Xe ngựa rất nhanh sau đó đã đến dừng lại trước cửa vương phủ, nàng bước chân lên xe…. Không, phải nói là bị một ngoại lực đẩy dồn lên xe.
Sau khi ngồi yên vị vào chỗ trong xe, thì nam nhân kia tiếp đó cũng leo vào, trong lòng nàng đầy phẫn uất, trừng mắt nhìn hắn, miệng lầm bầm nguyền rủa.
Nhưng khi ánh mắt của hắn chiếu vào nàng, thì lập tức gương mặt nàng thay đổi nhanh chóng, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười như hoa như ngọc, rực rỡ trong nắng, nhưng trong lòng, khí nộ dâng trào làm lục phủ ngũ tạng như muốn xuất huyết.
Hắn nhanh chóng đến ngồi bên cạnh nàng.
Đây là một cỗ xe tám ngựa sang trọng, không gian bên trong rất lớn, cho dù là muốn duỗi thẳng chân, hay nằm hẳn xuống cũng không thành vấn đề; rõ ràng có nhiều chỗ như vậy mà hắn không chọn, lại muốn ngồi sát bên nàng, nàng nhỏ giọng làu bàu.
Hắn phân phó hạ nhân ngoài xe, “Thái Bình, ngươi hoán đổi với phu xe đi, bây giờ ngươi tạm thời phụ trách đánh xe.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.” Thái Bình lập tức thông truyền lệnh cho phu xe.
Trong xe, hắn quay đầu lại nhìn nàng cười nói, “Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức.”
“Ân.” Câu trả lời không có phần nào hứng thú, thậm chí phải nói là quá thờ ơ.
Liễu Húc không để ý lắm, gõ gõ vào thành xe ra lệnh, “Xuất phát.”
Xe ngựa lập tức bắt đầu chuyển động, nàng không muốn cứ phải nhìn mặt hắn để rồi giận điên người, dứt khoát thẳng thừng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hoàn toàn làm ngơ với hắn.
Liễu Húc làm sao không hiểu được tâm tình của nàng kia chứ. Hắn cũng không mở miệng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang nghiêng nghiêng của nàng, ánh mắt nhu tình đằm thắm, giống như đang cố nâng niu một bảo vật quý giá.
Xe không biết đã đi được bao lâu, Nhuận Ngọc bị một âm thanh ồn ào bên ngoài câu dẫn, đầu của nàng ló ra ngoài cửa sổ, thấy trước mặt mình là một đám đông quần áo trang sức đủ màu kì dị đang đi tới.
“Cái này gọi là ‘trừ uế’” Hắn ở sau lưng nàng lên tiếng giải thích.
“Trừ uế?”
“Phải, hiện tại long thể Thánh thượng không tốt, đau bệnh liên miên, vì mưu cầu triều chính được yên bình, triều đình đã hội họp và gửi công văn đến các địa phương để quan lại yêu cầu dân chúng thực hiện việc “trừ uế” – mặc quần áo đủ màu, mang mặt nạ quỷ để dọa nạt, giải trừ ác khí, những mùi tanh hôi, quỷ quái, cầu mong Thánh thượng cả thể xác lẫn tinh thần đều được thanh tẩy, sớm ngày bình phục.”
“Lấy quỷ đuổi tà, lấy quỷ trừ uế, lấy quỷ chế quỷ, thật là phương pháp kì lạ a.”
Hắn mỉm cười, “Trong lòng của người dân nước ta, ma quỷ đều không phải là hoàn toàn nguy hiểm, chúng phải tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới âm dương, bọn lệ quỷ, ngạ quỷ không được phép vượt qua sông Lôi Trì* từng bước xâm nhập nhân giới tác oai làm loạn, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép con người suy nghĩ xằng bậy, tự tiện xông vào quỷ giới, quấy nhiễu quy luật của địa phủ. Đương nhiên sau đó thờ cúng tế lễ là không thể thiếu được.” (sông Lôi Trì: một con sông cổ ở TQ)
Nàng gật đầu, “Thì ra là thế.” Tuy rằng nàng đến đây đã lâu ngày, nhưng phong tục tập quán thế thái nhân tình vẫn chưa được rõ ràng mấy.
Xe ngựa đi rất chậm, nàng có thể thấy rõ được những mặt nạ quỷ, nghe bọn họ mở miệng hô vang, “Thủ quỷ đến, ác khí tán, mùi khó ngửi trừ, ác quỷ cách, tốc tốc cách, tốc tốc cách, nếu không vô thường của địa phủ đến, hồn phi phách tán chỉ có ૮ɦếƭ…*” Bọn hắn không ngừng liên tục lặp lại, từ từ đoàn người đi qua cỗ xe ngựa, dần dần cách xa hơn. (*dịch nghĩa: Quỷ đầu lĩnh đã đến, những khí ác tà tâm đều mau biến đi, uế khí cũng được tiêu trừ, ác quỷ hãy mau rời đi, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, nếu không hắc bạch vô thường của địa phủ đến, thì các ngươi chỉ có hồn phi phách tán mà ૮ɦếƭ…).
Liễu Húc đợi cho đội trừ uế đã rời đi, mới gõ gõ vào thành xe ra lệnh, “Thái Bình, chuyển hướng đi.”
“Dạ, nô tài đã biết.”
Nàng lập tức cảm nhận được xe ngựa đang chuyển đầu một vòng, chồm người nhìn ra cửa sổ thì thấy cỗ xe đang tiến về một ngõ nhỏ.
Liễu Húc cười nói, “Nhuận Ngọc, những gì ngươi vừa thấy là một trong những phong tục của nước ta, tin tưởng rằng còn nhiều thứ mà ngươi chưa từng biết, ngày hội Trung thu là một ví dụ, tính ra cũng gần sát ngày rồi, bánh Trung thu hẳn là đã phải được tung bán trên chợ rồi mới đúng, đến lúc đó thương gia tụ hội, buôn bán vô cùng sầm uất náo nhiệt. Nhuận Ngọc, ngươi đã từng nếm qua bánh Trung thu chưa?”
Nàng gật gật đầu, “Đương nhiên, lúc ta ở cố hương cũng có một tết Trung thu riêng.”
“Vậy ngươi đã từng ăn qua loại bánh vàng vuông vức bốn cạnh sao?”
Lắc lắc đầu, trên thực tế, đến tên nàng cũng chưa từng nghe qua.
“Là một loại bánh đậu được bao phủ trên bề mặt là những câu chữ kinh phật, đã thử chưa?”
Lại lắc đầu, nàng bắt đầu chảy nước miếng, hai mắt chớp chớp lóe sáng, nuốt nước miếng, nàng mở miệng hỏi, “Ăn có ngon không?”
“Mỹ vị nhân gian.”
A, thật muốn lập tức nếm thử. “Còn có gì khác nữa không?”
“Đến tối thì không thể bỏ qua lễ lớn tế nguyệt, lúc đó sẽ có nhiều nữ tử được tuyển chọn rất khắc khe ra vái lạy rồi nhảy một điệu nguyệt vũ, nhìn qua một lần chỉ sợ cả đời ngươi không thể nào quên.”
“Rất là thú vị đúng không?”
“Quả thật là tuyệt mỹ đến nỗi không thể rời mắt.”
Nàng dần sa vào ảo tưởng của bản thân, trong suy nghĩ vẽ ra một viễn cảnh náo nhiệt, chìm đắm say mê mãi không thôi.
Xe ngựa vẫn chậm rãi chạy, cho đến khi nó dừng lại ở một nơi nào đó, Thái Bình ở đầu xe nhảy xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh, mở cửa xe ra, quỳ xuống đất, cung kính nói, “Đã tới nơi thưa Cửu gia.”
“Ân.” Hắn xoay người vỗ vỗ vai nàng, “Xuống xe nào.”
“A? Nga!” Vốn đang say sưa trong giấc mộng, nàng bỗng giật mình tỉnh lại.
Hắn buồn cười nhìn nàng, “Nào chúng ta mau xuống xe.”
Mặt nàng đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Ta đã biết.” Sau đó lập tức đứng dậy , theo hắn bước xuống xe.
Chân nàng vừa chạm tới đất, mắt đã bắt đầu giương lên quan sát xung quanh, trước mặt là một đại tửu lâu vững chãi to lớn, phía trên có đề ba chữ – Nhất Tâm Cư.
“Ăn ở trong đây sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn vừa đáp vừa bước chân vào.
Nàng liền đi theo phía sau, hiếu kì giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện một điều là con đường này thật ít có người qua lại, không giống nơi vừa rồi ngựa xe như nước.
“Người ngày càng ít.” Nàng lẩm bẩm thì thào.
Hắn đi phía trước vẫn vểnh tai nghe được, liền trả lời, “Nơi này là “quý nhân phố*”, người thường không mấy lai vãng đâu.” (*quý nhân phố: phố của những người giàu sang quý tộc)
Quý nhân phố? Nàng thật không hiểu lắm, đang tính hỏi lại thì chưởng quầy của tửu lâu đã ra ngoài tiếp đón.
“Thật là khách quý quang lâm a! Cửu gia, đã một thời gian dài ngài không tới đây rồi, tiểu nhân thật sự rất muốn gặp lại ngài.” Chưởng quầy cười nói nịnh hót.
Nghe chưởng quầy ton hót, Liễu Húc vẫn không có chút phản ứng gì, ánh mắt của hắn chỉ nhất nhất đặt trên người nàng, nhẹ giọng mắng yêu, “Đừng có chạy loạn.”
Vừa mới đến tửu lâu, nàng cảm thấy thập phần mới mẻ, vô cùng tò mò, cho nên suy nghĩ nên đi xem khắp nơi một chút, nào biết rằng tay phải liền bị một luồng sức mạnh kéo lại, nàng quay đầu nhìn thử, phát hiện bàn tay hắn đang nắm chặt, đan xen vào năm ngón tay nàng không buông.
“Buông tay!” Nàng cảm thấy không thoải mái, ra sức lắc lắc bỏ ra.
Hắn làm lơ, càng tăng thêm sức níu giữ chặt hơn.
Nàng dùng sức lần thứ hai gạt bỏ khỏi tay hắn, chân bên dưới cũng không ngần ngại đạp mạnh hắn một cái, “Ngươi có bệnh hay sao mà không hiểu? Mau bỏ tay ta ra.”
“Đừng như vậy, ngoan đi.” Tay hắn vẫn giữ thật chặt, kiên quyết không buông rời.
Ngoan cái gì chứ? Nàng không phải là cẩu a! Nhất thời nộ khí bốc hỏa, nàng dồn hết sức đạp đạp đạp lên chân hắn.
“Nhuận Ngọc, đang có người nhìn chúng ta, yên phận một chút đi.” Hắn kề tai nàng nhỏ giọng khuyên răn.
“Ta mặc kệ.” Khoan đã, có người đang nhìn sao? Nàng ngưng lại hành động của mình, đưa mắt nhìn khắp bốn phía – Trời ơi! Cả một đám khách nhân, cả tên chưởng quầy kia nữa, đang trừng mắt, nhắm thẳng đến nơi này mà “soi mói” tiết mục biểu diễn của nàng và hắn từ nãy đến giờ.
Nàng cảm thấy thật khó thở, vừa lúng túng lại vừa tức tối, đảo mắt nhìn về phía hắn; đại lão gia hắn lại giả vờ là một người dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong thoáng chốc, lửa hận của nàng như được châm thêm ngòi, hừng hừng bốc cháy.
Chưởng quầy nhìn vào nàng, thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, liền quay sang hỏi Liễu Húc, “Cửu gia, vị cô nương này là ai?”
Vẻ mặt hắn hững hờ trả lời, “Đây không phải là chuyện của ngươi.”
“Dạ, tiểu nhân đã lỡ lời.” Chưởng quầy hoảng sợ, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nàng đương nhiên hiểu được ý tứ lộ ra từ ánh mắt của chưởng quầy – nàng là một ngoại nhân, là một người thân phận thấp hèn, địa phương thế này không phải là chỗ nàng có thể lui tới, nhìn các trang hoàng của tửu lâu và cách ăn mặc của khách nhân là có thể biết đến đây toàn là những người xuất thân phú quý, nếu không phải được Liễu Húc che chở phía trước, có lẽ nàng đã bị đánh gậy đuổi ra ngoài. “Cửu gia, xin mời ngài lên lầu ạ; vị cô nương này, thật sự đã làm nàng chê cười a – nơi này…. đi lên phải thật cẩn thận, cầu thang có chút hơi dốc.” Chưởng quầy lập tức đổi sắc mặt, cười nói sởi lởi.
Cái gọi là bản sắc thương nhân chính là phải biết cách ngã theo chiều gió, mặc kệ người ta có phải là ngoại nhân hay không, chỉ cần kiếm được tiền là tốt, chuyện khác… hắn không cần quan tâm.
Khách nhân dưới lầu chăm chú dõi bước bọn họ khi đang bước lên trên.
Có người bắt đầu xì xào bàn tán –
“Người kia không phải hoàng tử thứ chín của đương kim hoàng thượng, Cửu gia hay sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Làm sao lại mang theo bên người một kẻ hèn mọn như thế? Quả thật là vũ nhục cho thân phận của hắn; còn chưa nói chỗ này là chỗ nào chứ? Một kẻ ngoại lai thì có thể bước chân vào đây sao, quả thật…. đã làm ô uế không khí nơi đây. Ngươi thấy ta nói có phải không?”
“Ừ, đúng vậy, nếu bộ dáng của nàng không tệ, thì chúng ta có thể nhắm một mắt, mở một mắt mà cho qua, nhưng nhan sắc thế kia….lại còn không có chút gia giáo nào. Không biết rốt cuộc là Cửu gia chấm được nàng ta ở điểm nào.”
Những lời lẽ như thế cứ âm thầm rì rầm từ người này sang người khác, lan truyền cả quán.
Ở trên lầu, Nhuận Ngọc và Liễu Húc được dẫn đến một gian phòng cách biệt, có màn trướng che rủ phía trước.
Chưởng quầy khẽ vén màn lên, cười mời mọc, “Đã đến rồi, Cửu gia, cô nương xin mời vào, mời hai người thượng tọa, muốn ăn món gì cứ tự nhiên căn dặn tiểu nhân.”
Nàng và hắn rất nhanh vào trong rồi ngồi xuống.
Hắn liền ra lệnh cho Thái Bình, “Ngươi đi ra bên ngoài đứng hầu.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.” Thái Bình rất nhanh liền lui ra ngoài.
Tiếp theo, hắn lại quay sang chưởng quầy phân phó, “Đem hết bánh mỳ và sữa đậu nành tốt nhất, ngon nhất trong quán ngươi ra hết đây, mỗi thứ đều lấy hai phần. Ngoài ra mang thêm một ít bánh ngọt, và một bình trà hoa lộ thượng đẳng.
“Hảo, tiểu nhân sẽ mang tới ngay.” Chưởng quầy đáp ứng liền lui ra.