Chương 44: “Con nguyện ý gánh vác mọi chuyện, cũng có thể bảo đảm sẽ không hối hận”Kiều An về đến nhà, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần. Chờ lúc cô nói xong, cô nhìn thấy sắc mặt ba mẹ đều không tốt.
Nhưng cô cũng không muốn thỏa hiệp: “Hầu như ngày nào con cũng nghĩ tới chuyện này, tuyệt đối là suy nghĩ vô cùng kỹ càng, không phải là sự bốc đồng của tuổi trẻ.” Cô đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy những lời này nên nói với ba mẹ càng sớm càng tốt, không thể kéo dài ra nữa.
Ba Kiều thần sắc bất định, dường như có chút bực tức, nhưng bị ông gắt gao ngăn lại.
Ngày đó lúc ở trong bệnh viện, ông nhìn thấy rõ ràng mấy chứ Meniere cùng với một vài từ ngữ ghê người trên bệnh án. Ông bởi vì thân thể không tốt, hàng năm đều tới bệnh viện để kiểm tra định kỳ, người tới khám bệnh nhiều như vậy, nhìn một cái là biết.
Sau đó, ông quả thực nhìn thấy máy trợ thính bên tai mẹ Phó, còn có gì không hiểu được sao?
“Kiều An, sẽ bị di truyền, con đã từng nghĩ tới chưa?” Ngữ khí của ông vô cùng nghiêm khắc.
Kiều An đã chuẩn bị tâm lý từ trưa. Cô định sau khi trở về nhà sẽ nói ra tất cả những gì mình suy nghĩ trong đầu cho ba mẹ biết. Vì thế, cô thực sự thản nhiên, từ từ giải thích: “Ba, sai rồi, nó không phải di truyền hoàn toàn mà chỉ di truyền một số triệu chứng nhất định thôi. Chỉ cần chăm sóc sức khỏe tốt thì sẽ không khác gì người bình thường cả.”
“Phó lão sư đã ngoài 30, nhưng anh ấy thực sự khỏe mạnh.”
Ba Kiều còn muốn nói gì đó, liền bị mẹ Kiều cản lại, ngồi bên cạnh giận dỗi nói: “Con cho rằng mẹ với ba con không đi hỏi qua bác sĩ sao? Kiều An, cậu ta còn trẻ, nhưng đâu có thể nói trước được điều gì? Chẳng may cậu ta cũng bị như thế thì làm sao bây giờ? Choáng váng, không thể nghe thấy âm thanh, con tưởng đấy là chuyện đùa sao? Đến lúc đó gánh nặng gia đình đều dồn hết lên vai con, con định làm thế nào? Cả đời nuôi cậu ta sao?”
“Anh ấy không cần con nuôi.” Kiều An vô thức bảo vệ Phó Cảnh Tri: “Phó lão sư còn có cây 乃út, anh ấy không thể ૮ɦếƭ đói được.”
Nói xong câu này, cô bỗng nhiên dừng lại một chút, dường như cô đã hiểu vì sao Phó Cảnh Tri lại lựa chọn văn khoa, lựa chọn nghề giáo viên.
Trước kia, cô cũng từng hỏi anh vì cái gì mà không đi làm ở công ty hay làm cố vấn cho văn phòng, mà thay vào đó, anh lại muốn dành toàn bộ thời gian làm việc trong học viện. Lúc đó, anh chỉ bình tĩnh giải thích rằng thuật nghiệp có sự chuyên môn hóa và năng lượng hạn chế.
Anh thực sự quan tâm đến thân thể mình hơn bất cứ ai.
Thấy thực sự hài lòng và mãn nguyện, cũng là anh đã từng nói qua.
“Ngu xuẩn.” Mẹ Kiều nhịn không được mà nhảy dựng lên: “Đúng, mẹ với ba con đều thừa nhận, Phó lão sư là người không tồi, nhưng mẹ là người từng trải, ba mẹ nào cũng thế thôi, ai muốn con gái của mình phải chịu khổ chứ?” Bà đã đạt tới đỉnh điểm của sự tức giận.
Mấy năm trước ba Kiều An sinh bệnh, gần như mọi chuyện trong nhà đều là một mình bà gánh vác. Bà có thể thông cảm với cảnh ngộ của Phó gia, có thể giải phóng thiện ý của mình, thậm chí có thể đồng cảm bởi vì bà cũng đã trải qua những chuyện như vậy, nhưng bà không thể nhẫn tâm đẩy đứa con gái duy nhất của mình vào cái hố như vậy.
Mẹ Kiều trấn định lại, nín thở, nói: “Ba mẹ đối với con không có yêu cầu hay đòi hỏi gì cả, chỉ hy vọng cuộc đời con sẽ bình yên, vô sự, sống một cuộc sống vô cùng đơn giản.” Vì thế, ba mẹ Kiều mới đặt tên con gái mình là Kiều An.
Những lời thấm thía của mẹ Kiều truyền đến tai cô, Kiều An cảm thấy mũi mình cay cay, nhưng cô vẫn đứng thẳng mà nói: “Ba, mẹ, cuộc sống này không có lúc nào là hoàn mỹ như mình vẫn mong chờ cả.” Cô hít một hơi, nghiêm túc nói: “Nếu bây giờ con tìm một người hoàn toàn khỏe mạnh, gia đình cũng không có tiền sử bệnh di truyền hay cao huyết áp, bệnh tiểu đường là có thể lẩn tránh được những nguy hiểm trong tương lai sao ạ? Con không biết ngày mai sẽ xảy ra những chuyện gì, cũng không biết cái gọi là thiên tai nhân họa khi nào sẽ ập xuống đầu mình, con không thể tránh được!”
“Mẹ, mẹ với ba có thể bảo đảm cả đời này con sẽ sống yên ổn bình lặng sao ạ? Mẹ không thể, ba không thể, con cũng thể, ông trời cũng không thể.”
Nói năng có khí phách, tất cả đều dừng ở trong lòng ba Kiều và mẹ Kiều.
Hai người á khẩu không thể trả lời được.
Họ muốn nói rằng điều này là không đúng, không nên là như thế này, thế nhưng vẫn không thể nào mà phản bác được.
Dường như nhận ra ba mẹ đã bắt đầu buông lỏng, trên môi Kiều An lộ ra một nụ cười, giờ đây cô không còn là một đứa con gái chỉ biết làm nũng ba mẹ nữa: “Ba, mẹ, con chưa bao giờ nghĩ bởi vì chuyện gì đó sẽ xảy ra trong tương lai mà buông bỏ người con thực lòng thích. Con cũng tự nhủ lòng mình thật lâu, cũng cùng chính mình nói rất nhiều đạo lý, nhưng cuối cùng, con phát hiện ra chính mình không thể buông tay được. Vì thế, con đã chọn cách bình thản mà chấp nhận nó, con nguyện ý gánh vác những nguy hiểm trong tương lai, hơn nữa có thể bảo đảm chính mình sẽ không hối hận.”
Khóe môi mẹ Kiều giật giật, một lúc lâu cũng không nói gì, ba Kiều giữ chặt tay bà, vỗ nhẹ trấn an: “Kiều An, yêu đương thì không sao, nhưng con phải nhớ rõ, không được để đầu óc hoang mang bối rối, con phải biết rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm.”
Kiều An vui mừng, hai mắt sáng lên.
“Ít nhất cũng phải một hai năm nữa, Kiều An, nếu con với Phó lão sư muốn nói đến chuyện cưới hỏi trong thời gian ngắn, ba và mẹ sẽ không nhượng bộ đâu. Chờ lúc nào hai đứa suy nghĩ kỹ càng, giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện, đưa cậu ta về đây chính thức giới thiệu để ba mẹ xem xét.” Mặt ba Kiều vẫn căng như cũ, chỉ có ngữ điệu là mềm đi rất nhiều: “Kiều An, chờ đến lúc con làm mẹ thì con sẽ hiểu được tâm tình của ba và mẹ con lúc này. Con vẫn luôn nói tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, và con không hy vọng những chuyện không xảy ra trong tương lai sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của con.”
Kiều An cảm thấy mắt mình như được che phủ bởi một tầng nước mờ, thần sắc ba mẹ trước mặt cô cũng dần dần không còn thấy rõ nữa. Cô cúi đầu, cố tránh đi ánh mắt bình tĩnh lại tràn đầy yêu thương của ba mình.
“Ba mẹ cũng như vậy, chúng ta cũng không hy vọng những năm tháng sau này, cuộc sống không xác định được phương hướng hoặc những rủi ro có thể xảy ra làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa. Sau đó, những điều mà con nói ngày hôm nay được coi như là chứng ngôn cho tình cảm mạnh mẽ không sợ hãi trước bất cứ thứ gì của con trở thành chông gai trong tương lai, trở thành một cái gì đó đáng chê cười.”
Những lời ba Kiều nói làm những giọt nước mắt thật vất vả nghẹn lại của Kiều An không thể kìm được nữa.
Hốc mắt rất nóng, chỉ chớp một chút, bên miệng liền cảm nhận được vị đắng và mặn của nước mắt.
Ba Kiều dường như không phát hiện, lôi mẹ Kiều đứng dậy: “Kiều An, những lời ba mẹ nói, hy vọng con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong, hai người trở về phòng.
Đóng cửa phòng lại, ba Kiều liền sửa lại phong thái nghiêm túc lúc nãy, lỗ tai trực tiếp dán lên trên cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh từ phòng khách, bị mẹ Kiều hung hăng đánh một cái lên tay.
Ông đau đớn kêu lên một tiếng.
“Ai đồng ý cho ông nói không phản đối chúng nó yêu đương hả?” Mẹ Kiều có chút tức giận, nhưng cũng rất nhanh qua đi.
Ba Kiều đau đến nhe răng trợn mắt: “Bây giờ con bé như vậy, em nghĩ phản đối có thể thay đổi được suy nghĩ của nó sao? Anh sợ là càng phản đối, nó càng cố gắng phản kháng! Không phải chúng ta đã nói đợi một hai năm nữa rồi mới nói đến cưới hỏi sau sao? Lúc trước nó với Tần Triệu cũng không yêu nhau được đến hai năm, nói không chừng chúng nó cũng sẽ sớm chia tay thôi.”
Mẹ Kiều nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, bà mới thở dài: “Ngẫm lại thì Kiều Nhi nói cũng có cái đúng.”
“Em như thế nào mà đã bị con gái thuyết phục rồi?”
Mẹ Kiều lại một lần nữa xụ mặt: “Sẽ thật tuyệt nếu Phó lão sư không vướng vào mấy chuyện như thế này.” Bà nhỏ giọng nói thầm.
Ba Kiều nhướng mày: “Nếu mà không có, cậu ta sớm bị các cô gái vây quanh nâng đi rồi.”
Mẹ Kiều rất không cao hứng, trừng mắt nhìn ông: “Anh im miệng đi!”
Ba Kiều: “…” Cười mỉa không nói gì.
Trong phòng, trên mặt Kiều An đầy nước mắt và nước mũi, xem như đã cùng ba mẹ nói hết mọi chuyện. Lúc này cô đặc biệt muốn gọi điện thoại cho Phó Cảnh Tri, chỉ là vừa mới cầm vào điện thoại, còn chưa click mở tên anh, cô lại thấy do dự.
Có cái gì đó không ổn.
Cô cảm thấy nói với anh qua điện thoại không tốt lắm.
Ít nhất là ba mẹ cô không còn phản đối kịch liệt như trước nữa, cô nghĩ vẫn nên là chính miệng mình nói với anh.
Nghĩ nghĩ, cô lấy quần áo đi tắm rửa, tắm rửa xong liền ngã xuống giường đi ngủ.
Người nào đó ở bên kia liên tục xem điện thoại, nhưng vẫn không có một tin nhắn nào được gửi đến, đây là lần thứ n+1 Phó Cảnh Tri thở dài trong tối nay rồi. Hôm nay anh phải tăng ca để sửa soạn lại báo cáo sau khi kết thúc buổi tọa đàm. Thời điểm này, các giáo viên trong văn phòng đều đã rời đi. Anh ở một mình, đặc biệt yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Không phải là anh chưa bao giờ làm việc ngoài giờ một mình, chỉ là lúc này tâm hoảng ý loạn làm anh mắc lỗi sai nãy giờ.
Sau khi đem lỗi sai sửa lại xong, Phó Cảnh Tri bất lực tắt máy tính đi. Chờ thu dọn đồ đạc của mình gọn gàng, anh gửi tin nhắn cho Chu Hoan.
Phó Cảnh Tri: [Anh xong rồi.]
Tối nay Chu Hoan cũng ở lại phòng thí nghiệm để nghiên cứu số liệu, hai người đã hẹn nhau cùng trở về nhà.
Ở ngã tư tòa nhà giảng dạy và thư viện, tâm trạng Chu Hoan hôm nay rất tốt, cô ấy nói: “Anh, sao gần đây không thấy anh đi hẹn hò với Kiều An?”
Phó Cảnh Tri liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Không lớn không nhỏ, Kiều An là để em gọi dễ dàng như thế à?”
“Nhưng mà cô ấy còn nhỏ tuổi hơn em!” Chu Hoan không phục phản bác lại, hai mắt chớp chớp, cười rộ lên: “Nhưng mà, anh trâu già gặm cỏ non, em còn có biện pháp nào sao?!”
Phó Cảnh Tri: “…” Lần đầu tiên ở trước mặt cô ấy không biết nên nói như thế nào.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Chu Hoan lôi kéo tay anh đi vào: “Có mận sữa kìa! Ký ức thời thơ ấu, mua cho em đồ ăn vặt đi.”
Cửa hàng đồ ăn vặt là nơi bán chạy nhất ở các trường đại học trong thành phố, bởi vì hầu hết các món ăn vặt ở đây đều không có trong siêu thị.
“Nếu ở đây có bánh ngọt hình công chúa theo kiểu Tây Âu thì tốt.” Chu Hoan cảm thán.
Liếc sang nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Phó Cảnh Tri, cô ấy lại nói: “Những người cách chúng ta tới vài thế hệ, không hiểu cũng phải thôi.” Ngữ khí vô cùng thản nhiên.
Nháy mắt làm Phó Cảnh Tri nhớ tới câu “Trâu già gặm cỏ non” của Chu Hoan, nghe thật sự muốn làm người ta tức giận mà.
Anh không hé răng, lấy cái giỏ ở cửa ra vào, nhìn thấy cái nào vừa ý liền bỏ vào bên trong, hoàn toàn mặc kệ người đang vui sướng đắc ý là Chu Hoan kia.
Đi ra quầy thu ngân tính tiền, Phó Cảnh Tri đem đồ ăn vặt trong giỏ mình ra để thanh toán, đến lượt Chu Hoan, anh liền cất ví tiền đi: “Tự mình làm tự mình chịu.”
Chu Hoan mếu máo: “Anh mua nhiều như vậy mà còn so đo với em sao? Anh cũng đâu có thích ăn đồ ăn vặt đâu.”
Phó Cảnh Tri cười, hai mắt sáng quắc lên: “Không phải, anh mua cho Kiều An ăn, anh phải quản cô ấy.”
Cửa hàng đồ ăn vặt vẫn dùng đèn huỳnh quang cổ xưa, ánh sáng tỏa ra không đồng đều, rơi xuống mặt anh, khiến sắc mặt anh càng thêm nghiêm túc hơn. Những lời anh cố tình nói thật sự ấu trĩ, một chút cũng không giống phong thái của Phó lão sư từ trước tới nay.
Chu Hoan sửng sốt, cô ấy duỗi tay ra sờ vào trán Phó Cảnh Tri: “Không phải là ấm đầu chứ?”
“Thanh toán đi rồi còn về nhà.” Nói xong, anh xách theo túi đồ ăn vặt của mình ra ngoài, bình tĩnh đứng ở cửa nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Chu Hoan đang đứng ở quầy thu ngân.
Chu Hoan không tình nguyện thanh toán đơn hàng của mình, “xì” một tiếng: “Em là em gái anh, em cũng cần được quản!”
Phó Cảnh Tri vẫn luôn không thích dùng điện thoại để chi trả, anh vẫn giữ thói quen để tiền và thẻ ngân hàng ở trong ví, anh đem tiền trong ví che lại: “Mao Mao, hiện tại anh có người quản rồi, không còn giống như trước đây nữa đâu.” Nghiêm túc giải thích, còn có chút khoe mẽ.
Chu Hoan: “…” Hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, cô ấy hét lớn: “Ai cho phép anh gọi em là Mao Mao, ai là Mao Mao chứ, đã bảo không được gọi em như vậy mà!”
Cô ấy hét lên xong, người bị hét cũng đã sớm đi xa rồi.
Sáng sớm hôm sau, Phó Cảnh Tri xuống lầu, hôm nay anh định không lái xe. Đi thang máy xuống lầu một, cửa thang máy mở ra, anh đứng ở tận trong cùng, chờ những người phía trước đều đi ra ngoài rồi anh mới đi ra.
Sau đó, bước chân chợt dừng lại.
Anh thấy một cô gái đứng bên cạnh bồn hoa ngoài cửa kính, cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần denim dài, mái tóc dài thường ngày được 乃úi cao lên, chiếc nơ bướm được ghim ở một bên, trông vô cùng trẻ trung và năng động.
Đám người đi qua, cửa kính cảm ứng bị đóng lại.
Hai người cách nhau một tấm kính, chỉ nhìn nhau không nói lời nào.
Rồi sau đó, Phó Cảnh Tri thấy Kiều An đi tới trước cửa kính, gõ gõ hai cái, anh nhanh chóng quẹt thẻ để mở cửa.
“Phó lão sư, anh hôm nay chậm hai phút.” Kiều An lẩm bẩm.
Anh mỗi ngày đều rất đúng giờ, so với cái đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn.
Khóe môi Phó Cảnh Tri giật giật, nói không ra lời.
“Phó lão sư, về sau lúc anh tan làm, nếu em có thời gian rảnh, em sẽ tới đón anh, được không?” Kiều An đột nhiên chớp mắt nhìn anh, trên môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Dường như có một cái gì đó đang chảy trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, dần dần lấp đầy trái tim anh.
Phó Cảnh Tri duỗi tay ôm cô vào trong lòng.