Vương Gia Bá Đạo - Chương 11

Tác giả: Lô Hủy

Nàng mặc hắn ôm lấy, trong lòng đau xót, từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, “Ta muốn về nhà, ta không nghĩ sẽ lưu lại đây, nơi này….ta không thích.” Nói xong, nàng òa khóc lên như một đứa trẻ.
“Đừng khóc nữa được không? Nàng vốn dĩ không thể trở về.” Hắn vỗ về an ủi nàng.
“Nói bậy. Tại sao ta lại không thể trở về? Ta nhất định sẽ phải đi.” Nàng khóc phản bác.
“Nàng định làm sao quay về hả?”
“Ta, ta sẽ ….tìm được phương pháp.” Thanh âm đầy kiên quyết.
“Nàng đừng uổng công nghĩ nữa. Bổn vương sẽ không thả nàng đi đâu.” Ngữ khí của hắn ẩn chứa sự tức giận.
“Ngươi sao có thể làm như vậy chứ hả? Bá đạo quá mức.”
“Nếu ta không bá đạo, không độc tài, thì làm sao ép được nàng phải nghe lời.” Hắn trâng tráo đáp.
“Ngươi…” Nàng cảm thấy chán nản, lau khô nước mắt, giãy giụa cơ thể, “Mau thả ta ra ngay.”
Hắn vẫn bất động.
“Ngươi nghiện ôm ấp người khác hả?” Nàng càng vặn vẹo dữ dội hơn, nàng hạ quyết tâm nếu hắn còn nhất định không buông thì sẽ động thủ ngay lập tức.
“Nàng biết không? Bổn vương đã từng có ý Gi*t nàng sau khi kế hoạch lần này kết thúc.”
Nàng nghe thấy cả người đều trở nên cứng đờ.
“Nhưng chính là luyến tiếc… bổn vương thật sự không nỡ ra tay.” Nói xong, hắn cúi đầu xuống từ từ hôn nàng, nhấm nháp nhẹ nhàng lên cặp chân mày, đến mũi, rồi hai má, cả đôi môi đỏ xinh như cánh hoa, không một chỗ nào bỏ qua, cuối cùng chợt dừng lại ở chiếc cổ trắng hồng thon thon.
Nàng mở mắt trừng trừng, đến một cử động cũng không dám.
Hắn mải mê hôn nàng trong một chốc, mấy ngón tay bắt đầu sờ soạng, chạm vào chiếc cổ nhỏ bé đó, rồi bỗng dưng Ϧóþ chặt lại.
“Nhuận Ngọc, chỉ cần bổn vương dùng thêm lực, chỉ một chút thôi là hồn ngươi cũng đủ đến địa phủ lập tức rồi. Ai…. Chỉ là bổn vương thật sự không thể hạ thủ được, nếu buộc phải xuống tay chỉ e rằng bổn vương cũng muốn bỏ mạng đi theo nàng. Nhuận Ngọc, nàng có hiểu được thâm tình của bổn vương hay không?” Giọng của hắn đặc biệt mềm mỏng, ôn nhu, làm cho cả người nàng run sợ sởn tóc gáy, lông tơ toàn thân đều dựng đứng. (Vivi: nói nôm na là sợ nổi da gà ấy)
Thân thể nàng cứng đờ như một tảng đá, bên tai thỉnh thoảng truyền tới những lời nhỏ nhẹ thủ thỉ của hắn.
“Nhuận Ngọc, bổn vương muốn thứ gì thì nhất định phải lấy tới tay, tuyệt đối không cho phép người khác đoạt đi, cũng sẽ không làm cho nó mọc chân chạy trốn, nếu có người làm trái ý của ta, thì không biết ta sẽ làm ra những chuyện độc ác nào.”
Nàng trâng trâng nhìn hắn – những lời này chẳng khác nào đang uy Hi*p nàng.
Nếu nàng không thuận theo ý hắn thì thế nào? Hắn sẽ Gi*t nàng sao?
