Chương 86: Phiên ngoại 1Nghỉ hè Tang Trĩ không có gì để làm, thời gian cực kỳ nhàm chán cứ vậy trôi qua. Đôi khi sẽ có bạn bè hẹn ra ngoài chơi, còn lại phần lớn thời gian đều ở nhà một mình đồ họa.
Thỉnh thoảng cũng gặp Đoàn Gia Hứa được vài lần.
Đoàn Gia Hứa thì khác cô rất nhiều, bận ngập đầu, mỗi ngày đều phải tăng ca đến tận mười một mười hai giờ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải trầy trật lắm mới sắp xếp được. Ngoại trừ thỉnh thoảng nghỉ lễ ra, thì vào những ngày thường hầu như không hề có thời gian.
Bình thường, Tang Trĩ chỉ có thể nhân lúc cơm trưa mới đến tìm anh. Nhưng khách quan mà nói thì so với lúc cô còn ở Nghi Hà hai người phải yêu xa thì quả thật tốt hơn không ít.
Biết khởi nghiệp sẽ rất mệt mỏi, đã vậy Đoàn Gia Hứa còn cố gắng hết sức bớt thời gian ở bên cô, vậy nên Tang Trĩ không tức giận gì, chỉ cảm thấy khoảng thời gian này nhàm chán chịu không nổi.
Cứ như vậy một tuần trôi qua.
Tang Trĩ bắt đầu quay trở về quỹ đạo vốn vó, kiếm cho mình chút chuyện để làm.
Có một lần lên mạng xem video, Tang Trĩ đột nhiên lại cảm thấy có hứng thú với việc nấu nướng. Nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất nhiều, cô không cần phải ra ngoài mua, hào hứng xông lên, đứng thẳng dậy trực tiếp chạy vào nhà bếp.
Xem video, Tang Trĩ dựa theo trình tự trên đó, từng bước từng bước một hoàn thiện thành phẩm. Cô cảm thấy từng thao tác của mình đều vô cùng hoàn mỹ, ngoại trừ lúc cho vào chảo và lúc chuẩn bị xào nấu.
Tang Trĩ làm việc cực kỳ có nguyên tắc, cho dù chuyện đó có khiến bản thân mất mặt cũng không sao, chỉ cần không tổn thương đến một tấc da tấc thịt trên người cô là được.
Ngày hôm đó, trong nhà chỉ có một mình cô.
Vậy nên Tang Trĩ có làm loạn lên cũng chẳng ai hay biết.
Cô đứng một chỗ suy tư, rửa sạch tay xong liền về lại phòng ngủ. Tang Trĩ lấy ra một bộ quần áo dài đến mắt cá chân, mang lên người, sau đó còn dùng khăn quàng choàng cổ lại.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tang Trĩ còn mang cả bao tay cùng khẩu trang vào, thêm một cái mắt kiếng bảo vệ, lấy trong ngăn kéo một cái bịt mắt che lên cái trán, lúc này mới chịu ra khỏi phòng.
Vừa mới đi đến cửa phòng bếp, trước cửa có tiếng động.
Trái tim Tang Trĩ đập loạn nhịp, vừa nhấc mắt lên liền đối diện với ánh mắt như đang nhìn một đứa thiểu năng của Tang Diên. Cô có hơi xấu hổ, cứng đờ đứng yên tại chỗ hỏi: “Anh hai, sao anh lại về nhà rồi?”
“Lấy đồ.” Tang Diên quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, một lời khó nói hết, “Em định ăn mặc như thế này ra ngoài à??”
Tang Trĩ chân thành nói: “Em định chiên trứng.”
Tang Diên: “…”
Trầm mặc ba giây.
Tang Diên đột nhiên lấy điện thoại di động của mình ra chụp hình cô.
Tang Trĩ sửng sờ: “Anh làm gì thế?”
Tang Diên nói rất tự nhiên: “Đăng lên dòng thời gian.”
Tang Trĩ trợn trừng mắt, muốn đi đến ςướק điện thoại của anh ấy: “Anh đừng nhàm chán như vậy được không hả?”
