Chương 46: Giả vờ không biếtTrái tim tựa như muốn xông ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy.
Thình thịch, thình thịch.
Dường như muốn che lấp đi cả tiếng gió đang gào thét bên ngoài.
Tang Trĩ thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn tay mình lấm tấm mồ hôi trong cái tiết trời chỉ có vài độ này.
Không chờ cho cô kịp nghĩ nên đáp lại anh như thế nào, Đoàn Gia Hứa bất động thanh sắc buông cổ tay cô ra, xoay người, im lặng không tiếng động đứng thẳng trước mặt cô.
Khoảng cách trong tích tắc được rút ngắn.
Tang Trĩ bất thình lình không kịp dời tầm mắt.
Đoàn Gia Hứa thoáng cúi người, đôi mắt hẹp dài đào hoa cong nhẹ, mang theo một loại cảm xúc không tên, nhìn cô hai giây. Sau đó, nâng tay tháo đi khăn quàng trên cổ cô xuống.
Khuôn mặt cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Cô gái nhỏ ngũ quan tinh xảo, khóe miệng không kìm được cong lên, hai lúm đồng tiền bên khóe môi sâu hoắm. Đôi mắt sáng lấp lánh, không được tự nhiên dời mắt đi nơi khác, rồi nhanh chóng nhìn lại phía anh.
Vì dị ứng nên trên mặt hơi sưng lên, gương mặt hiện lên vài nốt đỏ.
Nhìn qua thì thấy có vẻ giống như đang đỏ mặt hơn.
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa thoáng tối lại, hầu kết chậm rãi trượt lên trượt xuống một cái. Đặt khăn quàng cổ của cô qua một bên cánh tay, tay kia dùng lòng bàn tay, nhè nhẹ cọ xát hai lúm đồng tiền của cô.
Sống lưng Tang Trĩ cứng đờ.
Chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, Đoàn Gia Hứa đã thu tay về, ngón trỏ và ngón cái vô thức vuốt ve. Anh lại đứng thẳng, phát ra một tiếng cười khẽ từ sâu trong cổ họng: “Sao lại đỏ mặt?”
“…”
Anh kéo dài âm cuối: “Còn cười trộm nữa.”
Trong đầu Tang Trĩ thoáng hư không, giật lại khăn quàng cổ về. Cô giả vờ trấn định, cụp mắt mơ hồ nói không rõ ràng: “Không phải anh cũng đang cười đấy sao.”
Đoàn Gia Hứa đầy hứng thú hỏi: “Vậy em nói xem, vì sao anh lại cười?”
“Sao em biết được chứ, cũng đâu phải lần đầu tiên anh cười như thế này đâu.” Tang Trĩ vòng qua người anh đi về phía trước, thuận miệng nói: “Đừng đứng đây nữa, lạnh quá.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, Đoàn Gia Hứa đứng yên tại chỗ vài giây, nhịn không được cười lên mấy tiếng rồi mới nhanh chóng nhấc chân đuổi theo cô.
Lên xe, Tang Trĩ vẫn không tháo khăn quàng cổ xuống.
Đoàn Gia Hứa không vội khởi động xe, nghiêng đầu, cà lơ phất phơ nói: “Bạn nhỏ, ngồi vào trong xe rồi còn không mở khăn ra à? Không sợ oi bức khó chịu sao?”
Tang Trĩ mặt không đổi sắc giải thích: “Em muốn che lại nốt đỏ trên mặt.”
“Anh cũng đã thấy rồi.” Đoàn Gia Hứa buồn cười, “Còn che chi nữa?”
Tang Trĩ khựng lại, cảm thấy anh nói có lý nên chậm rãi tháo khăn quàng xuống. Cô không nói chuyện, cúi đầu chơi điện thoại, sau lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mượn chút thời gian chờ đèn đỏ, Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt liếc mắt về phía cô.
Chỉ có thể nhìn được gò má cô.
Thấy cô dường như đang ngây ngẩn người, đầu ngón tay vô thức gõ gõ bên bệ cửa sổ, khóe mi rũ xuống, miệng nhếch lên, mọi cảm xúc đều không thể giữ được.
Không bao lâu sau, hình như chú ý đến chuyện này, cô đưa tay sờ sờ khóe miệng của mình, biểu cảm cứng đờ. Có lẽ sợ bị anh nhìn thấy, giây sau liền cố gắng hết sức thu liễm lại mấy phần.
Đoàn Gia Hứa dời mắt đi, cụp mắt cũng cười rộ lên.
***
Vì hôm sau là cuối tuần nên trong ký túc xá bây giờ cũng chỉ có một mình Ninh Vi, hai người còn lại đại khái thì đi tham gia mấy câu lạc bộ xã đoàn nào đó, hoặc có thể là hẹn hò với người yêu.
Nghe thấy tiếng động bên cửa, Ninh Vi nhìn lại. Lúc thấy người đến là Tang Trĩ, cô ấy giật mình kêu lên: “Mặt cậu thế này là sao vậy?”
“Không cẩn thận uống trúng trà sữa.” Tang Trĩ để đồ vật trong tay lên bàn, “Mình bị dị ứng sữa tươi.”
“Hả? Rồi không sao chứ, đã đi bệnh viện chưa?”
“Đi rồi, châm cứu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Vi thở dài một hơi, “Cậu cũng thảm quá rồi đó, còn dị ứng cả sữa bò, vậy thì có đến bao nhiêu thứ cậu không thể ăn hả?”
Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “Cũng tạm.”
Cô ϲởí áօ khoác ra, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay cậu không ra ngoài?”
“Mình đi rồi, có điều ăn cơm xong thì quay lại ngay.” Ninh Vi mở một bịch khoai tây chiên, “Bạn trai mình đêm nay phải tăng ca nên không có thời gian đi với mình. Còn cậu thì sao, hẹn hò với vị anh trai kia thế nào rồi?”
Nghe cô ấy hỏi, Tang Trĩ hơi suy tư, đột nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Ninh Vi nghiêng đầu đưa khoai tây chiên cho cô: “Cậu muốn ăn hả?”
“Mình không ăn, nãy ăn no rồi.” Tang Trĩ giống một con cún nhỏ, đôi mắt to tròn lại sáng ngời, phảng phất như vừa mới phát hiện ra một cái bí mật động trời nào đó, giọng nói cực nhỏ, “Ninh Vi này, mình lén nói với cậu một chuyện này nhé.”
“Sao vậy?”
“Người bạn của anh hai mình ấy,” Vừa nói Tang Trĩ vừa với tay túm lấy vạt áo của cô ấy, mắt cười cong lên, “Hình như có chút thích mình rồi.”
“Sao bộ dạng cậu thế này cứ như trúng số vậy hả.” Ninh Vi bị cô chọc cười: “Sao lại biết?”
“Anh ấy giới thiệu với đồng nghiệp mình là bạn của anh ấy, còn nói với mình,” Tang Trĩ học theo giọng điệu của anh, ngân nga nói, “Thật sự coi anh là anh trai của em rồi đấy à?”
“Ôi chao, sao lời này cứ như bảo cậu đừng nhận loạn người thân quá vậy?”
Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Cậu cảm thấy anh ấy nói như vậy là muốn xa lánh mình sao?”
Vừa dứt lời Ninh Vi cũng cảm thấy câu nói của mình có vẻ không được đúng lắm, lại sợ làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, vội vã nói: “Không phải, mình chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
“Hẳn là không phải đâu.” Tang Trĩ hồi tưởng lại chuyện ban nãy xảy ra, rất chân thành nói, “Chắc ý của anh ấy là không muốn xem mình là em gái nữa. Nhưng cũng không phải là có ý định xa lánh mình.”
“Vậy anh ấy có biết cậu cũng thích anh ấy không?”
“Không biết đâu.” Tang Trĩ cười tủm tỉm nói, “Mình đâu có biểu hiện ra ngoài đâu.”
“Trước cậu cứ giả vờ như không có ý tứ kia với anh ấy đã, để cho anh ấy theo đuổi cậu một thời gian.” Ninh Vi nói, “Dù sao đàn ông đều là thế này. Nếu anh ấy vừa tỏ tình mà cậu đồng ý ngay, vậy thì anh ấy sẽ cảm thấy cậu quá dễ đoạt được, rồi sau này sẽ không trân trọng yêu thương cậu đâu.”
Tang Trĩ sững sờ, lúng ta lúng túng nói: “Vậy nếu anh ấy không theo đuổi mình thì phải làm thế nào bây giờ?”
“…” Ninh Vi nói, “Chắc là không đâu.”
“Với lại mình cũng không xác định được chắc chắn nữa.” Tang Trĩ thầm nói, “Không biết vì sao anh ấy lại thích mình…Mình còn cảm thấy rất kỳ quái.”
“Cái này thì có có có lý do gì?” Ninh Vi hỏi, “Vậy chứ cậu thích anh ấy vì cớ gì?”
Tang Trĩ thành thật đấp: “Anh ấy đẹp trai đó.”
“…” Ninh Vi nói, “Sao cậu lại nông cạn thế hả.”
“Còn nữa nha, người tốt, đối với mình cũng tốt.” Biểu cảm của Tang Trĩ nghiêm túc, đếm rất kỹ, “Thành tích này nọ cũng tốt nữa nè, trừ việc có hơi già ra thì không còn chỗ nào không tốt cả.”
Ninh Vi cắn khoai tây chiên, nói: “Vậy không phải cậu cũng giống vậy sao? Trừ tuổi có hơi nhỏ so với anh ấy ra thì không còn chỗ nào không tốt cả.”
“Vậy.” Tang Trĩ ho nhẹ một tiếng, “Vậy mình nên chờ anh ấy theo đuổi mình đúng không?”
“Đúng.”
“Nếu anh ấy không theo đuổi mình,” Tang Trĩ không biết trong lòng có cảm xúc gì, khô khan nói, “Nếu không thì mình, không thì mình theo đuổi lại anh ấy thôi.”
“…”
***
Đưa Tang Trĩ về ký túc xá xong, Đoàn Gia Hứa quay lại xe muốn về nhà, đột nhiên nhận được điện thoại. Anh quét mắt nhìn màn hình hiển thị, nhận, nhưng lại nhanh chóng cúp máy ngay.
Khởi động xe, lái xe về phía trung tâm chăm sóc Thác Dưỡng của thành phố.
Trung tâm Thác Dưỡng an tĩnh quá mức.
Ngoại trừ những lúc cần thiết thì Đoàn Gia Hứa rất ít khi đến nơi này. Cũng rất hiếm khi đến thăm người ba Đoạn Chí Thành của anh, mười một năm vẫn nằm liệt trên giường bệnh.
Bác sĩ: “Tình hình ba của cậu dạo gần đây không được tốt lắm.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.
“Nằm trên giường cũng đã mười năm rồi, thân thể và sức chống cự của các chức năng của cơ thể đều rất kém.” Bác sĩ nói, “Gần đây nước trong phổi đọng có chút nghiêm trọng, chúng tôi đề xuất là nên làm một cuộc tiểu phẫu, rút toàn bộ nước bên trong phổi ra, nếu không thì có thể sẽ lây nhiễm, đến lúc đó thể nào cũng sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.”
“Bác sĩ.” Đoàn Gia Hứa dường như lại không quá để tâm đến những chuyện này, nhàn nhạt hỏi, “Ông cảm thấy ông ấy có thể tỉnh dậy không?”
Bác sĩ yên lặng chốc lát, vô cùng sách vở nói: “Miễn là còn sống, nhất định sẽ có kỳ tích.”
Đoàn Gia Hứa chỉ cười, không nói thêm gì về câu này của ông ta.
Đào đâu ra nhiều kỳ tích đến vậy.
Thật sự mà nói Đoàn Gia Hứa vốn không có một chút mong chờ nào về việc Đoạn Chí Thành có thể tỉnh lại.
Đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả một chút hận thù cũng không còn sót lại nữa.
Cảm xúc duy nhất đọng lại chỉ là, mệt mỏi khôn cùng.
Đoàn Gia Hứa cụp mắt nhìn dáng vẻ Đoạn Chí Thành. Vì nhiều năm nằm trên giường nên dáng vẻ của ông thay đổi rất lớn, cả người không còn ý thức cứ vậy như một cái xác ૮ɦếƭ nằm trên giường.
Thật ra Đoàn Gia Hứa vẫn rất muốn biết, đến cùng thì ông ta có hối hận không.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy phiền mọi người.”
Đoàn Gia Hứa thanh toán xong viện phí trong hai tháng tới bên ngoài quầy thu phí, sau đó lập tức ròi khỏi trung tâm Thác Dưỡng. Chuyện này cũng không ánh hưởng lớn lắm đến tâm trạng của anh, sau đó cũng nhanh chóng bị anh đẩy ra sau đầu.
Anh về đến nhà gửi cho Tang Trĩ một tin nhắn wechat, nhắc cô nhớ xoa thuốc.
Sau đó Đoàn Gia Hứa lại lấy một bình nước đá trong tủ lạnh ra muốn rót, đột nhiên nhớ đến phản ứng ngày hôm nay của Tang Trĩ, rồi từ từ nhớ về những lời nói lúc cô say rượu.
— “Em có một người, em rất thích.”
— “Chích Chích không vui.”
— “Con người rất tốt, đối với em cũng tốt lắm. Nhưng anh ấy đối xử với ai cũng tốt cả, anh ấy đối với ai cũng tốt hết…”
Hóa ra là, người khiến cho cô thương tâm như vậy thật sự là anh sao.
Đoàn Gia Hứa vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhiều năm rồi không gặp lại, nếu như cô thật sự trong khoảng thời gian gần đây bên cạnh nhau, cô lại nảy sinh tình cảm khác ngoài trừ tình anh em ra, vậy thì cái câu ‘anh ấy vốn không thích em’ kia, sao cô có thể đưa ra kết luận đó được.
Hay bởi vì câu nói kia của anh, coi cô như một cô bé sao?
Đoàn Gia Hứa suy ngẫm một hồi lại gọi điện thoại qua cho Tiền Phi.
Chỉ vài tiếng tút Tiền Phi đã nhận ngay, gọn gàng dứt khoát nói, “Cho mày một phút nói hết cả chuyện, nói xong nhanh để tao còn tắm…”
“Mày trước kia nói đúng lắm,” Đoàn Gia Hứa nuốt nước bọt, chậm rãi nói, “Cô gái nói nam hồ tinh ấy, hình như thật sự không tồn tại.”
“Đúng chưa? Tao đúng là quá trâu bò mà, con mẹ nó thật sự là cao thủ yêu đương.”
“Cũng có thể tồn tại,” Đoàn Gia Hứa lại nói, “Xác suất lớn là tao.”
“Thấy chưa!” Tiền Phi kích động hẳn lên, “Nghe tới mấy cái lả lơi phóng đãng vô sỉ tao biết ngay đó là mày!”
“…”
“Vậy mày cứ trực tiếp tỏ tình thôi? Còn ở đây đoán non đoán già cái rắm gì?”
“Không được.” Đoàn Gia Hứa cười, “Phải theo đuổi.”
“…” Tiền Phi hiểu không thấu, “Mày không phải nói cô ấy thích mày rồi sao? Theo đuổi làm gì?”
“Cô gái người ta cảm thấy tao không thích cô ấy.” Đoàn Gia Hứa nhấc mi, chậm rãi nói, “Tao phải bày bài ra để cho cô ấy vui vẻ một chút.”
“Cái trò gì vậy? Tính bù đắp cho cô gái nhà người ta?” Tiền Phi im lặng vài giây, “Còn nữa, cô gái này có biết mày có ý với cô ấy không?”
“Không biết.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ một tiếng, “Tao cũng giả vờ không biết.”
Để lại cho cô bé nhà anh một ít mặt mũi nữa chứ.
Tiền Phi mơ hồ có chút thương xót: “Mày cũng tình thú thật đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Được rồi, một phút rồi đó, cúp.”
“Đợi chút,” Tiền Phi tò mò hỏi, “Mày định ngả bài thế nào?”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Chưa nghĩ ra.”
***
Sinh nhật mười chín tuổi của Tang Trĩ, cũng là sinh nhật đầu tiền cô trải qua mà không có người nhà bên cạnh cùng nhau ăn mừng.
Ngày hôm sinh nhật ấy vừa đúng chủ nhật. Đoàn Gia Hứa sớm đã hẹn với cô rồi, muốn cùng nhau ra ngoài chúc mừng một phen. Tang Trĩ đã sắp xếp xong xuôi, giữa trưa lại ăn cơm với bạn cùng phòng, sau khi về ký túc xá thì đợi gần đến thời gian hẹn liền ra ngoài tìm anh.
Đoàn Gia Hứa hôm nay không lái xe đến, đứng dưới lầu ký túc xá đợi cô. Anh mặc áo khoác đen quần dài mà lần trước cô mua cho anh, đứng ngoài kia trông giống hệt một sinh viên đại học.
Tang Trĩ đang muốn đi qua thì đột nhiên có người gọi cô lại: “Tang Trĩ.”
Cô vô thức quay đầu.
Nhìn thấy Giang Minh đang đứng bên dưới một cái cây, trong tay cầm hai cái túi, khuôn mặt nở nụ cười mềm mại thoải mái đầy sức sống, “Mình có nhắn tin trên wechat cho cậu, cậu đọc được chưa?”
Tang Trĩ sờ lên điện thoại của mình, nói: “Mình không thấy.”
“Không phải là chuyện lớn gì,” Giang Minh nói, “Chỉ là muốn đến tặng quà cho cậu.”
Tang Trĩ do dự nhận lấy, “Cảm ơn.”
Giang Minh: “Một lát cậu có bận chuyện gì không?”
Khóe mắt phát hiện ánh mắt nhìn tới như có như không của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ không hiểu sao lại có chút xấu hổ. Cô gượng cười, chỉ chỉ về hướng Đoàn Gia Hứa đang đứng, “Ừm, hẹn với anh ấy rồi.”
“Vậy sao.” Giang Minh liếc mắt nhìn Đoàn Gia Hứa một cái, dường như có vẻ tiếc nuối, sờ sờ mũi, “Vậy thì không làm phiền cậu nữa nhé, mình đi trước đây.”
Tang Trĩ khoát khoát tay, “Ừm, hẹn gặp lại.”
Nói xong, Giang Minh đi về một phía khác.
Tang Trĩ đi đến trước mặt Đoàn Gia Hứa hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giương lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lấy cái túi kia, Tang Trĩ nhẹ thả lỏng tay, cái túi liền rơi vào trong tay anh. Anh cười rộ lên, tự nhiên nói: “Cầm giúp em.”
“…” Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, “Vậy anh cầm đi.”
Hai người cùng sánh vai đi về phía cửa trường học.
Đoàn Gia Hứa hững hờ hỏi, “Nam sinh kia là nam hồ ly em nói?”
Biết ngay anh sẽ nhắc đến chuyện này mà.
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, trăm phần khí thế nghiêm túc đối đáp: “Không phải.”
Đoàn Gia Hứa như có điều suy tư.
Qua thật lâu sau anh vẫn không nói tiếng nào.
Tang Trĩ nhịn không được nhìn sang.
Vào khoảnh khắc này, khóe môi Đoàn Gia Hứa cong lên, khuôn mặt thu liễm, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Vài giây sau anh đứng thẳng người dậy, trong giọng nói mang theo ý vị trêu chọc: “Nhìn kỹ hết chưa?”
Tang Trĩ mơ màng: “Sao cơ?”
“Em nhìn xem anh có giống với,” Ngữ khí Đoàn Gia Hứa không quá đứng đắn, thật giống một tên du côn hư hỏng, “Nam hồ ly tinh mà em nói không?”