“Bổn vương hứa sẽ thương nàng, sủng nàng, yêu nàng, chiếu cố đến nàng suốt cuộc đời này, nàng có nguyện ý đáp ứng tình cảm của ta không?”
“Ta không còn đường khác để lựa chọn sao?” Nàng nhắm mắt thất vọng.
“Không có.”
“Nếu ta nói không thì ngươi sẽ Gi*t ta ngay lập tức sao?”
Hắn cười nói, “Bổn vương đã từng nói qua, tuyệt đối sẽ không Gi*t nàng, nhưng nếu là người không quan hệ thì có Gi*t bao nhiêu cũng không hề thấy đau khổ.”
“Ngươi muốn Gi*t ai?” Nàng cảnh giác hỏi.
“Thái Bình.”
“Tại sao lại muốn Gi*t hắn?” Nàng thất thanh.
“Hắn làm cho nàng mất hứng không phải sao? Mọi chuyện trước cửa tửu lâu bổn vương đều đã chứng kiến, hắn không hề tuân lệnh nàng, đúng không? Thế thì bổn vương còn lưu dùng hắn làm gì? Hắn sau này cũng sẽ đem tới phiền toái cho ta, không có hắn cũng chẳng sao.” Ánh mắt toát ra một luồng sát khí.
“Không, không phải thế, chuyện này không liên can gì tới hắn đâu Cửu gia.” Nàng cuống quít biện hộ.
Hắn hoàn toàn để ngoài tai lời của nàng, lập tức buông nàng ra, tàn nhẫn nói, “Nhuận Ngọc, bổn vương cho nàng một cơ hội lựa chọn, nếu nàng quyết tâm bỏ ta đi, ta sẽ không gây khó dễ, nhưng Thái Bình sẽ bị Gi*t ngay tại chỗ, nếu nàng thay đổi chủ ý, nguyện lòng ở lại, tính mạng của hắn tất nhiên sẽ được bảo toàn, nói đi, nàng lựa chọn thế nào?”
Nàng nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được hắn có thể lấy tính mạng người khác để uy Hi*p nàng.
Xem thần sắc của hắn, nếu nàng chọn lựa điều đầu tiên, Thái Bình ắt hẳn… phải phơi thây giữa đường – theo như hiểu biết của nàng đối với hắn, người này thật sự lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ không nương tay.
Nàng phải làm sao bây giờ? Trầm mặc trong chốc lát, nàng chỉ đành di chuyển thân mình, chủ động dựa vào иgự¢ của hắn, ngụ ý hoàn toàn đầu hàng.
Cho dù thế nào, nàng cũng không thể lấy tính mạng người khác ra đùa giỡn.
Hắn vừa lòng gật đầu, “Bổn vương coi như nàng đã đồng ý, về sau không cho phép được rời khỏi ta.” Dứt lời, một lần nữa hắn âu yếm ôm chặt nàng vào lòng.
Về phần nàng, trong lòng tự nảy sinh một số ý nghĩ – hừ, đấu trí, đấu lực, nàng tất nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng lòng nàng tuyệt đối không dễ dàng quy thuận.
Tuyệt đối không! Hắn hãy chờ mà xem!
Cuộc sống mỗi ngày ở vương phủ cũng không tệ lắm. Nhưng mà không tệ ở đây có nghĩa là chỉ được ăn, được mặc, có chỗ cư trú, còn về phần tâm tình thì lúc nào nàng cũng bực tức uất khí dâng trào.
Nàng cảm thấy được chính mình đang bị giam lỏng.
Liễu Húc tuy rằng không hạn chế hoạt động của nàng, nhưng chỉ cho phép tới lui trong phủ, hơn nữa mỗi ngày còn phái tì nữ theo sau như đuôi sam – nàng hiểu rất rõ thật ra vừa để hầu hạ, đồng thời cũng muốn giám thị nàng.
Lúc này, nàng đang ngồi hóng mát ngắm cảnh trong một đình viện, một mặt nhâm nhi vài cái bánh ngọt, một mặt nhấp tách trà thơm hảo hạng, mệt mỏi đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
Tỳ nữ đứng hầu phía sau, cách nàng một khoảng ba bốn bước chân.