Tang Diên giơ tay lên cao, ngẩng đầu, ngón tay bấm xoành xoạch trên màn hình di động. Một tay khác nhấn đầu Tang Trĩ, đẩy cô ra xa.
Chờ đến khi thành công gửi đi, Tang Diên tắt màn hình: “Được rồi, em đi chiên trứng đi.”
“…” Tang Trĩ nhìn anh ấy chằm chằm, nhịn lại xúc cảm muốn đi lên đánh ૮ɦếƭ anh ấy, cô kiềm chế lửa giận, lấy điện thoại trog túi ra lên Weibo nhìn bảng tin.
Không có bài viết mới.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Anh ẩn em đi rồi sao?”
Tang Diên đi về phía phòng mình, nghe cô nói thế, anh ấy dừng lại, lười nhát trả lời cô: “Nói sai rồi.”
Tang Trĩ: “?”
“Là gửi cho Đoàn Gia Hứa cơ.’
“…”
Tang Trĩ mấp máy môi, mở cuộc trò chuyện với Đoàn Gia Hứa ra nhìn. Có vẻ còn đang bận rộn nên anh không lên wechat, cũng không tìm cô.
Dù sao trước kia cũng từng xấu hổ rất nhiều lần trước mặt anh rồi, Tang Trĩ dứt khoát mặc kệ luôn. Nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, lật album trong điện thoại một hồi lâu, tìm một tấm ảnh thật dìm của Tang Diên gửi qua cho Ôn Dĩ Phàm.
Sau đó Tang Trĩ mới vào lại phòng bếp.
Cô bật ga, chờ cho dầu nóng lên, khuấy đều trứng gà rồi đổ vào, nghe thấy có tiếng xèo xèo, nhưng dầu lại không văng không bắn ra ngoài nhưng Tang Trĩ đã nghĩ.
Lúc này Tang Diên đi vào phòng bếp, nhận lấy đồ trong tay cô: “Đi ra.”
“…” Tang Trĩ không vui vẻ gì: “Em muốn tự mình làm.”
“Anh sợ phòng bếp bị oanh tạc mất.”
Tang Trĩ đứng bên cạnh, mắt nhìn vào trong chảo, thầm thì: “Anh nói quá lố rồi đó, em thấy mình làm rất tốt mà.”
“Bình thường em đều tự nấu ăn sao?” Tang Diên thuận tiện hỏi, “Thế này là đang tự hại mình đó biết không?”
“…” Tang Trĩ nén giận nói, “Bình thường em không có nấu, đều gọi thức ăn ngoài thôi. Hôm nay đột nhiên lại muốn xuống bếp, nếu như nấu ngon thì em sẽ làm cơm trưa mang đến cho anh Gia Hứa.”
“Ồ.” Tang Diên hiểu rõ, “Em muốn tìm bạn trai mới à?”
“…”
Lần này Tang Trĩ nhịn không được nữa: “Em nấu nào có khó ăn như vậy chứ.”
Tang Diên vừa lúc xào trứng xong xuôi, múc vào cái chén bên cạnh. Anh ấy cụp mắt, giọng điệu đặc biệt muốn ăn đòn: “Đoàn Gia Hứa đối xử với em rất tốt, đâu nhất thiết phải hại nó như vậy.”
Tang Trĩ mặc kệ anh ấy.
Nhìn thấy rau quả và thịt được cô xắt gọn gàng đặt một bên, Tang Diên vươn tay, hếch cằm lên, dứt khoát giúp cô xào hết một lượt: “Đem nó lại đây.”
Tang Trĩ giật giật môi, muốn nói gì đó, đến cùng vẫn thỏa hiệp đưa đến cho anh ấy.
Tranh thủ thời gian này, Tang Trĩ vào phòng thay một bộ đồ mới. Sau đó cô quay lại phòng bếp, lấy ra hai hộp cơm, trang trí cơm hộp một cách rất nghiêm túc cho cả hai bên.
Tang Diên rửa tay: “Anh đi đây.”
Tang Trĩ: “Anh hai, anh lái xe đến ạ?”
“Ừm.”
