếp không để nàng vào cửa, nói hạ nhân nơi này đều được ngự thiện phòng điều tới, chưa chẻ củi hai năm trở lên thì không được nhóm lửa, lại càng không cần phải nói nấu cơm.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mình thật vô dụng, quả thực cái gì cũng sai. Trên đường từ phòng bếp trở về, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy bên cạnh có gian tiểu viện, trên bảng đề "Lê Hoa", đột nhiên nhớ tới Chỉ Ngữ vừa có ý tốt nói chuyện cùng nàng, vì vậy, từ cửa sân đến bên trong nhìn nhìn thăm dò, Chỉ Ngữ quả nhiên trong sân, nhìn thấy nàng, liền cười hướng nàng vẫy tay.
Nàng đi vào, thấy Chỉ Ngữ cầm khăn lau trong tay, trên mặt đất xếp đặt nhiều loại binh đao, không hiểu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì ở đây?"
"Đây là binh khí của thị vệ trong phủ, sau mấy ngày lại chà lau một lần, Vương gia nói không thể đợi đến lâm trận mới mài gươm, nam nhân không để tâm chú ý, nên để nha hoàn chúng ta làm."
Chu Tĩnh Dương nhìn đao thương kiếm kích đầy đất, đột nhiên trong lòng vui vẻ, xoay người muốn rời đi.
Ngữ Chỉ thấy thế, khó hiểu kêu to: "Ngươi đi đâu đó?"
"Ta biết ta phải là gì." Nàng sung sướng quay đầu lại vẫy tay.
trên vách tường phòng ngủ của Hoàng Phủ ௱ôЛƓ, có treo một thanh đao dài, vỏ đao xưa cũ đơn giản, không có nhiều hoa văn, chuôi đao bóng loáng mượt mà, rõ ràng đã được cầm nắm qua trăm ngàn lần.
Chu Tĩnh Dương nhướng mũi chân ôm đao lấy xuống, sau đó mang tới một chậu nước sạch sẽ, xốc làn váy ngồi ở bậc thang trên cửa, nghiêm túc lấy đao rút ra, từng chút một lau chà lưỡi đao vốn đã trơn bóng.
Nàng nhớ rõ cây đao này, lần đầu tiên nàng gặp Hoàng Phủ ௱ôЛƓ, hắn đúng là dùng cây đao này Gi*t ૮ɦếƭ kẻ ૮ưỡɳɠ éρ nàng, lúc ấy nàng không biết ai là thiện, ai là ác, nhưng hàn ý của cây đao này lại làm cho ký ức nàng hãy còn mới mẻ, lúc ấy nàng cơ hồ cho là hắn chỉ cần dùng hàn khí trên đao, đã có thể Gi*t người vô hình, mà ánh mắt lạnh lung hung ác ngoan tuyệt kia, so với ánh mắt mạnh mẽ chăm sóc của hắn lúc đó, quả thực tưởng như hai người.
Một người, làm sao có thể biến đổi nhiều như vậy?
Cây đao này, không biết từng Gi*t qua bao nhiêu người? Nghĩ đến đây, nàng liền không nhịn được run lên, có lẽ là nước lạnh, có cảm giác, lưỡi đao này hàn lệ như băng, nhưng khi nhớ tới Hoàng Phủ ௱ôЛƓ cõng nàng bị thương trên lưng rời đi Xuân Mãn Lâu bỗng nhiên nàng lại cười ra tiếng.
Lúc trước khi nàng nói không biết hắn có phải người xấu hay không, dư quang trên khóe mắt từng nhìn trộm sắc mặt của hắn, thật sự là khó coi đến dọa người, khi đó hắn, có phải là đã bị tức tới méo mũi rồi không ?
Nhưng dù làm cho hắn tức giận, hắn đối với nàng vẫn không kiêu căng, ai nói người phú quý thì mắt cao hơn đầu, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ chính là ngoại lệ nha! Nàng càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, một bên lau đao, một bên nhịn không được hát bài nương dạy nàng khi còn bé: "Tiểu Dương mị mị kêu, tiểu Cẩu uông uông náo, tiểu Miêu meo meo meo, tiểu Trư thì thâm cười, đừng cãi đừng cãi đều đừng cãi, chờ ta đem cơm đến. . ."
Cả người nàng tự đắc vui mừng, hoàn toàn không chú ý tới hai người mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đứng trước cửa sân…
Hoàng Phủ Đông tỉnh lại trước, bước lên một bước, quát: "Nha đầu ngươi đang làm cái gì?"
Chu Tĩnh Dương cả kinh, nhẹ buông tay, đao cứ như vậy rơi vào trong chậu nước.
Hắn bước nhanh xông lên trước, từ trong nước nhấc ra cây đao kia, tức giận mắng: "Ai cho phép ngươi bất kính như thế với đao của Nhị ca ta? Ngươi không biết cây đao này là vật yêu mến của hắn sao? Ngay cả ta bình thường cũng không dám tùy ý ᴆụng, ngươi rõ ràng… Ngươi rõ ràng… "
Thoáng cái sắc mặt nàng tái nhợt, kinh ngạc nhìn gương mặt Hoàng Phủ Đông tràn đầy vẻ giận dữ, cho đến khi một người từ phía sau đẩy hắn ra, tiếp nhận cây đao kia, đứng ở trước mắt nàng.
"Vì sao ngươi muốn lau nó?" Hoàng Phủ ௱ôЛƓ không biểu lộ, yên lặng nhìn nàng.
"Ta… Ta không nghĩ ra có thể làm chuyện gì cho ngươi." Nàng đứng thẳng, xuôi tay đứng nghiêm, chỉ cảm thấy cả người xấu hổ muốn ૮ɦếƭ đi, hận không thể đập đầu vào đất.
Nàng thật không biết cây đao này quan trọng như vậy. Ở nhà nàng quen rửa rau. Chưa từng có người nói không được phép, sao biết được ngày đầu tiên làm việc tại Vương Phủ, liền mang đến cái đại họa như vậy, sau đó Hoàng Phủ ௱ôЛƓ sẽ làm như thế nào, đuổi nàng ra phủ sao?
"Ta vẫn cho là, một thanh đao tốt, nếu muốn bảo trì sát khí của nó, phải dùng huyết rửa đao, cho tới bây giờ không nghĩ tới, đao của ta, còn có thể ngâm mình ở trong chậu nước, ngươi ở phía trên rửa đao như rửa dưa chuột vậy."
Nàng co bả vai lại, một lần nữa khẳng định chắc chắn mình đã phạm vào tội ác tày trời.
Cánh tay của hắn đột nhiên nắm bả vai mảnh mai của nàng, hắn biết rõ chỉ cần dùng sức một chút, có thể đem xương cốt của nàng Ϧóþ nát, nhưng hắn lại đem thanh đao ướt đẫm nhét vào trong иgự¢ nàng, trầm giọng nói: "Lau sạch sẽ, treo về chỗ cũ."
Chu Tĩnh Dương ôm chặt cây đao kia, chỉ cảm thấy hô hấp đều ngưng trệ.
"Nhị ca cần gì tha cho nha đầu kia một con đường? Nàng bất kính như vậy lại không hiểu quy củ, thật không nên giữ trong phủ."
"Ngươi đã biết rõ nàng là nha đầu, cần gì phải cùng nàng so đo?" Hoàng Phủ ௱ôЛƓ không chút để ý nói.
"Thật ra nha đầu kia có điểm nào tốt, nha hoàn tốt hơn nàng có nhiều trong phủ ngươi, rất nhiều, sao lại để nàng hầu hạ bên người?"
Hoàng Phủ Đông vẫn đang tức giận cằn nhằn.
Hắn liếc mắt nhìn: "Chuyện trong phủ ta, khi nào cần ngươi nhúng tay vào?"
Nhìn ra hắn không vui, Hoàng Phủ Đông vội vàng chuyển đề tài: "Hôm nay trong triều đình, thái tử muốn Lại bộ phái những người này và ngươi đóng ở bảy đài, rõ ràng là có dụng ý khác, Nhị ca vì sao ngươi không từ chối?"
"Hắn muốn phái người, là vì không tin ta, nếu ta từ chối, ngược lại chứng minh trong tâm ta có quỷ, phụ hoàng còn chưa định đoạt, ta lo lắng cái gì." Hoàng Phủ ௱ôЛƓ ngồi xuống, trà trong ấm vẫn còn mới, không nhịn được cười một tiếng: "Nhưng mà ngươi, ta kêu ngươi điều tra tên thích khách kia, ngươi có tra ra được chưa?"
"Trên người thích khách kia chỉ có một túi phi tiêu cũng coi là manh mối, thuộc hạ điều tra các tiêu cục trong kinh thành, đều nói không phải đồ bọn họ thường dùng, xem ra người này không phải được thuê ở kinh thành."
"Thuê người trong kinh quá lộ liễu, cho dù không phải cũng không có gì lạ." Đối với hồi báo này, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ thật không vừa ý. "Tháng sau lên đường đi bảy đài rồi, bất luận chuyện này như thế nào cũng phải tra ra rõ ràng, gần đây thấy người nào của Thái tử, có gì động tĩnh gì, ngươi không cần nói tất cả cho ta biết, tự mình xử lí cho tốt. Về phần ba ngàn lượng bạc, ta sẽ giúp ngươi che chắn trước, nhưng không có nghĩa là ta bỏ qua, chờ Tiêu Diễm Diễm đem bạc trả lại cho ngươi rồi, ngươi còn phải tới phủ của ta."
"Vâng." Hoàng Phủ Đông có chút buồn bực lên tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ vẫn đứng bất động ngoài cửa, cất giọng nói: "Đã giữa trưa rồi còn không ăn cơm sao?"
"A!" Chu Tĩnh Dương giống như vừa tỉnh mộng, hớt ha hớt hải chạy đi chuẩn bị.
Hoàng Phủ Đông liếc mắt: "Một nha hoàn ngốc, giữ nàng có lợi ích gì?"
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ khẽ dựa về phía sau, hai tay gối lên gáy, giống như cười mà không cười: "Ngươi không biết nàng thật thú vị sao?"
Chu Tĩnh Dương không biết Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy cả ngày đều chờ đợi lo lắng, sợ hắn vừa mở miệng đã đuổi nàng khỏi phủ. Nàng mới đến một ngày, bị đuổi ra như vậy, thật sự không còn mặt mũi.
Chờ Hoàng Phủ ௱ôЛƓ ăn trưa xong, nàng bê chén bát trở về phòng bếp đúng lúc gặp Chỉ Ngữ, Chỉ Ngữ vừa thấy nàng, liền quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Mặt mày ảm đạm."
"Ta… Hình như đã làm sai việc gì." Chu Tĩnh Dương cúi đầu."Có lẽ buổi tối ta cũng sẽ bị đuổi ra phủ."
"Làm gì sai việc gì? Ngươi nói xem, Vương gia không phải người không phân tốt xấu." Chỉ Ngữ trấn an nàng.
"Ta… Ta đem đao của hắn lau sạch." Nàng lúng túng mở miệng nói.
Chỉ Ngữ mở to mắt: "Ngươi… lau sạch, lau sạch đao của Vương gia? Ngươi là nói… bả đao treo trên tường ở phòng Vương Gia?"
Chu Tĩnh Dương gật gật đầu.
Chỉ Ngữ vuốt trán của mình: "Ông trời của ta a! Ngươi thật sự ૮ɦếƭ chắc rồi! Cây đao kia là hoàng thượng đặc biệt lệnh cho sư phụ đúc binh khí giỏi nhất nước Hồ Thiên làm khi Vương gia mười tuổi, mất suốt hai năm đúc ra cho Vương gia, từ trước tới nay Vương gia vẫn mang theo cây đao kia, tuyệt không cho người khác lấy xuống, năm đó Tứ Vương gia cùng Vương gia chạy đến ngự hoa viên bên cạnh nghịch nước, thừa dịp Vương gia không chú ý, cố ý mang đao của hắn đi, kết quả làm Vương gia giận dữ, sợ tới mức Tứ Vương gia từ nay về sau cũng không dám ᴆụng nữa."
Nhớ lại vừa rồi vẻ mặt Hoàng Phủ Đông khi*p sợ không thôi, nàng liền không nhịn được thở dài: "Vậy có phải là nên tự mình hiểu lấy, tự giác rời đi Vương Phủ ?"
"Ta cũng không biết… Thật sự không giúp được ngươi." Chỉ Ngữ lặng lẽ tránh sang bên cạnh vài bước, dường như sợ chuyện này sẽ liên quan đến chính mình.
Chu Tĩnh Dương từ phòng bếp trở về tiểu phòng của nàng, liền thu thập hai kiện quần áo, chỗ quần áo ít ỏi vốn cũng không nặng lắm, nhưng bây giờ thu thập lại cảm thấy vạn phần gian nan.
Không biết tại sao, nhưng mà ở trong phủ chờ đợi một ngày, vừa nghĩ tới phải rời khỏi, nàng thật sự thương tâm, nước mắt nhịn không được lăn xuống thành dòng, lau cũng lau không hết.
"Người đâu?" Đột nhiên một bóng dáng đứng trước cửa phòng nàng, che ánh mặt trời: "Làm tổ trong này sao?" Thanh âm không kiên nhẫn của Hoàng Phủ ௱ôЛƓ truyền vào. "Làm việc trong Vương Phủ, đừng để cho chủ tử không nhìn thấy ngươi. Phải mài mực sao?"
"Vâng." Nàng hít mũi một cái.
"Cảm mạo rồi?" Nghe thanh âm của nàng không thích hợp, nhưng hắn không chú ý, thuận miệng hỏi xong, trực tiếp tự đi trở về sân của mình.
Chu Tĩnh Dương chạy nhanh đi theo, chỉ thấy hắn ngồi xuống sau bàn, trải ra một trang giấy rộng, hình như muốn viết cái gì đó.
Chuẩn bị xong nghiên mực cùng nước trong, một bên nàng mài mực, một bên hít cái mũi, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ đã nhấc 乃út lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu liếc nhìn nàng, mới phát hiện hai mắt nàng đỏ bừng, sưng giống quả đào.
"Làm sao vậy?" Hắn khó hiểu để 乃út xuống: "Ai làm ngươi tức giận?"
"Không có." Hắn đã hỏi như vậy, nàng thật vất vả ngăn nước mắt vừa chảy ra: "Vương gia, ta thật không thể chờ qua hai ngày nữa mới rời đi sao?"
"Đi? Đi nơi nào? Không phải đã nói bảy ngày về nhà một lần sao? Hay là trong nhà ngươi có chuyện, muốn ngươi quay trở về?"
Nhất thời Hoàng Phủ ௱ôЛƓ không cách nào lý giải ý của nàng.
"Ta không muốn để nương biết ta ở đây làm sai bị đuổi đi…" Căn bản nàng cũng không có nghe lời nói của hắn.
"Đuổi ngươi? Ai muốn đuổi ngươi?" Hắn nhíu mày lại: "Trương tổng quản nói sao?"
"Không phải Trương tổng quản" nàng liều mạng lắc đầu: "Ta biết rõ chuyện ta làm sai, không thể ở đây nữa, nhưng mà ta sợ nương biết sẽ rất thương tâm…"
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, thấy nàng còn đang khóc, hít hít đến mũi nhỏ cũng hồng, quả thực giống như con thỏ nhỏ yếu đuối chờ bị làm thịt, không biết sao, hắn chợt cười to .
Hai mắt Chu Tĩnh Dương đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn, cũng không biết lúc nào mình đã chọc phải thần kinh cười của hắn.
Hắn vỗ tay cười: "Quả thật ngươi vẫn còn là hài tử, nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của ngươi xem, nội tâm sao lại nhỏ như vậy? Ta có nói muốn đuổi ngươi khỏi phủ sao?" Một phen kéo nàng qua, thuận tay lau mặt nàng, đem toàn bộ nước mắt trên mặt nàng bôi vào lòng bàn tay của mình nói: "Được rồi, đừng khóc khóc lóc lóc nữa, nhanh giúp ta mài mực, phụ hoàng giao cho ta bày bố quân trong một kế sách bí mật, phải kịp đưa vào trong cung trước khi mặt trời lặn, ta thật không rảnh dỗ dành nha đầu ngươi."
Vừa nghe sẽ không bị đuổi đi, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, liều mạng dùng sức gật đầu: "Ta giúp Vương gia mài mực."
Sau đó một tay mau chóng cọ xát khối mực, một tay loạn lau nước mắt.
"Ngươi nữ hài tử khóc tới như vậy, nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ, như thế nào đẹp mắt." Hoàng Phủ ௱ôЛƓ một bên chấm mực một bên trêu đùa.
Kết quả không chỉ có cái mũi của nàng đỏ, liền ngày cả mặt cũng đỏ rần, buông mực đang mài một nửa ra, vội vàng chạy ra đi lấy khăn lông ướt, trở về phòng muốn giúp hắn lau tay.
"Được rồi, không cần chú ý những cái này." Hắn ngược lại không thèm để ý mới vừa rồi bàn tay của mình đã sờ cái không sạch sẽ gì, chuyên tâm bắt đầu viết.
Chu Tĩnh Dương đứng ở một bên, an an tĩnh tĩnh, nàng không chú ý hắn viết cái gì, chỉ là vẫn nhìn hắn không rời mắt.
Tất cả mọi người đều nói ௱ôЛƓ vương là nhân vật rất lợi hại, người chung quanh không phải sợ hắn thì là kính hắn, nhưng mà nàng như thế nào lại cảm thấy hắn bình dị gần gũi, chân thực nhiệt tình, hơn nữa còn chăm sóc người ngoài, quan tâm đầy đủ, quả thực không thể tốt hơn.
Nàng thực cảm thấy, mình có thể đi theo Hoàng Phủ ௱ôЛƓ, mà không phải ở Xuân Mãn Lâu nơi rồng rắn hỗn tạp, thật sự là may mắn lớn nhất của đời nàng.
Thấy hắn viết rất chuyên chú, nàng lặng lẽ đi phòng trà lấy nước ấm muốn giúp hắn pha trà, nào biết mang nước về nửa đoạn đường, đột nhiên từ trên nóc nhà nhảy xuống một người, chĩa kiếm vào lưng nàng, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Không phải lần đầu tiên nàng gặp được loại tập kích này, đã học được ứng đối như thế nào, vì vậy cũng đứng yên không nhúc nhích, chăm chú nhìn Hoàng Phủ ௱ôЛƓ cách đó không xa, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu người phía sau gây bất lợi cho hắn, dù nàng liều mạng, cũng phải ngăn người này lại.
"Ngươi chính là nha đầu ở Xuân Mãn Lâu vừa được Hoàng Phủ ௱ôЛƓ điều nhập phủ?"
Không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng, lại biết rõ lai lịch của nàng."Ừ." Nàng thở nhẹ ra. Thật tốt, là tới tìm nàng.
"Tại sao Hoàng Phủ ௱ôЛƓ phải mang ngươi về Vương Phủ?"
"Ta không biết." Thanh âm của nàng rất nhẹ, đối phương không có nghe rõ, vừa hỏi lại một lần, nàng đành phải tăng lớn âm lượng: "Ta không biết."
"Ngươi muốn kinh động Hoàng Phủ ௱ôЛƓ sao?" Đối phương đột nhiên cả kinh, ấn mũi kiếm: "Dựa vào góc tường đứng đi!"
Nàng nhón chân, từng bước một rời đi, chuyển đến chỗ góc tường.
"Nghe nói đêm đó lúc Hoàng Phủ ௱ôЛƓ Gi*t thích khách, ngươi ở bên cạnh sao?"
"Ừ."
"Thích khách kia có nói gì với ngươi, hay là cho ngươi vật gì đó không? Không cần giả ngu với ta, nếu không ta nhích cánh tay, trên người của ngươi sẽ có nhiều vết thương."
"Bây giờ ngươi có thể động cổ, nhìn xem đầu của ngươi còn ở trên cổ hay không."
Thanh âm như gió Đông lạnh đột nhiên thổi tới từ phía sau, khóe miệng Chu Tĩnh Dương nhẹ nhàng gợi lên.
Đột nhiên thích khách toàn thân cứng ngắc, hắn đương nhiên không dám động, nhưng cũng sẽ không thu tay lại: "Nếu ௱ôЛƓ vương không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của nha đầu này, cứ việc hạ đao." Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc Hoàng Phủ ௱ôЛƓ có thể mềm lòng hay không.
"Lần trước đồng bọn của ngươi chính là dùng biện pháp này áp chế ta, ngươi biết kết quả của hắn là gì rồi, vì sao còn muốn dùng chiêu này?" Mặc dù hắn nói thực thoải mái, nhưng tay nắm chặt chuôi đao, không chút buông lỏng.
Hắn rất khẩn trương, kiếp này chưa bao giờ khẩn trương như vậy, bởi vì hắn đứng hơi lệch qua, có thể nhìn rõ động tác của địch nhân, kể cả thanh kiếm đang chống đỡ sau lưng Chu Tĩnh Dương. "Nếu không ta cho ngươi một con đường sống, ta đếm tới ba, chúng ta cùng buông binh khí, ta cho ngươi đi, như thế nào?"
Hoàng Phủ ௱ôЛƓ tính toán phải làm sao đem cơ hội thương tổn nàng hạ xuống thấp nhất.
Không nghĩ tới tên thích khách kia không lưu tình: "Vương gia, ta biết rõ ngài muốn nhân cơ hội cứu người lại Gi*t người, có ai không biết võ công của ngài là tốt nhất trong các Vương gia, nếu bây giờ ta buông kiếm, nói không chừng sẽ ૮ɦếƭ trong gang tấc."
"Nói như vậy, ngươi là hạ quyết tâm muốn ૮ɦếƭ?" Hắn kéo dài thời gian, trong lòng lại càng lúc càng sốt ruột. Không khí ngưng trọng, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ nhìn chằm chằm vào tay thích khách, chỉ cần hắn hơi có động tác, liền quyết định được ăn cả ngã về không, vượt lên trước xuất đao.
Đột nhiên trái với dự đoán, Chu Tĩnh Dương xoay mạnh người, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của thích khách, bình tĩnh nói: "Nếu như nhất định phải ૮ɦếƭ một người, như vậy ta có thể ૮ɦếƭ."
Thích khách ngàn tính vạn tính, làm thế nào cũng không nghĩ đến nàng lại làm như vậy, bởi vì vô cùng kinh ngạc, hắn thậm chí quên việc đem kiếm đâm vào nàng.
Chỉ thấy nàng một phát bắt được kiếm: "Ngươi đâm a!"
Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm kiếm, cầm chắc như vậy, máu tươi trong nháy mắt từ trong khe hở nhỏ chảy ra, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ không dám chần chờ, lưỡi đao vừa bổ xuống phía dưới, nhưng thích khách tức thời biến chiêu, buông tay nắm chuôi kiếm, rồi từ dưới cánh tay tách ra, sau đó xoay người phi lên mái hiên.
"Tốt lắm ௱ôЛƓ vương, một tiểu nha đầu cũng bị ngươi dạy dỗ đồng ý vì ngươi vào sinh ra tử, thật làm cho người bội phục, hôm nay ta liền cho ngươi mặt mũi này, thả người." Thích khách nói xong liền ha ha cười, xoay người nhảy xuống đầu tường.
Thấy thích khách rời đi, Hoàng Phủ ௱ôЛƓ căn bản không còn tâm tư truy tìm, lập tức đi tới bên người Chu Tĩnh Dương, nhìn nàng vẫn cầm kiếm không buông, bởi vì tay đau đớn mà run rẩy, cơ hồ sắp giữ không được.
"Ngu ngốc." Hắn thấp giọng khiển trách một tiếng, không biết từ đâu nổi lên đau lòng, khiến hắn mở nắm tay cứng ngắc của nàng, đem kiếm thảy qua một bên, mắt nhìn lòng bàn tay nàng huyết nhục mơ hồ, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, đem nàng chặn ngang ôm lấy, trở về thư phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc