Chương 52: Trêu chọc lạiTang Trĩ cảm thấy thật uất ức, nhưng lại không thể không biết liêm sỉ tỏ ra không có chuyện gì xảy ra như anh cả. Cô dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt của mình, xụ mặt hỏi: “Anh vừa làm gì vậy?”
Đoàn Gia Hứa vờ như nghe không hiểu: “Làm gì cơ?”
Tang Trĩ nhìn anh chuyên chú, ૮ưỡɳɠ éρ bản thân phải tỉnh táo lại, ra vẻ uyển chuyển ám chỉ: “Em không có ngủ, vậy nên anh làm gì em đều biết hết đấy.”
Đoàn Gia Hứa cười đến vô lại phóng đãng: “Vậy anh làm gì?”
Nhìn dáng vẻ vĩnh viễn không đứng đắn này của anh, Tang Trĩ thật sự muốn xé toan miệng anh ra. Vào khoảnh khắc này, đột nhiên lại nhớ đến một đề nghị mà hai người bạn cùng phòng của cô từng đề cập đến.
—–Anh ấy trêu chọc cậu, vậy cậu cứ trêu ngược lại thôi.
Nhiệt độ trên mặt ngày một tăng lên, phảng phất như có thể khiến cô hôn mê tại chỗ.
Tang Trĩ có ý nghĩ cực kỳ xúc động, cô giương mắt nhàn nhạt lên tiếng: “Anh qua đây.”
Thấy dáng vẻ và khí thế của cô hung hăng, giống như giây sau anh vừa đến là sẽ ban cho anh một cái tát tai vậy. Đoàn Gia Hứa không định chống cự, rất nghe lời đến gần: “Sao thế?”
Tang Trĩ: “Lại gần chút nữa.”
Đoàn Gia Hứa: “Muốn nói thầm với anh à?”
Tang Trĩ không nói tiếng nào.
Cách nhau khoảng mười centimet.
Tang Trĩ bỗng nhiên ngửa đầu, vò đã mẻ chẳng sợ nứt nhanh chóng hôn một cái lên gò má của anh, không đến một giây liền rụt người lại. Sau đó, cô nhìn vẻ mặt hoàn toàn ngoài dự liệu của anh, trong nháy mắt cứng đờ cả người lại, không biểu cảm nói với anh: “Vừa nãy anh làm thế này này.”
“…”
Vừa lúc chuông vào học vang lên, giáo viên đã lên bục giảng, chỗ ngồi trống không bên cạnh Tang Trĩ bấy giờ cũng có mấy bạn sinh viên đi trễ vào ngồi.
Tang Trĩ dời mắt đi.
Nhịp tim đập nhanh tựa như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Sau khi lý trí quay lại, so với hối hận thì nhiều hơn chính là cảm giác sảng khoái vì đã trả thù được.
Khóe mắt liếc nhìn người nọ, phát hiện ánh nhìn của Đoàn Gia Hứa vẫn dừng lại trên người cô.
Tang Trĩ cầm chai nước uống một ngụm, bày ra dáng vẻ không thèm để tâm đến chuyện vừa rồi.
Qua một hồi lâu.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên cười một tiếng, khi nói chuyện còn mang theo hơi thở nhàn nhạt, dường như tâm trạng vô cùng tốt, lại có vẻ thật sự không thể tin nổi nói: “Còn có loại chuyện tốt đến thế này sao.”
“…”
Anh nói thế này cứ như là không quan tâm đến thái độ cô bày ra, Tang Trĩ bỗng nhiên quay đầu, gắng gượng nói: “Hành động vừa nãy mà em làm ấy, không có nghĩ là em có ý với anh đâu.”
“Cái này mà còn không có ý với anh?” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, “Vậy không phải là em đang đùa bỡn lưu manh sao?”
Tang Trĩ cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng tố: “Anh trước mà.”
“Vậy sau này cũng sẽ như vậy?” Thấy cô thật sự bị lừa bởi cái hôn nọ, Đoàn Gia Hứa không giải thích mà chỉ ngân nga nói, “Anh lưu manh thì em cũng sẽ bắt chước lưu manh theo?”
Tang Trĩ khựng người, nhìn anh mấy giây. Lại không muốn bị anh phát hiện, thật ra ngay cả bản thân cô cũng thấy mình đang chiếm tiện nghi, cô suy tư một hồi, lạnh lùng nói: “Anh mà còn dám như vậy nữa, em sẽ mách anh hai em đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Bảo anh em đến đánh anh sao?”
Tang Trĩ: “Đúng.”
Đoàn Gia Hứa lại không để tâm, “Được, vậy em gọi cậu ấy đến đi.”
Tang Trĩ: “?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Thể nào hai chúng ta cũng phải công khai.”
Tang Trĩ: “…”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy không bằng cứ sớm một chút.”
Tang Trĩ nhịn không được nói: “Em còn chưa đồng ý ở bên anh.”
“Anh biết mà.” Đoàn Gia Hứa tản mạn nói, “Không phải là anh đang tẩy não trước cho em sao?”
“…”
Tang Trĩ không để ý đến anh nữa, giả vờ làm dáng chăm chú nghe cái tiết học mà trước giờ cô chưa từng nghe qua. Gương mặt và cả bờ môi của cô dường như muốn cháy bỏng, lúc này thật rất muốn cầm một cái gương ra nhìn xem dáng vẻ của mình như thế nào, nhưng anh lại ở bên cạnh, cô cảm thấy nếu mình làm như thế thì thật quá mất mặt.
Không bao lâu sau, Đoàn Gia Hứa lại chủ động mở miệng: “Hai ta thảo luận tiếp nào, về chuyện em vừa mới gọi đầy đủ tên họ anh.”
“Anh không cho em gọi như vậy, thế anh cũng đừng gọi tên em nữa.” Tang Trĩ cứng đầu, hoàn toàn không phải là đùa giỡn, gằn từng từ nói, “Em cũng cảm thấy như vậy rất không phù hợp.”
Đoàn Gia Hứa: “Được rồi.”
Tang Trĩ hừ khẽ một cái.
Đoàn Gia Hứa dựa lưng vào ghế dựa, cười khẽ: “Em không gọi anh là anh, thì nghĩa là quan hệ giữa chúng ta tiến thêm bước nữa, vậy anh sẽ xem như em và anh đang**.”
Tang Trĩ sững sờ, lại cảm thấy thật hoang đường: “Em gọi tên anh thì thành ra em và anh ** rồi?”(*)
(*) Dấu ** là do trong raw để vậy nên mình bê y nguyên vào nhé. Đừng hỏi mình nghĩa, vì mình không biết nên edit thế nào đâu. ToT
“Ừ,” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh thích tự mình đa tình lắm.”
“…”
Sau tiết học này, Tang Trĩ lại lên điện thoại xem thời khóa biểu các môn tiếp theo, rồi dẫn Đoàn Gia Hứa đến một phòng học khác. Tiết học này là môn chuyên ngành, bên trong lúc này hầu như đều là bạn cùng lớp với Tang Trĩ.
Ninh Vi và Uông Nhược Lan đều đã đến rồi, đang ngồi ở hàng thứ hai, dành riêng chỗ cho cả cô và Ngu Tâm.
Nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đi theo sau Tang Trĩ, các cô ấy trong nháy mắt cũng hiểu rõ, cho Tang Trĩ mấy cái nháy mắt đầy ý tứ.
Tang Trĩ xem như không thấy. Chỉ còn hai chỗ ngồi, cô cũng không thể không biết xấu hổ dẫn theo Đoàn Gia Hứa đến đó, dứt khoát tìm một chỗ khác ngồi xuống.
Không bao lâu sau vị trí bên cạnh Đoàn Gia Hứa có một người nam sinh ngồi xuống, quan hệ của cậu ta với Tang Trĩ cũng xem như không tệ. Thấy Đoàn Gia Hứa, nam sinh nọ thuận miệng hỏi: “Tang Trĩ, bạn trai cậu theo cậu lên lớp sao?”
Tang Trĩ nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa, không giải thích cũng không phủ nhận.
Nam sinh đó xem như hai người đang ngầm thừa nhận, làm ra vẻ rất quen thuộc hỏi: “Cậu khoa nào vậy?”
Đoàn Gia Hứa: “Khoa công nghệ thông tin.”
Nam sinh: “Cũng năm nhất sao?”
Đoàn Gia Hứa ừm.
Tang Trĩ: “…”
Anh giả vờ nai tơ thật sự thành nghiện rồi sao.
Nam sinh kia vậy mà không hề nghi ngờ chút nào, sau đó liền quay đầu nói chuyện với những người khác.
Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn Tang Trĩ, sờ môi nói: “Hai chúng ta cùng khóa.”
Tang Trĩ: “Anh mặt dày thật.”
Đoàn Gia Hứa dường như có chút buồn ngủ. Sau đó, anh đặt hai tay lên mặt bàn, gối đầu lên tay: “Anh muốn ngủ một lát, em tập trung nghe giảng. Môn chuyên ngành không được đào ngũ.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng.
“Nếu như em muốn,” Đoàn Gia Hứa nín cười, lại chêm thêm câu nữa. “Có thể hôn trộm.”
“…”
Tang Trĩ nhịn không được, cầm quyển sách chạm nhẹ lên mặt anh: “Anh nghĩ hay quá cơ.”
Chỗ hai người khá cao, huồng hồ đây còn là ở giữa phòng học, vậy nên mấy cử động của Tang Trĩ cùng với hành động nằm ngủ của Đoàn Gia Hứa đều lọt vào trong mắt của giảng viên, vô cùng bắt mắt.
Lên lớp không bao lâu, Đoàn Gia Hứa đã trở thành cái gai trong mắt giảng viên.
Tuổi của giảng viên cũng không lớn lắm, cười đến hòa nhã dễ gần: “Mời bạn học đang nằm ngủ trên kia trả lời tôi một câu hỏi.”
Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh.
Tang Trĩ cũng vờ như không biết người này.
Giảng viên lại nói: “Bạn học bên cạnh gọi bạn kia dậy xem nào.”
Tang Trĩ bấy giờ không thể làm ra dáng vẻ không phải chuyện của mình được nữa, chỉ đành đẩy anh: “Anh Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa nâng mắt: “Hửm?”
Tang Trĩ kiên trì: “Thầy bảo anh đứng dậy trả lời kìa.”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa nhíu lại, vẻ mặt nhập nhèm vì buồn ngủ đứng dậy, không có một chút bối rối nào. Nghe câu hỏi của giảng viên, anh trầm ngâm một lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh đáp lại một hai câu.
Tang Trĩ cảm thấy rất thần kỳ. Chờ sau khi anh ngồi xuống, nhịn không được phải hỏi: “Sao anh biết câu này trả lời như thế nào vậy?”
Đoàn Gia Hứa chỉ chỉ vào sách của cô: “Tùy tiện niệm vài câu ấy mà.”
“…”
Tang Trĩ nhìn hồi lâu, vẫn không thể tìm ra được đáp án mà ban nãy anh đọc lên trong sách.
Nam sinh cùng lớp ban nãy cũng bu lại, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học này, không phải cậu theo bạn gái đến lớp này thôi sao? Sao cậu lại biết câu trả lời thế, đến cả mình cũng không biết nữa là.”
“Học sơ sơ.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói, “Sau này có thể còn dùng nó để giúp bạn gái bổ sung kiến thức.”
Nam sinh nọ giơ ngón cái với anh.
Tang Trĩ cũng xê dịch đến gần anh, hỏi nhỏ: “Anh thật sự học được ạ?”
“Cũng không phải.” Đoàn Gia Hứa khẽ cười, cà lơ phất phơ nói “Nãy anh không ngủ nên cũng có nghe giảng đôi chút.”
“…”
***
Sau tiết học này thì đến giờ cơm trưa. Vì muốn để anh lần nữa có được sự trải nghiệm sinh hoạt vườn trường một cách chân thật nên hai người không ra trường ăn, mà trực tiếp đến căn teen trường.
Căn teen trường đại học Nghi Hà không dành cho người ngoài, vậy nên Đoàn Gia Hứa muốn gọi món thì chỉ có thể dùng thẻ cơm của Tang Trĩ. Hai người cũng không quá kén chọn, tùy tiện gọi mấy món ăn.
Tìm một chỗ ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa cầm đũa tự nhiên nói, “Hôm nào lại đến phiên anh mời em đi ăn.”
“…”
Ban nãy cũng có mấy đồng đâu cơ chứ.
Tang Trĩ: “Không cần.”
Đoàn Gia Hứa cong mắt: “Miễn phí?”
Tang Trĩ cũng được anh mua cho đồ ăn vặt không ít lần, vì vậy cũng không thể tính toán vụn vặt với anh được: “Dạ, mời anh ăn.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa ngồi rất ngay thẳng, nhã nhặn lại khách khí nói: “Vậy lần sau anh sẽ tiếp tục đến.”
“….”
Có cái cớ này, về sau số lần Đoàn Gia Hứa đến lớp mà cô học cũng nhiều hơn không ít. Nhưng ban ngày anh phải đi làm, vậy nên hầu hết đều là buổi tối mới đến tìm cô được.
Mỗi khi Tang Trĩ bận việc cũng sẽ trong vô thức báo trước với anh.
Trừ việc lên lớp, Tang Trĩ còn bận rộn cho cuộc thi đấu sắp tới. Bởi vì chuyện này mà Tang Trĩ thường xuyên phải tìm thầy hướng dẫn cho đội bọn họ là Lưu Miểu khai thông, thường xuyên qua lại riết cũng quen thuộc.
Nháy mắt ngày nghỉ mùng một tháng năm cũng đã đến.
Tang Trĩ tham gia câu lạc bộ xã đoàn về, ban đêm lúc về đến ký túc xá thì vừa nghe được bạn cùng phòng đang bàn bạc xem nghỉ hè có nên về thăm nhà không.
“Mình chắc sẽ không về đâu, mình muốn tìm nơi thực tập.” Ninh Vi nói, “Ở nhà chắc chắn sẽ không để mình tìm, mà ở không trong nhà cũng nhàn rỗi, không bằng kiếm chút chuyện để làm.”
Ngu Tâm: “Hả? Cậu mới năm nhất đã đi thực tập rồi sao?”
Tang Trĩ cũng khá kinh ngạc.
“Mình tính như vậy thôi.” Ninh Vi cười nói, “Trưởng ban câu lạc bộ bên mình nghỉ hè năm nhất cũng đi thực tập, mình nghe anh ấy nói vậy nên cũng không muốn rảnh rỗi quá. Với cả bạn trai mình cũng không về quê nữa.”
Tang Trĩ nghe cô ấy nói có chút động lòng.
Nhưng cô cảm thấy cô mà đề cập đến chuyện này với Tang Vinh và Lê Bình, nhất định bọn họ sẽ gay gắt phản đối mất. Nói không chừng còn phái Tang Diên đến gom cổ cô về nhà.
Tang Trĩ tính toán thăm dò gửi cho Tang Diên một tin nhắn wechat:【Anh hai ơi. 】
Anh hai: 【?】
Tang Trĩ: 【Nghỉ hè em không muốn về nhà. qwq】
Anh hai: 【? 】
Tang Trĩ đắn đo hồi lâu, không sợ sứt mẻ, vô cùng đứng đắn soạn ra một đoạn dài: 【Em định sẽ ở lại đây tìm một nơi để thực tập, làm cho cuộc sống nơi đại học của mình phong phú thêm. Em không muốn lãng phí thanh xuân của mình, cũng muốn nhân lúc còn trẻ sẽ cố gắng liều mạng đi làm. Vậy nên, anh có thể nói với ba mẹ chuyện này giúp em được không ạ? Sau tết, mẹ mà còn thúc giục anh kết hôn, em nhất định sẽ nói chuyện giúp anh.】
Tang Diên không có kiên nhẫn bấm chữ, trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại qua cho cô, giọng điệu rõ ràng là không tin mấy lời nói thật lòng của cô chút nào: “Cái tên bạn trai nghiên cứu sinh kia của em cũng không về quê cậu ta đúng không?”
Tang Trĩ: “…”
Tang Diên cười lạnh: “Nghỉ hè lăn về nhà ngay cho anh, đừng nói mấy cái nhảm nhí đó.”
“…”
Tang Diên: “Cách một cái màn hình mà anh còn xấu hổ thay em đó.”
“…”