“Vậy tiện đường đưa em đến chỗ bạn trai em với.”
“…”
Tang Trĩ đậy hộp cơm lại, bỏ gọn vào trong túi, biểu cảm có hơi cổ quái: “Em còn định làm bữa ăn tình yêu cho anh ấy, kết quả hơn phân nửa là do anh làm rồi, vậy thì cái này nên xem nó là gì đây chứ.”
Mi tâm Tang Diên giật giật.
“Nói ra thì có hơi kỳ quái.” Tang Trĩ lầu bầu, “Em và anh trai em cùng nhau làm cho bạn trai em bữa trưa tình yêu à.”
“…” Tang Diên mặt không đổi sắc nói, “Tự bắt xe mà đi.”
***
Tang Trĩ lên wechat thông báo cho Đoàn Gia Hứa chuyện mình muốn đến chỗ anh. Trước kia cô chưa bao giờ đến nơi làm việc của anh cả, khi nào đến tìm anh thì sẽ đi đến khu vực lân cận đó.
Vừa mới đến dưới tòa nhà, Tang Trĩ đã nhìn thấy thân ảnh của Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa đi đến cầm lấy cái túi thay cô, tiện thể hỏi: “Tự làm à?”
Tang Trĩ không để mắt đến công lao của Tang Diên, gật đầu: “Dạ.”
Đoàn Gia Hứa buồn cười hỏi: “Măc vậy mà làm?”
Tang Trĩ nhíu mày: “Có phải là anh định chế giễu em đúng không?”
“Không có.” Đoàn Gia Hứa nắm tay cô, đuôi mày nhếch lên, “Rất đáng yêu, sau này xuống bếp hãy mặc như vậy đi. Chỉ cần không bị thương là được rồi.”
Tang Trĩ chủ động nói: “Ngày mai chắc em cũng sẽ làm tiếp cho anh đấy.”
Đoàn Gia Hứa lại cười: “Ừm.”
Một lát sau, anh hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nấu ăn thế?”
“Không có việc gì để làm.” Tang Trĩ nói: “Cảm thấy nấu ăn khá là thú vị.”
Hai người đi vào thang máy, tiến vào phòng làm việc.
Không gian không lớn, bên trong có chừng mười mấy người, lúc này đều đang ăn thức ăn được gọi bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, cả đám người đang trò chuyện trên trời dưới đất đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này.
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt giới thiệu: “Bạn gái của tôi, các cậu gọi chị dâu là được.”
Lời vừa dứt, lập tức truyền đến tiếng hô đồng thanh chỉnh tề, to và rõ ràng: “Chào chị dâu!”
Tang Trĩ: “…”
Cô cảm thấy khá ngượng ngùng, cố gắng trấn định chào lại bọn họ, vừa quay đầu liền bị Đoàn Gia Hứa kéo đến trước bàn làm việc của anh: “Em ngồi đây đi.”
Sau đó, Đoàn Gia Hứa kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống cạnh cô. Anh mở hộp cơm ra, đầy hứng thú hỏi: “Còn biết làm cơm cơ à?”
Tang Trĩ giải thích: “Nhìn công thức trên mạng làm đó.”
Tâm tình Đoàn Gia Hứa quả thật không tệ, nhưng vẫn dặn dò cô: “Tự mình phải chú ý, thấy không làm được thì đừng làm, anh ăn thức ăn ngoài cũng không sao cả.”
“Không đâu.” Tang Trĩ nói “Thú vị lắm.”
Mấy ngày sau đó, Tang Trĩ như thường lệ mỗi ngày đều lăn lộn cả một buổi sáng để làm ra hai hộp cơm. Mặc dù so với mấy món xào mà Tang Diên làm có kém hơn một chút, nhưng vẫn trong khả năng có thể tiếp nhận được.
Tang Trĩ thường đến phòng làm việc của Đoàn Gia Hứa, vậy nên tự nhiên cũng có hàn huyên vài câu với mấy đồng nghiệp của anh. Sau mới biết là họ cũng biết có một nhân vật là cô tồn tại, nhưng chưa từng gặp qua người thật.
Lần hào hứng này không đến một tuần, Tang Trĩ bắt đầu cảm thấy việc nấu ăn đã hết thú vị, không dậy nổi nữa. Ngày hôm đó vừa dậy, cô năm lỳ trên giường một hồi, thông báo với Đoàn Gia Hứa hôm nay cô sẽ không qua.
Nghĩ là ngày mai hẵng đi, thế là ôm mền nằm trên giường một ngày,
Hôm sau cũng thế.
Ngày mai lại ngày mai, Tang Trĩ không còn đặt chân vào phòng bếp nữa.
Giữa trưa Tang Trĩ không đến đưa cơm, thế là Đoàn Gia Hứa lại cùng với đồng nghiệp đặt thức ăn ngoài, mỗi ngày cứ thế trôi qua. Anh không để tâm lắm đến chuyện này, hơn nữa cũng lo lắng cô cứ ở trong phòng bếp sẽ bị thương mất.
Nhưng không hiểu sao.
Những đồng nghiệp của anh lại không nghĩ như vậy.
Giữa trưa của một ngày nào đó, Đoàn Gia Hứa nghe thấy bọn họ ở trong phòng trà nói chuyện phiếm.
“Thật ra theo tôi thấy, chuyện lão đại có bạn gái là khoác lác, chỉ là không muốn yêu đương nên tùy tiện tìm cái cớ thì có.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy đó, vì trước nay vẫn không thấy anh ấy dẫn ra ngoài.”
“Không phải đâu, thời gian rảnh nếu anh ấy không đọc tin nhắn thì cũng là gọi điện thoại, nhìn qua thì có bạn gái thật đó.”
“Nhìn thì đúng là bạn gái thật mà! Lần trước tôi nghe lão đại gọi điện thoại này, mấy người có tin nổi không, người đáng sợ như lão đại vậy mà lại đang làm nũng đó.” Nam sinh bắt đầu nửa nạc nửa mỡ bắt chước chất giọng của anh, “Bạn nhỏ này, sao em hung dữ thế hửm?”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật.
“Lại nói, dạo gần đây mấy người có thấy lão đại hơi hung dữ không?”
“Có chút.”
“Đúng không? Mình cũng thấy vậy nữa, chính xác là sau khi chị dâu không đến đây, đúng là dù lão đại có đang cười thật, nhưng cứ có cảm giác đó là nụ cười dấu dao vậy đó.”
“Có khi nào lão đại bị đá rồi không, nếu không thì tại sao đột nhiên chị dâu lại không đến nữa chứ.”
“Mình thấy cũng có thể lắm, mình có nghe qua, hình như chị dâu cũng ghét bỏ lão đại đó, thấy anh ấy già. Mình lén nghe trộm được mới biết, lão đại vậy nhưng là 80 đó.”
“Bà mịa nó.”
“Trời má.”
“36 tuổi?”
“Điều kiện của lão đại rất tốt mà, chị dâu nhìn qua thì hình như là học đại học, kém hơn rất nhiều đó. Tôi thấy anh ấy thật sự rất thích chị dâu, ngoại trừ công việc thì chỉ biết đến mỗi mình chị dâu thôi, khiến cho người ta có cảm giác lão đại dính người lắm.”
“Thôi đừng nói nữa.”
“Đúng đó, lão đại không muốn để người khác biết đâu, chắc hẳn đã gắng gượng trước mặt chúng ta lắm rồi.”
“Được rồi, vậy chúng ta cứ xem như không biết đi.”
Đoàn Gia Hứa: “…”
Khóe môi Đoàn Gia Hứa run rẩy, ra khỏi phòng trà về lại bàn làm việc của mình, gọi cho Tang Trĩ một cuộc gọi.
Tang Trĩ rất nhanh đã nghe máy: “Alo.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt hỏi: “Làm gì thế?”
Tang Trĩ: “Đồ họa.”
“Mai rảnh không?”
“Có ạ.”
Đoàn Gia Hứa trầm mặc nói, giống như chỉ là vô tình nhắc đến: “Mai đưa cơm đến cho anh đi.”