“Cửu gia đã đi đâu rồi, ngươi có biết không?” Nàng mất hứng quay sang hỏi, không phải thật sự vì muốn biết, chính là vì trong buổi chiều ngột ngạt thế này có một người tâm sự cũng thoải mái phần nào.
“Nô tỳ thấy Cửu gia đi đến biệt viện ở Tây Sương.” Tỳ nữ quỳ xuống cung kính đáp.
“Ân.” Nàng lên tiếng.
Đương nhiên nàng biết rõ Liễu Húc đi đến đó để làm gì, chắc là nhóm tân la diệp thứ hai trồng đã đến lúc ra hoa – nguyên trước đây vốn dĩ do nàng chỉ huy công việc, nhưng mấy ngày trước, hắn cứ vừa đấm vừa xoa từ miệng nàng lấy được bí quyết, từ đó về sau hắn tự mình quản sát, không phiền tới nàng.
Nàng cứ như vậy bị gạt bỏ một bên buồn chán ở đây, trà dâng đến tay, cơm đưa tận miệng, hoàn toàn như là một người nhàn rỗi phú quý.
Ánh mắt của nàng chợt đảo qua, thoáng nhìn thân ảnh nhỏ bé đang quỳ dưới đất, không khỏi vỗ trán đau đầu – lại tiếp tục quỳ nữa sao, đầu gối không biết đau à? “Ngươi đừng quỳ nữa, đứng lên đi, nói cho ta biết ngươi tên là gì?” Giờ mới phát hiện nàng vẫn còn chưa biết tên tiểu nữ này.
“Nô tỳ tên là Tú Hoa ạ.” Tỳ nữ vẫn quỳ cung kính đáp.
“Tú Hoa? Tên nghe rất êm tai.” Nàng thật lòng khen ngợi.
“Đa tạ Ngọc chủ nhân khen ngợi, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng.”
“Sao? Ta không phải đã bảo ngươi hãy đứng lên à. Tại sao lại còn quỳ? Đứng lên đi.”
“Nô tỳ không dám.”
“Không sao, Tú Hoa, chẳng lẽ đầu gối ngươi không đau hay sao? Nơi này hiện tại cũng chỉ có ngươi với ta, không có người ngoài, mau đứng lên đi.” Nàng ôn hòa nói.
Có lẽ giọng dịu dàng của Nhuận Ngọc thuyết phục được nàng ta, hoặc do tuổi còn nhỏ nên dễ nghe lời, nàng ta chậm rãi đứng lên, mặt vẫn cúi gầm xuống đất.
“Lại đây, đứng sát bên cạnh, cho ta nhìn kĩ mặt ngươi một chút.” Nàng ngoắt tay.
Tú Hoa nghe lời từ từ đi qua.
“Ngẩng đầu lên nào. A, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Nàng xem bộ dáng có vẻ là còn rất nhỏ, chẳng trách nàng cảm giác cô bé này rất thấp.
“Mười ba tuổi ạ.”
Quả nhiên mới mười ba tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê nữa, tuổi còn bé như thế đã phải đi làm hạ nhân, có thể thấy được phía sau nhất định phải có nguyên cớ, nhưng mà nàng cũng không tiện hỏi tới.
Nhìn kĩ lần nữa, cô bé này mặt mày sáng sủa, miệng nhỏ xinh xắn, mái tóc vàng óng được thắt bím hai bên gọn gàng, sau đó được phủ lại bằng một chiếc khăn che đầu hoa lá, khiến càng trông giống trẻ con hơn.
Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có chút thương tiếc, nhẹ giọng hỏi Tú Hoa, “Ngươi có bằng lòng theo hầu ta không?”
Tú Hoa nghe vậy gật đầu liên tục, hớn hở nói ngay, “Nguyện ý, nguyện ý, nô tỳ bằng lòng hầu hạ Ngọc chủ nhân, mong chủ nhân thu dụng.” Nói xong, vẻ mặt hưng phấn sung sướng, lập tức lại quỳ xuống.
“Hảo, ta có thể thu nhận ngươi, nhưng ta có mấy điều quy củ, ngươi nhất định phải tuân theo.”
“Thỉnh Ngọc chủ nhân phân phó, nô tỳ xin lắng nghe.”
“Thứ nhất, trước mặt ta không cho phép quỳ xuống; thứ hai, trước mặt ta không được xưng nô tỳ, có thể xưng ta, hoặc xưng tên; thứ ba, ta rất thích nói chuyện, hi vọng không nhận lấy một người câm điếc làm bạn.”
Tú Hoa quỳ trên mặt đất nghe những lời nàng nói thì vô cùng kinh ngạc.
Nhuận Ngọc nháy mắt với nàng ta mấy cái, trêu ghẹo hỏi, “Tại sao vẫn còn quỳ? Đã quên quy củ sao?”
Tú Hoa khó hiểu nhìn nàng một hồi lâu rồi mới đứng dậy mở miệng, “Tuân lệnh, nô tỳ….”
“Ân?”
“Dạ, Tú Hoa đã biết.”
“Như thế này mới đúng chứ. Từ nay về sau trước mặt ta cứ như vậy là được rồi, còn về phần người khác thì ngươi cứ giữ quy củ trước đây mà hành sự, đã biết rõ chưa?” Nàng ôn nhu căn dặn.
Tú Hoa gật gật đầu, nhưng lại ngập ngừng nói, “Nếu….. Cửu gia biết, thì…”
Nàng vỗ иgự¢ cam đoan, “Yên tâm, có ta ở đây, mọi việc tat hay ngươi chống đỡ, Cửu gia nhất định sẽ không bắt tội ngươi đâu.” Nàng đối với địa vị của bản thân trong lòng Liễu Húc đặc biệt rất tự tin.
Lúc này Tú Hoa mới to gan nhìn thẳng vào mặt Nhuận Ngọc.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nhuận Ngọc sờ sờ mặt chính mình, nghi hoặc hỏi, “Mặt ta có dính cái gì sao?”
Nhìn nhìn nàng một hồi, mới chợt thức tỉnh hỏi lại, “Là diện mạo của ta sao? Ta biết, tóc đen, mắt đen, da lại trắng bạch, иgự¢ không ra иgự¢, nhìn phía sau hoàn toàn bằng phẳng, so với nữ tử khác thì thua rất xa, Tú Hoa, ngươi nói thử xem, bộ dạng của ta có phải rất xấu không?” Nàng thận trọng hỏi.
Tú Hoa nghe chủ nhân tự hạ thấp mình, muốn cười nhưng lại không dám, nhìn vẻ mặt hiền từ của nàng, mới bạo gan trả lời, “Diện mạo của Ngọc chủ nhân không giống người thường, nhưng mà…. Cũng không phải thật xuất sắc.”
Vẻ mặt nàng lập tức nhìn như muốn ngất đi – xem đi, đến cả một tì nữ cũng nói như vậy, không hiểu tại sao tên Liễu Húc kia lại có thể đặt nàng vào lòng mà yêu thương chứ.
Mà lại còn kiên quyết yêu nàng, cứng rắn chiếm hữu nàng….
“Ai, Tú Hoa, ngươi thật là thành thật.” Nói xong nàng khẽ nhún vai, cúi đầu uể oải.
Tú Hoa lần đầu tiên nhìn thấy một chủ tử thân thiết hòa nhã lại kì lạ như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy thật mới mẻ, đột nhiên nàng giương mắt lên nhìn, trong đáy mắt hiện lên một nhân ảnh, nàng hoảng sợ, nhanh chóng nói, “Ngọc chủ nhân, có…. có người ở đằng sau lưng….”
Nhuận Ngọc lập tức ngẩng đầu, quay ra phía sau nhìn lại – là một nam tử xa lạ đang đứng ở đó, nàng nghi hoặc hỏi, “Ngươi là ai?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc