Chương 31: Tôi cảm thấy rất vui“…”
Tang Trĩ đột nhiên nhớ lại mùng hai của mùa hè năm ấy.
Cô đứng yên ở trước thang máy của lầu ba khu thương mại kia, được Phó Chính Sơ tỏ tình, sau đó Đoàn Gia Hứa cũng đột nhiên xuất hiện như thế này sau lưng bọn họ.
Cũng giống như vầy, không biết đã ngây người sau lưng cô bao lâu rồi.
Lúc đầu thốt lên ba từ đó, tâm tình Tang Trĩ quả thật có khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, nhưng mà chửi người lại bị chính người trong cuộc nghe thấy, khiến cho cảm giác chột dạ của cô dâng lên gấp trăm ngàn lần, còn xen lẫn một chút uất ức.
Cô phủ nhận theo bản năng: “Không phải gọi anh.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt ‘ừm’, dường như nghe lọt tai.
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Đoàn Gia Hứa lại hỏi: “Vậy gọi ai?”
“…” Da đầu Tang Trĩ bắt đầu run lên từng đợt, bởi vì ban nãy có uống rượu nên lúc này đầu có hơi không thanh tỉnh, khó khăn nói: “Anh không biết đâu.”
Đoàn Gia Hứa kéo dài âm cuối ‘a’ một tiếng: “Là vậy sao.”
Tang Trĩ liền vội vã gật đầu.
“Vậy tôi cũng rất muốn làm quen với người đó đấy, xem xem người nào mà có thể đế cho bé Tiểu Tang mắng đến như vậy.” Đoàn Gia Hứa cười: “Bé Tiểu Tang nói cho tôi nghe xem?”
“…”
Đã nói là anh không biết rồi, vậy mà anh vẫn cứ hỏi.
Bây giờ phải nói ai.
Nói ai đây!!!
Sớm biết như vậy thì nói thẳng tên Tang Diên ra luôn cho rồi.
Nhưng ban nãy cô mới nói là người mà anh không quen biết xong, bây giờ nói tên Tang Diên ra đã không còn kịp nữa. Tùy tiện nói tên một người khác thì lương tâm cô lại có cảm giác bất an.
Tang Trĩ quay mặt đi chỗ khác, cố gắng tìm một chủ đề mới: “Sao anh lại nhiều chuyện vậy nhỉ?”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa đi xuống hai bậc thang, đứng bên cạnh cô: “Có thể là vì già quá nên đâm ra rãnh rỗi.”
“…”
“Đi thôi, bạn học nhỏ—trẻ tuổi?” Đoàn Gia Hứa cắn từ gằn hai chữ ‘trẻ tuổi’, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ông già này đưa em về trường học.”
“…”
Dứt lời, Đoàn Gia Hứa nhấc chân tiếp tục đi xuống cầu thang.
Tang Trĩ bất an, lòng bàn tay bất tri bất giác chảy mồ hôi, vừa lo sợ vừa khẩn trương theo phía sau anh, do dự giải thích: “Cái từ này, em cảm thấy nó vẫn rất…rất văn minh.”
“…”
“Đúng rồi, em thấy vậy,” Tang Trĩ ăng thẳng đến nổi hai cả hai tay siết chặt lấy hai dây quai cặp, ấp a ấp úng nói, “Em hẳn là, không được xem như nói lời thô tục.”
Vừa ra khỏi cửa lớn thì bên ngoài chính là bãi đổ xe.
Đoàn Gia Hứa lấy chìa khóa xe từ trong túi, nhấn về một phía cách đó không xa. Anh xem như không nghe thấy lời của cô, chỉ nói hai từ: “Lên xe.”
Tang Trĩ không nhúc nhích: “Anh Gia Hứa, nhà anh ở đâu vậy?”
“Văn Đình Uyển.”
Tang Trĩ vừa đến thành phố này hơn một tháng, hoàn toàn không hiểu rõ lắm nên chỉ hàm hồ ‘vâng’.
Đoàn Gia Hứa giải thích: “Gần bên thư viện thành phố.”
“Vậy thì hình như ngược hướng với trường của em rồi.” Tang Trĩ chỉ chỉ vào trạm tàu điện ngầm bên cạnh, “Cũng đã trễ như vậy rồi, em đi tàu điện ngầm về là được, không cần làm phiền anh…”
“Bạn học nhỏ trẻ tuổi này.” Đoàn Gia Hứa vuốt ve chìa khóa trong tay, nghiêng đầu cười, “Tôi đây vốn dĩ là muốn theo em tính chút sổ sách ấy mà, sau đó thuận tiện đưa em về.”
“…”
“Không phải đặc biệt đưa em trở về,” Anh cố ý ngát câu nhìn về phía cô, lười biếng nói: “Nghe có hiểu không?”
“…” Tang Trĩ đuối lý không thể nói thêm được gì, trầm mặc cùng bất an ngồi vào ghế phó lái, dùng sức kéo mạnh cửa xe ra. Nhưng lại ngoài dự kiến, cửa xe vẫn còn đang bị khóa.
Cô vô thức quay đầu nhìn Đoàn Gia Hứa.
Chỉ thấy anh vừa lúc đi đến đứng bên cạnh người cô, khoảng cách cũng không xem là gần, nhưng lần đầu tiên lại mang đến cho cô cảm giác áp bách. Đoàn Gia Hứa hơi dừng lại một chút, mới ấn đầu chìa khóa xe thay cô mở cửa xe.
Tang Trĩ thuận thế chui vào, gỡ cặp xuống.
Đoàn Gia Hứa cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái bên cạnh, lườm cô: “Thắt dây an toàn lại.”
Tang Trĩ vâng một tiếng, ngoan ngoãn làm theo.
Anh không khởi động xe ngay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, một lúc sau thì dừng lại, bắt đầu thẩm vấn: “Hôm nay uống bao nhiêu rượu?”
Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “Cộng lại chắc là một hai chai.”
Đoàn Gia Hứa: “Một mình bên ngoài thì phải chú ý một chút, nếu ở với người không quen không biết thì không nên uống rượu.”
“Hầu hết đều là người quen, bạn cùng phòng của em cũng ở đó.”
“Ừm, tôi chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi.”
“Em biết mà.”
Tang Trĩ vốn còn cho rằng phải nghe thêm một tràng phát biểu phía sau.
Nhưng sau khi nói xong mấy lời này Đoàn Gia Hứa liền khởi động xe, không có ý định nhắc lại chuyện vừa rồi, ‘tính sổ sách’ trong tưởng tượng lại không hề giống với thực tế bên ngoài chút nào.
Nhưng điều này ngược lại càng làm Tang Trĩ nơm nớp lo sợ hơn.
Cô không chủ động bắt chuyện sợ sẽ ảnh hưởng đến anh lái xe, lấy điện thoại trong cặp ra chơi game.
Vừa mở Weichat lên đã thấy trên thông báo có chấm đỏ, Tang Trĩ ấn vào mở ra xem, nhìn thấy hai chữ ‘Giang Minh’ kia muốn thêm bạn với cô.
Cái tên này ban nãy Tang Trĩ có nghe Ninh Vi nhắc đến.
Không biết cậu ta làm thế nào mà có được nick Wechat của cô, Tang Trĩ không thích thêm người lạ nên làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp thoát ra. Nhưng không hiểu sao run tay lại nhấn nhầm vào dòng thêm bạn.
“…”
Thôi bỏ đi.
Đoàn Gia Hứa lúc này lại lên tiếng: “Cô bé, hai chúng ta khơi thông chút nào?”
Tang Trĩ lập tức ngẩng đầu: “Hả?”
Đoàn Gia Hứa: “Vì sao lại mắng tôi?”
Tang Trĩ lặng lẽ nhìn anh, không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ có thể thành thật nói hết những lời trong lòng ra: “Em không thích bị xem là cô bé.”
“…” Mí mắt Đoàn Gia Hứa khẽ rung động: “Chỉ bởi vì chuyện này?”
“Vâng.”
Một tiếng ‘vâng’ này thật sự nghiêm túc.
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười đến không hiểu nổi: “Vì sao lại không thích? Cái này cũng giống như sau này em kết hôn, ba mẹ em vẫn sẽ cảm thấy em là một cô nhóc, tính chất cũng như nhau thôi mà.”
“…”
Tâm tình Tang Trĩ thoáng chốc không vui.
Người này ngoài việc muốn làm anh cô, bây giờ còn muốn lên làm ba cô nữa.
Cô không muốn so đo với anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nửa đường đi qua một cửa hàng tiện lợi, Đoàn Gia Hứa xuống xe mua ít đồ, cũng rất nhanh chóng quay lại. Tang Trĩ không hỏi anh mua gì.
Bất tri bất giác đã chạy đến cổng trường.
Trường học không cho xe chạy vào, Đoàn Gia Hứa tìm một chỗ dừng xe, nói: “Tôi đưa em vào.”
Tang Trĩ gật đầu, mở dây an toàn xuống xe.
Từ cổng lớn đến chỗ ký túc xá của cô không tính là xa, đi bộ khoảng chừng mười phút.
Tang Trĩ muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì, kìm nén hồi lâu mới được một câu: “Anh Gia Hứa, ngày mai anh không cần đi làm sao?”
Đoàn Gia Hứa khẽ cười: “Mai là thứ bảy.”
“Ồ.”
Hai người câu được câu không nói chuyện.
Tang Trĩ vốn dĩ đã vắt hết đầu óc để kiếm chủ đề nói vì muốn bầu không khí không bị quá xấu hổ, dù sao thì anh cũng có ý tốt đưa cô về. Cả đường đi cứ như vậy đến dưới lầu ký túc xá.
Tang Trĩ cuối cùng cũng thở phào một hơi, khoát khoát tay với anh: “Anh Gia Hứa, hẹn gặp lại, anh lái xe cẩn thận vào. Nhớ chú ý an toàn.”
Cô còn đi chưa được mấy bước, Đoàn Gia Hứa đã gọi cô lại: “Tang Trĩ.”
Tang Trĩ quay đầu.
Ngay sau đó anh đưa cái túi nhựa trong tay đến cho cô: “Về phòng nấu nước mật ong lên uống, đừng để cho ngày mai lại bị đau đầu.”
Tang Trĩ ngây ngốc, chậm rãi nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Một mình em đến nơi xa thế này, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi.” Đoàn Gia Hứa vuốt ve đầu cô, khóe môi cong lên: “Tôi chỉ đùa với em thôi, biết ở tuổi này của em sẽ có những chuyện muốn tự mình làm. Tôi không phải thật sự cảm thấy bé Tiểu Tang không có lương tâm đâu.”
“…”
“Còn về phần cái từ ‘lão già’ kia.” Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười thành tiếng, lúc nói chuyện mang theo hơi thở khàn khàn: “Sao lại không phải là từ thô tục? Cô gái nhỏ nói chuyện phải văn minh một chút.”
Tang Trĩ không dám nhìn anh: “Sau này em sẽ không nói nữa.”
Đoàn Gia Hứa: “Tự mình biết sai là được rồi, về phòng đi.”
Anh lại hơi suy tư bổ sung thêm một câu: “Nếu rãnh có thể đến tìm tôi ăn một bữa cơm.”
Tang Trĩ siết chặt túi nhựa trong tay, khe khẽ gật đầu: “Được ạ.”
“Một mình tôi ở đây, vậy nên khi nghe anh trai em nói chuyện em muốn đến đây học đại học,” Đoàn Gia Hứa rũ mi, dịu dàng nhìn cô, “Tôi đã thấy rất vui.”
…..
Tang Trĩ quay lại ký túc xá.
Trong phòng trống rỗng, đèn đều đã tắt hết. Tang Trĩ bật đèn lên đi đến ban công, úp mặt nhìn xuống bên dưới. Nhưng bóng đem quá nồng đậm, cô không thể nhìn được hình ảnh của Đoàn Gia Hứa.
Cô quay về lại bàn học của mình thả đồ đang cầm trên tay lên bàn.
Tang Trĩ mở hộp mật ong kia ra, dùng thìa múc một muỗng bỏ vào trong chén, sau đó cho thêm một ít nước nóng. Dạ dày cô có chút không thoải mái, uống hết mấy ngụm mới ổn hơn một chút.
Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ mím chặt môi thành một đường thẳng nhìn chăm chăm vào hư không, trên иgự¢ tựa như có một tảng đá đè lên.
Thật kỳ quái.
Vì sao lại cảm thấy tâm tình kém đến như vậy.
Anh nói một mình.
Nhà anh không phải ở đây sao? Vậy tại sao lại một mình.
Anh không phải là giống như cô nghĩ đâu.
Nếu như vậy, vậy thì sau khi cô đến đây không hề liên lạc lại với anh, thậm chí còn không nhận điện thoại của anh nữa, hành động như vậy có phải là không tốt lắm không.
Người này, lại không hề làm chuyện gì có lỗi với cô.
Từ lúc vừa quen đã đối xử rất tốt với cô rồi.
Cô làm như vậy, có phải thật sự đúng là quá Bạch Nhãn Lang rồi không.
Nhưng Tang Trĩ rất rõ.
Nếu như cô vẫn giống như lúc trước, thường xuyên ở bên cạnh anh, thường xuyên trò chuyện với anh, thường xuyên đón nhận ý tốt của anh.
Cô nhất định sẽ lại quay về như lúc trước kia, thích anh như thế.
Sau khi tắm xong, Tang Trĩ như thường lệ gọi điện thoại về cho gia đình, nói chuyện một hồi mới lên giường nằm. Cô cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, không bao lâu sau thì đi vào giấc ngủ.
Nhưng vì có uống rượu nên giấc ngủ không sâu lắm.
Rạng sáng hai giờ, Tang Trĩ nghe thấy âm thanh lạch cạch từ bạn cùng phòng.
Có lẽ mấy cô ấy vừa về nhưng lại sợ đánh thức cô nên chỉ mở mỗi đèn bàn nhỏ, động tác cũng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không tránh được có chút động tĩnh.
Sau khi tỉnh lại Tang Trĩ cũng không còn quá buồn ngủ nữa, cô ngẩng đầu lên thấp giọng nói: “Các cậu bật đèn lên đi, không sao đâu.”
Nghe vậy Ninh Vi lập tức ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút áy náy: “Xin lỗi nhé, ảnh hưởng đến cậu rồi sao?”
“Không có.” Tang Trĩ nói, “Vừa ngủ một giấc, bây giờ cũng không ngủ được nữa.”
“Vậy trước chớ ngủ!” Uông Nhược Lan đột nhiên hưng phấn nói: “Tang Trĩ, mình tám chuyện chút đi!”
Tang Trĩ: “Hả?”
Uông Nhược Lan: “Ninh Vi thoát kiếp FA đó!”
Gương mặt Ninh Vi thoáng đỏ, sẵng giọng: “Cậu nhỏ nhỏ lại.”
Tang Trĩ phản ứng chậm nửa nhịp: “Ai vậy?”
“Chung khoa chúng ta, người hôm nay vẫn luôn ngồi cạnh mình đó.” Tâm tình Ninh Vi tựa hồ rất tốt, giọng điệu xen chút xấu hổ: “Mình cũng không nghĩ tới cậu ấy đột nhiên lại…”
Uông Nhược Lan: “Tang Trĩ, cậu còn ngây ngốc thêm bao lâu nữa hả.”
Tâm trạng tốt luôn dễ lây lan, Tang Trĩ cũng cười cười: “Trước kia cậu từng nói có hứng thú với một người trong khoa, thì ra chính là người này đó sao?”
Ninh Vi gật đầu: “Đúng vậy.”
Một người bạn cùng phòng khác là Ngu Tâm lúc này vừa mới tắm rửa xong, hiếu kỳ hỏi: “Mấy cậu đang nói gì vậy?”
Uông Nhược Lan: “Chuyện Ninh Vi ấy mà.”
“Haiz, nói đến Ninh Vi cậu cũng thật sự nhanh quá đó.” Trong lòng Ngu Tâm tự nhủ: “Lúc này mới bao lâu cậu đã thoát kiếp FA rồi, mình đây còn chưa tìm được người để ra tay nữa.”
“Cậu ấy nói vừa gặp đã yêu mình đấy!” Ninh Vi cầm lấy quần áo lên, cười hì hì đi vào nhà vệ sinh: “Không nói với mấy cậu nữa, mình tắm đã.”
Đợi sau khi cô ấy đi vào, Uông Nhược Lan mới nói: “Đúng rồi Tang Trĩ này, vừa nãy mình có nghe thấy Giang Minh muốn xin wechat của cậu, cậu đã chấp nhận rồi à?”
Buổi tụ tập hôm nay hầu hết đều là người quen của Ninh Vi. Ngoại trừ bọn cô còn có mấy bạn học cùng khoa với Ninh Vi nữa, mà lớp trưởng của lớp bọn họ là một người nam sinh.
Tang Trĩ ừm.
Uông Nhược Lan: “Cậu có ý với cậu ta sao?”
Tang Trĩ nói thầm: “Tay run nên nhấn vào.”
Nói đến chuyện này, Tang Trĩ mới nhớ đến điện thoại. cô lấy điện thoại từ dưới gối lên mở wechat, vừa nhấn vào đã nhìn thấy Giang Minh gửi đến cho cô mấy tin nhắn liền.
Còn có Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ không ghi chú anh, chỉ đặt cho anh biệt danh gói gọn trong một chữ ‘Đoàn’. Cô ngừng lại một chút rồi ấn mở tin nhắn của Đoàn Gia Hứa trước.
Chỉ một câu.
【 Sau này nếu như về muộn như vậy thì tìm một người nào đó cùng em về. 】
Tang Trĩ nhìn chăm chú mấy giây, muốn trả lời lại ‘Biết rồi ạ’, nhưng chú ý đến thời gian, vẫn là để đến mai rồi hãy trả lời anh.
Uông Nhược Lan còn đang nói chuyện: “Lúc đó cậu ấy phát hiện hình như cậu muốn đi nên muốn hỏi cậu đi đâu, nói muốn đưa cậu về. Người cũng rất tốt.”
“Ừ.” Tang Trĩ ấn mở giao diện tin nhắn của Giang Minh, lịch sự trả lời vài câu.
Ngu Tâm: “Tang Trĩ, vậy có phải là cậu cũng muốn thoát FA không thế?”
“Không phải.” Tâm tình Tang Trĩ quả thật không tốt, cô bỗng nhiên ngồi bật dậy, động tác có hơi mạnh khiến cho cả hai người kia giật nãy mình.
Ngu Tâm: “…Sao vậy?”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm hai người bọn họ, sau đó mới từ từ nói: “Mình hỏi mấy cậu một vấn đề.”
Uông Nhược Lan: “Gì?”
Tang Trĩ nghiêm túc: “Là chuyện của một người bạn mình.”
Ngu Tâm: “Được, mình biết không phải cậu rồi.”
“…” Tang Trĩ xem như không nghe thấy: “Một người bạn của mình, trước kia có thích bạn thân của anh trai cô ấy, nhưng mà sau này người bạn của anh trai đó lại xem cô ấy như một cô em gái. Sau cô ấy phát hiện anh ấy hình như có bạn gái nên lập tức từ bỏ. Gần đây gặp lại, cậu nghĩ cô ấy nên làm như thế nào?”
Uông Nhược Lan tò mò: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tang Trĩ: “Tốt nghiệp chính quy được ba năm rồi.”
“Vậy thì,” Ngu Tâm nhẩm tính: “Khoảng hai lăm hai sáu.”
Uông Nhược Lan: “Vậy cũng tốt mà, bây giờ anh ấy có bạn gái không?”
“Không biết nữa.” Tang Trĩ lắc đầu: “Hình như không có.”
Nếu không thì anh sẽ không nói là một mình rồi.
Ngu Tâm: “Cậu còn, à không đúng, bạn cậu có còn thích anh ấy nữa không?”
“Không biết.” Tang Trĩ chống cằm lên thành giường, rầu rĩ nói, “Không tính là thích nhỉ, hơn nữa người kia cũng chỉ xem bạn của mình như là em gái thôi.”
Ngu Tâm: “Vậy thì còn phải xem thử bạn của cậu có còn thích người đó nữa không đã, thích thì theo đuổi, không thì cứ xem như bạn bè bình thường, thỉnh thoảng liên lạc qua lại là được.”
Tang Trĩ yên lặng không lên tiếng.
Uông Nhược Lan: “Không phải chứ, bạn của cậu rốt cuộc là đang xoắn xuýt cái gì?”
“Cô ấy cảm thấy rất không vui.” Tang Trĩ thở hắt ra, khẽ nói: “Cảm thấy người kia yêu đương với người khác thì mỗi lần nghĩ đến thôi đã rất không vui rồi.”
Ngu Tâm: “Bạn của cậu thích anh ấy lúc bao lớn hả?”
Tang Trĩ: “Đầu cấp hai.”
Ngu Tâm sửng sốt, sau đó trong lòng tự nhẩm tính toán tuổi tác: “Vậy thì rất bình thường mà. Nếu như khi đó anh ấy thích cậu, thì tên này, mẹ nó biến thái quá rồi!”
“…”
Uông Nhược Lan: “Hơn nữa, người đàn ông này đều đã hơn hai mươi lăm rồi nhỉ? Nếu như chưa từng hẹn hò qua thì đại biểu cho việc không có kinh nghiệm. Hai mươi lăm tuổi mà chưa có kinh nghiệm, sẽ rất biến thái đó!”
Tang Trĩ ngây người: “Hả?”
Ngu Tâm: “Biến thái cũng không đến nổi nào đi, có điều có khi nào là phương diện có vấn đề không chứ?”
Lại lại sửng sốt mấy giây, trong nháy mắt mặt thoáng đỏ rần lên, cảm xúc u buồn bị vét sạch: “Các cậu đang nói bậy gì thế?”
Uông Nhược Lan: “Tang Trĩ, cậu miêu tả sơ lược về người đàn ông này xem.”
“Rất đẹp trai, thành tích cũng rất tốt, hơn nữa…” Tang Trĩ gãi gãi đầu: “Nói chuyện thì, tính cách anh ấy cũng giống như thế, là…”
Ngu Tâm thấy cô lề mề thì gấp gáp: “Là như thế nào?”
Tang Trĩ cũng không biết nên hình dung cách nói chuyện và tính cách của Đoàn Gia Hứa như thế nào nữa, nghẹn nửa ngày mới nói: “Là, rất trêu chọc? Có chút giống một hoa hoa công tử…”
“Theo như cậu nói, đẹp trai lại nói chuyện trêu chọc người, kiểu như vậy sao có thể không có bạn gái được?” Uông Nhược Lan nói: “Mà đúng rồi, cậu và người kia quen nhau như thế nào vậy?”
Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Là bạn của anh trai mình, anh ấy thường đến nhà mình chơi lắm.”
Trầm mặc hồi lâu.
“Tang Trĩ, mình thấy cậu không cần quá để ý đâu.” Ngu Tâm hơi suy tư, nói chuyện nhìn rất đứng đắn: “Chưa tính tới chuyện trước khi quen biết cậu nha. Nếu như anh ấy nhiều năm như vậy rồi mà vẫn luôn không hẹn hò yêu đương, vậy thì còn thừa lại một khả năng.”
Tang Trĩ trông mong chờ đợi nhìn cô ấy chăm chú, tim căng thẳng: “Là gì?”
“Anh ấy thích anh trai cậu đó.”
“…”